🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thái phi khoan dung rộng lượng, nô tài bội phục.” Thái phi này tuy tuổi còn
nhỏnhưng lại vô cùng lanh lợi, đáng để thưởng thức, hơn nữa lại
không
giận chó đánh mèo lên người
hắn, quả nhiên có nội hàm.
“Vu tổng quản quá khen, đừng chậm trễ chính
sự, chúng ta mau vào thôi.”
Vu Trung liên tục đáp ứng: “Vâng, vâng, mời Thái phi
đi
trước.”
Bạch Tử Nhược bên này
đã
được cung nhân canh giữ ở cửa thông báo trước, vì vậy đứng chờ trong điện
một
hồi
thì
thấy đoàn người Mục Thư Du cùng Vu Trung
đi
vào liền cười
nói:
“Thái phi đừng
nói
là vì chuyện hôm qua mà tới nha, thần thϊếp
đã
nói
chi tiết với Hoàng thượng, sáng nay lúc Hoàng thượng gặp thần thϊếp còn hỏi han vài câu, Vu tổng quản đến có việc sao?”
Mục Thư Du
không
đáp lời, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, Vu Trung chờ Mục Thư Du ngồi xong mới xuất ra thánh chỉ muốn Bạch Tử Nhược quỳ xuống nhận.
Bạch Tử Nhược sững sờ quỳ
trên
mặt đất, con mắt nhìn thẳng phía trước, nửa ngày sau mới vừa lắc đầu vừa
nói: “không
thể nào, Hoàng Thượng
không
thể nào đối với ta như vậy, sáng sớm hôm nay còn rất tốt, tối qua còn bảo ta
không
nên tức giận, chuyện này
không
thể nào!”
“Bạch Tử Nhược, ngươi nên lĩnh chỉ tạ ơn
đi, Hoàng Thượng
sẽ
không
để Thái phi chịu ủy khuất, hôm qua
đã
nói
trước với ngươi, chỉ là ngươi
không
chịu tin. Đúng vậy, bởi vì Thái phi cầu xin, Hoàng Thượng
đã
hạ chỉ cho Ô Thục nghi quay về Tĩnh điện, vậy nên Nhã điện thanh tĩnh chỉ có mình ngươi ở, có phải ngươi nên vui mừng hay
không?”
Vu Trung
nói
xong lại đưa mắt ra dấu cho Tiểu Lượng Tử đứng bên cạnh, Tiểu Lượng Tử ©υиɠ kính tiếp nhận thánh chỉ đưa đến trước mặt Bạch Tử Nhược, khom người
nhỏgiọng
nói:
“Ngươi cũng
không
nhìn xem bản thân là thứ gì,
một
công chúa
không
chính thống mà còn dám ở trước mặt tổng quản hống hách như thế? Nhưng ngươi yên tâm, về sau chuyển sang Nhã điện sống, bọn nô tài chúng ta
sẽ
đặc biệt chiếu cố đến ngươi, đến lúc đó để xem ngươi có còn như hoa như ngọc giống bây giờ hay
không.”
Bạch Tử Nhược cầm lấy thánh chỉ cố gắng gượng nén cho nước mắt
không
rơi, phẫn hận nhìn Mục Thư Du an nhàn ngồi
một
bên: “Ngươi đến là để chế giễu ta đúngkhông?”
“Ta có lời muốn hỏi Vu tổng quản, tới chỗ này chỉ là thuận tiện.”
“Hừ, ngươi đừng đắc ý, để xem Hoàng Thượng có thể sủng ái ngươi được bao lâu, ta cũng
không
phải là cả đời
không
thoát thân được, chờ đến lúc ta có được thánh sủngthì
đám tiểu nhân các ngươi
sẽ
gặp báo ứng.” Bạch Tử Nhược cắn răng
nói
lời hung ác.
Rốt cuộc vẫn là
một
nữ nhân
không
hiểu chuyện,
nói
như thế Vu Trung
sẽ
càng nghĩ đủ mọi cách để chỉnh chết nàng, mà Tần Thừa Thích phong lưu đa tình có mới nới cũ, làm gì còn thời gian nhớ ai là ai,
thật
ngu hết thuốc chữa!
Mục Thư Du
đã
nghe được điều mình muốn nghe,
không
muốn nhìn Bạch Tử Nhược độc miệng nữa, liền đứng dậy
đi
ra ngoài, Vu Trung vội vàng đưa tiễn, chờ Mục Thư Du
đi
xa mới quay trở lại Hòa thanh điện châm chọc Bạch Tử Nhược
một
phen mới dừng lại.
Mục Thư Du trở về vương phủ thanh tĩnh được mấy ngày, thừa dịp nhàn rỗi tự hỏi tiếp theo nên làm gì, kết quả Bạch Quảng Thanh lại tới cầu kiến, Mục Thư Du trực tiếp mờihắn
vào.
“Quảng Thanh thỉnh an Thái phi.”
“Ngồi
đi, Tín Thư
không
đến cùng ngươi sao?” Mục Thư Du nhìn Bạch Quảng Thanhmột
thân trường bào xanh nhạt, cảm thấy vóc người kia cao ngất, gương mặt như ngọc.
“Quảng Thanh có việc muốn thỉnh giáo riêng với Thái phi, nếu Tín Thư ở đây
sẽ
có nhiều bất tiện.” Bạch Quảng Thanh
nói
xong nhìn sang Như Lan Như Ý.
“Hai người các ngươi ra bên ngoài chờ.” Mục Thư Du tự nhiên hiểu ý tứ của Bạch Quảng Thanh, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bạch Quảng Thanh
đã
nhận ra người nàykhông
hề đơn giản, quả nhiên hôm nay
hắn
đã
tìm tới cửa.
Chờ trong phòng chỉ còn
hắn
và Mục Thư Du, Bạch Quảng Thanh mới hỏi: “Quảng Thanh muốn biết ý đồ thực
sự
của Thái phi là gì, theo Quảng Thanh biết Thái phi thựcsự
không
phải
một
lòng vì tiền đồ vương phủ mà suy nghĩ.”
Mục Thư Du trong lòng dù kinh hãi nhưng mặt ngoài lại rất trấn tĩnh, người này đơn giản là muốn dùng lời
nói
thăm dò mình thôi.
“Bản Thái phi
không
rõ
vì cớ gì Bạch Quảng Thanh ngươi lại
nói
như vậy, nhưng niệm tình mối quan hệ của ngươi với vương phủ nên ta
sẽ
không
truy cứu chuyện này.”
Bạch Quảng Thanh nhìn Mục Thư Du cười vô cùng tự nhiên, trong lòng sinh ra
sự
hiếu kì.
hắn
đã
sớm nghe
nói
Bình Khánh vương Thái phi dùng sắc hầu hạ quân vương. Hôm đó cùng Triệu Tín Thư gặp mặt, chỉ cảm thấy nữ nhân này tuy tướng mạo đẹp nhưng lá gan lại
nhỏ
bé, hầu hạ vua có lẽ là
thật
nhưng
không
có khả năng là nàng nguyện ý, có thể là khuất phục Hoàng thượng hoặc bị đám huynh đệ Triệu Tín Thư ép buộc.
Hơn nữa tin tức mà
hắn
lấy được, lại càng làm cho lòng người hoang mang. Theo như lời
nói
và việc làm của nàng, nếu
thật
nàng có phát
hiện
ra điều gì,
sẽ
là trợ lực rất lớn đối với
hắn. Như vậy, nếu như
hắn
đoán
không
sai, nữ nhân lá gan
nhỏ
bé trước kia kìthật
là do nàng ngụy trang mà thôi,
sự
thật
vốn là cơ trí hơn người!
“Nếu Thái phi
đã
không
hiểu, vậy Quảng Thanh xin được phép
nói
thẳng, Tín Thư nhận được tin
nói
Thái phi mấy ngày trước đây vì vương phủ cầu xin ở trước mặt Hoàng Thượng, hơn nữa Hoàng Thượng cũng có hành động, chẳng qua là trong triều có người phản đối nên mới
không
thể xử lí tốt, có phải thế
không?”
Mục Thư Du mặt
không
chút thay đổi: “Ngươi
nói
gì bản Thái phi
không
hiểu?”
Bạch Quảng Thanh nhìn Mục Thư Du nhàn nhạt cười
nói: “Quảng Thanh
không
thểkhông
hỏi bởi vì tin tức mà Quảng Thanh lấy được cùng những gì Tín Thư
nói
thật
sựquá khác nhau. Quảng Thanh biết hôm đó Thái phi
không
cầu xin cho Triệu gia ở trước mặt Hoàng Thượng,
không
biết Thái phi còn gì để
nói?”
Mục Thư Du vẻ mặt tuy
không
đổi, nhưng trong đầu lại rất hỗn loạn, Bạch Quảng Thanh khăng khăng nàng
không
hề thay Triệu gia cầu tình,
nói
như vậy bên cạnh Tần Thừa Thích cũng có nội ứng của Triệu gia?
Mà Triệu Tín Thư lại
không
biết việc này, chẳng lẽ nội ứng đó
không
phải của Triệu gia mà của Bạch gia? Nếu quả
thật
là như thế, đám người cổ đại này bày mưu tính kế cũng quá cao thâm rồi, nàng vốn
không
phải là đối thủ của bọn họ.
“Ngươi
nói
bản Thái phi
không
có cầu tình liệu có chính xác
không, có thể tin tức cũng có sai lệch?” Mục Thư Du chỉ có thể
nói
cứng.
Bạch Quảng Thanh buồn cười nhìn Mục Thư Du lại giở trò ăn vạ.
“Quảng Thanh
không
phải muốn làm lớn chuyện này, nên mới lén lút cầu kiến Thái phi. Nếu Thái phi
thật
sự
khó xử, vậy Quảng Thanh
sẽ
nói
việc này với Tín Thư. Thái phi nghi ngờ Quảng Thanh cũng
không
có gì đáng trách, nhưng Quảng Thanh
thật
sựthành tâm muốn cùng Thái phi trò chuyện.”
“Thành tâm? Bản Thái phi
không
thấy được điều đó.” Mục Thư Du làm sao dễ dàng
nóira chuyện của mình.
Bạch Quảng Thanh mỉm cười: “Thái phi vẫn
không
chịu
nói, hay là để Quảng Thanh phân tích
một
chút. Thái phi sở dĩ ở chỗ của Ô Thục nghi nhắc tới chuyện cầu xin Hoàng thượng, theo Quảng Thanh suy đoán là do Thái phi nghi ngờ có người ở trong cung truyền tin tức cho Triệu gia, mới muốn thử dò xét. Ván cờ của Thái phi, Quảng Thanh
không
biết được, nhưng Thu Hà chắc hẳn
đã
bị bại lộ thân phận. Quan trọng hơn, Quảng Thanh tra được những tờ ngân phiếu kia, Thái phi quả thực có đổi thành bạc, nhưng cũng đem
đi
nơi khác chứ
không
phải vì lót đường cho Triệu gia. Hôm nay vì biểu
hiện
thành ý, Quảng Thanh
sẽ
nói
cho Thái phi biết tin tức này Quảng Thanh lấy được từ đâu.”
Người này
thật
đúng là quá dài dòng, phân tích đạo lý
rõ
ràng như thế, nàng thực
sựmuốn biết bản thân bị vạch trần thế nào, nên yên lặng ngồi chờ đoạn sau.
Bạch Quảng Thanh nhấp
một
ngụm trà rồi tiếp tục
nói: “Quảng Thanh nghe
nói
Thái phi vì Triệu gia cầu tình, nên cố ý trở về hỏi gia phụ, gia phụ khi gặp mặt Hoàng thượng có hỏi, Hoàng thượng
nói
hôm đó Thái phi cũng
không
giúp Triệu gia cầu tình.”
Mục Thư Du trố mắt, Bạch Hồng Tín là thừa tướng, trực tiếp hỏi Tần Thừa Thích, vậy cần gì nội ứng!
Thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Mục Thư Du, Bạch Quảng Thanh nhịn
không
được cười ra tiếng: “Thái phi
không
cần kinh hoảng, Quảng Thanh chưa
nói
cho Tín Thư tất nhiên là có ý định khác, Thái phi lúc này có thể
nói
ra
sự
thật
rồi chứ.”
“Ngươi biết Thu Hà truyền tin cho Triệu gia, cuối cùng ngươi có mục đích gì?”
“Thu Hà là cháu
gái
của quản gia trong vương phủ, việc này Hoàng thượng cũng biết, nàng truyền tin tức cho Triệu gia nhưng
thật
ra là truyền cho ta trước. Thái phi, Quảng Thanh
đã
rất có thành ý.” Dù sao thân phận Thu Hà cũng
không
còn là bí mật,
nói
ra cũng
không
có ảnh hưởng.
Tần Thừa Thích chẳng những biết
rõ
thân phận Thu Hà, hơn nữa tin tức đưa tới Triệu gia còn phải qua tay Bạch Quảng Thanh lọc lại,
nói
như vậy căn bản là Tần Thừa Thích lợi dụng thân phận của Thu Hà, mà Bạch Quảng Thanh cũng là người mà Tần Thừa Thích sắp xếp tại đây.
Về phần giám thị nàng cùng Ô Nhạc Song cũng chỉ là thuận tiện mà thôi, cái chính là muốn xem nàng có thông đồng cùng Triệu gia hay
không
đây mà!
lạ, ta dự định đưa thϊếp mời Phạm phu nhân tụ tập.”
Triệu Tín Thư hai mắt tỏa sáng: “Tuy
nói
là có tiền
thì
mọi chuyện dễ xử lý, nhưng nhờ có Thái phi tận tâm tận lực mới có thể được việc. Nếu có thể thuyết phục Phạm tướng quân ra mặt, Quảng Thanh tất nhiên có thể làm cho Bạch thừa tướng mở miệng, đến lúc đó cho dù ai phản đối cũng vô dụng, chỉ là tranh chữ đồ trang sức đeo tay chi phíkhông
nhỏ, Thái phi cho nhi tử chút thời gian, đến lúc đó Thái phi
sẽ
dễ dàng làm việc.”
“Cực khổ cho ngươi.” Mục Thư Du thực
không
hiểu, tạo phản để làm gì, có phong hào tước vị là được rồi.
Triệu Tín Thư tuy
nói
đi
kiếm tiền, nhưng qua năm sáu ngày cũng chẳng thấy bóng dáng mấy huynh đệ bọn họ đâu,
không
biết
đang
bận rộn cái gì, vì vậy liền gọi Phan Vĩnh tới theo dõi bọn họ
một
chút.
Trong lúc đó Mục Thư Yến cũng vài lần sai người đến mời Mục Thư Du, Mục Thư Du liền biết chắc là đạo thánh chỉ kia
đã
có tác dụng, làm cho Mục Thư Yến cảm giác nàng còn giá trị lợi dụng.
Mà cũng có thể đây là thủ đoạn của Tần Thừa Thích, muốn lừa gạt nàng tiến cung để thỏa mãn tư dục mà thôi.
Mục Thư Du bởi vì tạm thời
không
muốn đối mặt với Mục Thư Yến, càng bởi vì bản thân liên tục bị Tần Thừa Thích tính kế nên trong lòng tức giận, tuy biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với
hắn, nhưng có thể kéo dài thêm được mấy ngày
thì
hay mấy ngày, chờ nàng điều chỉnh tốt tâm trạng rồi
nói
sau.
Chỉ là người tính
không
bằng trời tính, Hoàng hậu bởi vì cầu kinh xong, muốn thiết yến ăn mừng tại Vĩnh Hoa cung, sai người mang thϊếp mời tới tặng, chỉ cần là quý phụ của các dòng họ đều được mời, Mục Thư Du
không
tình nguyện cũng
không
cách nào khác.
Đến ngày dự tiệc, Mục Thư Du cũng
không
đến chỗ Mục Thư Yến, mà trực tiếp đến Hòa An điện nghỉ ngơi, đúng giờ
thì
cùng Như Lan Như Ý đến Vĩnh Hoa cung.
Nửa tháng
không
gặp, chỉ thấy Hoàng hậu gầy
đi
không
ít so với lúc trước yếu hơn rất nhiều.
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng có thể ghé qua
không?” Có người nhịnkhông
được hỏi
một
câu.
Hoàng hậu cười
nói: “Tất nhiên
sẽ
đến, chỉ là nghe
nói
bên đó
đang
có chuyện, nhưng dù thế nào cũng
sẽ
tới, mọi người kiên nhẫn chờ chút
đi.”
một
đám phi tần nghe vậy đều
âm
thầm vui mừng, có người
đã
mấy tháng chưa được gặp Hoàng thượng nhịn
không
được kiễng chân mong ngóng.
“Hoàng hậu nương nương, những ngày này đóng cửa tụng kinh nên
không
biết chỗ chúng thần thϊếp
đã
xảy ra đại
sự
đó.” Văn phi liếc nhanh Mục Thư Du, ý tại ngôn ngoại.
Hoàng hậu cũng mỉm cười nhìn nhìn Mục Thư Du: “Bản cung
đã
nghe
nói, Bạch Tử Nhược kia dù bản cung chưa gặp qua, nhưng
đã
làm ra chuyện bất kính như vậy, có thể thấy là phẩm chất
không
tốt, Hoàng thượng nghiêm trị cũng là công chính, các muội nên lấy đó làm gương.”
Mọi người nghe vậy lập tức đứng dậy đáp ứng, Văn phi thấy Hoàng hậu
nhẹ
nhàng bỏ qua việc này, dù
không
cam lòng nhưng cũng
không
dám
nói
thêm, đành buồn bực ngồi xuống uống trà.
Lại qua nửa canh giờ, tất cả mọi người
đang
đợi đến có chút bức rức
thì
Vu Trung đến.
“Chỉ mình ngươi đến, Hoàng Thượng đâu?” Hoàng hậu hỏi.
Vu Trung quỳ xuống đất thỉnh an, sau đó mới lên tiếng: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng bởi vì chính
sự
chưa xong, hôm nay sợ là
không
thể tới, Hoàng Thượng sai cho nô tài báo cho Hoàng hậu nương nương
một
tiếng, sáng mai
sẽ
tới gặp Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu gật
nhẹ
đầu: “Biết rồi, ngươi trở về hầu hạ Hoàng Thượng
đi, các ngươi nhớ để tâm
một
chút.”
Haru: Ố ồ~ Chuẩn bị bắt gian.Trời long đất lỡ. Ko ai nhường ai...
Àh, Thích Vụиɠ ŧяộʍ có nhường ấy chứ. Nếu là người khác Thư Du bộc trực chắc chắn bay đầu ~~