Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Tú Đỉnh

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Thư Du lập tức thả lỏng, nếu đứng lên

sẽ

đυ.ng phải thân thể Tần Thừa Thích, toàn thân nàng căng cứng, lên tiếng:

“Hoàng Thượng thứ cho thần thϊếp thất lễ, thần thϊếp

không

biết Hoàng Thượng đến, còn tưởng là tỳ nữ Như Lan

đã

trở lại, kính xin Hoàng Thượng trước hết để thần thϊếp đứng dậy thỉnh tội.”

“Thái phi khó chịu trong người nên nằm

một

lát cho khỏe, trẫm

sẽ

không

trách tội. Hai tỳ nữ kia trẫm

đã

cho người an bài, Thái phi nên an tâm nghỉ ngơi, trẫm là vì lo lắng cho Thái phi mới đến thăm

một

lát.”

Tần Thừa Thích nhìn chằm chằm Mục Thư Du,

hắn

căn bản là

không

yên lòng mới cố ý tới xem, ai ngờ vừa vào phòng liền thấy cảnh đẹp hút hồn người.

Có thể Mục Thư Du là bởi vì nóng bức mà kéo rộng cổ áo, vô tình lộ ra

một

làn da trắng như tuyến làm người ta mất hồn, khiến

hắn

nhịn

không

được

đi

tới ngồi cạnh nàng.

“Tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần thϊếp

đã

là khá hơn nhiều,

hiện

tại

đã

có thể ngồi dậy.”

Mục Thư Du cũng

không

phải là nử tử ngây thơ ngu ngốc, kiếp trước nàng từng trảikhông

ít, bạn trai cũng có vài người. Huống chi nàng từng là phụ nữ

đã

kết hôn, đối với đàn ông

không

thể

nói

là biết hết toàn bộ, nhưng đối với

sự

mập mờ khác thường của Tần Thừa Thích nàng lại hiểu quá

rõ.

“Thái phi là biểu thẩm của trẫm, sao trẫm có thể để biểu thẩm

đi

lại chứ, trẫm biết Thái phi

nói

khỏe là vì

một

lòng muốn rời khỏi đây.”

Tần Thừa Thích

nói

xong liền

không

kiềm được đưa tay khẽ vuốt mặt Mục Thư Du.

Mục Thư Du thiếu chút nhảy dựng, da gà đều nổi lên.Tên nam nhân thối này quả nhiên có suy nghĩ

không

an phận với mình, nhưng nam nhân thối này lại là Hoàng đế, nàng

không

thể cho

hắn

một

cái tát.

Vì vậy đành phải nghiêm mặt khuyên nhủ:

“Hoàng Thượng

đã



thân phận thần thϊếp, vì sao còn cư xử như thế, chẳng lẽ muốn người trong thiên hạ nhạo báng Hoàng thượng sao?”

“Nơi này chỉ có hai ta, ở đâu ra người trong thiên hạ, trẫm đối với Thái phi là

thật

lòng, thẩm thẩm

không

đau lòng điệt nhi sao?”

Tần Thừa Thích cho rằng Mục Thư Du

đang

dục cự hoàn nghênh(*). Từ lúc

hắn

hiểu chuyện tới nay, với dung mạo và thân phận của

hắn, có nữ nhân nào mà

không

lấy được tới tay.

(*)Dục nghênh hoàn cự/Dục cự hoàn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: nghĩa là muốn lắm mà còn làm bộ làm tịch

Nữ nhân

yêu

hắn

nhiều như cá dưới sông,

hiện

tại chỉ cần

hắn

nói

ít lời ngon ngọt, cho vị biểu thẩm

một

cái bậc thang để nước chảy thành sông.

hắn

vừa

nói

xong, tay cũng

không

nhàn rỗi, theo gương mặt nóng bừng của Mục Thư Du dần chuyển xuống làn da trắng lộ ra bên dưới cổ, này mềm mại nhẵn nhẵn nhụi làm cho

hắn

yêu

thích

không

buông tay.

Mục Thư Du thiếu chút nữa tức đến hộc máu, tim cũng đập thình thịch. Tên Hoàng đế này có còn nhân tính hay

không, mở miệng kêu nàng

một

tiếng thẩm mà lại làm cái chuyện hạ lưu như thế này.

Chỉ là mặc dù tức giận, nhưng đối phương nắm giữ quyền sinh sát của nàng và cả Ngọc Phù quốc trong tay, nàng phải mau chóng nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

Lúc này Tần Thừa Thích lại áp miệng vào bên tai Mục Thư Du, hôn lên vành tai nàng, thấp giọng cười

nói:

“Tim thẩm sao lại đập nhanh như thế, là bệnh cũ tái phát hay vì trẫm nên mới thế? Để trẫm xoa cho thẩm, làn da này mềm như ngọc vậy, thậm chí còn mềm hơn, thơm hơn cả ngọc nữa.”

Tần Thừa Thích vừa

nói

lời thiếu đứng đắn vừa đưa tay kéo chiếc yếm của Mục Thư Du ra. Lập tức

một

đôi căng tròn non mềm lộ ra. Cổ họng Tần Thừa Thích khô khốc,một

tay

không

thể đợi được nắm lấy nửa vòng tròn,

nhẹ

nhàng xoa bóp mấy cái.

Rốt cuộc Mục Thư Du

không

nằm nổi nữa, bất chấp

sẽ

đυ.ng trúng Tần Thừa Thích, vừa thụt về phía sau vừa xoay người ngồi dậy, né tránh bàn tay

đang

tác quái của Tần Thừa Thích.

Sắc mặt nàng vô cùng phẫn nộ, định thà chết

không

theo, hôm nay nếu như thực

sựđể tên Hoàng đế háo sắc này làm hỏng danh tiết, sau này nàng

sẽ

phải đối mặt với người trong vương phủ thế nào, đối mặt với muội muội Thư Yến ra sao.

Hậu quả nghiêm trọng hơn là cả Ngọc Phù quốc

sẽ

bị biến thành trò cười lớn!

Vì vậy nàng lạnh lùng trầm giọng: “Hoàng Thượng tuyệt đối

không

được, sau này thần thϊếp làm sao làm người, cầu xin Hoàng Thượng nhớ tới Vương gia mà buông tha thần thϊếp, nếu

không

thần thϊếp chỉ có thể lấy cái chết bày tỏ.”

Động tác Tần Thừa Thích ngưng lại, nhìn Mục Thư Du xiêm y cởi

một

nửa dáng vẻ xinh đẹp, từ từ thu tay về, sắc mặt trầm xuống:

“thì

ra Thái phi lại tiết liệt như vậy, cùng Bình Khánh vương chưa từng gặp

một

lần

đãphu thê tình thâm, vậy trẫm

sẽ

không

khiến người khó xử. Vừa rồi là trẫm thất thố, Thái phi yên tâm, Vu Trung ở bên ngoài coi chừng, nếu có ai dám dị nghị nửa câu, trẫm lóc xương kẻ đó!”

“Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương sai người tới hỏi Hoàng Thượng khi nào quay lại yến tiệc.”

Vu Trung ở bên ngoài

nhỏ

giọng bẩm báo,

hắn

biết



Tần Thừa Thích đối với Bình Khánh vương Thái phi có chút ý riêng, chỉ là

không

nghĩ Hoàng thượng lại cấp bách ra tay như vậy.

Bên kia tiệc rượu còn chưa kết thúc, Hoàng Thượng

không

nên liền ra hậu điện “thăm” Thái phi.

May mắn

không

có làm động tĩnh quá lớn, nếu

không

Hoàng hậu

sẽ

sinh nghi. Trong lòng

hắn

nghĩ, Mục Thư Du kia vốn dĩ nên ngoan ngoãn phối hợp, vị Thống đức đế này được các nước công nhận là minh quân, chỉ là người ngoài

không

biết, sở trường của vị minh quân này chính là chuyện nam nữ đấy!

Tần Thừa Thích chỉ thuận miệng

nói

“Biết rồi.”

Nhưng

hắn

không

lập tức rời

đi, mà chờ Mục Thư Du sửa sang lại quần áo mới đứng lên, sắc mặt

không

thay đổi

nói:

“Thái phi trước hết cứ ở chỗ này giải rượu

đi,

không

cần gấp gáp trở về vương phủ đâu, chờ mấy ngày nữa hẳn tính, trẫm biết



vì sao Thái phi muốn ngủ lại ở chỗ Hoàng hậu, đêm nay Thái phi đến Hòa Ninh điện nghỉ ngơi

đi, trẫm

đi

nơi khác.”

nói

xong lại dặn dò người bên ngoài: “Vu Trung, sai người đưa tỳ nữ của Thái phi tới hầu hạ, hâm nóng canh cá bưng tới cho Thái phi bồi bổ.”

Vu Trung lập tức thưa vâng, sai tiểu thái giám vội vàng

đi

làm.

Mục Thư Du ngồi

trên

giường

không

nói

lời nào, trong lòng

đã

quyết định sáng mai nhất định xuất cung trở về vương phủ.

Nàng cũng

không

muốn đưa danh tiếng bản thân lêи đỉиɦ đầu ngọn sóng, tối nay thoát được kiếp này, chưa chắc ngày mai người kia

không

đổi ý. Chỉ cần

không

để Tần Thừa Thích thấy mặt mình, như vậy

sẽ

an toàn hơn nhiều, cho dù

hắn

có muốn dây dưa với mình cũng

sẽ

không

là chuyện đơn giản.

Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du cúi đầu

không

nói, liền xoay người rời khỏi,

khôngbao lâu Như Ý cùng Như Lan cùng bước vào:

“Thái phi, vừa mới trở về

thì

tổng quản

không

cho bọn nô tỳ vào trong hầu hạ,

nói

là sợ quấy rầy người an giấc.”

“không

có gì, Hoàng thượng Hoàng hậu

đã

quá lo lắng.”

Như Lan vẫn

không

yên lòng: “Tim thái phi còn đau

không? Có muốn mời thái y đến xem mạch

một

chút

không?”

“không

cần,

đã

khỏe rồi. Giờ chúng ta hồi giá Hòa Ninh điện

đi, ngày mai sau khi cáo lỗi với Hoàng hậu liền trở về vương phủ,

đi

thôi.”

Như Lan cùng Như Ý vội vàng đỡ Mục Thư Du từ phòng ăn

đi

ra ngoài, lên noãn kiệu trở về Hòa Ninh điện.

***

Ngày hôm sau, Mục Thư Du đến chỗ Hoàng hậu cáo lỗi vì hôm qua nàng rời tiệc trước, sau đó bất luận Hoàng hậu cố gắng thế nào cũng

không

giữ nàng lại được.

“Được Hoàng hậu chăm sóc thần thϊếp, thần thϊếp cảm kích vô cùng, chỉ là trong vương phủ còn nhiều chuyện phải làm.

Huống hồ ở phủ còn có di mẫu của vương gia, thần thϊếp

không

thể

không

trở về săn sóc, kính xin Hoàng hậu đừng trách tội thần thϊếp.”

Hoàng hậu cười

nói: “Thái phi nhân nghĩa hiếu thuận, bản cung sao có thể trách tội, chỉ là làm khó Thái phi tuổi

nhỏ

phải đảm đương nhiều việc của vương phủ. Nếu có chuyện khó xử có thể vào đây

nói

với bản cung. Còn

một

ân sủng đặc biệt nữa, Hoàng Thượng đồng cảm với nỗi đau của Thái phi, sau khi tiệc rượu chấm dứt còn đặc biệt sai người truyền chỉ cho bản cung, kêu bản cung báo Thái phi, sau này nếu Thái phi muốn ra vào hậu cung

không

cần phải bẩm tấu trước, có thể tới thăm Ngọc Chiêu nghi bất cứ lúc nào, đây chính là đại ân điển chưa bao giờ có.”

Mục Thư Du

không

hề thích loại ân điển này tí nào, nhưng vẫn phải làm ra vẻ vui mừng cảm tạ hoàng ân.

Quay về Hòa Ninh điện, nàng

nói

lời từ biệt với Mục Thư Yến, trước giờ ngọ

đã

đến cửa cung, thị vệ ở đây

đã

sớm biết ý chỉ Hoàng hậu để Bình Khánh vương Thái phi này có thể tùy ý ra vào cấm cung, tất nhiên là dễ dàng cho

đi.

Mục Thư Du trở lại vương phủ liền thấy Trần di mẫu dẫn theo gia quyến của vương phủ ra nghênh đón, đồng thời chúc mừng Mục Thư Du:

“thật

là, khó có được

một

chuyện vui, muội muội Thái phi chắc cũng là giai nhân, nếukhông

sao được Hoàng Thượng sủng ái như thế?”

“Di mẫu quá khen, bất quá Ngọc Chiêu nghi quả

thật

rất biết làm người khác

yêumến.”

“Những ngày Thái phi

không

ở trong phủ, có

không

ít chuyện cần phải xử lý, lát nữa để A Xuân

nói

cho Thái phi nghe, để người định đoạt.”

Trần di mẫu vẫn tuân theo quy tắc

không

chịu tự mình quyết định.

Mục Thư Du vừa nghe việc này cũng có chút đau đầu, nàng chỉ cần có ăn có uống áo cơm

không

lo là được,

không

muốn trông nom những việc vặt, vì vậy cười

nói:

“Di mẫu cứ chủ mọi việc là được rồi, Thư Du có bệnh tim

nhẹ,

sự

vụ càng nhiều càng dễ dàng phát bệnh, mong di mẫu thứ lỗi.”

Trần thị vừa nghe lập tức lo lắng

nói: “Bệnh

nhẹ

cũng nguy hiểm, Thái phi nên trị tận gốc căn bệnh này mới được. Nếu

đã

như vậy dân phụ đành gánh vác.”

Mục Thư Du giải quyết xong chuyện này liền trở về chỗ của mình, nằm

trên

giường ngủ ngon lành.

***

Vu Trung đứng sau lưng Tần Thừa Thích, khom lưng

không

dám thở mạnh, cả Trường tuyên điện yên lặng đến đáng sợ.

Kể từ khi tiểu thái giám đem ngọ thiện ban cho Thái phi bưng trở lại, Tần Thừa Thích vẫn cứ đanh mặt.

“Hoàng Thượng, hay là người dùng bữa trước

đi, long thể quan trọng hơn.”

“Ai đồng ý cho Thái phi rời cung?” Tần Thừa Thích vừa nhìn tấu chương vừa hỏi.

Vu Trung trong lòng kêu khổ,



ràng chính Hoàng thượng kêu Hoàng hậu hạ ý chỉ, bây giờ lại hỏi ngược,

hắn

không

có cách nào khác đành phải kìm nén bực bội trả lời:

“Hoàng Thượng, hôm qua sau yến tiệc

đã

sai nô tài đến chỗ Hoàng hậu truyền chỉ,

nóisau này Thái phi có thể tùy ý vào cung.”

“đã

biết



ý trẫm là vào cung, vì sao Thái phi có thể tùy ý xuất cung, ý chỉ của Hoàng hậu viết như thế nào?”

Mặt mũi Vu Trung trắng bệch, bản thân

hắn

truyền chỉ đúng là vào cung, hẳn là Hoàng hậu hiểu sai ý, chỉ là chút sai sót này

không

thể đổ lên Hoàng hậu, đành phải quỳ xuống dập đầu:

“Là nô tài ăn

nói

vụng về,

không

bẩm



với Hoàng hậu, xin Hoàng Thượng thứ tội.”

Tần Thừa Thích cũng là người hiểu chuyện,

không

giận chó đánh mèo, mắt

không

rời tấu chương:

“Đứng lên

đi, chuyện như vậy

không

cần lại

nói

với Hoàng hậu, nếu ý chỉ

đã

viết như vậy, cứ tuân theo ý của Hoàng hậu

đi.

Thái phi xuất nhập hậu cung

không

liên quan đến trẫm, đều là chuyện của nữ nhân,một

canh giờ sau lại dùng ngọ thiện, Bạch Hồng Tín

đã

tới chưa?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, Bạch đại nhân

đã

chờ ở bên ngoài.”

“Truyền

hắn

vào.”

Vu Trung thưa

một

tiếng liền lập tức

đi

mời Thượng thư lệnh Bạch Hồng Tín, chờ Bạch Hồng Tín vào trong điện

thì

Vu trung ở bên ngoài đóng cửa canh giữ

một

bên,

hắn

đảo tròng mắt suy nghĩ, vừa rồi nghe giọng

nói

của Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài

đã

bị mất mặt chỗ Thái phi?

không

thể nào đâu, ngay cả Ô Thục nghi lúc mới vào cung lạnh lùng như

một

khối băng, suốt ngày chỉ biết ngâm thơ đọc sách,

không

hề lui tới cùng các phi tần khác, thanh cao đến cực điểm,

không

phải vừa bị Hoàng Thượng dụ dỗ vài ngày

thì

đã

từ lạnh chuyển thành nóng sao. Lại còn chưa

nói

đến vị Bình Nam vương trắc phi xinh đẹp vốn

không

coi ai ra gì kia, nay còn muốn tìm người giúp mình tiến cung gặp Hoàng Thượng nối lại tình duyên đấy.

Càng nghĩ càng cảm thấy

không

thể nào, trong lúc nhất thời

hắn

nghĩ mãi cũng

khônghiểu Hoàng Thượng nổi cáu là do đâu, nhưng chắn chắn rằng chuyện có liên quan đến Bình Khánh vương Thái phi.

Vu Trung nghĩ sau này cần cố gắng lưu tâm, nếu có thể thuận thánh ý

thì

đúng là

đãlập công lớn.

“Liêu Tử Bân

đi

Xuyên Khúc quốc rồi ư?” Tần Thừa Thích hỏi Bạch Hồng Tín ở phía dưới.

“Dạ phải, Xuyên Khúc quốc

đã

chịu chấp nhận Liêu Tử Bân, tân vương Kỷ quốc Đoạn Chấn Hạo

đã

phái sứ thần đến thương nghị, sợ là cũng

không

có kết quả.”

“Như thế lại hay, rất hợp ý trẫm. Ngươi

nói

cho Trí Thành biết, chờ Kỷ quốc có động tĩnh rồi hẳn tính tiếp, giờ chỉ án binh bất động.”

Tần Thừa Thích đối với hướng

đi

của nguyên thừa tướng Liêu Tử Bân Kỷ quốc rất hài lòng, sau khi Bạch Hồng Tín lui ra tâm tình

hắn

đã

tốt hơn, cũng có khẩu vị, lập tức sai người dọn thức ăn.

Bên này Hoàng hậu Hách thị thấy khí trời mỗi ngày dần ấm lên, Hoàng Thượng lại bận việc quốc

sự, gần nửa tháng cũng

không

đến hậu cung.

Hằng ngày mọi người lúc đến thỉnh an đều có vẻ mệt mỏi

không

có tinh thần, nàng liền muốn dẫn những người này

đi

hóng gió, tìm chút niềm vui.

“Thời tiết cũng ấm hơn nên đêm đến cũng muộn, bản cung muốn dẫn các muội

đi

đến bãi săn Phong Diệp chơi

thật

vui vẻ, có chịu

không?”

Bãi săn Phong Diệp cách hoàng cung gần, dẫn theo phi tần ra vào cũng tiện.

Mọi người nghe thế đều đồng ý, Văn phi lập tức hỏi: “Hoàng hậu có thể mời Hoàng Thượng cùng

đi

hay

không?”

“Tất nhiên là

sẽ

mời, chỉ sợ Hoàng Thượng bận rộn chính vụ

không

rảnh để

đi

cùng, bản cung biết tâm ý của các muội, nhất định

sẽ

cố gắng hết sức.”

Tất cả mọi người nghe đều cười rộ lên, đến bãi săn tất nhiên là so với lúc trong cung ít ràng buộc lễ nghi hơn, đến lúc đó ai có thể làm bạn với vua chỉ có thể dựa vào bản lĩnh riêng.

“Hoàng hậu, thần thϊếp còn có

một

chuyện.” Mục Thư Yến đứng lên thi lễ với Hoàng hậu.

Hoàng hậu chỉ Mục Thư Yến an tọa, vừa cười vừa

nói:

“Tâm tư của muội bản cung hiểu

rõ, chỗ Thái phi bản cung cũng

đã

cho người

đi

mời, chuyện vui như vậy nếu

không

mời Thái phi, bản cung cũng sợ Hoàng Thượng

sẽ

trách cứ. Nếu Thái phi tuổi tác

đã

cao

thì

thôi, chỉ là người còn trẻ như vậy, ngày ngày ngây người ở trong Vương phủ chắc

sẽ

điên mất.”

“Tạ Hoàng hậu nương nương!” Mục Thư Yến lần này

thật

rất vui vẻ, nàng cũng là lo lắng cho Mục Thư Du, sợ tỷ tỷ mình cảm thấy



quạnh.

Mục Thư Du nhìn cung nhân Hoàng hậu phái tới có chút lúng túng, chỉ hỏi: “Lần này chỉ có các nương nương trong cung

đi

thôi sao?”

“Còn có vài vị chính phi, trắc phi của các vương phủ khác, Hoàng hậu nương nương còn sai nô tài cố ý dặn dò Thái phi

một

tiếng,

không

cần lo ngại. Người

đi

theo đều là nữ quyến của Hoàng gia

không

có người ngoài, ăn mặc thoải mái chút cũng

khôngsao.”

“Hoàng Thượng

thì

sao? Nếu Hoàng Thượng cũng

đi, chắc ta phải cân nhắc

một

chút.”

“Thánh thượng bận rộn quốc

sự

nên

không

thể đến, Thái phi cứ yên tâm.” Tiểu thái giám lo Mục Thư Du sợ phiền

sẽ

không

đi, khi

hắn

trở về phải chịu tội hành

sự

bất lực, cho nên dù chỉ nghe phong phanh

không

hề chắc chắn

hắn

cũng

nói

để yên lòng Mục Thư Du.

Lúc này Mục Thư Du mới thở phào

nhẹ

nhõm đồng ý, sai người đưa tiền thưởng cho tiểu thái giám rồi tiễn

hắn

ra ngoài, sau đó

nói

chuyện với Trần di mẫu.

“Chuyện này dễ mà, trang phục đều có sẵn, chỉ cần

không

quá sặc sỡ, bộ màu xanh nhạt thực rất hợp với Thái phi. Hoàng hậu và chư vị nương nương đều vui vẻ, Thái phi cũng

không

nên quá ủ rũ khiến người

không

thích.”

Trần thị suy tính rất chu toàn, vương phủ

hiện

tại

không

có nam nhân làm chủ, chỉ có Thái phi, thể diện nhất định phải giữ.

Mục Thư Du ngẫm lại cũng đúng, liền chuẩn bị theo như lời Trần di mẫu

nói.

Tần Thừa Thích xem hết tấu chương buổi tối liền đến chỗThục phi, Thục phi dâng trà lên xòng

thì

giả vờ hờn dỗi:

“Vì sao Hoàng Thượng

không

đến bãi săn vậy, làm cho bọn tỷ muội thần thϊếp

khôngvui nổi, mọi người đều ngóng trông Hoàng thượng

đi

đấy.”

“Là mọi người ngóng trông, hay chỉ nàng ngóng trông?”

“Hoàng Thượng

thật

là xấu, luôn giễu cợt thần thϊếp, Hoàng thượng

không

đi

đến lúc đó đừng hối hận.” Thục phi bĩu môi thân thể liền nhào vào trong lòng Tần Thừa Thích.

Tần Thừa Thích cười ha ha

một

tiếng, nhéo cái má hồng kiều diễm củaThục phi

mộtcái:

“Trẫm có cái gì để hối hận, ngày thường

không

phải vẫn luôn gặp các nàng hay sao?”

“Ngày thường vẫn thấy có gì hiếm đâu, chỉ là thường ngày

không

thấy mới sợ bỏ lỡ. Bình Nam vương trắc phi nghe tin xong,

không

kịp đợi Hoàng hậu mời liền xin

đi

cùng đó!”

Ánh mắt tình tứ của Thục phi nhìn Tần Thừa Thích, xem

hắn

phản ứng như thế nào, Tạ Trúc Oánh có tâm tư kia ai mà nhìn

không

ra, quấn quít lấy Hoàng Thượng

khôngdứt, nàng chỉ lo lắng Hoàng Thượng

không

gặp mặt tiện nhân kia

một

thời gian rồi, khi đến bãi săn

sẽ

thấy mới mẻ.

“Trẫm còn chưa

nói

đi

đâu, nàng cứ

nói

móc trẫm như vậy, trẫm

đi

thế nào được.” Tần Thừa Thích lơ đễnh trêu chọc.

“Biết Hoàng thượng bận rộn, thần thϊếp

đã

sớm hẹn với Văn phi

sẽ

dạy Bình Khánh vương Thái phi tập bắn, chắc chắn

sẽ

không

quấy nhiễu chuyện tốt của Hoàng thương đâu.” Thục phi cố ý kéo dài giọng.

Tần Thừa Thích

đang

bưng chén trà

thì

khựng lại

một

chút, hỏi: “Thái phi cũng

đi

ư?”

“Tất nhiên

đi

rồi, Hoàng hậu hai lần phái người

đi

mời cơ mà. Nhắc tới cũng kỳ lạ

thật. Nữ nhân biết bắn cung là chuyện rất bình thường mà, Thái phi này

một

chút cũngkhông

biết. Chẳng lẽ công chúa Ngọc Phù quốc ngày thường đều chỉ buồn bực ngồi trong phòng.” Thục phi

nói

xong liền che miệng cười khẽ.

“Có thể là Thái phi thích yên tĩnh thôi.

không

đề cập tới chuyện này nữa, rốt cuộc nàng có muốn trẫm

đi

không?”

“Hoàng Thượng bận chuyện quan trọng,

không

phải thần thϊếp

nói

muốn là được.”

Tần Thừa Thích nhướn mày cười

một

tiếng: “Lúc này trẫm chỉ nghe lời nàng, nàng

nóitrẫm

đi

trẫm

sẽ

đi, nàng

không

cho

đi

thì

không

đi.”

“thật

sao?”

Mắt Thục phi sáng rực lên, việc này nếu truyền ra ngoài

không

chỉ tất cả mọi người

sẽbiết Hoàng Thượng rất mực sủng ái nàng. Hơn nữa lần này Hoàng Thượng chịu đến bãi săn kia tất cả công lao đều thuộc về nàng.

Vừa nghĩ như thế, Thục phi chẳng thèm ăn dấm chua với Bình Nam vương trắc phi nữa, nàng lắc lắc cánh tay Tần Thừa Thích

nói

hắn

nhất định phải

đi.

Tần Thừa Thích rũ mắt xuống khóe miệng mỉm cười: “Trẫm

đi

là được chứ gì.”

Trẫm phải

đi

gặp nàng ấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »