Chương 41

Vu Trung sau khi rời khỏi đây, mọi người cũng đều

không

nói

gì, lúc này ai muốn nhiều lời

thì

người đó chính là kẻ ngốc, vì vậy trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

“Cây trâm

trên

đầu Thái phi bản cung nhìn giống như làm từ Hoàng Ngọc.” Hoàng hậu đánh giá Mục Thư Du cười hỏi.

Mục Thư Du đáp: “Hồi Hoàng hậu nương nương, này cây trâm làm từ hoàng ngọc, vừa rồi Hoàng thượng ban tặng.”

Hoàng hậu gật đầu: “Ta thấy cây trâm hoàng ngóc này hiếm có, trong cung cũng hiếm thấy là do quốc gia khác tiến cống mới có, Thái phi

nói

rằng Hoàng thượng ban tặng bản cung hiểu, cây trâm này

thật

xứng với ngươi,

thật

đúng là đẹp mắt.”

“Tạ Hoàng hậu nương nương tán thưởng.” Mục Thư Du tạ ơn Hoàng hậu, phát

hiện

tất cả mọi người còn lại đều tại nhìn chằm chằm đầu nàng, trong lòng thầm nghĩ Hoàng hậu này lôi kéo thù hận

thật

khéo, Thục phi Văn phi

trên

mặt có chút biến sắc, những người khác cũng

không

khá hơn chút nào.

Tần Thừa Thích nhưng lại như người chưa tỉnh ngủ đứng dậy dẫn theo Mục Thư Du cùng

đi

đến phòng

hắn

dùng điểm tâm, nhìn tư thế này

thật

sự



không

có ý muốn che giấu mốiquan hệ với Mục Thư Du, sắc mặt người trong phòng ngoại trừ Hoàng hậu lại ảm đạm

không

ít.

Văn phi cũng gấp, nhưng mà

không

có biện pháp nào cả, nếu Mục Thư Du là phi tần hậu cung

thì

thôi, nàng ta

sẽ

có cơ hội sửa trị nàng, chỉ là thân phận của nàng bây giờ là Thái phi tất cả đều khó tiến hành, mà Mục Thư Yến phẩm cấp cũng có chút cao, nàng ta dù nghĩ rung cây dọa khỉ cùng phải cố kỵ nhiều chuyện. Đành phải đưa mắt nhìn Thục phi, thấy đối phương mặt mày tức giận, ngẫm lại Thục phi tức giận là tốt rồi, nàng ta cần phải bảo trì bình thản, Thục phi luôn luôn ương ngạnh, bụng dạ lại hẹp hòi hay ghi hận, lúc này bị bêu xấu

sẽ

tìm cơ hội sửa trị Mục Thư Du, nàng ta

thật

sự

không

cần quan tâm, xem kịch vui là được!

Mục Thư Du cùng ngồi bên cạnh Tần Thừa Thích, chờ điểm tâm bưng lên cũng chỉ ăn nửa khối

thì

không

ăn nữa, Tần Thừa Thích thấy hỏi: “Điểm tâm này

không

hợp khẩu vị của nàng sao, trẫm cho bọn họ đổi thứ khác.”

Mục Thư Du lắc đầu: “Thần thϊếp

không

phải đói bụng?”

Tần Thừa Thích vốn cũng

không

đói,

hắn

là vì có thể ở riêng cùng Mục Thư Du nên mới

nói

vậy, lúc này thấy Mục Thư Du tâm tình vẫn

không

vui quan tâm hỏi: “Nàng làm sao vậy, vẫn còn vì lời của Thục phi mà mất hứng, trẫm

không

phải là

đã

nói

nàng ta rồi sao?”

“Thần thϊếp

không

phải vì chuyện này mà tức giận.”

“Vậy là bởi vì chuyện bốn thành trấn rồi? Bốn trấn

đã

là chuyện xưa, lúc ấy trẫm cũng

đã

khiển trách Nham Chích còn bắt bọn họ bồi thường cho phụ hoàng nàng rất nhiều ngân lượng,

hiện

tại cần gì phải vì những chuyện này mà tức giận.” Tần Thừa Thích khuyên nhủ.

“Khiển trách? Hoàng thượng cũng biết lúc ấy bốn trấn chết bao nhiêu người, ngược lại thần thϊếp nguyện ý ra gấp đôi bạc cũng muốn cho Nham Chích nếm thử tư vị này!” Lời của Mục Thư Du giống như từ trong kẽ răng nặn ra, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.

Mục Thư Du đối với Nham Chích có hận ý sâu như vậy ngược lại

thật

sự

là làm cho Tần Thừa Thích khó hiểu, bốn năm trước Mục Thư Du mới chỉ là tiểu



nương 15 tuổi, có thể hiểu mấy chuyện này được bao nhiêu chứ, nghĩ rằng nàng lúc ấy nghe người ta

nói

qua chút chuyện máu tanh mới lạ nên nhớ mãi

không

quên như thế.

“Trẫm biết



là Nham Chích sai, nàng cũng

không

cần để ý như thế, chuyện nghe qua cũng đừng luôn để ở trong lòng, quá khứ

đã

qua rồi.”

Mục Thư Du thoáng cái đứng vọt lên, cả giận

nói: “Thần thϊếp tính tình thẳng thắn, hôm nay thắng thắn tâm

sự

với Hoàng thượng, thần thϊếp đối với chuyện này là

không

thể quên được, sinh thời thần thϊếp nguyện

không

tiếc giá nào cũng phải báo thù này, hơn nữa thần thϊếp còn muốn

nói

lúc ấy Hoàng thượng xử trí quá bất công! Hoàng thượng

không

bỏ được Thục phi

không

sao, nhưng thần thϊếp cùng Thục phi và Nham Chích thế bất lưỡng lập! Mong rằng Hoàng thượng sau này

không

để thần thϊếp gặp mặt Thục phi quá nhiều, thần thϊếp sợ

sẽ

nhịn

không

được mà mạo phạm sủng phi của Hoàng thượng!”

“Trẫm càng khuyên nàng, nàng càng lấn tới, nàng đến Hòa Hi

thì

nên đem tâm tư đặt

trên

người trẫm mới phải, Thục phi cũng là phi tử của trẫm, nàng cùng nàng ấy có mâu thuẫn

không

phải là

không

thể được, nhưng

không

thể kết thù, huống chi chuyện bốn trấn dính dấp đến tranh cãi lãnh thổ hai nước, nữ nhân các nàng

không

cần phải quan tâm đến.”

Mục Thư Du tức giận nở nụ cười: “Nham Chích liên tục

nói

bốn trấn là lãnh thổ quốc gia bọn họ, nhưng thần thϊếp cũng muốn hỏi

một

câu, thử hỏi quốc quân nước nào

sẽ

hạ độc thủ đối với thần dân bách tính của mình như vậy? Lại

nói

thần thϊếp còn phải nhắc nhở Hoàng thượng

một

câu, thần thϊếp gả là Bình Khánh vương, tâm phải đặt tên người phu quân

đã

mất,

không

có đạo lý nào lại đặt

trên

người Hoàng thượng, hơn nữa vừa rồi Hoàng thượng cũng giúp đỡ Thục phi chất vấn thần thϊếp chuyện lương thảo, chẳng lẽ chuyện lương thảo là chuyện nữ nhân nên quản?”

Tần Thừa Thích trầm tư trong chốc lát, mới bình tĩnh

nói: “Nàng rốt cuộc là giận Thục phi, hay là

đang

đấu khí với trẫm, vì sao trẫm

nói

cái gì nàng cũng đều mất hứng, là trẫm đắc tội với nàng? Nàng

nói

nàng nguyện ý vì báo thù bốn trấn mà bất cứ chuyện gì cũng có thể làm, vậy trẫm hỏi nàng, nếu trẫm chịu giúp nàng báo cái thù này, nhưng điều kiện là nàng muốn vĩnh viễn ở trong cung cùng trẫm, cuộc đời này

không

liếc mắt với nam nhân khác, nàng có bằng lòng hay

không?”

“Nguyện ý!” Mục Thư Du chém đinh chặt sắt đáp lời,

không



một

chút do dự nào.

Lần này Tần Thừa Thích lại ngây ngẩn cả người, Mục Thư Du lại cười

nói: “Đừng

nói

là lưu lại trong cung, chính là lập tức chết đều được, chỉ sợ Hoàng thượng làm

không

được!”

“Trẫm

không

phải là làm

không

được, chỉ là..., trước

không

nên đề cập tới chuyện này, nàng trả lời kiên định như vậy, trong lòng chẳng lẽ

một

ít cũng

không

có cân nhắc qua họ Bạch kia ?” Tần Thừa Thích sâu xa nhắc nhở, lời

nói

xoay chuyển trở về vấn đề

hắn

quan tâm nhất.

“Đây là chuyện của thần thϊếp, huống chi là tri kỷ của thần thϊếp càng phải đồng ý cách làm của thần thϊếp, thần thϊếp cần phải vì Bạch Quảng Thanh mà cân nhắc bất cứ chuyện gì sao?”

“Tốt! Thư Du, trẫm mặc dù

không

biết nàng vì sao căm hận Nham Chích như thế, nhưng sau này nàng nếu

không

nguyện ý ở lại trong cung,

thì

sao có thể thực

hiện

suy nghĩ trong lòng? Là người có tâm nhưng lại

không

hết sức tranh đoạt,

không

tiến tới chặn lại, cả đời này có bao nhiêu chuyện có thể làm thỏa mãn bản thân đây!” Tần Thừa Thích

không

ý thức được bản thân

đã

dần thay đổi loại thái độ khinh bạc của bản thân khi

nói

chuyện với Mục Thư Du, Mục Thư Du đối với chuyện lương thảo hiểu biết sâu sắc làm cho

hắn

càng thêm tò mò đối với nữ nhân

không

chịu thần phục

hắn.

Đúng vậy, nàng tại sao có thể quên chuyện bốn trấn đây, nàng chỉ nghĩ tới tương lai

sẽ

có cơ hội rời

đi

tìm lấy cuộc sống tự do tự tại, như vậy chuyện bốn trấn bị tàn sát cũng

sẽ

trở thành ác mộng nửa đời sau của nàng. Có vài người chính là như vậy,



ràng là có cơ hội để làm chuyện bản thân mong muốn nhưng vĩnh viễn

không

thoát ra khỏi cửa ải của chính bản thân, Mục Thư Du nàng đời trước có thể cao giọng đường hoàng dù phách lối nhưng chưa từng làm chuyện thất đức đuối lý nào cả, nàng

không

có hại người nhưng cũng chưa từng buông tha chuyện tính kế người, tuyệt nhiên

sẽ

không

nghĩ tới đời này phải thay đổi cái tính đó.

Cũng chỉ có nam nhân này mới có năng lực giúp nàng báo cái thù này, người nam nhân này

thật

sự

có thể

sẽ

giúp nàng sao? Nhìn qua thấy Tần Thừa Thích cũng

đang

nhìn nàng, Mục Thư Du lại cảm thấy do dự đối với viễn cảnh tốt đẹp mà nàng

đã

dự định sẵn trong đầu.