Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Tú Đỉnh

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ta...” Mục Thư Du đáp

không

được.

“Ta

không

vội, nàng ngẫm lại

đi,

không

cần phải khó xử chính mình, nếu trong lòng nàng có ta, ta có thể chờ.” Ánh mắt Bạch Quảng Thanh lại trở nên kiên định.

Mục Thư Du vội la lên: “Ngươi ngàn vạn

không

cần như thế, hay là mau chóng tìm



nươngh gia thế trong sạch lập gia đình

đi,

trên

đời này còn rất nhiều



gái

không

tham mộ hư vinh, ngươi cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, ta cũng vậy

không

kham nổi tội danh này cả đời đâu.”

Thay vì dây dưa

không

ngừng,

không

bằng hoàn toàn kết thúc, chính nàng cũng xác thực

không

xứng với Bạch Quảng Thanh, tri kỷ có thể làm, phu thê hay là thôi

đi.

Bạch Quảng Thanh nhìn thẳng Mục Thư Du: “Mọi người có chấp niệm, ta

không

biết tâm ý nàng vì sao lại thay đổi, nhưng ta

sẽ

không

thay đổi, ta làm chuyện này cũng

không

có quan hệ gì với nàng, nàng

không

cần lo ngại càng

không

cần lo chuyện lưng đeo tội gì, ta

đi

về trước.”

Bạch Quảng Thanh

nói

xong liền dừng bước lại, đưa mắt nhìn cỗ kiệu của Mục Thư Du

đi

xa.

“Bạch công tử, Thái phi và ngài dù sao thân phận có khác, người bình dân áo vải tóm lại

không

thể cùng hoàng thân quý thích lui tới quá nhiều, ngài hãy lưu ý nhiều hơn, nếu

không

thanh danh của Bạch thừa tướng cũng bị liên lụy theo. Ai cũng có thể

nói

nhưng chỉ có chuẩn bị đầy đủ năng lực mới có thể bảo vệ Thái phi khỏi nỗi khổ do lời đồn đại gây ra.”

Bạch Quảng Thanh cười khẽ: “Tưởng hộ vệ lời

nói

này cũng là truyền ý chỉ Hoàng thượng?”

“Là khẩu dụ của Hoàng thượng, nhưng mà

một

câu cuối cùng là lời tâm huyết của ta, lời đồn đãi có thể ép người ta lên tuyệt lộ, Hoàng thượng tất nhiên là có thể bảo vệ Thái phi vô

sự, Bạch công tử lại

không

thể làm được, cho dù tương lai thực

sự

có lối thoát cũng chỉ uổng công.”

“Tưởng hộ vệ chẳng những truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, cũng vì Hoàng thượng mà chê bai Bạch mỗ,

không

hổ là ngự tiền nhất đẳng hộ vệ, phỏng đoán thánh ý rất khá.”

Tưởng Học Kiên cũng cười: “Thánh ý há có thể phỏng đoán, ta mặc dù

một

lòng vì Hoàng thượng, nhưng Bạch công tử cũng

không

thể phủ nhận

sự

thật

như thế, cáo từ.”

Bạch Quảng Thanh nhìn theo bong lưng Tưởng Học Kiên vội vã đuổi theo đội ngũ, hai mắt vốn lạnh nhạt bình tĩnh lại xuất

hiện

tâm tình phức tạp.

Bữa tối Tần Thừa Thích

đi

Hòa Ninh điện, Mục Thư Yến mừng rỡ quỳ xuống đất cung nghênh, nàng liên tục tâm tâm niệm niệm rốt cục người đó cũng nhớ tới nàng mà đến đây.

Tần Thừa Thích dùng cơm xong rồi

nói: “Trẫm mặc dù

không

thường đến, nhưng tình cảm với Thư Yến

không

thể so với người khác, nàng cũng

không

nên đứng quy củ như vậy, mau ngồi xuống dùng chút gì

đi.”

Mục Thư Yến cảm động đến nỗi trong mắt ánh nước: “Thần thϊếp chỉ cầu mong Hoàng thượng ghé qua Hòa Ninh điện

một

chút

thì

trong lòng

đã

kích động đến ăn cũng

không

vô.”

“Trẫm làm sao lại

không

muốn đến, chỉ là gần đây bận rộn nên cũng chẳng quan tâm hậu cung, chỗ Hoàng hậu trẫm đều rất ít qua, trẫm mấy ngày nay chỗ nào cũng

không

đi, hôm nay đến chỗ nàng đầu tiên như vậy nàng còn mất hứng?”

Mục Thư Yến cười đến vui vẻ, rúc vào lòng Tần Thừa Thích gật đầu

nhẹ.

“Trẫm còn có chuyện muốn hỏi nàng, Thư Du vì sao lại căm hận Nham Chích như thế, Ngọc Phù các nàng cùng Nham Chích có mối hận cũ trẫm biết, nhưng hôm nay lúc ở Quy

ẩn

tự trẫm thấy nàng ấy nhất định còn có duyên cớ khác, nếu

không

với tính tình ngày thường của Thư Du chắc chắn

sẽ

không

không

nể mặt Thục phi như vậy, chuyện bốn trấn thực quan trọng đến vậy?”

Nụ cười Mục Thư Yến nhạt dần, khổ sở cong khóe miệng,

thì

ra là Hoàng thượng

đã

tự nhiên gọi thẳng tên tỷ tỷ như vậy,

thì

ra là Hoàng thượng chịu đến Hòa Ninh điện đầu tiên cũng là vì quan tâm tỷ tỷ.

Nàng

đã

đánh giá cao bản thân rồi, nhưng lại

không

thể

không

bắt lấy cơ hội này để cho Hoàng thượng càng thêm thương tiếc tỷ tỷ, như vậy đối với nàng mới có lợi, đối với Ngọc Phù cũng có lợi.

Mục Thư Yến thương cảm thở dài: “Thư Yến mặc dù

không



đi

Quy

ẩn

tự, nhưng có thể tưởng tượng được trực diện lúc đó, chắc là Thục phi nương nương chọc giận tỷ tỷ trước rồi. Hoàng thượng, người có biết thảm cảnh bốn trấn bị tàn sát, mấy vạn dân chúng tay

không

tấc sắt chết thảm dưới lưỡi đao của Nham Chích cầm thú có quan hệ trực tiếp với tỷ tỷ sao?”

Tần Thừa Thích nghe vậy đỡ Mục Thư Yến dậy hỏi: “Nàng ấy là công chúa trong thâm cung làm sao có thể có quan hệ với chuyện này?”

Mục Thư Yến sắc mặt lộ vẻ sầu thảm: “Tướng lĩnh thủ trấn của bốn trấn lúc ấy mưu phản

đã

thương nghĩ tốt với Nham Chích muốn nội ứng ngoại hợp công trấn, thủ trấn Vương tướng quân liều chết phái năm khoái mã trở về báo tin, kết quả bốn người ở

trên

đường bị hại, chỉ còn

một

người trọng thương chạy thoát.”

“trên

đường gặp được tỷ tỷ mười lăm năm mới được chấp thuận xuất cung

một

lần, muốn

đi

Thâm Tuyền sơn nghỉ hè, hôm đó gặp mưa gió lớn, đội xe ngựa của tỷ tỷ

không

thể

đi

về phía trước, tỷ tỷ cứu người nọ

thì

biết được bảy ngày sau Nham Chích sắp phát binh với bốn trấn, chỉ là khi đó tỷ tỷ tuổi còn

nhỏ

không

hiểu được

sự

tình trọng đại, hơn nữa mưa xối xả

không

ngừng cả đường đều nhìn

không



thì

làm sao phái người hồi cung, vậy nên muốn chờ mưa rơi

nhỏ

một

chút

thì

lại phái người

đi, có thể đợi đến mưa rơi

nhỏ

dần cũng

đã

qua

một

ngày

một

đêm, tỷ tỷ vội vàng phái hộ vệ hồi cung bẩm báo, kết quả lại làm lỡ thời cơ xuất binh ngăn địch, phụ hoàng phái viện binh đuổi tới

thì

bốn trấn

đã

trở nên trống

không.”

nói

đến đây Mục Thư Yến nhịn

không

được rơi lệ:

“Tỷ tỷ ở Ngọc Phù

đã

không

được phụ hoàng

yêu

thương, hơn nữa tỷ tỷ lại có bệnh tim nên cả năm cũng

không

thấy được phụ hoàng

một

lần, mà Hoàng thượng ngài lại cự tuyệt

không

nhận tỷ tỷ vào hậu cung, vì vậy phụ hoàng tựa như

không

có nữ nhi này.”

“Cho nên vừa xảy ra việc này phụ hoàng trực tiếp cho người đem tỷ tỷ mới

đi

được nửa đường đưa đến bốn trấn

nói

là để cho tỷ tỷ chính mắt nhìn xem chuyện tốt tỷ ấy làm, lại khiển trách tỷ tỷ

nói

tỷ ấy thân là trưởng công chúa của Ngọc Phù

không

những

không

thể vì Ngọc Phù tận tâm mà còn làm trễ nải quân cơ khiến cho mấy vạn dân chúng bị hại, là kẻ bất trung bất hiếu. Thần thϊếp lúc ấy tuổi còn

nhỏ

nhưng thân thiết với tỷ tỷ, biết được tỷ tỷ bị đưa

đi

bốn trấn liền đánh bạo bất chấp mẫu hậu phản đối cũng muốn đuổi tới nơi đó, chẳng qua là khi đó tỷ tỷ

đã

trở về từ bốn trấn.”

“Thần thϊếp nghe hộ vệ

nói, trong bốn trấn khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông, vô luận già trẻ

gái

trai đều

không



một

cỗ thi thể toàn vẹn, đúng như địa ngục nhân gian, tỷ tỷ trở về cung mỗi ngày đều ngây ngây ngô ngô, cũng

không

thiết ăn uống, ban đêm lại gặp ác mộng

không

ngừng, về sau sinh bệnh nặng thiếu chút nữa mất

đi

tính mạng, phụ hoàng lại hạ chỉ để tỷ tỷ ngây ngốc ở trong cung

không

cho phép bước ra cửa cung nửa bước.”

“Aiz, kỳ

thật

chuyện như vậy cũng

không

thể trách ai, nếu người nọ nửa đường

đã

chết hoặc

không

gặp được tỷ tỷ, tỷ tỷ

sẽ

cũng

không

cần gánh chịu cái tội danh này, chỉ có thể

nói

tỷ tỷ số mệnh

không

tốt.” Mục Thư Yến thở dài đem chuyện đơn giản

nói

một

lần.

Tần Thừa Thích cau mày, trong mắt tức giận đột nhiên tăng, Ngọc Phù quốc quân này

không

khỏi quá mức ngu ngốc rồi, đem tội danh như vậy áp đặt cho nữ nhi chỉ có 15 tuổi của mình, dùng việc này để che dấu

sự

yếu hèn của mình,

không

có năng lực bài binh bố trận, bốn trấn là cứ điểm trọng trấn ở biên cảnh của Ngọc Phù, Ngọc Phù quanh năm chỉ phái hơn ngàn binh lực thủ vệ làm sao có thể

không

gặp chuyện

không

may, có thể

nói

Nham Chích xuất binh là chuyện sớm hay muộn, tại sao có thể qui kết cho Mục Thư Du làm chậm trễ quân cơ!

Bất quá,

hắn

cuối cùng cũng hiểu Mục Thư Du tại sao lại đáp ứng

yêu

cầu của

hắn

chắc chắn như thế, chỉ vì báo thù cho bốn trấn. Tần Thừa Thích tuy đau lòng khi đó Mục Thư Du cảm thấy kinh hãi và ủy khuất đến thế nào, nhưng lại

không

thể

không

bắt lấy cơ hội có lợi này, lợi dụng nhớ thương trong lòng Mục Thư Du mà giữ nàng lại.

Tần Thừa Thích biết



làm như vậy có mất phong phạm vua của

một

nước, chỉ là Mục Thư Du

không

giống với những nữ nhân khác,

một



gái

không

đề cao danh tiết nhưng trọng tình trọng nghĩa, lời

nói

và việc làm rất lỗi lạc.

Hôm nay ở Quy

ẩn

tự, nàng có thể tự

nói

ra rằng nàng đối với Bạch Quảng Thanh chỉ là chỗ tri kỷ, có thể

không

che dấu chút nào

nói

ra hận ý với Nham Chích, mà

hắn

đến bây giờ mới hiểu được, Mục Thư Du cho đến tận bây giờ luôn

nói

thật

lòng đối với

hắn,

không

muốn ở lại trong cung,

không

muốn cùng

hắn

đồng sàng cộng chẩm, tất cả đều

không

phải là ra vẻ gượng ép, mà là nàng

thật

lòng suy nghĩ như vậy, nếu

hắn

không

làm như thế

thì

làm sao có thể giữ chân nữ nhân làm cho

hắn

quan tâm đây?

Nhưng mà

hắn

sẽ

không

ủy khuất nàng là được, Tần Thừa Thích lúc này ở trong lòng hạ quyết định: Thư Du, nàng bị người ta đắc tội, trẫm

sẽ

giúp nàng đòi lại!
« Chương TrướcChương Tiếp »