- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 37
Cẩm Tú Đỉnh
Chương 37
Mục Thư Du chuẩn bị thỏa đáng, cho người thưởng cho người Hoàng hậu phái tới mấy lượng bạc, người nọ cười híp mắt thu bạc, lại an ủi Mục Thư Du
không
cần lo lắng, sau đó cả đoàn người
đi
về phía Vĩnh Hoa cung.
Lúc đến Vĩnh Hoa cung
thì
Hoàng hậu
đang
dùng ăn trưa, nhưng cũng
không
để Mục Thư Du phải chờ, cho người mời nàng vào.
“Thái phi cùng dùng bữa với bản cung
đi.”
Mục Thư Du quả thực
đang
đói nhưng cũng
không
thể
không
có mắt, chỉ cám ơn vànói
mình
không
đói bụng nên chờ ở bên ngoài là được, cho đến khi Hoàng hậu
một
lần nữa mời nàng mới ngồi ở bên cạnh đắn đo ăn vài miếng, thấy Hoàng hậu dùng bữa xong cũng vội vàng đặt đũa xuống đứng dậy.
“Ngươi hôm nay tại sao lại khách khí như vậy, ngày thường cũng
không
phải là chưa từng ở chỗ của bản cung dùng bữa mà.”
Mục Thư Du cười
nói: “Ngày thường cũng chưa từng ngồi cùng bàn dung bữa với Hoàng hậu nương nương, thần thϊếp có chút sợ hãi.”
“Bản cung cũng
không
ăn thịt người, mà lá gan của ngươi cũng
không
có
nhỏ
như vậy, hôm nay bảo ngươi qua đây đúng là có việc, hai ngày nay Thục phi, Văn phi còn có vài phi tần ở các điện khác đều đến tố khổ với bản cung, có
một
số việc càng truyền càng khó nghe, vì vậy bản cung
không
thể
không
đi
gặp Hoàng thượng, nhưng trước khi gặp Hoàng thượng bản cung muốn nghe suy nghĩ của Thái phi
một
chút?”
Mục Thư Du nghe xong
không
phủ nhận cũng
không
kêu oan, mà là trực tiếp quỳ xuống cúi đầu
nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thϊếp tự biết đức hạnh
đãmất, làm hỏng quy củ trong cung, chuyện này tuy
không
phải là do thần thϊếp mong muốn nhưng thần thϊếp cam tâm nhận tội.”
Hoàng hậu nhìn Mục Thư Du trầm tư
một
lát, sau đó nở nụ cười: “Thái phi xin hãy đứng lên
đi, quả nhiên là xuất thân công chúa hoàng thất, mới có thể xuy nghĩ chu toàn như vậy, bản cung lần trước
đã
nói
qua là biết được nỗi khó xử của ngươi, cũngđã
nói
sẽ
không
trách ngươi, chỉ là mọi việc đều nên vừa phải, mấy ngày nay có chút quá mức rồi. Thái phi hiểu chuyện như thế, vậy bản cung
sẽ
khuyên nhủ Hoàng thượng, ta
sẽ
an bài chút việc để ban ân huệ cho các cung khác nữa.”
Mục Thư Du gật đầu đồng ý, nàng
đang
cầu mà
không
được đấy, nhưng mà Hoàng hậu làm việc kín kẽ đến giọt nước
không
lọt, theo lý chuyện như vậy nàng ta thân là Hoàng hậu hoàn toàn có thể áp bức nàng, nhưng nàng ta lại trấn an nàng trước, sau khi đả thông phía nàng mới lại
đi
tìm Tần Thừa Thích
nói
chuyện, như vậy vừa
khôngđắc tội với Hoàng thượng cũng
không
để nàng có cơ hội thổi gió bên gối, cả hậu cung cũng chỉ
nói
Hoàng hậu công chính,
thật
sự
là phương pháp nhất cử lưỡng tiện.
Mục Thư Du sau khi tạ ơn lại cùng Hoàng hậu tán dóc vài câu rồi lui ra. Trở lại Hòa An điện dã qua giờ Thân, Vu Trung
đã
tới.
“Thái phi, nô tài thỉnh an ngài.”
Mục Thư Du cười hỏi: “Hoàng thượng bao lâu
sẽ
đến?”
Vu Trung cười xấu hổ
nói: “Bẩm Thái phi, Hoàng thượng bảo cho nô tài đến báo với Thái phi
một
tiếng, vì hôm nay Hoàng hậu cầu kiến
nói
rằng mấy ngày nay trong hậu cung chỉ trích rất nhiều, vì
không
để cho Thái phi khó xử nên Hoàng thượng hôm naysẽ
không
đến, người
sẽ
ở lại Trường Tuyên điện, bảo Thái phi
không
cần chờ. “
“Vậy
thì
tạ ân điển của Hoàng thượng, cũng đa tạ đại tổng quản mất công đến đâymột
chuyến rồi.” Mục Thư Du cười
nói.
Vu Trung vốn là sợ Mục Thư Du
sẽ
mất hứng, hôm nay thấy nàng rất hiểu chuyện nên cũng yên tâm, xoay người trở về Trường Tuyên điện.
“Thái phi, hôm nay dùng cơm sớm
một
chút rồi nên
đi
nghỉ sớm thôi.” Như Lan vào bẩm.
Mục Thư Du lắc đầu: “Buổi tối
thật
đúng là
không
thể nghỉ sớm, Hoàng hậu vừa
nói
là phải an bài chút việc, ta cũng
không
thể
cô
phụ ý tốt này chứ.”
Hoàng hậu cố ý ở trước mặt nàng nhắc tới phải an bài chút việc, hẳn là muốn nhìn phản ứng của nàng nha, vậy
thì
thật
sự
là
không
thể tốt hơn được nữa, nàng có thể mượn cớ lần trước để tới Trường Tuyên điện
một
chuyến là được.
Chỉ là đêm chưa qua ngày chưa tới, Mục Thư Yến lại đến.
“Mấy ngày nay tỷ tỷ
không
rảnh rỗi chút nào nên ta
không
có đến làm phiền, hôm nay nghe
nói
Hoàng hậu nương nương cho gọi tỷ tỷ đến Vĩnh Hoa cung, tỷ tỷ
không
sao chứ?”
“không
có việc gì, muội
không
cần phải lo lắng.”
“Ta làm sao có thể
không
lo lắng, nhất định là lũ tiểu nhân kia đỏ mắt vì Hoàng thượng đối tốt với tỷ tỷ, ta nghe
nói
Hoàng hậu nương nương mới cho gọi Kỷ phu nhân đến Trường Tuyên điện hầu hạ Hoàng thượng xem tấu chương đấy.”
“Kỷ phu nhân? Sao ta chưa từng nghe
nói
qua.”
“Ngay cả ta cũng mới nghe
nói
thì
tỷ tỷ làm sao có thể biết được đây, Kỷ phu nhân này nghe
nói
là thanh mai trúc mã, lúc Ô Nhạc Song được sủng ái cũng
không
sánh kịp với vị Kỷ phu nhân này, chỉ vì sau khi sẩy thai hai lần
đã
bị tổn thương thân thể nên chỉmột
mực ở Song Lan điện tĩnh dưỡng, Hoàng thượng đối với nàng ta đúng là
không
ai có thể so sánh nổi,
yêu
quý cực kỳ.”
Hoàng hậu
thật
đúng là thủ đoạn cao minh, lại có thể an bài cho nàng đối thủ như vậy, nhưng mà Hoàng hậu sao biết được rằng nàng còn
đang
cầu mong đối thủ càng khó càng tốt, như vậy Tần Thừa Thích mới có thể chán ghét nàng.
“Kỷ phu nhân
đi
Trường Tuyên điện muội nghe ai
nói
?” Mục Thư Du muốn biết
rõrang
một
chút.
“Đúng lúc gặp Văn phi, cũng
không
biết nàng ta định đến đây làm gì, thấy ta
thì
thểhiện
bộ dạng cười
trên
nỗi đau của người khác
nói
nhiều lời như vậy.”
Xem ra cho dù Mục Thư Yến
không
đến, Văn phi cũng
sẽ
nghĩ biện pháp để cho nàng biết chuyện này, nhiều người phối hợp với nàng như vậy, nàng cũng
không
thể lâm trận lùi bước a.
“Mới là như thế, muội muội
đi
về trước
đi, ta còn có việc muốn đến Trường Tuyên điện.”
Mục Thư Yến nghe vậy
không
khỏi cao giọng
nói: “Tỷ tỷ chẳng lẽ điên rồi phải
không, hay là
không
nghe thấy lời ta mới
nói, Kỷ phu nhân
đang
ở trường Tuyên điện đấy, tỷ tỷ nếu
đi
lại chọc giận Hoàng thượng
thì
làm sao bây giờ? Muội muội biết
rõ
tỷ tỷ muốn tranh đoạt nhưng cũng
không
thể quá mức.”
Mục Thư Du
không
nghe, bảo Như Lan
đi
xem canh chưng cách thủy xong chưa, lạinói: “Ta tự có chừng mực.”
Mục Thư Yến thấy mình khuyên Mục Thư Du
không
được, vừa nóng vừa giận lại
khôngcó biện pháp: “Tỷ tỷ
không
nên làm việc xúc động, muội muội
đã
không
còn gì để
nói, chỉ là đến lúc đó lại
không
thể tiến cung
thì
đừng trách muội muội
không
nói
qua với tỷ tỷ!”
nói
xong
thì
đứng dậy
đi
thẳng.
Lại đợi nửa canh giờ, Mục Thư Du cho hai tiểu nha đầu đốt đèn l*иg
đi
phía trước, nàng cùng Như Lan Như Ý cầm theo hộp cơm đến Trường Tuyên điện.
Tiểu Lượng Tử mắt sắc
thật
xa
đã
nhìn thấy, trong lòng thầm kêu
một
tiếng
không
tốt, lập tức cho
một
tiểu thái giám
đi
thông báo với Vu Trung, còn
hắn
thì
bước nhanh lên nghênh đón.
“Thái phi, ngài tại sao lúc này còn tới đây, trời
đã
tối rồi ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Cũng
không
có việc gì, đột nhiên nghĩ tới Hoàng thượng xem tấu chương mệt nhọc nên ta cố ý đến tặng chút thuốc bổ, ta chỉ đem canh này vào rồi
đi
liền,
sẽ
không
để cho các ngươi khó xử đâu.” Mục Thư Du vừa
nói
vừa bước vào trong sân
đi.
Tiểu Lượng Tử
đang
lúc nguy cấp, Vu Trung chạy chậm tới, quỳ gối hành lễ lễ giọngnói
có chút bối rối: “Thái phi, canh này cứ để cho nô tài bưng vào cho Hoàng thượng, Hoàng thượng
đang
bề bộn chính
sự, nô tài
sẽ
mang vào cho người, Thái phi cứ
đi
về trước.”
“Canh này ta hầm cách thủy
đã
hai canh giờ, đại tổng quản cho là
đang
pha ly trà sao, Hoàng thượng xem tấu chương ta sao lại
không
biết? Ta vừa
nói
rồi chỉ bưng canh cho Hoàng thượng
sẽ
đi
ngay, các ngươi còn ngăn cản gì chứ?” Mục Thư Du giả bộ tức giận phát hỏa.
Vu Trung lại nhạy bén cũng cản
không
nổi Mục Thư Du, nếu đổi thành người khác
hắncòn có thể kinh sợ, chỉ là Mục Thư Du này còn dám ồn ào với Hoàng thượng,
hắn
làm sao có thể ngăn cản đây, chỉ có thể đứng ở phía trước ấp úng cười
nói: “Thái phi, ngài nghe nô tài
nói, nô tài nào dám ngăn cản ngài, chỉ là Hoàng thượng hôm nay đặc biệt bận rộn nên
đã
ngủ sớm,
không
tin ngài đền bên trong đều tắt rồi.”
Mục Thư Du nhìn về hướng Vu Trung chỉ, quả nhiên chính điện
đã
tắt đèn, chỉ là phía tây lại có ánh nến mông lung, vì vậy cười lạnh
nói: “Ta vừa đến, chính là
đã
được tin tức, Vu Trung ngươi còn dám cản ta, tất cả mọi người đều
không
mặt mũi đâu, chẳng lẽ trong viện này có việc gì vừa mới diễn ra? Nếu ngươi để cho ta vào,
thì
dù tội danh có lớn hơn nữa cũng
không
liên can tới ngươi, nếu chờ đến khi Hoàng thượng hỏi tội đến ngươi
thì
ta
sẽ
cùng chịu trách nhiệm.”
Vu Trung nuốt
một
ngụm nước bọt,
hắn
biết Mục Thư Du đến là
đã
có chuẩn bị, quả nhiên là
đã
nghe được tiếng gió,
hắn
thật
sự
không
có cách nào khác, Thái phi
đã
nóiđến mức này,
hắn
còn có thể
nói
cái gì nữa đây, tội danh có lớn hơn nữa
thì
Thái phi cũng
không
bị ảnh hưởng,
hắn
sao có thể kham nổi, đành phải thở dài xoa xoa mồ hôitrên
đầu đứng lui qua
một
bên, Tiểu Lượng Tử cùng tiểu thái giám khác cũng đứng lui lại.
“Đại tổng quản, chúng ta
thật
sự
không
ngăn lại sao.” Tiểu Lượng Tử có chút sợ hãi.
“Cản cái rắm, chốc nữa nghe thấy động tĩnh gì
thì
theo ta quỳ xuống mà vào, hành
sựtùy theo hoàn cảnh.” Vu Trung
đã
làm tốt chuẩn bị.
Mục Thư Du đẩy cửa gian phòng phía tây, có vài cung nữ canh bên ngoài, thấy Mục Thư Du đều chấn động, vừa muốn thỉnh an hỏi thăm lại thấy Vu Trung ở phía sau vẫy tay
thì
đều lại cúi đầu xuống giả bộ
không
nhìn thấy.
Mục Thư Du
đi
đến cửa phòng trong, dùng sức đẩy cửa ra,
nhẹ
bước
đi
vào, bên trong ánh nến mờ ảo, cho đến khi đến cạnh giường rồng
thì
nghe thấy tiếng cười quen thuộc.
“Trẫm tất nhiên là nhớ Tư Nguyệt, chỉ sợ thân nàng dưỡng
không
tốt, eo này
thậtđúng là
nhỏ
mà.”
“Hoàng thượng
không
thích sao?”
một
giọng
nói
của nữ nhân dẫn theo thở dốc
yêukiều hỏi.
“Thích, trẫm rất thích.”
“Thần thϊếp còn tưởng Hoàng thượng chỉ thích Thái phi chứ.”
Tần Thừa Thích cười khẽ: “Đều thích, Thái phi có cái hay của Thái phi, Tư Nguyệt cũng có nơi động lòng của Tư Nguyệt, nhưng mà Thái phi
không
thể ở lâu trong cung, Tư Nguyệt
không
cần so đo, trẫm cũng là thương cảm nàng ấy tình thâm nên mới chiều chuộng nhiều hơn chút ít, nàng và trẫm có nhiều năm tình cảm như thế nào chả nhẽ nàng còn
không
biết tâm ý của trẫm hay sao, trẫm là thương nàng nhất.”
“Thần thϊếp biết
rõ, chỉ là trong lòng bất an thôi, nếu
không
phải Hoàng hậu bảo thần thϊếp đến, thần thϊếp cũng
không
dám gặp Hoàng thượng.”
“Trẫm hiểu, để trẫm nhìn xem nơi khác có phải cũng gầy
đi
hay
không.”
Sau đó là
một
hồi tiếng xột xoạt, giống như
đang
cởϊ qυầи áo.
Mục Thư Du vốn là vì có thể bắt gian tại trận mà rất cao hứng, chỉ là chính mắt nhìn thấy cái tình cảnh này, tai lại nghe thấy Tần Thừa Thích
nói
năng vô sỉ, trong lòng
thậtsự
tức giận.
“Bá”
một
tiếng, Mục Thư Du đem màn vén lên, tiếp theo là
một
tiếng kêu sợ hãi, Mục Thư Du nhìn thấy nữ nhân dưới thân Tần Thừa Thích hai má đỏ tươi, cũng là
một
tiểu mỹ nhân nũng nịu.
“Hoàng thượng
thật
hăng hái.”
Tần Thừa Thích vội vàng đem áo ngủ bằng gấm đắp lên người nữ nhân kia, sau đó ngồi dậy, chau mày nhìn Mục Thư Du, trong mắt thoáng
hiện
lên vẻ
không
được tự nhiên: “Sao nàng lại tới đây, Vu Trung đâu?”
“Thần thϊếp cưỡng chế tiến vào, Vu Trung cản
không
được.”
“Nàng vào đây có chuyện gì?”
“Sợ Hoàng thượng mệt nhọc, nên dâng lên cho Hoàng thượng chén canh bồi bổ.”
Tần Thừa Thích ho
nhẹ
một
tiếng: “Trẫm biết nàng có lòng, để xuống
đi.”
“Xem ra thần thϊếp thấy là
không
cần nữa rồi, canh này Hoàng thượng cũng
không
tiện uống, thần thϊếp cáo lui. Đúng rồi, còn có
một
chuyện muốn bẩm báo với Hoàng thượng,
hiện
tại Hoàng thượng coi như là làm trái hứa hẹn với thần thϊếp, thần thϊếp ngày mai
sẽ
xuất cung. “
Tần Thừa Thích vừa nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, nhìn Mục Thư Du
đã
xoay ngườiđi
ra ngoài nhất thời chẳng quan tâm quần áo
không
chỉnh tề, xuống giường rồng đuổi theo tới cửa: “Nàng hồ nháo cái gì chứ, trẫm chỉ là giữ thể diện cho Hoàng hậu, hơn nữa trẫm cái gì cũng chưa có làm, tại sao có thể tính là làm trái với hứa hẹn.”
Mục Thư Du xoay người lại, kinh ngạc
nói: “Nếu
không
phải thần thϊếp đến, Hoàng thượng lúc này
đã
sớm thần hồn say đắm rồi, hơn nữa Hoàng thượng cũng chỉ là đơn giản thương cảm cho thâm tình của thần thϊếp đối với Hoàng thượng nên mới chào đón thần thϊếp, kỳ
thật
Hoàng thượng cần gì phải như thế, thần thϊếp là người thức thời
sẽ
không
phiền nhiễu Hoàng thượng đâu.”
Tần Thừa Thích vừa tức giận lại vừa lúng túng, nhưng vẫn giữ chặt Mục Thư Du
nóinhỏ: “Tư Nguyệt và trẫm từ
nhỏ
đã
quen biết, trẫm tất nhiên cần ứng phó chút ít, nếu nàng
không
vui, trẫm
sẽ
cho nàng ấy trở về.”
“Hoàng thượng đây là muốn thần thϊếp như thế thế nào đây, Hoàng hậu nương nươngđã
mở miệng, Hoàng thượng cũng công nhận ân huệ cùng hưởng, chẳng lẽ cuối cùng ngược lại
nói
thành thần thϊếp ương ngạnh, dung thân phận Thái phi làm chuyện thất đức
không
nói, còn ghen ghét phi tần hậu cung
không
để cho Hoàng thượng thân cận? Hoàng thượng vừa viết chứng từ rồi lại
một
ngày
không
thể
không
có người thị tẩm, thần thϊếp làm theo đúng chứng từ
thì
có gì
không
ổn?” Mục Thư Du ngữ điệu trầm ổn, vẻ mặt tỉnh táo.
“Trẫm
đã
bỏ xuống thể diện như vậy, nàng còn muốn như thế nào?”
“không
cần thế nào, xuất cung đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng thượng mà thôi!”
Tần Thừa Thích lập tức nổi giận, bàn tay siết chặt tay của Mục Thư Du: “Nàng đừng có ở chỗ này làm loạn, có chuyện gì để ngày mai
nói
sau, canh để lại
đi, trẫm lập tức uống.”
“Hoàng thượng
thật
sự
coi thần thϊếp là kẻ
không
biết xấu hổ
không
biết ngượng sao? Chuyện này thần thϊếp
đã
nhìn thấu, Hoàng thượng bất kể là ngày mai hay là là từ nay trở
đi,
nói
và làm đều
sẽ
không
có gì khác biệt, thần thϊếp chỉ
không
thể chống lại mệnh trời, canh này coi như uổng phí tâm ý của thần thϊếp, nhìn thấy lại làm cho người phiền lòng,
không
bằng ném bỏ! Hoàng thượng căn bản là
không
có tướng thần thϊếp để người xem!”
nói
rồi Mục Thư Du cũng
không
đợi Tần Thừa Thích động thủ, bước ra cửa đoạt lấy hộp thức ăn trong tay Như Ý ném mạnh xuống đất, ngay cả hộp đựng chén cũng nếm xuống đất, động tĩnh quá lớn.
Vu Trung lập tức mang người xông tới tưởng là Tần Thừa Thích lại phát tác, kết quả vừa nhìn thấy lại là do Thái phi đạp vỡ, cũng
không
biết nên xử lý như thế nào chỉ có thể theo như tính toán đều quỳ xuống, Như Lan Như Ý cũng đều quỳ xuống.
Tần Thừa Thích lúc đầu cũng sững sờ, có người dám ở trước mặt
hắn
ném đồ, đây là chuyện chưa từng xảy ra, chỉ là sau khi sững sờ qua
đi
tiếp theo đó là giận dữ: “Mục Thư Du, nàng muốn tạo phản có phải hay
không, dám ở trước mặt trẫm ném đồ! Nàng, nàng đây là cử chỉ của người đàn bà chanh chua, nàng dám làm càn!”
Đám người Vu Trung thấy Tần Thừa Thích tức giận đến toàn thân run cầm cập, lập tức bị hù dọa đến mức mặt cắt
không
còn giọt máu,
không
ai dám
nói
một
câu.
Mục Thư Du nhướng mày nhếch miệng chẳng hề để ý: “Hoàng thượng nếu
đã
mắng xong, nếu
không
giáng tội
thì
thần thϊếp xin phép trở về.”
“Nàng điên rồi! Nàng như vậy là đố phụ! Trẫm có lòng tốt khuyên bảo, nàng căn bảnkhông
biết phân biệt phải trái!” Tần Thừa Thích chỉ vào Mục Thư Du tức giận
khôngnhẹ.
“Hoàng thượng ngự bút viết ra, hôm nay tự mình vi phạm hứa hẹn lại vẫn còn muốn mắng thần thϊếp để trút giận,
rõ
ràng là Hoàng thượng ôm mỹ nhân
không
hề nghi ngờ gì, lại còn lên án khuyết điểm của thần thϊếp, thần thϊếp thực
sự
phụng dưỡngkhông
được Hoàng thượng, chỉ là nếu Hoàng thượng sau này lại muốn bức bách thần thϊếp, thần thϊếp có thể như cái chến đó, thà làm ngọc vỡ tuyệt
không
làm ngói lành, chắc chắn
sẽ
đổ máu tại chỗ!”
“Xoảng!” Mục Thư Du
nói
xong tiếp tục ném chén trà
trên
bàn, sau đó cầm lấy
mộtmảnh vụn lớn ở trước mặt Tần Thừa Thích quơ quơ, tiếp đó đem mảnh vỡ kia ném qua
một
bên, suy nghĩ
một
chút còn chưa hết giận, dứt khoát đem tất cả ấm chén tràtrên
bàn hất vỡ, lúc này mới phủi tay dẫn theo người của mình nghênh ngang rời
đi.
“Phản,
thật
sự
là phản rồi!” Tần Thừa Thích lúc này mới nhận ra Trường Tuyên điện của
hắn
bị người đập phá
không
tính, lại còn bị người dùng vật bén nhọn uy hϊếp, lập tức tức giận tới mức giậm chân, chỉ vào hướng Mục Thư Du rời
đi
nói
không
ra lời.
“Hoàng thượng bớt giận.” Kỷ Tư Nguyệt lúc này cũng ăn mặc chỉnh tề
đi
ra.
“Trẫm
không
tức giận, trẫm ngày mai liền hạ chỉ xử trí nàng ta,
thật
không
biết phép tắc gì!”
Kỷ Tư Nguyệt nhìn Tần Thừa Thích mỉm cười
nói: “Thần thϊếp chỉ biết, nếu là người khác, vào lúc vén màn gấm giường rồng ra cũng lúc đầu người rơi xuống, Hoàng thượng có giận dữ hù dọa thế nào, Thái phi cũng
không
nghe thấy đâu.”
Tần Thừa Thích trầm mặt liếc Kỷ Tư Nguyệt
nói: “Như thế nào, ngay cả nàng cũng muốn chống đối trẫm?”
Kỷ Tư Nguyệt vội vàng quỳ xuống đất đáp: “Thần thϊếp
không
dám, cũng sợ
không
có vận khí tốt như Thái phi, thần thϊếp chỉ là
không
muốn Hoàng thượng lại tức giận.”
“Được rồi, nàng trở về Song Lan điện
đi.”
Kỷ Tư Nguyệt nghe vậy buồn bã cười
một
tiếng: “Thần thϊếp tuân chỉ.”
Tần Thừa Thích vẫn nhìn
trên
mặt đất bừa bộn, giận ghê gớm: “Vu Trung, các ngươi đều là người chết hết rồi hay sao, cứ mặc cho người ta ở trước mặt trẫm ném cái ly ném chén? Lần sau lại có chuyện này, nếu
không
lập tức quét dọn cho sạch
sẽ
hết mảnh vụn
trên
mặt đất mà làm cho người nào đó bị thương đổ máu trước mặt trẫm, trẫm nhất định
sẽ
lấy máu của các ngươi thế vào!”
“Dạ, nô tài biết tội, nếu sau này có chuyện như thế này, nhất định
sẽ
làm cho những mảnh vỡ biến mất,
không
để cho Thái phi bị thương!” Vu Trung cùng
một
đám cung nhân cuống quít dập đầu thỉnh tội.
“Trẫm
nói
sợ nàng ta bị thương lúc nào?
một
đám cẩu nô tài!” Tần Thừa Thích phất tay áo trở về nội thất, Vu Trung lập tức cho người thu dọn sạch
sẽ
bên ngoài, lúc này mới thở phào
một
hơi.
Thái phi đúng là vô cùng can đảm, cái gì cũng
không
sợ!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 37