Vu Trung tự mình đem cháo và điểm tâm bày trước mặt Mục Thư Du, cười híp mắtnói: “Thái phi thừa dịp còn nóng ăn
một
chút, bữa tối còn phải đợi
một
lát nữa mới tới, ngài đừng để đói bụng, nghỉ ngơi lâu như vậy nên uống
một
chút cháo trước cho thấm giọng rồi hãy ăn điểm tâm.”
không
hổ là người hầu hạ bên cạnh Tần Thừa Thích, chỉ mấy câu
nói
đó
đã
làm cho người ta cảm thấy được quan tâm, Mục Thư Du
nói
với Vu Trung: “Đại tổng quản, canh tránh thai...”
“Thái phi
không
cần vội, chờ ngài dùng xong điểm tâm uống cũng
không
muộn.”
Mục Thư Du lúc này mới yên tâm cầm lấy
một
khối điểm tâm bắt đầu ăn.
Tần Thừa Thích xem tấu chương trong tay, thỉnh thoảng liếc nhanh Mục Thư Du, nữ nhân trong cung ăn cái gì cũng đều là miệng
nhỏ
nhai kĩ nuốt chậm, Mục Thư Du mặc dù cũng ăn rất văn nhã, nhưng nhìn xem bộ dáng kia cũng làm cho người khác cảm thấy ngon miệng, Tần Thừa Thích nhìn trong chốc lát cũng có cảm giác đói bụng.
Mục Thư Du
đang
muốn cầm khối điểm tâm thứ hai
thì
thấy Tần Thừa Thích
đi
tới, vì vậy vội vàng đứng lên, Tần Thừa Thích đưa tay ngăn lại, cười
nói: “không
cần đứng lên, trẫm nhìn thấy nàng ăn ngon miệng nên cũng đói bụng
một
chút.”
Vu Trung vội vàng đỡ Tần Thừa Thích ngồi xuống: “Hoàng thượng, nô tài cho người mang cháo lên cho ngài.”
“không
cần, trẫm thấy trong chén của Thái phi cũng còn nửa bát, trẫm cũng
khôngphải là rất đói bụng, như vậy là đủ rồi.” Tần Thừa Thích
nói
xong liền cầm bát cháo Mục Thư Du để ở
một
bên lên ăn.
Vu Trung đứng ở phía sau nhìn thấy vậy
không
khỏi trừng mắt hé miệng, Hoàng thượng cũng quá thân mật rồi, sao lại có thể ăn chung
một
chén với Thái phi chứ?
“Hoàng thượng, sao có thể làm vậy, hãy là cứ để cho đại tổng quản
đi
bưng
một
chén lại đây
đi.” Mục Thư Du cũng
không
nghĩ tới Tần Thừa Thích có thể hèn hạ như vậy.
“Thái phi, ngài cứ trực tiếp gọi tên nô tài là được, nô tài ở trước mặt Hoàng thượng và Thái phi chịu nổi hai chữ tổng quản kia đâu,
thật
sự
là ngại chết nô tài.“
“Ngươi là tên nô tài bất trung, mau lui ra
đi. Trẫm chỉ là nhìn thấy nàng ăn rất ngon miệng, chắc hẳn là chén cháo này của Thái phi có gì đặc biệt,
không
cần đổi nữa.” Tần Thừa Thích vừa
nói
vừa nhìn chằm chằm Mục Thư Du cười.
Mục Thư Du
không
để ý đến
hắn
nữa, hai người lặng yên ăn cháo và điểm tâm xong, Vu Trung lại cho người đem chén thuốc dâng lên, Mục Thư Du
một
hơi uống hết, sau đó
nói: “Hoàng thượng, thần thϊếp hồi Hòa An điện trước, nếu để cho người khác trông thấy thần thϊếp và Hoàng thượng cùng ra khỏi Trường Tuyên điện sợ là
không
tốt lắm.”
“không
sao, trẫm vừa đồng ý với nàng làm sao có thể để nàng chịu ủy khuất nữa, trông thấy
đã
sao, trẫm đây ưa thích Thái phi, chuyện như vậy nàng
không
cần phải lo lắng, có trẫm đây.”
Sau hơn
một
canh giờ Tần Thừa Thích xem mấy quyển tấu chương, định ngày mai
sẽthương nghị, rồi lại cùng Mục Thư Du ở Trường Tuyên điện dùng bữa tối, sau đó hai người chậm rãi
đi
bộ về phía Hòa An điện,
một
đám cung nhân
đi
phía sau cách vài mét.
Thời gian này đúng là lúc trong hậu cung người đến người
đi, dọc theo đường
đi
cũngkhông
biết gặp được bao nhiêu người quỳ lạy thỉnh an, Mục Thư Du
đi
theo sau lưng Tần Thừa Thích bình tĩnh tự nhiên đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, nàng vốn là muốn nháo
thật
lớn, Tần Thừa Thích làm như vậy
thật
sự
rất hợp ý của nàng, tùy tiện quan sát cũng
sẽ
không
rơi mất cục thịt nào.
“Thái phi lại có vẻ rất tốt nhỉ.” Chờ
đi
đến lúc
đi
đến
một
góc
nhỏ
vắng vẻ, Tần Thừa Thích dừng bước nghiêng người nhìn Mục Thư Du, cả đoạn đường vừa rồi mỗi khi gặp người vấn an,
hắn
đều
không
tự chủ được quan sát vẻ mặt của Mục Thư Du, vốn tưởng rằng nàng
sẽ
có chút
không
được tự nhiên, kết quả lại là đoán sai, nha đầu kia vẫn luôn giữ thần thái ung dung,
sự
ung dung tự nhiên chưa
nói
đến còn làm cho người ta cảm thấy
sự
tôn quý
không
thể
nói
rõ, ngẫm lại khi nàng ở Trường Tuyên điện với
hắn
lúc mềm mại đáng
yêu
lúc lại mê hoặc quyến rũ lòng người, trong lòng nhất thời có cảm giác như mèo cào.
“Thần thϊếp chỉ là học được tâm tĩnh như nước, nếu
không
cũng chỉ có bản thân khổ sở mà thôi.” Mục Thư Du vẫn giữ dáng vẻ đoan trang lạnh nhạt trả lời.
“Thái phi
thật
sự
là vừa hiểu biết vừa kiều mị làm cho trẫm
yêu
thích
không
thôi.”
nóixong liền ôm chầm lấy Mục Thư Du muốn hôn miệng nàng.
Mục Thư Du sợ hết hồn, lập tức né tránh: “Hoàng thượng!”
Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du bị hù dọa đến mức hai mắt trợn tròn, lập tức cười ha ha: “Trẫm trêu chọc Thái phi thôi.”
Mục Thư Du nhịn
không
được liếc mắt lườm Tần Thừa Thích, lại quét qua
một
bóng người nhanh chóng trốn
đi, nhìn bộ dáng đó giống như là Vương Chiêu hoa, nữ nhân này bởi vì ở chỗ Hoàng hậu mở miệng lỗ mãng mà bị Tần Thừa Thích hạ chỉ
không
cho phép xuất
hiện
trước mặt hai người, nữ nhân này có cái miệng
không
tốt, hôm nay lại thấy chuyện này, hậu quả
không
cần phải nghĩ.
Sau khi vào Hòa An điện, Mục Thư Du dâng trà cho Tần Thừa Thích: “Hoàng thượng thỉnh dùng trà.”
“Thái phi ngày thường ở Hòa An điện làm những việc gì?” Tần Thừa Thích nhận trà chậm rãi thưởng thức.
“Chỉ đơn giản xem chút sách để giải trí mà thôi, Hoàng thượng có cần nhìn qua
mộtchút
không?”
Tần Thừa Thích đặt chén trà xuống, đứng dậy kéo tay của Mục Thư Du cười khẽ: “không
nhìn vội, trẫm mệt mỏi, Thái phi cùng trẫm an giấc
đi.”
Lúc này mới giờ nào mà
đã
mệt mỏi? Mục Thư Du nhìn khóe môi Tần Thừa Thích nhếch lên đầy mập mờ, sao có thể
không
biết trong lòng
hắn
đang
suy nghĩ cái gì, chỉ là lúc này cự tuyệt cũng
không
được đành phải để Tần Thừa Thích lôi kéo bản thân vào nội thất, Vu Trung, Như Lan Như Ý thức thời
đi
ra bên ngoài chờ.
“Tối hôm nay, để trẫm phụng dưỡng Thái phi.”
Tần Thừa Thích
nói
xong
thì
ép Mục Thư Du ở trước bàn, đem y phục của nàng cởi ra từng thứ
một, da thịt trắng noãn dần lõα ɭồ, nhìn đôi nhũ kiều trắng nõn, Tần Thừa Thích nhịn
không
được vùi mặt vào, bàn tay nắn lấy
một
bên, mơ hồ
nói: “thật
là người ngọc mà.” Tiếp đó nhịn
không
được mà vuốt ve ngậm lấy, chỉ
không
lâu sau lại bắt đầu mυ"ŧ sâu nhay cắn.
“Hoàng thượng
nhẹ
chút, thần thϊếp có chút đau.” Mục Thư Du bị Tần Thừa Thích làm cho đau nhói
không
thôi,
trên
người lại cảm thấy mỏi nhừ trướng đau, nhịn
khôngđược lên tiếng cầu xin tha thứ.
Tần Thừa Thích cũng
không
nhả ra, đưa tay lần tới giữa hai chân Mục Thư Du sờ soạng, cảm giác ngón tay trơn trợt
thì
một
khắc cũng
không
trễ nải ôm nàng đặt lên bàn, tách hai chân ra, ngẩng đầu lên chặn môi Mục Thư Du, hai cái lưỡi xoắn lại với nhau, long căn đầu tiên là thử thăm dò cọ xát ở bên ngoài vài cái, sau đó
thì
giữ chặt lấy nàng thẳng tắp vọt vào.
Mục Thư Du bị mạnh mẽ đẩy vào chỉ cảm thấy thân thể khó lòng chống đỡ, cảm giác tràn đầy, vừa nóng vừa sưng còn có chút đau nhức, cảm thấy sắp ngất đến nơi.
Tần Thừa Thích đem môi thoáng dời
đi
chút ít, thở hổn hển cười
nói: “Thái phi siết trẫm
thật
chặt, xử nữ cũng khó lòng so được với Thái phi đây.”
Xú nam nhân này
đã
ở cùng với nữ nhân nào
không
mang tấm thân xử nữ đây? Kể cả nàng cũng như vậy, mặc dù Mục Thư Du đối với chuyện nam nữ thái độ cởi mở, nhưng nghe thấy lời
nói
của Tần Thừa Thích
không
khỏi tức giận, vì vậy
âm
thầm hóp bụng co lại muốn làm cho Tần Thừa Thích phải xấu mặt.
“Hư! Thái phi đúng là vội vàng mà, thiếu chút nữa làm cho trẫm mất mặt rồi.” Tần Thừa Thích lập tức hít khí có chút buồn cười
nói.
Cảm giác bị Mục Thư Du bao chặt lấy như vậy
thật
sự
là tuyệt
không
thể tả, Tần Thừa Thích chỉ cảm thấy toàn thân tê dại đến câu hồn, làm cho
hắn
khắc chế
không
được mà bắt đầu đâm vào rút ra từng phát từng phát, đồng thời ôm sát Mục Thư Du, làm cho hai luồng mềm mại trước ngực nàng theo động tác của
hắn
va vào ngực
hắn, tư vị này
thật
sự
là vừa thống khoái vừa khổ sở.
trên
bàn Như Lan Như Ý bầy bầu và chén rượu, lúc này cũng bị động tác của hai người làm cho
không
ngừng rung động, Tần Thừa Thích thấy cao hứng: “Tâm can bảo bối, trẫm mặc dù tạm thời
không
thể cho nàng danh phận, nhưng rượu giao bôi này có thể uống trước.” Sau đó tiện tay cầm lấy bầu rượu đổ ngụm lớn vào miệng, nâng cằm Mục Thư Du lên, miệng đối miệng mớm cho nàng.
Mục Thư Du chỉ cảm thấy từ cổ họng đến dạ dày cay nóng, khó chịu nhưng lại
khôngcự tuyệt được, sau khi bị đút liên tiếp mấy lần, sắc mặt trở nên đỏ bừng, hai mắt mê ly đầy men say.
Tần Thừa Thích lại cảm thấy sảng khoái mỹ mãn, động tác
đang
từ chậm rãi đâm vào trở nên mạnh hơn.
không
biết qua bao lâu, Mục Thư Du chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chăn giường lộn xộn, đầu cũng ngây ngất, còn chưa hiểu
rõ
chuyện gì xảy ra
thì
cảm thấy có
mộtbóng đen ở đầu giường, nhìn kĩ mới thấy
rõ
là Tần Thừa Thích, miệng lại bị chặn lấy.
Lúc này nàng mới hiểu được mình
đã
bị ôm đến
trên
giường, hai chân
đang
bị Tần Thừa Thích giữ
trên
cánh tay, mà cái thứ kia vẫn ở trong cơ thể nàng đảo quanh, lực đạo so với trước khi nàng bất tỉnh
thì
mãnh liệt hơn rất nhiều.
Mục Thư Du bị lăn qua lăn lại đến đổ mồ hôi đầm đìa, xương yếu thịt mềm tê dạikhông
thôi, nghĩ muốn kêu ra lại
không
phát ra tiếng, cho đến khi Tần Thừa Thích cả người đều đè ép lên nàng ra vào
không
ngừng, hai chân nàng loạn đạp ô ô buồn bực kêu lên,
không
lâu sau cảm thấy thân thể nàng căng lại sau đó mềm nhũn ra.
Tần Thừa Thích cũng bị siết chặt đến tê dại, hút cắn cái lưỡi thơm tho của nàng, liên tục xông tới, cuối cùng đơn giản chỉ đẩy vào thêm vài cái rồi chống đỡ
không
nổi mà từ bỏ, vui mừng nếm qua mùi vị của tiên cảnh.
“Hoàng thượng là muốn lấy mạng của thần thϊếp sao?” Mục Thư Du lần nữa tỉnh lại nhịn
không
được oán hận, người này mới vừa rồi là muốn làm chết nàng đây mà.
“Trẫm làm sao lỡ, vừa rồi
thật
sự
là hưởng thụ vô cùng thoải mái, tâm can của trẫmkhông
thích sao?”
“Eo chân đều chua xót đau đớn, Hoàng thượng đứng lên
đi.” Mục Thư Du bị ép rấtkhông
thoải mái, lăn qua lăn lại quá mức lợi hại rồi, thân thể căn bản chịu
không
nổi.
Tần Thừa Thích lại cảm thấy chưa đủ, nhưng nhìn Mục Thư Du
đã
rất mệt mỏi, đành phải thở dài
nói: “Trẫm còn muốn tái chiến, nhưng lại sợ nàng
không
chịu nổi, nàng nằm nghỉ
đi, trẫm
không
phiền nàng nghỉ ngơi nữa.”
nói
xong ôm Mục Thư Du trở mình, lại cười
không
ngừng: “Hãy là để nàng đè nặng trẫm
đi, long căn của trẫm
không
muốn rời xa nơi ấm áp căng chặt đến mất hồn của Thái phi đâu.”
Mục Thư Du sớm
đã
mất hết khí lực phản kháng, tuy rất
không
thoải mái nhưng so với việc lăn qua lăn lại
thì
tốt hơn nhiều, vì vậy đành phải chịu đựng khó chịu nhắm mắt nghỉ ngơi,
không
lâu sau nàng mệt mỏi mà ngủ thϊếp
đi.
Tần Thừa Thích đẩy mái tóc dài mướt mồ hôi của Mục Thư Du ra, hôn
một
chút lên đôi môi sưng đỏ của nàng, hai tay cầm lấy đoi nhũ hoa của Mục Thư Du xoa nắn, cho đến cảm thấy thỏa mãn mới
đi
vào giấc ngủ.
Ngày kế tiếp, Tần Thừa Thích sảng khoái tinh thần lên triều, nghỉ trưa lại cho gọi Mục Thư Du đến Trường Tuyên điện xoa nắn
một
phen mới bằng lòng thả người, buổi tối cũng trực tiếp đến Hòa An điện dùng bữa tối,
trên
bàn ăn còn muốn ôm Mục Thư Du sờ sờ ngực nàng, miệng đối miệng đút cho nhau ăn, chờ đến khi lên giường lại càng hận
không
thể làm tới bến, đối với Mục Thư Du quả
thật
là quấn quýt si mê.
“Thái phi, Thái phi, ngài
đã
tỉnh.” Như Ý đứng ở ngoài trướng khẽ gọi.
Mục Thư Du cố sức mở mắt, họng đau rát: “Chuyện gì?”
Nàng quá mức mệt mỏi, ở với Tần Thừa Thích ba ngày liền ngoại trừ vào triều và phê duyệt tấu chương
thì
chỉ cùng nàng ở trong phòng tầm hoan, lăn qua lăn lại như vậy sao
không
thấy tên khốn Tần Thừa Thích có chuyện gì mà nàng lại sắp bị bệnh đến nơi, suốt ngày đều cảm thấy mất tinh thần.
“đã
là buổi trưa, Hoàng hậu phái người đến mời ngài
đi
Vĩnh Hoa cung ạ.” Nếu
khôngphải Hoàng hậu triệu kiến, nàng ấy cũng
sẽ
không
dám phiền nhiễu Thái phi an giấc.
Mục Thư Du nghe vậy, thoáng lên tinh thần, để Như Ý đỡ nàng đứng lên: “Gọi Như Lan vào, chuẩn bị cho ta đến chỗ Hoàng hậu.”
Nên tới cuối cùng cũng
đã
tới, Hoàng hậu mấy ngày nay
không
có động tĩnh gì, nàngđã
sắp hỏng trong tay cái đồ háo sắc Tần Thừa Thích kia rồi!