Nữ nhân kia đột nhiên nghe thấy có người tiếng gọi dường như bị dọa sợ hết hồn, liên tục lui về phía sau mấy bước, mới vội vội vàng vàng quay lại nhìn sang phía Mục Thư Du.
Mục Thư Du bước nhanh tới hỏi: “Vừa rồi ngươi định làm gì?”
Nữ nhân kia nhìn Mục Thư Du rồi hành lễ trước, sau đó mới
nói: “Thần thϊếp thỉnh an Thái phi, thần thϊếp chỉ là
đang
nhìn cá chép trong ao.”
“Ngươi biết ta? Xem cá chép vì sao lại phải đứng gần ao như vậy, vừa rồi nhìn qua còn tưởng ngươi muốn nhảy xuống.”
Mục Thư Du đánh giá nữ nhân này vài lần, xác nhận bản thân
không
quen biết đối phương, mặc dù người này cũng là
một
mỹ nhân nhưng
không
giống với những người khác ở chỗ
cô
gái
này có vẻ đẹp ôn nhu trầm tĩnh, tuy là
trên
mặt đầy nước mắt nhưng như vậy càng tôn lên
sự
đoan trang, vừa nhìn là biết có xuất thân bất phàm.
“Thần thϊếp tất nhiên là nhận ra Thái phi, nhưng mà bởi vì thân phận thần thϊếp thấp kém,
không
thể thường xuyên xuất
hiện
trước Thái phi, Thái phi tự nhiên là
không
biết thần thϊếp, thần thϊếp vừa rồi
thật
sự
chỉ là nhìn mấy con cá chép kia rất thú vị nên mới
không
tự giác lại gần thêm vài bước,
đã
làm cho Thái phi lo lắng.”
“Ngươi ở cung nào?” Mục Thư Du mở miệng hỏi, nếu như người ta
không
muốn
nói
rõvậy nàng cũng
không
cần thiết tiếp tục hỏi thăm, ở trong cung cấm nhiều
một
chuyệnkhông
bằng bớt
một
chuyện.
Nữ nhân kia lúc này
đã
chậm lại, đáp lời càng lúc càng bình tĩnh: “Hồi bẩm Thái phi, thần thϊếp Hồng Tú Phong,
hiện
ở tại Cùng Minh điện.”
Cùng Minh điện, nàng
thật
đúng là chưa từng nghe qua, cũng tại vì hoàng cung Hòa Hi quốc vô cùng rộng lớn, nàng cũng chỉ có thể nhớ
rõ
vài cung điện chính, nhưng mà cái tên Hồng Tú Phong này hình như
đã
có nghe qua ai đó nhắc tới, nhất thời lại nghĩkhông
ra.
“Tỷ tỷ, làm sao tỷ lại ở chỗ này? Làm muội tìm mãi!”
Mục Thư Yến lúc này từ phía sau
đi
tới, khi đến trước mặt mới nhìn
rõ
người đứng đối diện Mục Thư Du, vì vậy vội vàng đổi giọng: “Thỉnh an Thái phi, thần thϊếp nhất thời lỡ lời, kính xin Thái phi đừng trách cứ.”
“Thỉnh an Ngọc thục nghi, thần thϊếp
không
phiền Thái phi và thục nghi
nói
chuyện, thần thϊếp cáo lui.” Hồng Tú Phong rất thức thời lui về phía sau vài bước mới xoay người rời
đi.
“Tỷ tỷ làm thế nào lại ở cùng Hồng mỹ nhân?” Mục Thư Yến hỏi.
“Ta mới vừa thấy nàng ta đứng cạnh bờ ao hình như có gì đó khác thường, liền hỏi nàng đôi câu”. Mục Thư Du bởi vì sau khi bản thân bị đuổi ra khỏi cung, Mục Thư Yến đối với nàng
không
tồi, hơn nữa biết
rõ
tấu thỉnh tội cũng
không
có quan hệ gì với nàng ta, dù
nói
thế nào cũng là tỷ muội nhà mình, lúc này thấy Mục Thư Yến đến nênkhông
quan tâm nữa, vẫn giữ
sự
thân thiết như trước.
Mục Thư Yến cười
nói: “Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, Hồng Tú Phong là công chúa Đông Thịnh quốc, thực lực Đông Thịnh quốc chỉ thua hơn Hòa Hi quốc, Hồng Tú Phong có xuất thân cao như vậy làm sao có thể luẩn quẩn ở trong lòng được, nàng ta chắc là vì mấy ngày nay liên tục bị Thục phi sửa trị, lại
không
quen ở cùng người khác nên khó tránh khỏi chạy đến chỗ
không
người phát tiết
một
chút.”
“Ta
đã
nói
cái tên này sao quen tai như vậy, nhất thời
thật
đúng là
không
nhớ ra nổi, thực lực
không
kém hơn Hòa Hi là bao vậy vì sao Hoàng thượng chỉ phong nàng ta làm mỹ nhân, còn để nàng ta bị khinh bỉ như vậy,
không
sợ Đông Thịnh quốc quân
khôngvừa lòng hay sao, còn có Thục phi tại sao phải làm khó nàng ta?”
Mục Thư Yến lôi kéo Mục Thư Du
đi
lên phía trước vài bước: “Tỷ tỷ tốt, đừng đứng dưới mặt trời trò chuyện chứ, đến phía trước ngồi
một
chút rồi trở về vương phủ
đi, Hoàng thượng vì sao
không
tấn phong nàng ta ta cũng
không
biết, có thể là nàng takhông
làm cho Hoàng thượng vui vẻ, cái bộ dạng luôn từ từ trầm tĩnh cũng
không
thú vị gì, nhưng mà Hồng mỹ nhân bị Thục phi sửa trị có thể là bởi vì tỷ tỷ đấy!”
“Lời này là có ý gì, ta và Hồng mỹ nhân trước đấy cũng chưa từng
nói
chuyện qua
mộtcâu sao có thể chứ.” Mục Thư Du khó hiểu hỏi lại.
“Tỷ tỷ có nhớ
rõ
chuỗi hổ phách kia chứ?”
Thấy Mục Thư Du gật đầu, Mục Thư Yến cười
một
tiếng: “Trong cung người nào
khôngbiết Thục phi vốn là
yêu
thích chuỗi hổ phách đó,
không
ai nghĩ rằng Hoàng thượng lại ban cho tỷ tỷ, Thục phi tự nhiên là tức chết
đi
được, mà chuỗi hạt châu kia lại do Đông Thịnh quốc tiến cống, vậy nên nàng ta liền dọi Hồng mỹ nhân đến Cùng Dương điện, ý muốn Hồng mỹ nhân báo cho Đông Thịnh quốc lại tiến cống cho nàng
một
chuỗi, chỉ là hổ phách màu lam kia vốn là thứ trân quý, chỉ có
một
chuỗi duy nhất
đã
là rất khó khăn, Đông Thịnh quốc kia sao có thể tặng thêm cho nàng ta
một
chuỗi? Hồng mỹ nhân đáp ứng
không
được nên cũng chỉ có thể giằng co với Thục phi, vậy nên ngày ngày đều bị gọi vào Cùng Dương điện, nghe
nói
rằng, Thục phi căn bản coi Hồng mỹ nhân là cung nữ mà sai sử đủ việc.”
Mục Thư Du giờ mới hiểu được duyên cớ, trong lòng cảm thấy Thục phi vô cùng bá đạo.
“Hoàng hậu
không
biết sao?”
“Biết
rõ
thì
như thế nào,
một
người là phi
một
người là mỹ nhân, phẩm cấp thua kém đến vạn dặm đó, Hoàng hậu làm sao có thể để ý loại chuyện
nhỏ
nhặt này chứ, Hồng Tú Phong chỉ có thể mặc cho Thục phi xử trí, nếu
không
phải là thực lực của Đông Thịnh quốc quá lớn nên Thục phi
không
dám làm gì quá đáng, nếu
không
sợ rằng là người
đã
sớm
đã
bị hành hạ tới chết!”
nói
cũng phải, Thục phi hoàn toàn có quyền lực quyết định vận mệnh của
một
mỹ nhân, nàng mặc dù chán ghét Thục phi nhưng việc
không
liên quan đến nàng, hạt châu kia lại càng
không
phải do nàng muốn, là Tần Thừa Thích nhất định muốn cho, cho nên nàng cũng
không
cần thiết ôm việc vào thân.
Chờ đến lúc đến Hòa Ninh điện của Mục Thư Yến, Mục Thư Du mới đột nhiên nhớ tớimột
sự
kiện: “Cái đầu ta này, muội muội ngươi
đi
về trước
đi, Hoàng hậu bảo ta sau khi gặp qua Hoàng thượng
thì
đến Vĩnh Hoa cung gặp Phúc Hân, ta lại quên mất, lúc này phải nhanh chóng qua đó.”
Mục Thư Yến ngạc nhiên
nói: “Hoàng hậu vì cái gì mà coi trọng tỷ tỷ như thế, biết
rõchuyện mà vẫn đối với tỷ tỷ hiền hòa như vậy,
thật
sự
là kỳ quái mà, Hoàng hậu ngày thường
không
dễ dàng để cho Phúc Hân tiếp xúc nhiều với phi tử ở hậu cung hay nữ quyến gia tộc đâu. Vốn định cùng tỷ tỷ tán gẫu
một
phen, thế này
thì
không
biết phải đợi tới khi nào đây.”
“Vị Hoàng hậu này vì sao làm như thế ta cũng vậy
không
rõ
ràng lắm, nhưng mà nếu dám để ta gặp mặt Phúc Hân
thì
chắc hẳn
sẽ
không
có ác ý gì, ta cũng chỉ chơi đùa với Phúc Hân ngay trước mắt Hoàng hậu và người của Vĩnh Hoa cung thôi, đồ ăn
không
có tiếp xúc, với lại từ ngày mai ta tạm thời còn ở trong cung nên ngày mai gặp lại cũng được.”
“Tỷ tỷ có thể ngủ lại ở trong cung rồi sao? Việc này
thật
sự
là quá tốt rồi, xem ra Hoàng thượng đối với tỷ tỷ vẫn là có tình cảm, tỷ tỷ lần này cần phải cẩn thận
mộtchút, đừng có chọc giận Hoàng thượng nữa.” Mục Thư Yến nghe thấy tin tức này
thì
có vẻ rất vui vẻ.
đã
lại chọc giận, vì sợ Mục Thư Yến lại dong dài với nàng, Mục Thư Du quyết địnhkhông
kể lại tình huống thực tế cho Mục Thư Yến biết, sau khi chào hỏi
thì
đi
về phía Vĩnh Hoa cung.
Sauk hi đến Vĩnh Hoa cung, Phúc Hân còn chưa tới vì vậy Mục Thư Du liền tán gẫu cùng Hoàng hậu.
“Nghe người ta
nói, Thái phi lại giận dỗi với Hoàng thượng?”
“Hồi bẩm Hoàng hậu, thần thϊếp cũng
không
phải là cố ý mạo phạm thánh nhan, thần thϊếp cũng có chỗ khó xử.” Mục Thư Du hiểu
rõ
Hoàng hậu nhất định là nghe thấy tiếng gió, nếu
không
cũng
không
thể hỏi nàng như vậy.
Hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Bản cung luôn luôn coi Thái phi là tiểu muội, có mấy lời vốnkhông
nên nhiều lời nhưng chỉ là bản cung rất là
yêu
thích Thái phi, hôm nay đành nhiều lời vậy.”
“Thần thϊếp kính nghe Hoàng hậu nương nương dạy bảo.” Mục Thư Du trong lòng bắt đầu có chút khẩn trương,
không
biết Hoàng hậu có phải muốn làm khó mình haykhông.
“Ngươi
không
cần khẩn trương, bản cung
không
phải là muốn giáo huấn ngươi, Thái phi khó xử bản cung hiểu
rõ, danh tiết đối với nữ nhân mà
nói
là đại
sự, chỉ là ngươi cũng nên biết, Hoàng thượng mới là người đứng đầu Hòa Hi quốc, Thái phi
không
sợ chết mà dám chống đối lại Hoàng thượng, vì sao
không
ngẫm lại xem ngươi càng như vậy Hoàng thượng mới càng
không
muốn buông tay? Nếu
không
phải Hoàng thượng đồng ý, Thái phi sợ là vĩnh viễn
không
có ngày xuất cung, Thái phi
không
sợ chết nhưng cũng
không
thể chết được, vì sao
không
vì cuộc sống an ổn giàu sang sau này của bản thân mà suy nghĩ. Thái phi cho dù là theo Hoàng thượng, đơn giản cũng chỉ là nhẫn nhịn qua lúc khó khăn, tương lai sau này khi
sự
việc
đã
qua ai lại còn có thể nhớrõ
Thái phi như thế nào! Bản cung chỉ
nói
những lời này, còn như thế nào
thì
phải xem Thái phi có thể thông suốt hay
không.”
Mục Thư Du nghe xong trong lòng
không
phải là
không
có cảm xúc, lời của Hoàng hậu vừa giống như là vì nàng mà lo nghĩ lại vừa như vì Hoàng thượng mà làm thuyết khách, càng giống như muốn nàng nhanh chóng thuận theo ý Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng ngán
thì
có thể để nàng rời xa hoàng cung.
một
câu
nói
lại có thể làm cho người ta hiểu ra nhiều tầng hàm nghĩa như vậy, Hoàng hậu xác thực rất lợi hại.
Bất quá mây lời này của Hoàng hậu quả
thật
rất có đạo lý, con người
không
phải đều là như thế này hay sao,
không
chiếm được mới là thứ tốt nhất, lấy được rồi
thì
sẽkhông
biết quý trọng. Có lẽ Tần Thừa Thích đối với nàng cũng chỉ như vậy, bởi vì nàngkhông
giống với những nữ nhân tùy tiện để
hắn
đốn hạ như vậy, cho nên lòng háo thắng của
hắn
mới bùng phát như thế.
Kỳ
thật
đạo lý này rất đơn giản, chỉ là
không
có người chỉ
rõ
ra thôi, hôm nay bị Hoàng hậu
nói
như vậy, trong lòng Mục Thư Du coi như là hiểu, chỉ là hiểu là
một
chuyện,thật
sự
nếu phải uốn mình theo người đó,
sẽ
cùng nhiều nữ nhân như vậy dùng chungmột
nam nhân
thật
sự
là làm khó nàng, tư tưởng của nàng dù sao vẫn bị đời trước ảnh hưởng,
không
thể nào tiếp thụ được mối quan hệ hỗn loạn như thế.
Hoàng hậu cũng
không
nói
thêm lời nào, chỉ ở bên cạnh cầm quyển sách lật xem,không
lâu sau Phúc Hân tới thỉnh an, Mục Thư Du tạm thời đem mấy chuyện phiền lòng này dứt bỏ,
đi
dụ dỗ Phúc Hân chơi đùa, cho đến khi dùng qua bữa tối mới trở về Hòa An điện ngủ lại.
Ban đêm nằm tại
trên
giường Mục Thư Du cũng
không
ngủ được, lăn qua lộn lại suy nghĩ về chuyện này.
“Thái phi, ngài còn chưa ngủ sao?” Như Ý ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh hỏi.
“không
buồn ngủ, tạm thời
không
muốn nằm ngủ thôi.”
Như Ý nghe xong liền đẩy cửa vào: “Thái phi có tâm
sự?”
“Cũng
không
có gì lớn chuyện, chỉ là chưa có trở về vương phủ cũng chưa phái người trở về báo lại
một
tiếng, ngươi
nói
bọn họ tại sao
không
phái người vào cung hỏi thămmột
chút?”
Như Ý lập tức
nói: “Thái phi bận chuyện nghĩ
không
ra, chẳng lẽ nô tỳ cùng Như Lan cũng
không
biết nghĩ hay sao, hôm nay khi Thái phi ở chỗ Hoàng hậu, nô tỳ
đã
cho người trở về vương phủ thông báo, kết quả thủ vệ kia căn bản cũng
không
thể xuất cũng, chỉ
nói
rằng khẩu dụ của Hoàng thượng
không
cho phép xuất cung, khẩu dụ của Hoàng thượng phải
không
chỉ
không
cho Thái phi xuất cung, tại sao ngay cả nô tài bên cạnh Thái phi cũng
không
thể xuất cung rồi? Chỉ là mấy lời này cùng những người kiakhông
thể câu thông, đành phải canh ở gần cửa cung chờ người của vương phủ tới rồi báo lại cũng
không
muộn, kết quả đợi chừng
một
canh giờ, mới có
một
người hảo tâm báo cho, Hoàng thượng
đã
ra khẩu dụ
nói
người của Bình Khánh vương phủ
khôngphụng chỉ
thì
không
được phép vào cung, cho nên
hiện
tại coi như là người trong vương phủ muốn hỏi thăm Thái phi sợ là cũng
không
có cách.”
thì
ra là chỉ cần mình tiến cung
thì
có thể ngăn cách với Triệu gia, vô luận Tần Thừa Thích có chủ ý gì, Mục Thư Du cũng
không
khỏi bội phục suy nghĩ chu đáo của nam nhân này,
không
để cho kẻ khác nhân cơ hội,
nói
đến
nói
đi, dù sao người của Triệu gia cũng có thể từ Thu Hà biết tin tức của nàng.
Nghe vậy, nàng
thật
đúng là phải cân nhắc
thật
kỹ chuyện tương lai, cũng
không
thểmột
mực ở nơi này dây dưa mãi.
Cho Như Ý lui xuống, Mục Thư Du
một
lần nữa nằm xuống nhưng vẫn
không
thể ngủ.
Vu Trung đứng ở trong sân Trường Tuyên điện, Tiểu Lượng Tử
đi
xem chỗ Hòa An điện trở về
thì
nhíu mày: “Thái phi bên đó có động tĩnh gì
không?”
Tiểu Lượng Tử cũng mặt mày ủ dột lắc đầu: “Thái phi hai ngày nay
không
phải
đi
Vĩnh Hoa cung của Hoàng hậu nương nương
thì
cũng là
đi
Hòa Ninh điện của Ngọc thục nghi, nô tài thấy Thái phi đúng là rất bận rộn.”
Thái phi có thể vội vàng cái gì chứ, chỉ đơn giản là nữ nhân tán gẫu, vị này cũng lợi hại quá rồi, chẳng lẽ lại dự định cương với Hoàng thượng hay sao, liên tục ở trong cung
đilại? Đây
không
phải là muốn gϊếŧ người hay sao, sắc mặt của Hoàng thượng mỗi ngàymột
u ám,
không
thể
nói
rõ
khi nào
sẽ
phát tác, đến lúc đó
hắn
có thể ứng phó như thế nào đây?
Vu Trung
không
ngừng thở dài than thở,
đang
lúc
không
biết nên làm như thế nào cho phải
thì
ngoài cửa có tiểu thái giám chạy như bay đến.
“Muốn chết sao, đây là nơi nào mà ngươi dám chạy loạn thế, vô lễ là tử tội ngươi có biết
không?
không
có quy củ gì cả!” Vu Trung nhìn thấy tiểu thái giám kia quỳ sụp xuống
thì
la mắng
một
trận.
Tiểu thái giám kia cũng
không
giải thích chỉ
nói
cực nhanh: “Đại tổng quản, nô tài có việc quan trọng nên mới như vậy, Tiểu Lượng Tử công công sai nô tài canh giữ ở Hòa An điện, nô tài mới nhìn thấy
rõ
hiện
tại Thái phi
đang
đi
về hướng bên này!”
“thật
sự? Tiểu tử ngươi
không
nhìn sai chứ, rất nhanh trí, chờ thêm mấy ngày
thì
sẽthưởng cho ngươi!” Vu Trung mừng như điên, lập tức cho người đứng ở ngoài cổng chính chờ Mục Thư Du.
“Thỉnh an Thái phi!” Vu Trung thấy Mục Thư Du
thật
sự
đến đây tất nhiên là cao hứng vạn phần.
“Đại tổng quản khách khí, ta muốn cầu kiến Hoàng thượng,
không
biết Hoàng thượng có rảnh
không?”
“Có..., việc này nô tài
sẽ
bẩm lại với Hoàng thượng là Thái phi cầu kiến, nô tài
đi
xin ý chỉ, Thái phi chờ
một
chút.” Vu Trung mới
nói
được
một
chữ lại cảm thấy
không
ổn, lập tức sửa lại miệng, xoay người bước vào trong điện.
không
lâu sau
đã
cười
đi
ra: “Nô tài
đã
đoán đúng rồi, Hoàng thượng mới vừa xem rất nhiều tấu chương
đang
muốn nghỉ ngơi
một
lát, Thái phi mau mời vào
đi
thôi.”
Mục Thư Du cười cám ơn Vu Trung,
một
thân
một
mình tiến vào.
“Thần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Tần Thừa Thích bưng chén trà
đang
uống trà, nghe thấy
âm
thanh của Mục Thư Du cũng
không
nhìn tới nàng, chỉ nhàn nhạt
nói: “Ừ, đứng lên
đi.”
Mục Thư Du tạ ơn xong liền đứng dậy, cũng
không
nói
chuyện.
Tần Thừa Thích liếc Mục Thư Du rồi cười khẽ: “Thái phi vì sao còn đứng đó,
khôngphải
đã
có sẵn ghế sao?”
“Hoàng thượng chưa ban ngồi, thần thϊếp
không
dám thất lễ.”
“Nàng còn phải chờ tới trẫm ban ngồi? Hai chữ thất lễ làm sao có thể dùng
trên
người Thái phi, Thái phi ở trước mặt trẫm luôn luôn là nghĩ đứng
thì
đứng, muốn ngồi
thìngồi, nếu
không
hài lòng
thì
đạp cho trẫm
một
cước cũng
không
phải là chưa từng xảy ra.”
Mục Thư Du cực lực nhịn xuống tính tình của mình, mặc kệ Tần Thừa Thích châm chọc, nàng cũng
không
phải là đến để gây gổ, vì vậy chờ
hắn
nói
xong
thì
trực tiếp quỳ xuống: “Thần thϊếp sợ hãi, thần thϊếp tự biết hôm đó dưới tình thế cấp bách mạo phạm Hoàng thượng, thần thϊếp phạm tử tội, thỉnh Hoàng thượng bớt giận.”
Tần Thừa Thích sững sờ
không
nghĩ tới hôm nay Mục Thư Du có thể tôn trọng
hắnnhư vậy, cũng
không
nói
nặng lời nữa, suy nghĩ
một
chút rồi đứng dậy đỡ Mục Thư Du lên, nhưng lời
nói
vẫn có chút ít oán khí: “Nàng nếu cảm thấy ủy khuất tất phải như thế, cứ hồi Hòa An điện tiếp tục ở nơi đó là được.”
Mục Thư Du ngẩng đầu lên mắt
không
chớp nhìn Tần Thừa Thích lời
nói
nhỏ
nhẹ: “Thần thϊếp
không
ủy khuất, thần thϊếp hai ngày nay mỗi lần nghĩ đến Hoàng thượng đối với thần thϊếp khoan dung nhân đức, trong lòng đều là áy náy vạn phần, mấy lần đó
không
phải là thần thϊếp bị ủy khuất,
rõ
ràng là Hoàng thượng đối với thần thϊếp nhẫn nhịn
không
thôi, Hoàng thượng là bậc cửu ngũ mới chân chính là bị ủy khuất, thần thϊếp tâm đều đau, cơ hồ đêm
không
thể ngủ, chỉ muốn Hoàng thượng trừng phạt thần thϊếp
thật
nặng mới tốt! Thần thϊếp hôm nay chính là đến thỉnh tội, nếu là bởi vì tội của thần thϊếp đả thương tới long thể, thần thϊếp
thật
sự
là tội đáng chết vạn lần!”
Tần Thừa Thích chỉ là vì mặt mũi mới tỏ vẻ, lúc này thấy Mục Thư Du ăn
nói
khép nép với mình như thế, sớm
đã
chẳng quan tâm tới việc khác, ôm chầm lấy Mục Thư Du trong lòng cảm thấy khó chịu: “Nếu như nàng cứ theo trẫm như vậy là tốt rồi, trẫm làm sao lại
không
nhớ nàng, nếu
không
cũng
không
cần lưu nàng lại trong cung. Trẫmđã
nói
qua chỉ cần
sự
tình
không
liên quan đến vương triều trẫm có thể bao dung với nàng, nàng tội gì phải khó xử bản thân ăn
không
ngon ngủ
không
yên như thế, nếu để bệnh tim tái phát, trẫm chẳng lẽ
không
đau sao? Vì trẫm, nàng cũng phải bảo trọng thân thể của mình mới đúng, có muốn trẫm xoa cho nàng hay
không?”
“Thần thϊếp có tài đức gì đâu, sao có thể để cho Hoàng thượng nhớ thương thần thϊếp, thân thϊếp lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng đó là thần thϊếp cầu còn
không
được ý chứ.”
Tần Thừa Thích lập tức tươi cười rạng rỡ, Mục Thư Du trả lời như vậy
đã
giải thích
rõrằng nàng rốt cục cũng nguyện ý phụng dưỡng
hắn. Vì vậy
hắn
nhẹ
nhàng đỡ Mục Thư Du lên
trên
giường mềm, ôm nàng ngồi bên giường, cởi y phục của nàng làm lộ ra cặp tuyết trắng rồi xoa
nhẹ.
Mục Thư Du nhu thuận tựa trước ngực Tần Thừa Thích
không
nói
một
lời, cho đến khi tay của Tần Thừa Thích dời vị trí.
“Hoàng thượng, lòng thần thϊếp
không
muốn ở chỗ này.”
Tần Thừa Thích chỉ xoa nắn Mục Thư Du mà
đã
trở nên to thẳng sung mãn, môi ghé vào bên tai nàng cười
không
ngừng: “Trẫm biết
rõ, trẫm chỉ là muốn nhớ thương với cặp bạch ngọc này, sợ là bọn nó cũng muốn trẫm thôi, trẫm
sẽ
trấn an tim cho Thái phi môt lát. Cặp bạch ngọc này đặt trong tay càng ngày càng mượt mà? Ngọc là do người dưỡng, mà Thái phi đây so với ngọc lại càng tuyệt
không
thể tả, làm cho trẫmyêu
thích
không
muốn buông tay, hận
không
thể ngày ngày nâng niu trong tay, ngậm ở trong miệng để tẩm bổ cho tốt.”
Tần Thừa Thích này
thật
đúng là có bản lãnh a, lời
nói
hạ lưu cũng phải ý nhị mười phần, Mục Thư Du tức giận đến tim đạp bùm bụp.
“Thái phi tim vì sao đập nhanh như vậy,
không
phải cũng gấp gáp muốn trẫm nuôi lớn cặp bảo bối này chứ?” Tần Thừa Thích
nói
xong liền đè nặng Mục Thư Du lên giường, con mắt nhìn chằm chặp cặp tuyết trắng kia, vẻ mặt như sói đói gặp thịt vậy.
Mục Thư Du vội vàng ngăn cản, nhìn Tần Thừa Thích thẹn thùng
không
thôi: “Hoàng thượng trước chờ
một
chút, thần thϊếp còn có
một
chuyện muốn nhờ.”
“Thái phi
nói
cái gì trẫm đều đáp ứng, ngọc thơm như vậy đúng là rất hiếm thấy, trước hết để cho trẫm giải nỗi tương tư
đã.”
nói
xong cúi đầu mở miệng ngậm lấy đầu v*.
Mục Thư Du dùng sức nàng đầu Thừa Thích lên, ngữ điệu nhu hòa nhưng cũng kiên định: “Thần thϊếp vốn là người của Hoàng thượng, Hoàng thượng
không
cần nóng lòng, Hoàng thượng nếu chịu đáp ứng thỉnh cầu của thần thϊếp, thần thϊếp mới có thể toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Hoàng thượng.”
Tần Thừa Thích nuốt
một
ngụm nước bọt, vội
nói: “Nàng
nói
gì
thì
là như vậy.”
“Thần thϊếp muốn Hoàng thượng đáp ứng
một
việc, Hoàng thượng nếu
đã
ưa thích thần thϊếp, cũng chỉ có thể sủng hạnh
một
mình thần thϊếp,
không
cho phép người thị tẩm bất luận kẻ nào trong hậu cung!