Chương 50

Ngọc Phù quốc quân Mục Ngôn Thân sau khi rời khỏi đây lập tức

đi

nghênh đón Tần Thừa Thích tiến cung, vừa

đi

vừa nghe thái giám báo cáo mới biết được Tần Thừa Thích là tới đón Mục Thư Du, vì vậy lại mau chóng cho người

đi

mời Mục Thư Du cùng ra cửa cung nghênh đón Tần Thừa Thích.

Ngọc Phù trải qua nội loạn lần này lòng người chưa ổn, trong cung cũng là

một

mảnh hỗn loạn, Mục Ngôn Thân căn bản

không

bày ra được cảnh tượng xếp hàng nghênh đón Tần Thừa Thích, đồng thời lại nghe thấy Tần Thừa Thích lần này ngự giá thân chinh tới dẫn theo năm vạn nhân mã, mà ông ngay cả hình dáng đội ngũ tiếp đón cũng

không



không

khỏi quá mất thể diện.

Lúc này đuổi bắt tướng quân Nham Chích bắt Mục Thụy Nhân vì nịnh nọt Hòa Hi và cũng muốn thể

hiện

sự

trung thành của Nham Chích, nên để hai nghìn binh lính thuộc hạ của mình xếp thành hàng cho đủ số lượng rồi cùng Ngọc Phù ra trước cửa nghênh đón, Mục Ngôn Thân

đã

bị làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời cũng vô tâm suy nghĩ vì sao Nham Chích lại thay đổi thất thường, cũng đáp ứng.

Mục Thư Du đứng ở bậc cao của cửa cung, xa xa nhìn thấy phía trước bóng dáng màu đen kéo dài như

không

có điểm cuối

đang

di động, có thể cảm giác được bước

đi

của đội ngũ vang dội nhường nào,

sự

rung động cũng xuất

hiện

trên

khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt nới đây, các tướng sĩ mặc khôi giáp bóng loáng, chiến mã cao lớn càng thêm khí thế, Mục Thư Du

không

nghĩ tới Tần Thừa xuất hành lại mang mấy vạn người

đi

theo, đây cũng quá phô trương rồi.

Mục Ngôn Thân thấy thế vội vàng dẫn người

đi

xuống bậc thang mở rộng cửa cung nghênh đón, Mục Thư Du cũng

đi

theo xuống đứng ở sau Mục Ngôn Thân, đội trưởng đội thống lĩnh

đi

phía trước đoàn quân nâng tay ra hiệu dừng lại, cả đội ngũ lập tức ngừng lại, trước cửa cung hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người cảm thấy vừa khẩn trương lại vừa đè nén.

Lúc này đội ngũ tách ra hai bên, kị mã mười tám ngựa kéo của Tần Thừa Thích xuất

hiện, đội ngũ hơn trăm người theo sát, khí thế cao quý uy nghiêm kia làm cho người ta

không

dám nhìn thẳng, quan viên, binh tướng, cung nhân Ngọc Phù và Nham Chích ra nghênh đón ngoại trừ Mục Ngôn Thân đều

không

tự chủ cúi đầu quỳ lạy, Mục Thư Du cũng quỳ theo.

“Bản quân gặp qua Thống Đức đế.” Mục Ngôn Thân mặc dù cũng là vua của

một

nước, nhưng ở trước mặt Tần Thừa Thích cũng

không

thể nào hành lễ ngang hàng, chỉ có thể chắp tay chào.

Tần Thừa Thích vẻ mặt lạnh lùng: “không

cần.”

Sau khi

nói

xong

thì

xuống khỏi ngự liễn, lướt qua Mục Ngôn Thân

đi

thẳng đến trước mặt Mục Thư Du, khom người đỡ nàng đứng dậy, quan sát từ

trên

xuống dưới mấy lần mới mở miệng, giọng

nói

vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ: “Gầy, nàng đúng là phải chịu khổ rồi, nàng cũng nên hiểu rằng chỉ có trẫm mới

thật

tâm đối xử tốt với nàng.”

Mục Thư Du cảm kích

nói

không

ra lời, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Thừa Thích

không

nói.

“Trẫm biết nàng bị ủy khuất, mau ngồi lên đó, trẫm còn có lời muốn

nói.” Tần Thừa Thích

nói

xong nhìn cung nhân hai bên, lập tức có hơn mười người vây quanh đỡ Mục Thư Du lên vân long bảo tọa, mọi người của Ngọc Phù Nham Chích đều kinh sợ, Thái phi lại cùng ngồi chung với Hoàng thượng.

“Là ai bắt được Mục Thụy Nhân?” Tần Thừa Thích hỏi.

Vừa dứt lời

thì

có người bước ra phía trước quỳ xuống, dập đầu đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, là thần bắt được Mục Thụy Nhân.”

“Ngươi là người phương nào?”

“Hồi bệ hạ, thần Lữ Viêm tướng quân Nham Chích.”

“Trẫm muốn hỏi ngươi

một

chút, vì sao quân đội Nham Chích lại xuất

hiện

ở đô thànhvà hoàng cung Ngọc Phù, nghe

nói

mấy thành trấn khác của Ngọc Phù cũng có binh mã của Nham Chích?” Tần Thừa Thích vẻ mặt tự nhiên lại hỏi

một

câu.

Vị tướng quân hiển nhiên là

đã

có chuẩn bị trước, lập tức

nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Nham Chích và Ngọc Phù là nước láng giềng luôn luôn thân cận tương kính, quốc quân nghe tin nhị hoàng tử Ngọc Phù Mục Thụy Nhân nổi loạn, lấy thân phận hoàng tử lại mưu toan cướp lấy chính vị, quốc quân giận dữ nên ra lệnh chút binh lực còn lại của Nham Chích sang đây cứu viện trước, sau đó mới biết được Thái phi cũng bị lừa tới nơi này, trong khoảng thời gian ngắn sợ ném chuột vỡ bình sợ Thái phi bị tổn thương nên chưa dám làm việc, hôm nay vừa gặp bệ hạ Mục Thụy Nhân kia

đã

kinh hoảng gây rối loạn trận tuyến, thần mới có cơ hội mà bắt giữ, chuyện này sở dĩ có thể

không

cần tốn nhiều công sức

thật

đúng là may mắn có bệ hạ bảo hộ.”

“A,

thì

ra là như vậy, nhưng vì sao tin tức trẫm nghe được lại khác lời

nói

của tướng quân vậy?”

“Hồi bẩm bệ hạ, thần vừa rồi

nói

là những câu đúng với tình hình thực tế, tin tức khác nhất định là có người bất lương tung tin vịt. Thần khẩn cầu bệ hạ suy xét, nếu

không

phải như thế thần làm sao có thể

một

mình đứng đây vào lúc này, lại phái tất cả nhân mã ra khỏi cửa thành Đại Ngọc nghênh giá, bệ hạ lúc vào thành chắc hẳn cũng

đã

thấy qua đội ngũ đó.”

Tần Thừa Thích cười

nói: “Trẫm nhìn thấy, đáng tiếc tướng quân

đã

nói

chậm, trẫm vừa rồi vào thành thấy

một

đội nhân mã bối rối tháo chạy, chỉ cho là binh lính làm loạn nên dưới tình thế cấp bách

không

kịp ngẫm nghĩ

đã

cho người tiêu diệt toàn bộ.”

Hai ngàn nhân mã toàn thân là quân phục của Nham Chích, làm thế nào có thể xem là người làm loạn? Hai ngàn bộ hạ của

hắn

làm sao lại có thể vừa cười vừa

nói

nói

gϊếŧ là gϊếŧ? Lữ Viêm lập tức đỏ mắt, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn nửa ngày mới

nói: “Là thần

nói

chậm, chỉ có thể đổ thừa cho chuyện Nham Chích thấy tình huống Ngọc Phù khẩn cấp

không

thể báo cáo trước với bệ hạ

đã

nóng lòng xuất binh, quốc quân ra lệnh cho thần thay người thỉnh tội, kính xin bệ hạ thứ tội!”

“Đây là chuyện

nhỏ, trẫm

không

trách tội, trẫm vừa rồi cũng

không

phải là do tình thế cấp bách mà gϊếŧ sai người sao? Nhưng mà quốc đô và hoàng cung Ngọc Phù bị tổn thương nghiêm trọng, trẫm nghĩ hãy lấy bạc từ Nham Chích ra tu sửa

đi.”

“Vâng, thần tuân chỉ.” Lữ Viêm tạ ơn rồi lui về sau đám người, cố nén nước mắt, trong lúc này đột nhiên nhớ tới từng có lão tướng của Nham Chích

đã

nói

qua Tần Thừa Thích dùng nhân đức hai chữ trị quốc, là đế quân tài giỏi nhất của Hòa Hi từ trước tới nay, nhưng nếu ở

trên

chiến trường người này

không

chỉ có mưu lược hơn người mà thủ đoạn ác độc gϊếŧ người

không

chớp mắt cũng giống như Huyết Ma vương, hôm nay chứng kiến quả

thật

là làm cho người ta

không

rét mà run, hai ngàn tính mạng trong mắt người đó chỉ là bụi bặm mà thôi.

“Tất cả đứng lên

đi, trẫm chỉ ở Ngọc Phù tạm mấy ngày, trong lúc đó làm phiền quốc quân chiêu đãi trẫm cùng Thái phi.” Tần Thừa Thích xoay người nhìn về phía Mục Ngôn Thân.

“không

dám, có thể được Đế Quân tới thăm, quả

thật

là may mắn của Ngọc Phù, mời.” Thanh

âm

Mục Ngôn Thân có chút

không

yên, chỉ cảm thấy trong ngữ điệu của Tần Thừa Thích đều lộ ra hàn khí.

Tần Thừa Thích hài lòng gật gật đầu, lúc này mới chuyển ánh mắt

trên

người ngọc, ngồi xuống bí mật cầm tay của Mục Thư Du cười khẽ: “Cùng trẫm chơi trò đuổi bắt có thú vị

không?”

Mục Thư Du quay đầu nhìn ra bên ngoài, vị trí này cao cao tại thượng vạn người ngưỡng vọng, ngay cả nàng cũng có cảm giác động tâm, khó trách nam nhân đều ham muốn tranh quyền đoạt thế, cảm giác chí cao vô thượng này

không

có gì có thể sánh bằng.

Đột nhiên ánh mắt Mục Thư Du híp lại, nha đầu Mục Thư Trân kia thế nào lại ở trong đám người kia,

không

phải

nói

không

cho nàng ta ra gặp Tần Thừa Thích hay sao, đây còn ra thể thống gì nữa? Nhìn thấy bộ dạng si mê của Mục Thư Trân, Mục Thư Du biết



đây cũng là

một

kẻ trúng độc của Tần Thừa Thích.

“Nhìn cái gì vậy, trẫm

nói

chuyện với nàng nàng cũng

không

để ý, Ngọc Phù quốc quân bạc đãi nàng như vậy sao, ngay cả y phục cũng

không

tìm

một

bộ vừa người, cổ áo này rộng quá rồi.” Tần Thừa Thích đưa tay chỉnh lại y phục của Mục Thư Du, che

đi

xương quai xanh tuyết trắng lộ ra bên ngoài của nàng, sau đó cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, chưa phát giác ra có gì hấp dẫn ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mục Thư Du.

“Thần thϊếp tạ ơn Hoàng thượng có thể tới cứu viện Ngọc Phù.” Mục Thư Du

thật

sự

cảm kích việc làm của Tần Thừa Thích.

Tần Thừa Thích nghe xong

không

cho là đúng: “Trẫm là vì cứu nàng nên mới như thế, nếu

không



không

bàng quang đứng nhìn bàng quan

thì

tuyệt đối

sẽ

không

nhanh chóng chạy đến đây như vậy được, nàng vừa đến Hòa Hi

thì

chính là người Hòa Hi, tất cả đều do trẫm chịu trách nhiệm.”

Mục Thư Du lặng thinh

một

hồi mới lại ngẩng đầu lên: “Là ai báo tin ?”

“Bạch Quảng Thanh, lần này trẫm

sẽ

không

truy cứu tội của

hắn,

hắn

tự tiện cùng nàng đơn độc xuất hành là có tội, nhưng lại có thể kịp thời truyền lại tin tức cho trẫm là có công, khi an bài chức quan trẫm

sẽ

thêm cân nhắc, nhân tình này nàng

không

nên để ở trong lòng nên do trẫm chịu. Lần này

hắn

cũng

đi

theo tới, nhưng mà nàng

không

cần gặp

hắn.”

Nghe vậy Mục Thư Du

đã

hiểu, người của nàng khẳng định đều gặp bất trắc, may mà có Bạch Quảng Thanh nếu

không

không

những nàng mất mạnh mà ngay cả Ngọc Phù cũng lâm nguy.

“Sáu người chết kia trẫm

đã

sai người hậu táng cũng trợ cấp cho mỗi nhà năm mươi lượng hoàng kim, nàng đừng quá thương cảm, bọn họ cũng là tận trung.”

Mục Thư Du ngoại trừ cảm kích cũng chỉ có cảm kích, Tần Thừa Thích nghĩ chu đáo như thế nàng quả

thật

an tâm

không

ít, cười cười lại

đi

xem Mục Thư Trân còn

đi

theo

không.

“không

cần tìm, trẫm cho

hắn

ở ngoài thành ở cùng đại quân,

không

cho phép

hắn

vào thành.” Tần Thừa Thích giọng

nói

không

tốt lắm.

Mục Thư Du ngây ngốc chốc lát mới phản ứng lại hiểu được Tần Thừa Thích ám chỉ là ai, có chút buồn cười: “Ta nhìn em

gái

của ta chứ, cái này cũng

không

được?”

“Đương nhiên được, là người nào, cho trẫm nhìn

một

chút.” Tần Thừa Thích giọng

nói

lập tức hòa hoãn.

Lúc này đến phiên Mục Thư Du cười lạnh: “không

thấy nữa, nhưng mà muội muội của ta tướng mạo phi thường xinh đẹp, so với ta và Thư Yến còn hơn gấp trăm lần, sau khi Hoàng thượng tiến cung có thể xem đủ, đến lúc đó phụ hoàng chắc hẳn

sẽ

vui mừng khôn siết, ba vị công chúa tất cả đều tặng cho Hòa Hi

thật

là tốt đẹp!”

Tần Thừa Thích vui vẻ: “Trẫm biết nàng đối với chuyện tỷ muội chung

một

chồng

không

được tự nhiên, chỗ Thư Yến trẫm cũng

không

đi, chẳng lẽ còn nạp thêm

một

công chúa Ngọc Phù khác? Dù nàng ta có là Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm trẫm cũng

sẽ

không

nhìn nhiều thêm

một

cái, nàng lại ăn dấm chua loại này sao?”

“Hoàng thượng

nói

như vậy chẳng phải là

nói

ta hại Thư Yến sao, nếu là như thế vì sao Hoàng thượng đừng để ta tiến cung mới đúng, như vậy tất cả đều vui vẻ!”

Tần Thừa Thích nghe vậy

thật

thì

nhìn Mục Thư Du chăm chú, giọng

nói

nghiêm chỉnh lại: “Nàng thực

sự

không

muốn tiến cung?”

Mục Thư Du lắc đầu, nghiêm túc

nói: “thật

sự

không

muốn, nhưng vì trả thù Nham Chích

thì

không

thể

không

làm như vậy, trong lòng thần thϊếp rất

không

thích nơi đó. Lần này Ngọc Phù gặp nạn thần thϊếp bị lừa đến đây, Nham Chích có tham dự hay

không

Hoàng thượng chắc hẳn trong lòng hiểu

rõ, trong cung có người trăm phương ngàn kế muốn đẩy thần thϊếp vào chỗ chết cũng là vì Hoàng thượng, nhưng thần thϊếp

không

oán Hoàng thượng, vô luận Hoàng thượng vì sao dẫn theo năm vạn nhân mã đến đây, thần thϊếp đối với Hoàng thượng đều chỉ có cảm kích.”

Mục Thư Du trong lòng

không



Tần Thừa Thích vì sao dẫn theo năm vạn trọng binh ngự giá thân chinh đến Ngọc Phù, nhưng nhất định là có nguyên nhân khác, dù vậy

hắn

cũng

đã

cứu mình, cứu Ngọc Phù, bởi vậy nàng cũng

không

muốn dối trá với Tần Thừa Thích, huống chi

nói

thật

khi ỏ chung với Tần Thừa Thích mới là cử chỉ sáng suốt.

“Trẫm vốn cho rằng cuộc đời này

không

có ai hiểu chuyện trẫm làm,

không

nghĩ tới nàng lại có thể vạch trần,

nói

nàng thông minh nàng lại quá thành thực, có sao

nói

vậy, trẫm

thật

không

biết nên ứng phó với nàng như thế nào. Thư Du, tâm

sự

của nàng trẫm

không

phải là

không

hiểu, chỉ là có

một

số việc trẫm cần phải nghĩ kĩ mới được.” Tần Thừa Thích nửa đùa nửa

thật

nói.

Mục Thư Du thở dài: “Chỉ cần Hoàng thượng có thể bảo vệ Ngọc Phù bình an, có thể cho thần thϊếp cẩm y ngọc thực, tính mạng

không

lo, thần thϊếp

không

còn gì cầu mong.”

Tần Thừa Thích bị chọc cười: “Tính mạng

không

lo chưa đủ sao còn phải cộng thêm cẩm y ngọc thực, Thái phi tính toán kkhông tồi.”

Hai người cười đùa

một

chút

đã

đến nơi, bởi vì ở trong cung Ngọc Phù

không

phải nơi có thể đường hoàng thân thiết, cho nên Tần Thừa Thích cũng

không

thể cùng Mục Thư Du quá mức thân cận, đến tiệc tối Mục Thư Trân đỏ mặt

nói

với Mục Thư Du: “Hoàng tỷ, Tần Thừa Thích đối đãi với tỷ

thật

là tốt, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy còn cho tỷ ngồi ngự liễn với

hắn, ngay cả phụ hoàng cũng nhìn đến ngây dại, muội nghĩ sau này phụ hoàng cũng

sẽ

không

không

quan tâm tỷ như trước nữa.”

“Nha đầu ngốc, muội chỉ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại

không

biết hoàng tỷ muội ăn biết bao nhiêu khổ,

đã

chịu bao nhiêu mắng chửi.”

Mục Thư Trân lại

nói: “Nếu có được đối đãi như thế của

hắn, đừng

nói

là bị mắng nhiều hơn nữa, bị khổ nhiều hơn nữa cũng đáng, chỉ sợ muội

không

có cái phúc khí này.”

“Muội

không

có cái phúc khí này sao, cần phải cho muội trông thấy Thư Yến, muội

sẽ

biết khổ đó như thế nào, hậu cung Hòa Hi mỹ nữ như mây, thiên tiên vô số, Tần Thừa Thích cực kỳ đa tình, có người quanh năm

không

thấy

hắn

một

lần, hoàng tỷ

không

thể để cho muội chịu cái tội này!” Mục Thư Du

không

muốn cho Mục Thư Trân

một

chút hi vọng nào.

Mục Thư Trân nước mắt lập tức rớt xuống: “Ta còn chưa có

đi

đâu, hoàng tỷ nào biết

sẽ

không

được, ngộ nhỡ

hắn

cũng

yêu

thích ta

thì

sao? Chẳng lẽ hoàng tỷ chỉ muốn bản thân sống tốt, cũng

không

muội muội cũng được gả cho người trong lòng hay sao? Lại

nói

tỷ muội chúng ta ba người cùng ở trong cung

không

phải càng thêm chiếu cố tốt cho nhau hay sao, sau này Nham Chích cũng sợ

không

dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.”

“Ngươi

thì

biết cái gì, ta

nói

không

được là

không

được!”

“Ta muốn

đi

Hòa Hi, tỷ tỷ

nói

không

được cũng vô dụng!” Mục Thư Trân cũng

không

nhượng bộ, thiếu nữ mới lớn mong chờ mối tình đầu, thoáng thấy Tần Thừa Thích hào hoa phong độ sao có thể

không

động tâm đây.

Mục Thư Du lạnh lùng

nói: “Có được hay

không

tự ngươi thể nghiệm mới biết được, cái khác

không

dám

nói

nhưng ngươi có thể

đi

Hòa Hi hay

không

ta còn có thể làm chủ.”

Mục Thư Trân bị chặn họng

không

còn lời nào để

nói, nửa ngày mới giậm chân lau nước mắt

nói: “Ta

đi

nói

với phụ hoàng mẫu hậu!”

Nhìn Mục Thư Trân xoay người chạy ra ngoài, Mục Thư Du cũng

không

để ý tới,



ràng là hố lửa còn có người muốn chết muốn sống đòi nhảy vào trong,

thật

sự

không

có biện pháp mà!

Đến lúc dạ tiệc, Tần Thừa Thích và Mục Thư Du ngồi ở phía

trên, sau mấy lần nâng chén, Mục Ngôn Thân cười

nói: “Bản quân cảm động và ghi nhớ Đế Quân có thể trong lúc nguy nan giương tay viện trợ, chính là Ngọc Phù

không

đủ lực báo đáp Đế Quân, trừ Thư Du, Thư Yến bản quân vẫn còn

một

nữ nhi dòng chính, nếu Đế Quân vừa mắt con bé

thì

có thể tỏ lòng biết ơn của bản quân với ngài.”

Mục Thư Du vừa nghe lời ấy

thì

có chút tức giận, nha đầu Mục Thư Trân kia

thật

sự



đã

đi

nói, vì vậy liếc mắt nhìn Tần Thừa Thích xem

hắn

ứng phó như thế nào.

Tần Thừa Thích uống nửa chén rượu, cũng nhìn Mục Thư Du rồi mới cười nhạt

một

tiếng: “Quốc quân

không

phải muốn đem tất cả công chúa của Ngọc Phù mang vào hậu cung Hòa Hi chứ? Nhưng mà mặc dù quốc quân có ý tốt, trẫm cũng

không

muốn để người trong thiên hạ nhạo báng, huống chi trẫm có Thái phi quản thúc

không

thể nạp thêm bất cứ



gái

nào của Ngọc Phù vào cung nữa.”

“Thư Du

không

ngờ lại được Đế Quân

yêu

thương như vậy, nhưng mà tiểu nữ Thư Trân dung mạo tài hoa đều tốt,

không

bằng Đế Quân trước gặp qua

một

lần, ngộ nhỡ bỏ lỡ lương duyên chẳng phải lại là

một

chuyện ăn năn sao?” Mục Ngôn Thân ám chỉ lúc trước Tần Thừa Thích

không

chịu nạp Mục Thư Du làm phi, kết quả chờ đến khi thành Bình Khánh vương Thái phi mới coi trọng

không

khỏi lợi bất cập hại.

Tần Thừa Thích nghe xong

trên

mặt

đã

mất nụ cười: “Quốc quân có nữ nhi như Thái phi là

một

việc rất may mắn, công chúa Ngọc Phù có bao nhiêu người có thể được quốc quân hậu đãi như Thái phi, nếu

không

phải quốc quân dạy dỗ Thái phi rất tốt

thì

Thái phi sao có thể tài hoa xuất chúng, trẫm còn

không

biết nên quý trọng như thế nào đấy.

không

phải trẫm

nói

quá nhưng Ngọc Phù hưng suy tất cả đều dựa

trên

hỉ nộ của Thái phi đó, quốc quân cũng nên biết sớm để làm việc cho thỏa đáng.”

Lời này vừa

nói

ra, Mục Ngôn Thân và Hoàng hậu Tưởng thị sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lại

không

dám tức giận, chỉ có thể cười theo nâng chén mời rượu.

Sau đó mọi người cũng vô tâm thưởng rượu, uống mấy chén

thì

đều tản

đi.

“Trẫm trở về với Thái phi.”

Mục Thư Du gật đầu cùng Tần Thừa Thích bước chậm trog hoàng cung Ngọc Phù.

“Trẫm ba ngày sau

sẽ

lên đường.”

Mục Thư Du dừng bước lại hỏi: “Muốn

đi

đâu?”

Tần Thừa Thích cho cung nhân

đi

theo phía sau lui về xuống mới

nói

với Mục Thư Du biết: “Nàng hôm nay

nói

không

sai, trẫm đích thân đến đón nàng cũng còn có nguyên do khác. Thư Du, lần này nàng gặp nạn Thục phi là đầu sỏ, nhưng mười vạn binh lực của Nham Chích

đang

do trẫm quyết định, trẫm

không

thể

không

bận tâm chuyện này, nàng hãy thông cảm cho trẫm. Nhưng trẫm cũng

sẽ

không

phóng túng cho những hành động này, Nham Chích dám lừa gạt trẫm lén lút cấu kết với hoàng tử Ngọc Phù làm loạn, hôm nay trẫm gϊếŧ hai ngàn binh tướng chính là nhắc nhở, cũng thay nàng trút giận. Chiến

sự

Xuyên Khúc trẫm còn chưa xử lý xong, để ngừa có biến, ba ngày sau

sẽ

tới nơi đó.”

“Xuyên Khúc là nước

nhỏ, hai mươi vạn đại binh

đã

nắm chắc phần thắng trong tay, Hoàng thượng vì sao còn muốn tới nơi hiểm cảnh như vậy?” Mục Thư Du lo lắng vội hỏi.

“Quan tâm tới trẫm sao? Trẫm đến chỗ đó tất nhiên là có chuyện quan trọng, nhưng mà vì nàng nên mới

đi

vòng qua Ngọc Phù, Xuyên Khúc trẫm cũng cần phải

đi

một

chuyến, nàng yên tâm

đi, trẫm

không

có việc gì.”

Tần Thừa Thích

nói

xong thấy mi tâm Mục Thư Du vẫn còn

đang

nhíu lại

thì

cười

nói: “Chờ sau khi trẫm rời khỏi cũng

sẽ

cho người hộ tống nàng về Hòa Hi, trẫm

đã

dặn dò Hoàng hậu chiếu cố

thật

tốt cho nàng, Thục phi nhất định

không

dám làm khó nàng nữa,

không

cần sợ.”

Hoàng hậu đương nhiên

sẽ

thêm chiếu cố nàng, dù

không

muốn nhưng

không

thể

không

chiếu cố nàng, nhưng mà lời này cũng

không

có biện pháp

nói

rõ, bởi vì

không

có chứng cớ

nói

gì cũng là vô ích, đến lúc đó Thục phi có gan đối đầu nhưng

sẽ

đắc tội Hoàng hậu đúng là

không

còn đường sống.

“Hoàng thượng chưa hồi cung, thần thϊếp hay là trở về vương phủ ở trước

đi, như vậy thần thϊếp cũng có thể tự tại chút ít.”

Tần Thừa Thích suy nghĩ

một

chút cũng đáp ứng: “Cũng tốt, nhưng lần này từ biệt cũng phải hơn tháng, trẫm

thật

sự



không

bỏ được nàng.”

“Thần thϊếp cũng

sẽ

nhớ Hoàng thượng, chỉ là Bạch Quảng Thanh cũng

sẽ

về Hòa Hi sao?”

“Cái nàng quan tâm nhất là vế sau sao? Bạch Quảng Thanh

không

quay về, nàng cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể đồng hành với

hắn,

hắn

đi

cùng với trẫm.” Tần Thừa Thích tức giận liếc nhìn Mục Thư Du.

Mục Thư Du vội vàng trấn an: “Bạch Quảng Thanh dầu gì cũng là ân nhân cứu mạng của thần thϊếp, thần thϊếp quan tâm đôi câu cũng là lẽ phải, huống chi

hắn

sao có thể đánh đồng với Hoàng thượng, Hoàng thượng văn võ toàn tài, là Đế quân mưu trí

anh

dũng trăm năm khó gặp, Bạch Quảng Thanh chỉ là cậu ấm tay trói gà

không

chặt sao có thể ở nơi chiến trường, đây

không

phải là thêm phiền cho Hoàng thượng sao?”

“Trong thiên hạ

không



một

ai có thể lừa gạt trẫm như Thái phi vậy, nàng chỉ toàn

nói

lời dễ nghe dụ dỗ trẫm thôi, trẫm muốn

hắn

cùng

đi

cũng là muốn khảo nghiệm

một

chút, chỗ đó

không

phải nơi nơi đều là chiến

sự,

đi

nhanh

đi, bên ngoài gió lạnh đó.”

Trở lại phòng của Mục Thư Du, Tần Thừa Thích bám lấy

không

buông, quấn lấy cọ xát nửa ngày đến tận đêm khuya mới trở về.

Ba ngày sau, Tần Thừa Thích để lại hơn trăm tên thị vệ hộ tống Mục Thư Du về Hòa Hi,

hắn

mang trọng binh chạy tới biên cảnh Xuyên Khúc.

Mục Thư Trân cũng cứng rắn theo chân đưa đến tận cửa cung, đôi mắt mấy ngày nay khóc đến sưng đỏ, Hoàng hậu đau lòng nữ nhi nên cố ý an bài để Mục Thư Trân

nói

lời tạm biệt với Tần Thừa Thích, kết quả Tần Thừa Thích cũng

không

chút để ý lên

đi

thẳng ra ngự liễn, hết lần này đến lần khác dặn dò Mục Thư Du sớm lên đường rời

đi.

Mục Thư Trân tức giận Mục Thư Du

không

suy nghĩ cho nàng ta, dự định mượn cơ hội này để Tần Thừa Thích chú ý tới mình,

không

nghĩ tới chỉ đổi lấy

sự

lạnh lùng, lại nhìn thấy

hắn

đối với hoàng tỷ nhu tình mật ý, lập tức tàn tâm, cảm thấy lời nới của Mục Thư Du mấy ngày trước đây cũng

không

phải là giả, tâm tư đứa trẻ mau chóng thay đổi lại cùng Mục Thư Du thân mật trở lại.

Mục Thư Du ở Ngọc Phù mấy ngày sau cũng lên đường, Mục Ngôn Thân mặc dù

không

thích đứa con này, nhưng nhìn ra địa vị nàng trong lòng Tần Thừa Thích

không

thấp, chẳng những tự mình tiễn đưa,

trên

mặt cũng xuất

hiện

nụ cười, Mục Thư Du cũng

không

so đo, lễ nghi chu toàn từ biệt lên đường.

Khi đến Lâm Sơn đạo, sắc trời đột nhiên tối xuống,

không

lâu sau cuồng phong gào thét, thổi mạnh đến mức người ngã trái ngã phải

không

đứng vững được, mắt thấy sắp mưa.

không

đến

một

phút đồng hồ, trời đen thùi, cơ hồ đưa tay

không

thấy được năm ngón, tiếng sấm giống như sắp bổ xuống đầu, thập phần dọa người.

Mục Thư Du cũng sợ hãi, cho Như Lan Như Ý ngồi vào trong xe cùng nàng.

Thị vệ trưởng Lý Bác Kiến vượt gió tiến đến trước xe, lớn tiếng

nói: “Thái phi, thuộc hạ thấy lát nữa có mưa to,

không

bằng tìm nơi tránh mưa

đã.”

“Cung tốt, mau

đi

đi.”

Lý Bác Kiến vâng lệnh, phái người

đi

ra sau tập trung toàn bộ người lại,

hắn

và vài người nữa bảo vệ bên xe.

Chỉ là người chứ kịp tới đây, giọt mưa lớn như hạt đậu

đã

rớt xuống, tiếp theo đó là mưa tầm tã, tiếng sấm bên tai

không

dứt, cảnh tượng quả thực như ngày tận thế.

Như Ý ở trong xe thắp đèn, nhìn ra phía ngoài chốc lát, mới gần sát bên tai Mục Thư Du

nói: “Thái phi, bên ngoài cái gì cũng

không

nhìn thấy, đen nhánh

một

mảnh, nếu

không

biết có hộ vệ ở đây

không

chừng

sẽ

bị hù chết.”

Tiếng mưa rơi lên thân xe bang bang, tâm tình bị đè nén trong lòng, nhớ



mấy năm trước nàng xuất cung cũng nghe tiếng mưa xối xả nện thành xe, người báo tin chuyện bốn trấn ngày đó cũng vì mưa to như vậy nên mới gặp nàng,

hiện

tại nàng chỉ mong sau cơn mưa trời lại sáng

thật

nhanh, vạn vạn

không

nên xảy ra chuyện gì mới tốt.