- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 46
Cẩm Tú Đỉnh
Chương 46
Thục phi quay đầu nhìn Mục Thư Du dường như
không
có việc gì mà uống trà, tức giận đến mặt đỏ rần, dựa vào cái gì mà nàng ta phải đứng ở nơi này còn đồ tiện nhân này lại ngồi ở chỗ kia chế giễu!
Trong cơn tức giận cũng bất chấp nhẫn nại, lập tức nghiêm nghị cao giọng
nói: “Hoàng thượng, thần thϊếp tất nhiên dựa
trên
phẩm cấp đãi ngộ Thái phi, chỉ là Thái phi bất quá chỉ là ngoại thích, ở trong hậu cung vốn là danh bất chính ngôn bất thuận, phần chi phí đó vốn là cho hậu cung phi tần, nhưng mà Thái phi lại là khách, kính xin Hoàng thượng cho thần thϊếp chỉ thị xem Thái phi muốn ở trong cung đến khi nào, thần thϊếp cũng tìm cách tiết kiệm chi phí ở nơi khác để bù vào chỗ này,
hiện
tại nếu
không
được thần thϊếp thà rằng bản thân cắt giảm chút ít cũng
không
thể khiến Thái phi bị nửa điểm ủy khuất!”
Lời này
rõ
ràng là
đang
châm chích, Mục Thư Du bưng chén trà dương dương tự đắc đối mặt với Thục phi,
một
bộ ngươi có thể làm khó dễ được ta sao, chọc cho Thục phi lại càng tức giận.
Tần Thừa Thích nghe xong cũng
không
tức giận, khẽ cười
một
tiếng mở miệng: “Thục phi quả nhiên điển hình của Hiếu Hiền, trẫm tất nhiên cũng
không
thể ủy khuất ngươi. Vu Trung, truyền ý chỉ của trẫm, khi Thái phi lưu lại trong cung tất cả chi phí cần thiết đều lấy từ chỗ của trẫm, đồ ăn cũng do ngự trù phòng bên này chuẩn bị, đồng thời nghiêm cấm quản
sự
thái giám cung nữ các nơi tặng đồ tư cho Thái phi, ngày thường nếu có người nào
không
tuân thủ quy củ tái phạm mạo phạm Thái phi phạt thẳng mười trượng rồi đầy xuống là nô tài hạ đẳng. Vậy Thục phi
đã
hài lòng chưa?”
Thục phi
thật
không
nghĩ tới Hoàng thượng
sẽ
thiên vị Mục Thư Du đến loại trình độ này, lần này Mục Thư Du lại có thể có được đãi ngộ giống với Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn đem tiện nhân kia nâng cao đến mức nào mới thôi đây?
“Hoàng thượng...”
“Được rồi, chuyện này đến đây là chấm dứt, bất luận kẻ nào cũng
không
được nhắc lại nữa.” Thục phi còn
đang
muốn
nói, Tần Thừa Thích lại hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của nàng ta.
Nhìn vẻ mặt thất vọng Văn phi, Tần Thừa Thích hừ lạnh: “Văn phi, trẫm sớm
đã
nói
qua với ngươi nên an phận
một
chút, lần trước nếu
không
phải Kỷ quốc quân phái thừa tướng thay ngươi cầu tình, trẫm chắc chắn
sẽ
không
thả ngươi ra ngoài. Ngươi cũng nên thông minh
một
chút để cho trẫm tĩnh tâm mới tốt, lần này xuất binh cũng là vì Kỷ quốc quân ra mặt, mà Nham Chích
không
liên quan còn phái mười vạn binh lực, Kỷ quốc lại chỉ phái năm vạn, chuyện này là như thế nào? Ngươi hãy trở về Vinh điện nghĩ cho kĩ
đi.”
Văn phi bị hù dọa lập tức quỳ xuống dập đầu thỉnh tội,
không
phải là ca ca của nàng
không
muốn phái thêm binh mã, là vì trước đó chuyện của thừa tướng Liêu Văn Bân làm ầm ĩ quá mức,
thật
vất vả ngôi vị hoàng đế mới đạt được, nhưng cũng
đã
làm nguyên khí tổn thương nặng nề, chỉ là lời này cũng
không
thể giải thích với Hoàng thượng, chỉ có thể nhận tội.
Thục phi thấy Tần Thừa Thích trầm mặt trong lòng cũng có chút sợ hãi,
không
dám
nói
thêm nữa, đành phải cùng Văn phi
đi
ra ngoài.
“Hoàng thượng tại sao lại đột nhiên phát giận?” Mục Thư Du đứng dậy
đi
đến trước người Tần Thừa Thích, cúi người xuống dịu dàng vuốt ngực cho
hắn
thuận khí.
“Trẫm ngược lại
không
có tức giận, chỉ là Văn phi này
không
biết bớt phóng túng còn muốn gây sóng gió, hơn nữa trước đó có tin tức truyền đến
nói
là Liêu Văn Bân
đã
từ Xuyên Khúc chạy thoát, trẫm có chút phiền lòng thôi.”
“Ai, đây cũng
thật
là phiền toái, nhưng mà Hoàng thượng cũng phải bảo trọng long thể mới tốt.”
Tần Thừa Thích
đã
khôi phục khuôn mặt tươi cười: “Thái phi thực quan tâm trẫm như vậy?”
“Thần thϊếp tất cả đều phải dựa vào Hoàng thượng che chở mới có thể bình yên qua ngày, Hoàng thượng chính là chỗ dựa của thần thϊếp, thần thϊếp đúng là so với bất luận kẻ nào đều ngóng trông long thể của Hoàng thượng an khang, sống lâu trăm tuổi đó!” Mục Thư Du cơ hồ là dán vào bên tai Tần Thừa Thích
nói
chuyện, đôi môi còn vô tình cố ý đυ.ng vào vành tai của
hắn, khiến cho Tần Thừa Thích tê dại.
“Thái phi
nói
sai chỗ rồi, phải như vậy mới đúng.” Tần Thừa Thích
nói
xong
thì
ôm chầm lấy Mục Thư Du, miệng dán miệng
không
ngừng càn quét.
một
hồi lâu, Mục Thư Du thở hồng hộc đẩy Tần Thừa Thích ra, ôn nhu
nói: “Hoàng thượng còn phải xem tấu chương, thần thϊếp ở lâu
sẽ
bất tiện.”
Tần Thừa Thích
một
tay nắm lấy ngực của Mục Thư Du xoa nắn: “Trẫm
không
bỏ được nàng.”
“Thần thϊếp cũng
không
bỏ được Hoàng thượng, chỉ là quốc
sự
quan trọng hơn, mà thần thϊếp lại chạy
không
được, buổi tối còn
không
phải là để Hoàng thượng xử trí, Hoàng thượng cần gì phải nhất thời nóng lòng đưa tới chỉ trích chứ.” Mục Thư Du
nói
xong còn cố ý nhéo giữa hai chân Tần Thừa Thích hai cái, sau đó thừa dịp Tần Thừa Thích thất thần trong nháy mắt đứng dậy chạy tới cửa mới quay đầu lại cười duyên.
“Nàng tiểu hỗn đản này, ngay cả trẫm cũng dám trêu chọc, chờ buổi tối xem trẫm thu thập nàng thế nào.” Tần Thừa Thích nhìn bộ dạng của Mục Thư Du vừa vội vừa hận lại vừa
yêu, đợi sau khi nàng rời khỏi đây mới chậm rãi
đi
đến thư phòng.
Thục phi trở về Cùng Dương điện đập phá
một
trận mới đỡ giận, Văn phi lúc này cũng thực tức giận: “Tỷ tỷ, lúc nãy tỷ có nhìn thấy Hoàng thượng sủng ái Mục Thư Du thế nào rồi, tiếp tục như vậy
thì
về sau đâu còn có chỗ cho chúng ta dung thân!”
“Đừng
nói
nữa, ca ca kia của ngươi cũng là đồ bất tài, chọc cho Hoàng thượng mất hứng tất nhiên
không
thể nào chào đón ngươi. Mục Thư Du kia bất quá là biết chút mị thuật, Hoàng thượng cũng là nhất thời mới mẻ, mặc dù là như thế ta cũng
sẽ
không
để cho ả ta đắc ý lâu đâu, chờ qua hai ngày nữa bản cung
sẽ
dụ dỗ Hoàng thượng rời xa ả hồ ly tinh đó!” Thục phi vẫn rất có lòng tin,
không
nói
bản thân nàng ta có tình cảm nhiều năm với Hoàng thượng, chỉ bằng Nham Chích trung thành với Hòa Hi
thì
Hoàng thượng tất nhiên vẫn
sẽ
không
thể
không
thân thiết với nàng ta.
Chỉ là chưa tới hai ngày Thục phi
đã
lại ngồi
không
yên, cũng
không
biết tin tức truyền tới từ đâu
nói
bởi vì Thục phi nương nương chọc giận Thái phi khiến Hoàng thượng vì dụ dỗ Thái phi vui vẻ nên
không
gọi Thục phi thị tẩm, lại thêm Thái phi chính miệng
đã
nói, Hoàng thượng muốn sủng hạnh ai ngài cũng
sẽ
không
ngăn trở, duy Thục phi
thì
không
được.
Thục phi mặc dù
không
coi là thực, nhưng nàng ta liên tiếp mấy lần tìm đủ loại cớ cho người thỉnh Hoàng thượng đến chõ mình, Hoàng thượng đều cự tuyệt, nàng ta
không
thể
không
để ý đến tin đồn đó.
“Nương nương, ngài đừng nghe lũ tiểu nhân kia
nói
lung tung, Hoàng thượng nhất định là bận rộn công việc chính
sự
mới
không
có sang đây xem nương nương. “ Hiểu Hủy khuyên căn Thục Phi
đang
trưng sắc mặt khó coi.
“Hừ, bận rộn công việc chính
sự
thì
làm sao có thể rảnh rỗi ngày ngày đến Hòa An điện, Tĩnh điện, mà lại
không
có thời gian đến Cùng Dương điện của bản cung? Nếu bản cung còn nhịn nữa
thì
hậu cung Hòa Hi này có thể biến thành thiên hạ của tiện nhân Mục Thư Du kia, ngay cả người Hoàng thượng thị tẩm ả ta cũng có thể nhúng tay còn gì nữa, bản cung nhất định phải cùng ả ta đấu nữa!”
Mục Thư Du ngồi ở
trên
ghế dựa nghe Tiểu Lượng Tử thăm dò tới tin tức, hài lòng gật gật đầu, cũng
không
bõ công vô ích nàng cho Như Lan Như Ý
âm
thầm truyền bá tin tức này, nàng rất muốn nhìn xem
một
chút lúc này Thục phi
sẽ
làm như thế nào, nàng vốn là muốn để cho Mục Thư Yến thị tẩm, chỉ là Tần Thừa Thích
nói
cái gì cũng
không
chịu
đi
Hòa Ninh điện, điều này cũng làm cho nàng bó tay.
“Thái phi, nô tài nghe
nói
cung nữ mới tới Hòa An điện chúng ta có chút vấn đề.” Tiểu Lượng Tử thần bí
nhỏ
giọng
nói.
Mục Thư Du nghe vậy cảm thấy Tiểu Lượng Tử có chút quá lo lắng: “Vậy
thì
như thế nào? Chuyện cung nữ ta vốn
không
thể quản lý, ai được an bài ai tới
thì
nhận người đó, gần bên cạnh ta cũng chỉ mấy người các ngươi mà thôi,
không
cần lo lắng.”
Tiểu Lượng Tử hạ thấp
âm
thanh
một
chút: “Thái phi, cung nữ này
không
giống nhứng người khác, Hoàng thượng mỗi lần tới cũng do nàng ta hầu hạ, hơn nữa nô tài nghe
nói
lai lịch của cung nữ, nàng ta là do Thục phi nương nương đưa vào.”
“A? Nếu
thật
như thế
thì
ta muốn xem
một
chút.” Xem ra Thục phi bởi vì bản thân
không
có cơ hội thị tẩm nên muốn an bài người đến giúp đỡ chứ.
Vừa qua giờ dậu, Tần Thừa Thích
đi
đến Hòa An điện cùng Mục Thư Du dùng bữa tối, sau đó Mục Thư Du tận lực nịnh nọt nên càng mất tính nhẫn nại, nửa ôm nửa kéo nàng vào nội thất đặt
trên
giường trực tiếp lăn qua lăn lại.
“Hoàng thượng, thần thϊếp sắp té xuống, Hoàng thượng mau cứu cứu thần thϊếp.” Mục Thư Du nửa người vươn ra khỏi giường
nhỏ, trong miệng mặc dù khẩn cầu nhưng eo lại vẫn giống như giống
không
ngừng uốn éo.
Tần Thừa Thích cười tà, dưới thân động tác càng mãnh liệt: “Thái phi cũng phải cứu trẫm trước mới được.”
Mục Thư Du toàn thân đều là mồ hôi, hai tay ôm cổ Tần Thừa Thích, hai chân vòng
trên
eo
hắn, cả người dính sát vào trước ngực
hắn, bắt đầu gặm cắn từ cổ dần xuống.
trên
mặt, phía dưới của Tần Thừa Thích đều bị cuốn lấy sướиɠ muốn chết, linh hồn
nhỏ
bé cũng
đã
mất hơn phân nửa, đột nhiên gia tăng lực đạo.
Mục Thư Du bị đυ.ng phát ra
âm
thanh rêи ɾỉ
không
ngừng,
không
cam lòng yếu thế đưa tay nhéo lên eo Tần Thừa Thích
một
cái, Tần Thừa Thích hút khí càng thêm ra sức, gấp gáp
nói: “Bảo bối, trẫm hưởng thụ đến
không
chịu được, mau
nói
vài câu ngon ngọt cho trẫm nghe
một
chút!”
Mục Thư Du mị nhãn nửa mở, hừ
nhẹ
rêи ɾỉ: “Long căn của Hoàng thượng làm cho thần thϊếp trướng đến khó chịu, Hoàng thượng tha cho thần thϊếp
đi... Bụng thần thϊếp đều đau rồi, Hoàng thượng vào quá sâu. A! Hoàng thượng chậm
một
chút, thần thϊếp có thể
sẽ
chết nha! Hoàng thượng mau đem long tinh ban cho thần thϊếp
đi...”
“Bảo bối của trẫm làm sao lại nghe lời như vậy đây, Ừm? Tham ăn như vậy, muốn long tinh của trẫm phải
không? Có phải hay
không,
nói
mau!”
Mục Thư Du cũng
không
thở nổi, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân: “Thần thϊếp muốn, Hoàng thượng cho thần thϊếp sao, van cầu Hoàng thượng đút cho thần thϊếp
đi.”
Tần Thừa Thích dứt khoát trực tiếp cúi đầu xuống ngăn chặn miệng Mục Thư Du, nếu để cho tiểu
yêu
tinh này
nói
tiếp
hắn
sẽ
nổi điên lên mất, ngay sau đó liên tục mãnh liệt đâm vào
một
hồi mới dừng lại làm cho Mục Thư Du run rẩy
không
thôi.
“Hoàng thượng, nhanh lau
đi,
một
thân mồ hôi khó chịu quá
đi.” Sauk hi Mục Thư Du tỉnh lại vỗ
nhẹ
lên bả vai của Tần Thừa Thích.
“không
vội, trẫm phải nếm ôn hương nhuyễn ngọc này cho đủ mới được.”
Mục Thư Du lại cong môi lên: “Thần thϊếp còn khó chịu hơn đây, Hoàng thượng mau chút đứng lên
đi.”
Tần Thừa Thích tuy là đáp ứng, nhưng vẫn kì kèo nửa ngày mới
không
tình nguyện buông Mục Thư Du ra: “Nàng cùng tắm với trẫm
đi.”
“Thần thϊếp mệt mỏi, Hoàng thượng
đi
trước, thần thϊếp muốn nghỉ ngơi
một
chút.”
Tần Thừa Thích thấy vẻ mặt Mục Thư Du mệt mỏi, biết mình hôm nay có chút quá mức, vì vậy xuống giường kéo mành trướng lại mới cho người tiến vào hầu hạ.
Mục Thư Du chờ Tần Thừa Thích rời khỏi đây,
một
lát sau mới nhanh chóng xoay người đứng lên, cầm quần áo khoác lung tung lên người cũng ra khỏi phòng, dù sao nơi này
không
phải thái giám
thì
chỉ có cung nữ của nàng nên cũng
không
có gì phải xấu hổ.
Dẫn theo Như Lan Như Ý bước nhanh đến phòng tắm rửa, Mục Thư Du thấy Vu Trung đứng ở bên ngoài
thì
đi
tới hỏi: “Hoàng thượng cùng ai ở bên trong?”
Vu Trung nuốt
một
ngụm nước bọt: “Hồi Thái phi, chỉ có
một
cung nữ, cung nữ đó ở bên trong hầu hạ.”
“Ngươi tránh ra.”
Vu Trung
không
nói
hai lời nhanh nhẹn tránh sang
một
bên, mắt nhìn Tiểu Lượng Tử ở phía sau, Tiểu Lượng Tử nhếch miệng cười
một
tiếng, Vu Trung
không
nhìn
hắn
nữa.
Mục Thư Du vào phòng tắm rửa, vòng qua bình phong nhìn qua lớp hơi nước mịt mờ trông thấy Tần Thừa Thích
đang
ngồi dựa ở
trên
ghế, có
một
cung nữ quỳ gối giữa hai chân
hắn
dùng khăn lụa lau cho
hắn, nhìn ngang
thì
thấy cung nữ kia mặt tựa hồ áp sát vào đó, đôi môi cũng như có như
không
khẽ chạm vào đỉnh long căn của Tần Thừa Thích, bàn tay trắng mịn kia
không
phải
đang
lau mà
rõ
ràng là
đang
qua lại xoa nắn, mà vẻ mặt Tần Thừa Thích vừa nhìn là biết rất hưởng thụ loại hầu hạ này.
“Hoàng thượng
thật
là biết hưởng thụ.” Mục Thư Du cười
nói.
Cung nữ kia vừa nghe thấy
âm
thanh của Mục Thư Du bị hù dọa tay run lên, khăn lụa cũng rơi
trên
mặt đất, thân thể lập tức co lại núp phía sau Tần Thừa Thích.
Tần Thừa Thích mở mắt ra,
trên
mặt có chút ít lúng túng, nhưng tự nhận
không
có làm chuyện gì khác người cho nên rất nhanh
đã
trấn định lại: “Trẫm cũng có chút mệt mỏi, mới để cho nàng ta giúp trẫm lau người trước cho trẫm, nàng cũng muốn tắm rửa, để trẫm lau cho nàng nhé.”
Mục Thư Du khoát tay: “Nghe Hoàng thượng
nói, thần thϊếp cũng
không
phải là người hay ăn dấm chua.” Lúc
nói
chuyện
đã
đi
đến trước mặt cung nữ đó.
“Ngươi đừng sợ, ngẩng đầu lên.”
Cung nữ kia do dự trong chốc lát mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Quả nhiên kiều diễm, tên gọi là gì?” Mục Thư Du giọng
nói
nhu hòa.
Cung nữ kia lập tức lại cúi xuống: “Nô tỳ, nô tỳ tên là Đào nhi.”
Mục Thư Du cười khẽ, đưa tay nắm cằm Đào nhi, tay kia vuốt ve gương mặt của nàng ta
một
cái: “Diễm nhược đào lý, ngươi cũng
không
phụ danh từ này, vừa nãy Hoàng thượng
nói
ngươi hầu hạ rất tốt,
không
bằng cũng hầu hạ ta
một
chút xem có tốt
không?”
“Có thể hầu hạ Thái phi là phúc khí của nô tỳ, nô tỳ cầu còn
không
được.” Đào nhi cảm thấy kỳ quái, Mục Thư Du vì sao
không
làm khó nàng ta, theo lý bất kỳ
một
phi tần nào thấy trường hợp như vậy cũng
sẽ
rất tức giận,như vậy nàng ta mới có cơ hội tranh thủ
sự
đồng tình của Hoàng thượng, chỉ là
không
biết vị Thái phi này bây giờ là giả vờ hay là muốn lấy cớ để nàng ta hầu hạ rồi đợi lát nữa tìm thêm cớ tra hỏi đây.
“Hoàng thượng
không
ngại thần thϊếp đoạt mỹ nữ chứ?” Mục Thư Du nghiêng đầu cười
nhẹ
nhàng nhìn Tần Thừa Thích.
Tần Thừa Thích làm sao có thể cự tuyệt: “Nàng ta vốn nên hầu hạ nàng, trẫm thế nào lại để ý.”
“Vậy còn thỉnh Hoàng thượng tránh
đi
một
chút.”
Mục Thư Du
nói
xong nhưng cũng
không
đợi Tần Thừa Thích rời
đi, thẳng tay cởi dây áo, tơ lụa mềm mại đều rơi ở
trên
mặt đất, Mục Thư Du thoải mái bước qua quần áo, cho Đào nhi đứng lên, cầm lấy
một
chiếc khăn lụa khác đưa cho nàng ta, lôi kéo tay của nàng ta ấn lên bộ ngực sữa tuyết trắng của nàng
một
cái, vẻ mặt vừa quyến rũ lại vừa tà mị: “Đào Nhi ngoan, ngươi cũng lau cho ta
đi.”
Tần Thừa Thích nhìn chằm chằm kiều đỉnh nở nang của Mục Thư Du thèm thuồng
không
thôi, chỉ là lại nhìn thấy bàn tay che ở phía
trên, con mắt lập tức mị lên, sao
hắn
lại cảm thấy bệnh cũ của Mục Thư Du lại tái phát chứ!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 46