Chương 45

Mục Thư Du ngoài khϊếp sợ cũng

không

biết nên

nói

cái gì cho phải, nửa ngày mới hỏi

một

câu: “hắn

vì sao lại làm như thế?”

“hắn

vì sao lại làm như thế, nàng

đã

xác nhận



ràng, vì sao còn muốn hỏi trẫm?” Tần Thừa Thích hỏi ngược lại.

Mục Thư Du

thật

đúng là có chút

không

dám tin Bạch Quảng Thanh vì nàng mà bỏ qua ước mơ

đã

lâu, nhưng

hiện

tại quả là

không

nghĩ ra lý do nào khác để giải thích, đành phải giả bộ hồ đồ: “Thần thϊếp

không



lắm ý nghĩ của Bạch Quảng Thanh,

hắn

làm cái gì cũng

không

có quan hệ gì với thần thϊếp, Hoàng thượng

không

cần lại nghi ngờ thần thϊếp.”

“Vừa lúc, trẫm muốn phá lệ đề bạt

hắn.”

“Hoàng thượng làm như vậy sợ là

sẽ

gặp phải chỉ trích?”

Tần Thừa Thích cười

nói: “Chỉ bằng mấy năm nay Bạch Quảng Thanh

một

mực vì trẫm mà làm nội ứng ở Triệu gia, trẫm cũng phải cho ân điển, huống chi còn có uy danh của Bạch Hồng Tín, chuyện này

sẽkhông

có người chỉ trích, trẫm ngược lại muốn biết ý của Thái phi hơn.”

“Hoàng thượng

nói

lời này

thật

kỳ quái, đây là chính

sự

trong triều, thần thϊếp có thể nào

nói

bừa, xem ra hôm nay Hoàng thượng cố ý từ chỗ Ô Thục nghi chạy tới đây là muốn làm khó thần thϊếp, nếu

thậtsự

suốt ngày

nói

tới chuyện họ Bạch, thần thϊếp thà rằng làm lễ cầu an cho nhưng oan hồn kia còn tốt hơn bị Người dò xét chất vấn như vậy. Hoàng thượng nghỉ ngơi

đi, thần thϊếp tìm tìm chỗ nghỉ khác,

không

phiền nhiễu Hoàng thượng.”

Mục Thư Du

nói

xong muốn đứng dậy lại bị Tần Thừa Thích đè xuống: “Cái tính khí này của nàng ý, trẫm đơn giản là trong lòng

không

thoải mái mới tùy ý

nói

đôi câu, nàng liền loạn phát tính khí, kỳ

thậttrẫm

nói

chuyện của Bạch Quảng Thanh cũng là muốn cho nàng phân tâm

một

chút, để nàng đỡ phải luôn luôn suy nghĩ chuyện bốn trấn. Canh giờ

đã

không

còn sớm, mau nằm ngủ

đi, nghe lời của trẫm, đừng làm rộn.”

Mục Thư Du lúc này mới

một

lần nữa nằm trong ngực Tần Thừa Thích, ôn nhu

nói: “Hoàng thượng đối với thần thϊếp tốt như vậy, thần thϊếp làm sao có thể phụ Hoàng thượng, thần thϊếp sớm

đã

nói

qua

sẽkhông

nhìn những người khác, Hoàng thượng

không

nên oan uổng thần thϊếp, thần thϊếp cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Hoàng thượng, Hoàng thượng vì sao

không

thể tin tưởng thần thϊếp

một

chút đây.”

“Là trẫm suy nghĩ nhiều, trẫm tin nàng.” Tay của Tần Thừa Thích xoa xoa lưng eo của Mục Thư Du, thỉnh thoảng vỗ

nhẹ

vài cái trấn an, đợi đến khi Mục Thư Du ngủ say mới nhắm mắt lại.

Mục Thư Du ngủ

một

giấc ngủ ngon, trong ánh trăng mờ cảm giác được bên cạnh có động, mở hai mắt nhìn sang, thấy Tần Thừa Thích

đã

dậy vì vậy vội vàng muốn theo hầu hạ.

“Nàng ngủ

đi, khó khắn lắm nàng mới khong gặp ác mộng, có nhiều người hầu hạ như vậy

không

cần nàng phải làm, bên ngoài mới vừa sáng, nàng ngủ nhiều

một

chút.” Tần Thừa Thích

không

để Mục Thư Du nhúc nhích.

Mục Thư Du lười biếng cười

một

tiếng: “Thần thϊếp có thể được Hoàng thượng ưu ái như thế,

thật

sự



không

có gì báo đáp.”

Thấy bộ dạng kiều mị này của Mục Thư Du, Tần Thừa Thích ngồi ở bên cạnh giường

nhỏ

không

muốn đứng dậy, cúi người tay thăm dò vào trong chăn nắm lấy hai luồng nõn nà

nhẹ

nhàng bóp nặn, nghiệng người đối mặt với Mục Thư Du: “Thứ Thái phi có thể báo đáp trẫm rất nhiều, hai quả đào này, thân thể này, tính tình này trẫm đều thích, Thái phi chỉ cần đem tâm tư đặt

trên

người trẫm chính là báo đáp trẫm. “

“Hoàng thượng còn có để thần thϊếp ngủ hay

không?” Mục Thư Du bị Tần Thừa Thích xoa nắn có chút khô nóng, liền thúc giục

hắn

đem tay lấy ra.

Tần Thừa Thích thấp giọng cười: “Thứ trong tay trẫm nặng lên

không

ít, vóc người Thái phi càng ngày càng tốt, trẫm

yêu

thích

không

muốn buông tay.”

“Hoàng thượng!” Mục Thư Du trừng mắt nhìn Tần Thừa Thích, Tần Thừa Thích xoa nắn lại quấy rối

mộthồi lâu mới bằng lòng

đi

ra ngoài.

Mục Thư Du nằm ở

trên

giường còn suy nghĩ

một

chút chuyện Bạch Quảng Thanh vào triều làm quan,

một

hồi lâu sau thở dài rồi ngủ.

Lúc tỉnh lại, ngày

đã

sáng rồi, Mục Thư Du sau khi đứng lên Tiểu Lượng Tử liền ân cần tiến vào thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Thái phi, nhìn sắc mặt ngài hôm nay đỏ thắm

không

ít, nô tài

đã

cho Như Xuân cầm bột trân châu

đi

nấu.”

“Vì sao còn phải nấu?” Mục Thư Du hỏi.

“Thái phi hỏi khó nô tài rồi, nô tài cũng

không

biết nguyên nhân, nhưng mà nghe Đại tổng quản phân phó,

nói

bột trân châu kia phải dùng vải mịn bọc lại, dùng đậu nành nghiền ra chắt lấy nước nấu cùng bột trân châu trong nửa canh giờ, sau đó lấy bột trân châu trong vải ra phơi khô nén thành phấn, đến lúc đó Thái phi vừa có thể dùng cũng có thể bôi lên mặt, công dụng rất tốt!”

Mục Thư Du nghe xong chỉ cảm thấy tốn thời gian lại phí sức, nhưng nàng

không

cần tự mình làm nên cũng

không

thèm để ý.

đang

muốn dùng điểm tâm, Như Xuân mặt mày ủ dột tiến vào, Như Ý trách mắng: “Cho ngươi

đi

làm đồ vẻ mặt ngươi liền như đưa đám, Thái phi sao muốn nhìn sắc mặt này của ngươi?”

Như Xuân quỳ xuống trả lời: “Hồi Thái phi, nô tỳ bởi vì

không

thể đem việc làm tốt mới lo lắng.”

“Chỉ mang bột trân châu đến ngự phòng có cái gì mà

không

thể làm tốt?” Mục Thư Du hỏi.

“Hồi Thái phi, quản

sự

ngự phòng Vương thái giám

nói

sữa đậu nành Thục phi nương nương và Văn phi nương nương mỗi ngày cũng chỉ dùng

một

chén, Thái phi muốn dùng để nấu trân châu

hắn

không

dám tòng mệnh, còn muốn thỉnh ý chỉ của Hoàng hậu mới được, nếu

không

Thục phi nương nương phái người tới

nói

một

tiếng cũng được, nô tỳ

nói

là Hoàng thượng ra lệnh làm như thế,

hắn

chỉ

nói

chưa nhận được ý chỉ hay khẩu dụ nên

không

thể làm theo.”

Như Xuân

nói

xong

không

đợi Mục Thư Du phản ứng, Tiểu Lượng Tử thiếu chút nữa liền nhảy lên: “Thái phi ngài đừng nóng giận, Vương quản

sự

này nào có là gì, nhưng ở trước mặt Thục phi nương nương nịnh nọt

thật

tốt nên đắc ý, nô tài

đi

dạy dỗ

hắn!”

Mục Thư Du là muốn đấu

một

trận,

không

nghĩ tới cơ hội

nói

đến là đến, xem ra sau chuyện này

thì

sẽbắt đầu đến vật phẩm hàng ngày cũng đều phải xem ý chỉ đây, cố ý làm vẻ tức giận: “Tiểu Lượng Tử ngươi

nói

xem có phải có người chê ta ở trong cung này chướng mắt nên mới cố ý làm như thế, nếu

không

vì sao

một

nô tài quản

sự

nho

nhỏ

ở ngự phòng cũng có thể

nói

như vậy với tỳ nữ của ta, ta

không

thể để cho người của ta phải có chỗ tốt hơn

thì

thôi, ngược lại còn bị ủy khuất

không

ngóc đầu lên được, Thái phi ta đây

không

khỏi uất ức

không

ít rồi!”

Tiểu Lượng Tử thấy Mục Thư Du phát hỏa, lại nghe Mục Thư Du vỗ bàn đến rung lắc chén đũa đặt

trênđó, trong lòng cũng run theo, Thái phi cũng đừng dưới cơn nóng giận mà đem ngự phòng ra đập phá nha, đập phá ngự phòng

thì

cũng

không

phải chuyện đáng lo, ngộ nhỡ mà bị va chạm đến đổ máu

thìhắn

toi đời rồi, vì vậy cũng lập tức quỳ xuống trấn an: “Cầu xin Thái phi để cho nô tài thay ngài trút giận, nhất định khiến cẩu nô tài Vương quản

sự

kia dập đầu thỉnh tội với ngài, Thái phi chớ vì

một

nô tài mà thương thân,

thật

không

đáng.”

“Vậy ngươi mau

đi

đi, nhưng mà

hắn

là người đắc lực của Thục phi, cũng

không

thể quá mức đắc tội.”

“Sao phải để ý

hắn

là kẻ đắc lực dưới trướng của ai, chỉ cần khi nhờn Thái phi chính là tội, nô tài xin lui.”

Tiểu Lượng Tử

nói

xong nhanh nhẹn đứng lên, ra bên ngoài kêu ba tên tiểu thái giám cùng

đi

ngự phòng.

“Vương quản

sự

ở đây?” Tiểu Lượng Tử vào ngự phòng

thì

kêu lớn.

“Ơ, Tiểu Lượng Tử công công ngài thế nào lại rỗi rảnh đến nơi này, Hoàng thượng có phân phó gì sao?” Vương quản

sự

vừa thấy Tiểu Lượng Tử

thì

toét miệng chạy tới.

“Đồ ăn của Hoàng thượng đến phiên ngươi hay sao? Ta là tới hỏi ngươi, Thái phi muốn dùng sữa đậu nành nấu trân châu, ngươi dựa vào cái gì ngăn

không

cho?” Tiểu Lượng Tử mắt cũng

không

nhìn Vương quản

sự

nói.

Vương quản

sự

cười

nói: “Ta còn tưởng chuyện gì cơ, ngài

không

biết trong việc này có bao nhiêu khó xử, sữa đậu nành này Thục Văn hai vị nương nương mỗi ngày cần phải uống

một

chén, mà đậu nành phải ngâm

thật

lâu rồi ngiền ra chắt lấy nước rồi đun sôi mới uống được, muốn làm sữa đậu nành rất công phu tốn nhiều thời gian, mà Thái phi cũng chỉ ở tạm trong cung sao phải gióng trống khua chiên giống như hầu hạ các vị chủ tử khác đây? Tiểu Lượng Tử công công ngài cũng suy nghĩ

thật

kỹ xem vì chuyện

nhỏ

này mà đắc tội hai vị nương nương kia sao?”

“Ngươi ngu lắm! Ta

không

nói

nhảm với ngươi, ngươi sớm đem những thứ này nấu với bột trân châu để làm thành phấn, sau đó cùng ta đến chỗ Thái phi dập đầu thỉnh tội, chuyện như vậy mau giải quyết nếu

không

cũng đừng trách ta trở mặt!”

Vương quản

sự

vừa nghe lời này khuôn mặt tươi cười cũng

không

giữ nữa, hếch cằm thẳng lưng,

âmđiệu cũng lên cao hơn: “Ngài còn có thể xử trí ta hay sao? Ta là làm việc theo quy củ trong cung, ai có thể

nói

ta

một

chữ nào? Nghe

nói

Hoàng hậu nương nương lại bế quan tụng kinh, nếu

không

chúng ta đến chỗ Thục phi nương nương phân định cho

rõ! Mà sữa đậu nành này nguội rồi mùi vị

sẽ

không

ngon, mà hâm nóng lại

không

tốt, làm hai vị nương nương dùng bữa, ngươi gánh nổi cái tội danh này sao!”

“Ngươi là cái thứ gì, dám dựa thế uy hϊếp ta? Ta...”

“Tiểu Lượng Tử, thôi.”

Tiểu Lượng Tử quay đầu nhìn lại, thấy Mục Thư Du đứng ở trong viện, vội vàng chạy ra: “Thái phi, ngài làm sao tới đây, ngài là thân phận gì sao phải

nói

chuyện cùng bọn họ.”

“Ta

không

thể chấp nhặt với bọn họ, ta là sợ ngươi nhất thời gấp gáp đắc tội người ta,

không

nấu

thìkhông

nấu, cũng

không

phải là thuốc thần dược uống vào trong bụng bôi lên mặt là có thể trường sinh bất lão,

không

gây

sự

không

giận dữ mới là chuyện tốt, bột trân châu kia ta cũng

không

cần thưởng cho ngươi đó.” Mục Thư Du

nói

xong cũng mang người rời khỏi sân viện,

không

biết

đi

hướng nào.

Tiểu Lượng Tử cầm lấy

một

hộp bột trân châu

không

khép miệng lại được, thứ này

hắn

nào dám nhận, quay đầu nhìn Vương quản

sự

nhướn mắt cười đến đáng khinh kia, đảo tròn mắt cười

nói: “Vương quản

sự, ngươi chờ xem, gia gia ta lập tức quay lại thu thập ngươi! Ba người các ngươi cứ ở chỗ này coi chừng sữa đạu kia,

không

cho phép ai lấy

đi!”

“Phi, đồ khoác lác!” Vương quản

sự

hướng về phía bóng lưng của Tiểu Lượng Tử nhổ nước miếng.

Vu Trung nhíu mày nhìn cái hộp trong tay Tiểu Lượng Tử hỏi: “Sắc mặt Thái phi như thế nào?”

“Nhìn qua hình như

không

có tức giận, nhưng mà đến ngự phòng

thì

chắc hẳn là mất hứng, lúc này cũng

không

biết

đã

đi

nơi nào, nô tài

đã

phái người

đi

tìm bốn phía. Đại tổng quản, ngài

không

có nhìn thấy tình cảnh lúc ấy, Vương quản

sự

này thấy Thái phi cũng coi như

không

thấy, dám giương oai giễu võ ở chỗ đó, theo nô tài

thì

lần này cần nhìn cũng hiểu, Thái phi sợ là

đã

bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân rồi!”

Vu Trung suy nghĩ

một

chút, biết



Hoàng thượng

đang

ở bên trong thương nghị đại

sự,

một

lát nữa cũng

không

cần

hắn

phải đứng hầu rồi

nói: “đi, ta qua đó nhìn

một

chút.”

Tiểu Lượng Tử hưng phấn vâng dạ, vội vàng

đi

theo.

“Vương quản

sự, mau lăn nhanh ra dây!” Trở lại ngự phòng Tiểu Lượng Tử đứng ở trong viện cao giọng hô.

“Tiểu Lượng Tử, ta cho ngươi mặt mũi ngươi liền lên mặt, ngươi cho rằng Thái phi có thể che chở cho ngươi?

nói

cho ngươi biết có bản lĩnh chúng ta

đi..., Đại, Đại tổng quản nô tài

không

biết là ngài

đã

tới, mời ngài vào trong.” Vương quản

sự

vừa thấy người đứng ở trong viện lập tức câm miệng cũng mất

đikhí thế.

“không

cần, Thái phi là người ngươi có thể nghị luận? Ngươi có bản lĩnh

thì

theo ta

đi

gặp Hoàng thượng,

nói

xem ngươi làm khó xử Thái phi như thế nào, hãy

nói

xem

một

chút, ngươi có ai che chở mới dám làm trái

một

mảnh hiếu tâm của Hoàng thượng đối với Thái phi hả!” Vu Trung

nói

xong nhàn nhạt nhìn Vương quản

sự

một

cái.

Vương quản

sự

mồ hôi lạnh chảy ròng, lập tức quỳ xuống

không

ngừng dập đầu thỉnh tội: “Là nô tài đáng chết, đại tổng quản tha cho nô tài lần này

đi.”

“Ngươi nếu đắc tội với các nương nương khác

thì

còn có thể tha, chỉ là đắc tội với Thái phi

thì

đừng

nóilà ngươi, nếu làm

không

tốt bản tổng quản cũng bị ngươi làm cho liên lụy đấy, tha cho ngươi khỏi chết cũng có thể, đánh năm mươi trượng

đi. Tiểu Lượng Tử, ngươi mau

đi

tìm quản

sự

làm việc có thể tin cậy thế chỗ cho Vương quản

sự, Vương quản

sự

sau này ở bên ngoài ngự phòng nấu nước

đi, Thái phi rốt cuộc

đã

đi

đến nơi nào đây, mau

đi

tìm

một

chút, sữa đậu

đã

có sẵn trước hết để Thái phi dùng nấu trân châu

đi.”

Người ở ngự phòng lúc này mới tỉnh ngộ, Thái phi mới là người

không

thể đắc tội, Vu Trung chính là chong chóng đón chiều gió, Hoàng thượng sủng ái ai

không

cần

nói

cũng biết.

Người được phái

đi

rốt cuộc cũng

không

tìm thấy Mục Thư Du, lần này Vu Trung

thật

sự

là cuống cuồng, chẳng lẽ Thái phi lại xuất cung, đây

không

phải là muốn lấy mạng của

hắn

sao!

Tuy là gấp đến độ

một

đầu đầy mồ hôi thế nhưng phải về Trường Tuyên điện hầu hạ thánh thượng trước, đồng thời lại cho người

đi

tìm tiếp.

Chỉ là chờ đến lúc trở lại Trường Tuyên điện

đã

thấy Như Lan Như Ý đứng ở bên ngoài, lập tức mừng rỡ hỏi: “Thái phi đến đây?”

“Đại tổng quản

đã

quay lại, Thái phi

đang

cùng Ngọc thục nghi

nói

chuyện phiếm, là Hoàng thượng phái người đến thỉnh. “

Vậy là tốt rồi, Vu Trung gật gật đầu chuẩn bị

đi

vào thỉnh an Mục Thư Du.

“Đồ nô tài nhà ngươi, trẫm vừa rồi tìm ngươi ngươi lại lười biếng

đi

đâu hử?” Tần Thừa Thích lôi kéo tay Mục Thư Du nhìn dây chuyền trân châu

trên

cổ nàng, thấy Vu Trung tiến vào liền thuận miệng hỏi

mộtcâu.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài qua ngự phòng bên kia xem phấn trân châu của Thái phi thế nào rồi ạ.”

“Nghe lời của trẫm, trân châu này tuy nặng

một

chút nhưng ngày ngày phải đeo mới tốt.”

Tần Thừa Thích dặn dò Mục Thư Du xong mới cười hỏi Vu Trung: “Trẫm thấy ngươi là cố ý

đi

ngự phòng nịnh nọt Thái phi

đi?”

Vu Trung lập tức cười nịnh: “Nhất cử nhất động của nô tài sao có thể lừa gạt được Hoàng thượng.”

Xem ra Thái phi

đã

đem chuyện này

nói

với Hoàng thượng, may mắn là

hắn

đã

xử lý Vương quản

sựtrước chiếm lấy tiên cơ.

“Đều xử lý tốt?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, quản

sự

ngự phòng phạt năm mươi trượng, nô tài

đã

để

hắn

phụ trách nấu nước. Nô tài còn nghĩ Thục phi nương nương và Văn phi nương nương chưa muốn dùng sữa đậu nên để Thái phi nấu bột trân châu trước.” Vu Trung phải tìm cho bản thân lối thoát trước.

Mục Thư Du nghe xong phì

một

tiếng nở nụ cười, Tần Thừa Thích liếc xéo nàng

một

cái mới

nói: “Cần dùng

thì

cứ dùng

đi,

một

ngày

không

uống cũng

không

thể bị làm sao, lúc này đúng là có người được thuận tâm được ý.”

“Hoàng thượng tại sao lại

nói

thần thϊếp như vậy, thần thϊếp hài lòng đắc ý cũng là nhất thời thôi,

nóikhông

chừng về sau đồ ăn đều bị cắt xén đấy, ta cũng muốn uống cái sữa đậu trân châu đấy, là Hoàng thượng

không

đồng ý, chỗ này cũng chỉ có chút ít đồ trang sức đeo tay ta cũng

không

nhìn vừa mắt đâu!”

Tần Thừa Thích lập tức khuyên nhủ: “Nàng đừng giận nữa, nếu dám gỡ đồ trang sức đeo tay

thì

trẫm

thật

sự

tức giận đó,

không

ai dám cắt xén đồ đạc của nàng đâu, trẫm thà ăn ít

một

chút cũng

không

thể ủy khuất nàng.”

Mục Thư Du lúc này mới tươi cười, ôn nhu cám ơn, đứng ở đó nào đám vai xoa lưng cho Tần Thừa Thích, lại mài mực kê giấy ân cần chu đáo, Tần Thừa Thích bị dụ dỗ đến vui mừng, muốn Mục Thư Du ở lại dùng bữa rồi mới về Hòa An điện.

Vu Trung cũng mang vẻ mặt đắc ý lui ra, mắt nhìn Tiểu Lượng Tử

nói: “Hôm nay những chuyện như vậy ngươi phải hiểu, về sau chuyện có quan hệ đến Thái phi ngoại trừ Hoàng thượng lời ai

nói

đều

khôngcần nghe, dù sao Hoàng hậu cũng

yêu

thích Thái phi. Những kẻ nô tài như Vương quản

sự

đó trước xử trí rồi

nói

sau, chờ lúc Hoàng thượng rảnh rỗi ta

sẽ

xin chỉ thị xem có thể thăng phẩm cấp để cho ngươi tiện làm việc hay khong, ngươi nếu có thể ở cạnh hầu hạ Thái phi

thì

tương lai nhất định là có tiền đồ.”

“Tạ đại tổng quản tài bồi dưỡng, nô tài nhớ kỹ!” Tiểu Lượng Tử cao hứng đến mức con mắt tỏa sáng.

Thục phi oán hận nhìn chằm chằm cây đại thụ ngoài cửa sổ hỏi: “Vương quản

sự

thật

sự

bị đuổi ra ngoài rồi?”

Hiểu Hủy gật đầu thưa: “Bẩm nương nương,

không

chỉ bị đuổi còn bị đánh, đại tổng quản tự mình

đingự phòng xử trí. “

“Tốt, rất tốt! Hiểu Hủy ngươi

đi

truyền mệnh lệnh của ta đến các quản

sự

trong cung, Thái phi ở trong cung tất cả chi phí dựa theo tứ phẩm mà cung cấp, nếu Thái phi

không

hài lòng

thì

để cho Triệu gia đem thứ tốt đưa vào cung để cho nàng hưởng thụ. Đúng lúc Hoàng hậu nương nương tĩnh tu, bản cung ngược lại muốn nhìn

một

chút xem những người này chọn đứng bên nào!”

Hiểu Hủy vâng lời lập tức

đi

ra ngoài làm việc.

Thục phi chờ Hiểu Hủy rời

đi

cầm lấy cuốn sách

trên

bàn nhìn

một

lần,

trên

mặt dần dần nở nụ cười,

hiện

tại bất quá chỉ sử dụng

một

chút thủ đoạn, trước hết để cho Mục Thư Du chịu thiệt

một

chút, nếu nàng ta còn

không

thức thời chỉ sợ đến lúc đó muốn khóc cũng

không

kịp!

Lại qua mấy ngày, Văn phi tới gặp Thục phi, mới vừa ngồi xuống

đã

không

thể chờ đợi được mà hỏi: “Tỷ tỷ làm sao có thể nhịn Mục Thư Du kia?”

“Ta khi nào nhẫn nhịn nàng ta?”

Văn phi

nói: “Mấy ngày trước đây chuyện sữa đậu kia, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ có thể dạy cho nàng ta

một

bài học,

không

nghĩ tới

đã

qua thời gian dài như vậy, tỷ tỷ lại

không

có chút động tĩnh gì,

thật

sự

là giận điên người mà.”

“Ta

đã

phân phó quản

sự

các nơi, để cho bọn họ dựa theo chi phí của tứ phẩm mà cấp đồ cho Mục Thư Du, chẳng lẽ còn chưa đủ làm nàng khó chịu?” Thục phi cũng

không

muốn bị Văn phi gây xích mích.

“Tỷ tỷ nhất định là nghĩ sai rồi, Gì mà tứ phẩm chứ? Người ta đều tranh nhau tặng đồ đến Hòa An điện đó, chi tiêu của Mục Thư Du hôm nay so với ta và tỷ tuyệt đối

sẽ

không

thấp hơn đâu, còn

nói

tứ phẩm cái gì chứ!”

Cái này

không

có khả năng a, Thục phi

không

tin, chẳng lẽ có người ở bên trong động tay động chân?

Thục phi càng nghĩ càng cảm thấy

không

thích hợp, mắt nhìn Hiểu Hủy đứng ở bên cạnh hỏi: “Ngươi

đãđem đúng lời của bản cung

nói

ra



ràng?”

Hiểu Hủy vội vàng quỳ xuống: “Bẩm nương nương, nô tỳ xác thực truyền đúng lại lời của nương nương, nương nương nếu

không

tin có thể tùy ý gọi vài quản

sự

tới hỏi

một

chút

sẽ

biết được.”

Thục phi biết Hiểu Hủy cũng

không

dám lừa gạt mình, vì vậy cho gọi quản

sự

thái giám Thành Kính trong cung nàng ta đến, cho

hắn

đi

nghe xem rốt cuộc là chuyện gì

đã

xảy ra, xem

một

chút là ai dám trái mệnh lệnh của nàng ta.

Hơn nửa ngày, Thục phi và Văn phi đều đợi đến khó chịu, Thành Kính mới quay về.

“Sao lại

đi

lâu như vậy?”

Thành Kính trả lời: “Nương nương, nô tài

đã

hỏi qua tất cả các quản

sự, Hiểu Hủy

thật

sự

đã

cho người truyền mệnh lệnh của nương nương, chỉ là quản

sự

các nơi đều

nói

có chút khó xử, chi tiêu của Thái phi trong cung mặc dù Hoàng thượng và Hoàng hậu

không

có nhắc tới, nhưng đồ theo cấp nhị phẩm nếu làm

không

tốt là quá phận, bọn họ cũng

không

dám làm trái ý của nương nương nên

không

dung qua đò ở trong cung, những thứ kia đều là các quản

sự

tự mình xuất tiền đặt mua cho Thái phi, hơn nữa Tiểu Lượng Tử theo bên cạnh Thái phi nghe

nói

cũng

đã

thăng lên thất phẩm, các quản

sự

lại

khôngdám đắc tội. Nương nương, nhìn bộ dáng bọn họ như vậy hẳn là bị chuyện Vương quản

sự

dọa sợ, lại

nói

Tiểu Lượng Tử này nhất định là do Thái phi cầu xin Hoàng thượng mới có được phẩm cấp này.”

Thục phi nghe vậy tức giận đến run người: “Nàng ta là cái thứ gì, lại dám ở chỗ này tác oai tác quái, bản cung

sẽ

đi

gặp Hoàng thượng!”

Văn phi trong lòng thầm vui,

trên

mặt cũng làm bộ tức giận

không

chịu nổi,

đi

theo đằng sau Thục phi chuẩn bị nhìn náo nhiệt.