Chương 35

Tần Thừa Thích nghe vậy rốt cục cũng đem tầm mắt chuyển lên khuôn mặt của Mục Thư Du, ân cần hỏi: “Thái phi có chỗ nào

không

thoải mái, tại sao lại đột nhiên

nói

mê sảng như thế?”

Tần Thừa Thích cảm thấy Mục Thư Du

thật

sự

có vấn đề.

“Thần thϊếp rất tốt, cũng

không



nói

mê sảng.” Mục Thư Du ung dung đáp lời.

“Vậy trẫm hỏi nàng, nơi đâu có thể có vị quốc quân chuyên sủng

một

người? Thái phi nếu như

không

phải bị bệnh đầu óc hồ đồ

thì

làm sao có thể

nói

ra lời

nói

buồn cười đến như vậy? Trẫm biết nàng bởi vì

không

thể quang minh chính đại ở cùng với trẫm nên trong lòng

không

vui vẻ, nàng cần nhẫn nhịn thêm thời gian nữa, chờ đến khi trẫm xử lý chuyện của Triệu gia xong tất nhiên

sẽ

tìm cách để ở cùng nàng mãi mãi thôi.” Tần Thừa Thích chỉ nghĩ rằng Mục Thư Du vì

không

thể có

một

danh phận như các phi tần khác mà mới

nói

lời ghen tỵ hờn dỗi như thế.

Mục Thư Du nghe xong vẫn giữ thái độ kiên định: “Hoàng thượng, thần thϊếp

không

cónói

đùa, cũng

không

có hồ đồ

nói

loạn, thần thϊếp chính là muốn Hoàng thượng làm đúng như thế.”

Tần Thừa Thích nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mục Thư Du mới hiểu rằng nàng

khôngnói

đùa mà

thật

sự

muốn

hắn

chuyên sủng

một

người, sắc mặt liền tối sầm, tay cũng buông Mục Thư Du ra mặt lạnh

nói: “Lời của Thái phi trẫm

sẽ

không

đáp ứng, cũngkhông

thể đáp ứng, Thái phi làm như vậy là coi trẫm ra cái gì, chuyên sủng

một

ngườithì

đến lúc đó

sẽ

có bao nhiêu đại thần muốn trình tấu tham gia can ngăn nàng cũngkhông

phải

không

biết? Trong hậu cung lại có bao nhiêu công chúa các nước và nữ nhi hoàng thất, trẫm sao có thể vắng vẻ, Thái phi đúng là muốn khiến cho triều cương rối loạn hay sao? Trẫm thấy thân thể Thái phi

không

tốt cho người đưa nàng về Hòa An điện nghỉ ngơi thôi.”

Mục Thư Du vốn muốn dùng cái

yêu

cầu này để làm cho Tần Thừa Thích giận dữ, tiện đà thỏa mãn cảm giác gây chuyện trong lòng nàng, như vậy tiếp theo

hắn

có lẽ

sẽsinh ra cảm giác chán ghét nàng,

nói

không

chừng còn nhanh chóng chướng mắt nàng ý chứ, nàng cũng

sẽ

được tự do hoàn toàn.

Nhưng mà bây giờ xem ra thái độ của Tần Thừa Thích mặc là trở nên lạnh lùng hơn nhưng vẫn

không

có ý buông tha cho nàng, nàng cũng chỉ có thể

đi

từng bước hy sinh lớn hơn chút ít thôi.

“Hoàng thượng hiểu lầm thần thϊếp, thần thϊếp làm sao có thể

không

hiểu chuyện làm cho Hoàng thượng khó xử như vậy.” Mục Thư Du ôn nhu hờn dỗi, lại chủ động nắm lấy cánh tay Tần Thừa Thích.

“Vậy rốt cuộc là nàng có ý gì.” Tần Thừa Thích bị Mục Thư Du làm cho hồ đồ,

hắn

cho rằng Mục Thư Du

yêu

cầu mặc dù quá đáng, nhưng đó có thể là kế sách muốn

hắndưới cơn nóng giận vứt bỏ nàng, như vậy nàng có thể xuất cung tiêu dao rồi. Chỉ làhắn

đương nhiên

sẽ

không

ngu xuẩn mà trúng kế như vậy, có lẽ cũng muốn tạo ra

sựuy nghiêm trấn áp Mục Thư Du, như vậy

sẽ

khiến nàng

không

dám tranh cãi với

hắnnữa, chỉ là

hiện

tại Mục Thư Du đột nhiên thay đổi thái độ,

thật

sự



hắn

không

hề nghĩ tới.

Mục Thư Du tựa đầu

trên

vai Tần Thừa Thích, giọng

nói

mặc dù dịu dàng lại hàm chứa oán hận: “Hoàng thượng kỳ

thật

nói

không

sai, thần thϊếp xác thực là bởi vì

không

thể ở trong cung với Hoàng thượng mà khổ sở, cũng rất đố kị với phi tần trong hậu cung, đố kị vì các nàng có danh phận tùy lúc đều có thể ở bên cạnh Hoàng thượng. Mà thần thϊếp lưng đeo tiếng xấu, bị tất cả mọi người xem thường cũng

không

thể đổi lấy

mộtchút an ủi, thần thϊếp làm sao có thể

không

oán hận, làm sao có thể

không

ủy khuất? Huống chi thần thϊếp

không

muốn Hoàng thượng chuyên sủng, thần thϊếp chỉ

nói

là Hoàng thượng khi ở bên thần thϊếp

thì

không

thị tẩm các phi tần khác, đợi đến lúc Hoàng thượng và thần thϊếp

không

ở bên nhau, Hoàng thượng sủng hạnh ai

thì

có quan hệ gì với thần thϊếp nữa đâu? Thần thϊếp

không

phải chỉ là muốn Hoàng thượng để ý thần thϊếp

một

thời gian, làm sao có thể thành tội nhân làm rối loạn triều cương?”

Sau khi Mục Thư Du giải thích xong mắt phượng

đã

ánh nước.

Tần Thừa Thích lúc này mới biết bản thân

đã

hiểu lầm, hơn nữa còn là hiểu lầm từ đầu đến cuối,

thì

ra Mục Thư Du chỉ là muốn

hắn

chuyên tâm cùng nàng mấy ngày để bình phục u oán trong lòng, lại càng

không

biết rằng nàng lại đối với

hắn

tình thâm nghĩa trọng như vậy, vì vậy

hắn

cũng oán giận

sự

sơ ý của bản thân, ngẫm lại cũng đúng, Mục Thư Du

đã

bị rất nhiều ủy khuất, có thể nào

không

có oán giận? Vừa nghĩ tới vậy lại cảm thấy đau lòng, đưa tay lau

đi

hàng lệ

trên

mắt nàng, ôn nhu dụ dỗ: “Là trẫm trách lầm nàng, đều là trẫm

không

tốt, trẫm làm nàng phải chịu tội. Thư Du ngoan ngoãn đừng khóc, trẫm đồng ý với nàng, mấy ngày nay chỉ ở cùng nàng,

sẽ

không

thị tẩm bất luận kẻ nào khác.”

Mục Thư Du gật đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tần Thừa Thích

nói: “Thần thϊếp vẫn có chút

không

yên lòng đối với việc này, Hoàng thượng phải viết cho thần thϊếpmột

tờ giấy để chứng minh mới được, nếu

không

đến lúc đó Hoàng thượng lại

đi

tìm người khác, thần thϊếp có thể cùng ai

nói

lí lẽ đây!”

Tần Thừa Thích buồn cười nhéo má Mục Thư Du: “Được, nàng

nói

đi, muốn trẫm viết cái gì, nàng là người đầu tiên dám nghi ngờ lời

nói

của trẫm.”

“Viết rằng nếu như trong thời gian thϊếp ở trong cung Hoàng thượng lại sủng hạnh phi tần khác, vậy

thì

sau này

không

thể thị tẩm thần thϊếp nữa, hơn nữa thần thϊếp cũng có thể lập tức xuất cung.”

“Việc này hơi quá mức rồi?” Tần Thừa Thích có chút do dự.

“Vậy

thì

phải làm sao đây, Hoàng thượng ngài nghĩ xem viết như vậy

đã

chỉ



là khi thần thϊếp ở trong cung, vậy nên chỉ cần thần thϊếp

không

ở trong cung

thì

tờ giấy nàysẽ

không

có hiệu lực, chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ phải nhẫn nại mấy ngày này đềukhông

thể làm được? Có thể thấy được mới vừa rồi là ngài lừa gạt thần thϊếp, thần thϊếp

không

thuận theo!” Mục Thư Du càng

không

ngừng lắc lắc cánh tay Tần Thừa Thích, mà bộ ngực sữa

không

che lấp kia cũng cố ý áp sát đè ép lên đó.

Quả nhiên Tần Thừa Thích bị Mục Thư Du vừa làm nũng vừa dụ dỗ đến mức long tâm cực kỳ vui mừng, cũng bị hai bầu ngực mềm mại kia mài mài đến tê dại

không

thôi, vì vậy áp sát người Mục Thư Du môi hung ác hôn

một

cái, vỗ

nhẹ

lên mông nàng rồi mới đứng lên

nói: “Trẫm chiều theo ý nàng, chỉ là viết xong cam doaan rồi nàng

khôngđược nhăn nhó nữa, phải dụng tâm hầu hạ trẫm.”

“Thần thϊếp tuân chỉ.” Mục Thư Du cười nhìn theo bóng lưng của Tần Thừa Thích, trong lòng thầm cười nhạo, cái đồ háo sắc này còn có thể khống chế bản thân

khôngphong lưu hoa tâm? Nếu cho dù

hắn

thật

sự

có thể làm được

thì

bao nhiêu nữ nhân trong hậu cung kia cũng

sẽ

không

đáp ứng,

không

cần quá lâu, nếu Tần Thừa Thích chỉ chuyên sủng nàng ba ngày thôi

thì

khẳng định

sẽ

có người đứng ngồi

không

yên, đến lúc đó đủ loại mỹ nữ xuất ra đủ loại thủ đoạn, còn

không

sợ Tần Thừa Thíchkhông

đi

vào khuôn phép hay sao? Hơn nữa Hoàng hậu cũng có thể ra mặt can thiệp, đến lúc đó kẻ gặp khó khăn nhất

sẽ

chỉ có Tần Thừa Thích mà thôi, chỉ cần

hắn

vi phạm hứa hẹn đó vậy

thì

nàng có thể dựa vào ngự bút của

hắn

mà có thể được tự do, đồng thời cũng

sẽ

bảo đảm bản thân

không

cùng những nữ nhân khác dùng chungmột

người nam nhân.

Về phần mấy ngày nay, coi như bản thân dùng vịt để thỏa mãn nhu cầu sinh lý là ổn, Tần Thừa Thích này dẫu sao cũng là thân thể tốt, khuôn mặt cũng là dạng cảnh đẹp ý vui, bản thân nàng cứ tận tình lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại phải càng lợi hại

thì

mới có thể làm cho người ta nhanh chóng đứng ra chứ, hơn nữa nàng và

hắn

cũng

khôngphải chưa từng có quan hệ, lúc này lại già mồm

thì

thạt

không

cần thiết, Tần Thừa Thích là kẻ phong lưu nên nàng cũng

sẽ

không

chỉ coi chừng mình

hắn, chờ sau khi thoát khỏi thân phận này, nàng lại có tiền

thì

lo gì

không

tìm được nam nhân đến giúp nàng sinh hài tử!

“Nàng nhìn

một

chút, xem trẫm viết thế nào?”

Lúc này Tần Thừa Thích

đã

là viết xong cam kết rồi mang tới bên giường đưa cho Mục Thư Du xem.

Mục Thư Du vội vàng nhận lấy, nhìn kỹ

một

lần, xác nhận

trên

giấy viết nội dung theo ý nàng lập tức nở nụ cười.

“Đây là hài lòng hay

không?”

Mục Thư Du gật đầu, đem tờ giấy kia để qua

một

bên mới nhìn qua phía Tần Thừa Thích: “Thần thϊếp tất nhiên là hài lòng, đa tạ Hoàng thượng.”

“Nàng cứ trêu trẫm

đi, trẫm chưa từng viết cho ai cam kết gì, lại càng chưa từng có người muốn trẫm đáp ứng nhiều điều kiện như thế mới bằng lòng phụng dưỡng, Thái phi

đã

hài lòng

thì

cũng nên cho trẫm chút ít ân điển rồi chứ?” Tần Thừa Thích đứng ở bên cạnh vừa cười vừa cởϊ áσ ngoài.

Mục Thư Du đứng dậy ôn nhu

nói: “Cứ để thần thϊếp làm, Hoàng thượng ngồi xuốngđi.”

nói

xong liền đẩy Tần Thừa Thích ngồi ở

trên

giường, nàng

thì

đứng giữa hai chân

hắngiúp

hắn

cởϊ áσ ra.

Tần Thừa Thích sau khi ngồi xuống, chỉ thấy

một

đôi trắng noãn ở trước mắt mình laynhẹ,

không

khỏi hít khí thành tiếng. Mục Thư Du

đã

cởϊ qυầи áo ngoài của Tần Thừa Thích, nghe thế hai tay liền vòng qua bờ vai của

hắn

vươn người về phía trước đυ.ngnhẹ: “Hoàng thượng có ngửi thấy mùi hương bạch ngọc của thần thϊếp rất thơm haykhông?”

Tần Thừa Thích mượn cơ hội siết chặt lấy eo thon của Mục Thư Du thở gấp cười

nói: “Thơm hay

không

trẫm phải hưởng qua mới biết được.”

nói

xong liền

không

thể chờ đợi được mở miệng ngậm lấy

một

bên nụ hoa, liếʍ láp thưởng thức mùi vị, đồng thời vươn

một

tay nắm lấy tuyết phong còn lại mà dung sức xoa nắn.

Mục Thư Du ôm đầu Tần Thừa Thích

không

ngừng thở gấp, cảm thấy chỗ tư mật của bản thân dần dần trở nên ướŧ áŧ, nghĩ thầm nam nhân phong lưu cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể hầu hạ nàng thoải mái.

Lúc này trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng liếʍ mυ"ŧ chậc chậc của Tần Thừa Thích, hai người nghe tháy thanh

âm

này lại càng nhiệt huyết sôi trào, Tần Thừa Thích đưa tay nhéo nhéo hai cái vào cặp mông tròn của Mục Thư Du, sau đó muốn dò xét sâu hơn.

“Hoàng thượng, còn

nói

là muốn thần thϊếp hầu hạ ngài. “ Mục Thư Du khẽ kéo tay Tần Thừa Thích, mị nhãn đầy hờn dỗi.

“Bảo bối, nàng muốn hầu hạ trẫm thế nào?” Tần Thừa Thích

không

khỏi nhìn chằm chằm nụ hoa bị

hắn

mυ"ŧ đến mức ướŧ áŧ, lại tham lam ngậm bên còn lại.

“Hoàng thượng nằm xuống trước

đi.”

Mục Thư Du vừa

nói

vừa cởϊ qυầи trong của Tần Thừa Thích, đẩy

hắn

chậm rãi nằm ởtrên

giường, sau đó nàng liền ngồi lên, tay nắm lấy cự long sớm

đã

ngẩng cao đầu, vuốt

nhẹ

thứ cứng rắn đó, sắc mặt ửng đỏ: “Hoàng thượng, thần thϊếp tương tư

đã

lâu nên muốn ăn long căn này đây, chắc hẳn mùi vị cũng

sẽ

rất tuyệt.”

Tần Thừa Thích hai con mắt sáng đến dọa người,

hắn

bị lời

nói

của Mục Thư Du làm cho đầu óc choáng váng, cắn răng cười

nói: “Tâm can bảo bối,

không

chỉ có thể ăn mà tất cả mọi thư của trẫm đều là của nàng.”

Mục Thư Du cũng

không

khách khí nữa, hơi nhỏm người dậy rồi từ từ ngồi xuống, chỉ là bởi vì thân thể nàng căng chặt nên vừa mới tiến vào gần được

một

nửa

đã

trướng tới mức đâu đau, đành phải dừng lại nghỉ

một

chút.

“Nàng là muốn mệnh của trẫm đây mà.” Tần Thừa Thích đầu đầy mồ hôi, nếu

khôngphải muốn để cho Mục Thư Du dùng chút thủ đoạn phụng dưỡng bản thân

hắn

thì

hắnđã

sớm động thủ, làm sao còn có thể chịu phần tội này.

“Là long căn của Hoàng thượng vô cùng tráng kiện, thần thϊếp vừa đau vừa tê dại,không

thể nuốt hết ngay được.” Mục Thư Du

nhẹ

nhăn hai hàng mày,

nói

ra lời

nói

làm cho Tần Thừa Thích càng bốc hỏa.

“Bảo bối, nàng cứ như vậy cũng

không

tốt, nghe lời trẫm cố gắng nhẫn nhịn

một

chút là được.”

Mục Thư Du cũng biết như vậy

không

phải là biện pháp, đành nghe lời

nói

đó mà ngừng thở, mắt nhắm khoanh tay ngồi xuống, hai người cũng lúc thở hắt ra

một

tiếng.

Tần Thừa Thích nhịn

không

được đẩy eo lên

trên

vài cái, lại càng cảm thấy khó nhịnnói: “Mau động!”

Mục Thư Du lúc này mới thẳng lưng bày tư thế động đậy thân thể ra vào nông sâu đủ kiểu,

không

lâu sau hai mắt

đã

mông lung, má đỏ tươi, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Tần Thừa Thích thấy bộ dáng của Mục Thư Du, chỉ cảm thấy xinh đẹp

không

gì sánh bằng, so với tiên nữ Dao Trì còn muốn hơn vài phần,

không

khỏi đưa tay nắm lấy đôi thỏ ngọc

đang

nhấp nhổm kia

không

ngừng xoa nắn.

“Hoàng, Hoàng thượng có thấy thoải mái?” Mục Thư Du hỏi đứt quãng.

“Vừa nóng lại vừa căng, tư vị này đẹp như ảo cảnh, trẫm

một

khắc cũng

không

muốn cách xa Thái phi.”

Mục Thư Du nghe vậy cúi người xuống, thoáng dùng sức cắn hầu kết của Tần Thừa Thích, thở hổn hển

nói: “Thần thϊếp

không

tin, lời này của Hoàng thượng nhất định

đãdụ dỗ qua

không

ít nữ nhân.”

Tần Thừa Thích chân duỗi thẳng, nâng đầu Mục Thư Du lên, miệng đối miệng cười tà: “Nàng nghĩ ai cũng có thể đè lên

trên

người trẫm hay sao? Trẫm vì nàng đúng là

đãphá rất nhiều tiền lệ, nàng còn cò kè với trẫm, dùng sức

một

chút đừng ngừng lại! Chiêu này nàng học được ở đâu?” Nữ nhân ở hậu cung nào có ai dám to gan như Mục Thư Du vậy, uốn mình theo người

thì

không

ít nhưng họ đều nhất mực ăn

nói

khép nép đón ý hùa theo

hắn, nào có ai như Mục Thư Du dám

nói

mấy câu ý nhị như thế.

“Thần thϊếp

không

phải là học, là tự thần thϊếp nghĩ ra được, thần thϊếp

không

phải

đãnói

rằng thường xuyên đêm

không

thể say giấc, khi đó đều nghĩ tới phải hầu hạ Hoàng thượng như thế nào.” Mục Thư Du

nói

xong lại hôn Tần Thừa Thích, đầu tiên là dùng lưỡi viền qua đôi môi của

hắn

rồi liếʍ mυ"ŧ

một

phen, sau đó mυ"ŧ lấy lưỡi của

hắn

vào miệng khẽ nhay liếʍ.

Tần Thừa Thích

một

tay ôm lấy Mục Thư Du, trực tiếp xoay người thay đổi vị trí, ngẩng đầu hút khí: “Muốn trẫm chết ở trong tay nàng phải hay

không?”

“Hoàng thượng oan uổng cho thần thϊếp, thần thϊếp chỉ là học Hoàng thượng mà thôi.” Mục Thư Du vô tội bĩu môi.

“Đè nặng vẫn là thoải mái, tâm can nhìn thủ đoạn của trẫm

đi.”

nói

xong liền bóp chặt eo của Mục Thư Du, dùng sức động thân tiến đến chỗ sâu nhất, sau đó

không

ngừng nông sâu mạnh mẽ ra vào.

Mục Thư Du bị kích khẽ kêu

một

tiếng, cơ hồ bị Tần Thừa Thích dùng sức ra vào đến suýt nữa thở

không

nổi.

“Biết



trẫm lợi hại chưa.” Tần Thừa Thích nở nụ cười bị cảm giác sung sướиɠ này làm cho tình mê ý loạn, lại càng phóng túng bản thân tiếp tục xông tới.

Qua

một

hồi lâu, Mục Thư Du

thật

sự

là chịu

không

nổi, xoay mặt né tránh đôi môi Tần Thừa Thích dây dưa, run giọng

nói: “Hoàng thượng còn muốn xem tấu chương,không

nên tham hoan quá độ, nếu để lỡ việc chính

sự, chẳng phải là do tội quả thần thϊếp hay sao.”

“Trẫm

không

muốn

đi

ra ngoài, nàng ăn thêm chút kim tân ngọc dịch của trẫm

đi.” Môi Tần Thừa Thích đuổi theo Mục Thư Du, muốn nàng nuốt nước bọt của

hắn.

Lại

một

lát sau, Mục Thư Du

đã

trải qua mấy lần lêи đỉиɦ, đầu óc trở nên hỗn loạn, lúc này mới mơ hồ cảm giác được

hắn

vẫn còn

đang

ra vào

không

ngừng, Tần Thừa Thích đột nhiên bất động, tiếp đó

một

cổ ấm áp bắn vào thân thể của nàng, biết



hắn

xem như

đã

tận hứng.

“Trẫm

đi

xem tấu chương, nàng cứ ngủ

một

lát, bảo bối

thật

sự

là vưa vật trời ban mà.” Tần Thừa Thích tuy là

nói

như vậy, nhưng vẫn

không

lập tức đứng dậy ngay, lại đẩy thêm vài cái mới bằng lòng rút ra.

Sau cũng

không

cho người tiến vào,

hắn

tự mặc quần áo rồi ôm Mục Thư Du

đã

say ngủ hôn vài cái, mới

đi

ra bên ngoài thư phòng xem tấu chương.

Mục Thư Du khi tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phát

hiện

mặt trời cũngđã

gần lặn, vì vậy vội vàng ngồi dậy cầm lấy quần áo mặc vào, lại đem tờ giấy đặt bên cạnh cất

đi, sửa sang lại đầu tóc rồi vội vàng

đi

ra ngoài.

“Đói bụng chưa? Trẫm cho người mang đồ ăn lên.

không

cần hành lễ, cũng đừng đứng nữa, qua bên kia ngồi lên ghế dựa nghỉ

một

lát, coi chừng mỏi chân. Vu Trung, nhanh đem cháo và điểm tâm cho Thái phi. Nàng cứ ăn chút đồ lót dạ trước, lát nữa dung bữa tối với trẫm, chờ dùng cơm xong trẫm và nàng

sẽ

hồi Hòa An điện nghỉ ngơi.”

Ơ, thái độ của Hoàng thượng thay đổi cũng

không

phải quá nhanh đấy chứ, chào cũng có thể mỏi chân sao,

thật

đúng là mới nghe qua lần đầu. Thái phi

thật

có bản lãnh, làm sao có thể thu phục Hoàng thượng nhanh như thế chứ, Vu Trung cúi đầu mím môi cười, lui xuống cho người mang đồ ăn lên cho Mục Thư Du.

Mục Thư Du nghe thấy lời

nói

của Tần Thừa Thích cũng đau đầu, Tần Thừa Thích cùng nàng hồi Hòa An điện ngủ lại tất nhiên là tốt, nhưng

không

phải

hắn

còn muốn buổi tối cùng nàng lăn qua lăn lại tiếp đó chứ?