Chương 27

Chuyện nàng cho Ô Nhạc Song vàng chỉ có Thu Hà biết được, mà nàng ở trước mặt Thu hà

đã

nói

dối là vì Triệu gia mà cầu xin Tần Thừa Thích.

Vì lúc ấy chỉ có Ô Nhạc Song cùng Thu Hà ở đó nên nàng cứ đinh ninh rằng Thu Hà truyền lời cho Triệu gia, nhưng nay Tần Thừa Thích lại biết

rõ, chẵng lẽ nàng ta đồng thơi truyền tin cho cả Triệu gia lẫn Tần Thừa Thích.

Nếu vậy Tần Thừa Thích phải biết rằng chuyện mình cầu tình vì Triệu gia chứ, nhìn bộ dáng này của

hắn, chẳng lẽ Thu Hà lại lựa chọn tin tức rồi mới truyền?

Mục Thư Du nghĩ

không

ra, ngày hôm qua còn tràn đầy tự tin, hôm nay bị Tần Thừa Thích hỏi

một

chút liền rối loạn.

“không

còn lời nào để

nói?”

Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du im lặng liền

nói: “Thư Du, nàng làm cho trẫm quá thất vọng rồi,

thậtcô

phụ tâm ý của trẫm, Ô Nhạc Song cũng vậy

không

cần đến ân điển của trẫm nữa, lần này trẫm nhất định

không

thể tha được.”

“Cầu xin Hoàng Thượng khai ân, là thần thϊếp chủ động đến vấn an Ô thục nghi,

không

liên quan đến nàng ấy, thần thϊếp tự nguyện chịu phạt, cầu xin Hoàng Thượng

không

cần xử người vô tội.”

“Nếu như nàng ta

không

nhận đồ ngươi tặng

thì

mới là vô tội, ngươi cho rằng trẫm

không

dám phạt ngươi có phải hay

không, ngươi

đã

phạm tội khi quân phạm thượng, tự thân

đã

khó bảo toàn còn muốn vì người khác ra mặt sao?” Tần Thừa Thích

âm

thanh cao dần.

Mục Thư Du nhìn tên nam nhân tuyệt tình trước mặt, nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của Ô Nhạc Song, hôm qua nàng còn nhẫn nhịn chịu nhục nhã của Bạch Tử Nhược vì đại cục, nhưng hôm nay dù nàng có hạ thấp mình khẩn cầu

thì

hắn

cũng

không

mềm lòng, tâm trạng đột nhiên tức giận.

“Thần thϊếp tự biết tội, chỉ là Ô thục nghi

một

tấm chân tình vì Hoàng Thượng, hôm nay thân thể

đã

là gầy đến

không

thể nhận ra, mong Hoàng thượng khai ân tha cho nàng

đi. Từ đầu đến cuối Ô thục nghi chẳng

nói

lời nào mà lại chịu oan ức, mong người nghĩ lại.”

Tần Thừa Thích chau mày: “Trẫm ngoại trừ đem Ô Nhạc Song chuyển đến Nhã điện cũng

không

xử phạt, sao đến miệng ngươi lại thành xử oan nàng ta! Trẫm

đã

từng

nói

không

cho ngươi

nói

chuyện với nàng ta, ngươi có nghe lời của trẫm sao, còn ở đây giải thích gì nữa?”

“Ô thục nghi

không

biết vì sao Hoàng Thượng lại đuổi nàng tới Nhã điện hoang vắng, mỗi ngày tâm tâm niệm niệm nhớ về Hoàng thượng, người

không

nhìn thấy tấm lòng của nàng hay sao, hay là vì Bạch Chiêu hoa mà vứt bỏ nàng?

Nhìn bộ dáng của Ô thục nghi cũng biết nàng chẳng sống được bao lâu nữa, Hoàng thượng vẫn khăng khăng thần thϊếp mê luyến nàng, bất luận thần thϊếp có

nói

bao nhiêu lần người cũng

không

nghe. Hôm nay thần thϊếp

sẽ

không

giải thích nữa, dù sao cũng

không

còn mặt mũi để sống,

đã

vậy còn phạm tội khi quân phạm thượng, thần thϊếp nhận tội, cầu xin Hoàng thượng giáng tội!” Mục Thư Du

nói

xong liền thẳng tắp quỳ

trên

mặt đất.

Đáng thương Ô Nhạc Song vì nàng mà bị liên lụy, nhưng nàng cũng

không

thể lo cho nàng nữa, tự cầu phúc vậy, những gì cần

nói

nàng cũng

đã

nói.

“Ngươi cho rằng trẫm

không

dám xử trí ngươi?” Tần Thừa Thích giận quá hóa cười.

Mục Thư Du nghe vậy dập đầu lạy ba cái: “Quân vô hí ngôn, thần thϊếp sao dám hoài nghi Hoàng Thượng, chỉ cầu mong được chết nhanh!”

“Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi thực có cốt khí, còn muốn

nói

thay trẫm sao. Vu Trung!” Tần Thừa Thích bị Mục Thư Du làm cho tức giận

nói

liền ba chữ tốt.

“Hoàng Thượng.” Vu Trung lập tức

đi

đến, nhìn sắc mặt của Tần Thừa Thích lại nhìn bộ dáng của Mục Thư Du liền biết chuyện này

không

ổn.

“Thái phi khi quân phạm thượng tự nguyện muốn chết, trẫm thành toàn cho nàng, sai người ban thưởng rượu cho Thái phi…”

Vu Trung vội vàng lăn

một

vòng đến bên chân Tần Thừa Thích cầu xin: “Hoàng Thượng nghĩ lại a, Thái phi đối với Hoàng Thượng từ trước đến nay ngoan ngoãn phục tùng,

một

lòng vì Hoàng Thượng suy nghĩ.

Thái phi trẻ tuổi có chỗ

không

đúng Hoàng Thượng khiển trách dạy bảo nàng là được, sao lại vì chút chuyện

nhỏ

mà ra lệnh gϊếŧ, chờ Hoàng thượng hết giận nghĩ lại

sẽ

vô cùng hối hận! Cầu xin Hoàng Thượng khai ân! Thái phi, ngài mau nhận sai với Hoàng Thượng

đi!”

Mục Thư Du vô cùng nghẹn khuất, chết

thì

chết, so với lăng trì cực hình

thì

rượu độc cũng

không

tệ, có lẽ lần này nàng

sẽ

được đầu thai đến địa phương tốt đây.

“Mặc dù Hoàng Thượng

không

giáng tội, thần thϊếp cũng

không

còn mặt mũi mà sống,

không

bằng chết sạch

sẽ, thần thϊếp tạ Hoàng Thượng ân điển.”

Thái phi có phải bị choáng váng rồi hay

không. Hoàng thượng



rang chậm chạp

không

nói

hết, nàng lại còn cầu xin được chết, Vu Trung gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đáng tiếc Thái phi lại

không

cảm kích.

“Trẫm chỗ nào có lỗi với ngươi mà ngươi

không

còn mặt mũi sống, trẫm đối tốt với ngươi mà ngươi

không

thấy? Mục Thư Du, ngươi còn có lương tâm hay

không!” Tần Thừa Thích cũng bị bộ dáng bướng bỉnh của Mục Thư Du làm cho tức chết rồi.

“Hoàng Thượng nếu

thật

có lòng, vì sao liên tiếp mấy năm qua cự tuyệt thần thϊếp tiến cung, có thể thấy được Hoàng Thượng căn bản

không

có ý định tiếp nhận thần thϊếp. Sau khi thần thϊếp xuất giá, cho dù tuổi trẻ thủ tiết cũng

không

hề có

một

câu oán hận, lúc này Hoàng Thượng lại lấy thần thϊếp làm trò cười. Khiến cho hôm nay trong hoàng cung chỉ cần

trên

đầu có

một

phẩm cấp đều có thể mở miệng nhục nhã thần thϊếp

một

phen, thử hỏi như vậy còn sống có nghĩa gì! Vu công công

không

cần thay ta cầu tình, hôm nay tuy Hoàng Thượng khoan thứ, sau khi trở về ta cũng muốn tự sát,

không

bằng Hoàng Thượng ban thưởng rượu còn có thêm chút thể diện!”

Vu Trung là hoàn toàn phát ngốc, xem bộ dáng Thái phi như vậy là

thật

tâm muốn chết a!

“Được! Trẫm thành toàn cho ngươi, kẻ khốn khϊếp

không

có lương tâm, uổng cho tấm lòng trẫm!” Tần Thừa Thích tiện tay đem chén trà

trên

bàn ném về phía Mục Thư Du, đáng tiếc

không

có đập vào người, chén trà rơi nát

trên

mặt đất.

Mục Thư Du vừa rồi xúc động là

thật

lòng muốn chết, nhưng lúc này lại bỏ

đi

ý nghĩ này, xem bộ dáng Tần Thừa Thích cũng

không

muốn nàng chết.

Tần Thừa Thích là kẻ sát phạt quyết đoán

không

phải là nàng chưa thấy, nào có dông dài như vậy sớm

đã

một

câu xong việc, vô cùng nhẫn tâm.

Hôm nay thấy

hắn

mắng nàng té tát còn

không

muốn cho nàng chết, nếu

không

đúng gần như vậy sao chén trà lại

không

trúng nàng?

Nếu có thể

không

chết đương nhiên là tốt nhất, uống rượu độc xong biến thành cái dạng gì còn chưa biết, nhưng ai biết

sẽ

đầu thai vào cái tình huống nào.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mục Thư Du trong lòng

đã

có chủ ý, mình

không

thể luôn là bị người đùa giỡn a, cũng phải phản kích mới được.

Vừa vặn thử dò xét cem Tần Thừa Thích rốt cuộc đối với nàng là thái độ gì, chỉ là da thịt

sẽ

phải chảy máu xíu, nhưng trong cung này

không

nhẫn tâm

sẽ

không

thành công được.

Vì vậy dập đầu xuống: “Thần thϊếp mắc tử tội, xin được tự mình chết. “

nói

xong liền nhặt

một

mảnh vụn chén trà

trên

mặt đất, đâm mạnh vào gân tay.

không

đợi nàng đâm sâu vào tay, thân thể chợt bị người nào đó kéo tới, đoạt lấy mảnh sứ vụn trong tay nàng.

“Nàng điên rồi phải

không! Vu Trung, nhanh

đi

gọi thái y.” Tần Thừa Thích mặt mày tái nhợt, ném mảnh vụn ra chỗ khác, khẩn trương xem cánh tay Mục Thư Du. May mà

không

đâm sâu,

trên

cánh tay chỉ có

một

vết máu

nhỏ, nhưng da Mục Thư Du lại rất trắng, làm cho người khác nhìn thấy mà giật mình.

Thành công? Quả nhiên Tần Thừa Thích

không

bỏ được nàng, như thế mọi chuyện càng dễ dàng.

Để Tần Thừa Thích đỡ nàng, Mục Thư Du cúi đầu

nói: “Hoàng Thượng

không

cần gọi thái y, đợi đến khi trở về vương phủ

thì

kết cục vẫn vậy, cần gì để thái y chạy qua vô ích. “

Vu Trung mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng thấy cổ tay Thái phi cũng

không

quá nặng, liền

đi

lấy bông đến băng bó cho nàng, chỉ là Thư Du

không

chịu phối hợp.

Tần Thừa Thích lấy mấy miếng bông từ tay Vu Trung ấn mạnh lên tay nàng rồi băng lại vài vòng,

mộthồi lâu mới thở dài ôm nàng

nói:

“Là trẫm trách lầm nàng, Thư Du

không

nên tức giận, trẫm

không

nên suy nghĩ lung tung, lát nữa

sẽ

để cho Nhạc Song quay về Tĩnh điện, nàng

không

cần lại dọa trẫm. “

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp

không

có ý dọa Hoàng Thượng, thần thϊếp quả

thật

không

muốn sống.” Mục Thư Du cực kỳ nghiêm túc biểu đạt thái độ của mình.

“Được rồi, trẫm biết nàng bị ủy khuất, là trẫm

không

tốt, nếu

không

nàng đánh trẫm hai cái hả giận, được

không?” Tần Thừa Thích

nói

xong liền kéo tay Mục Thư Du đánh lên người mình.

Mục Thư Du lập tức giãy ra, mở to hai mắt, nước mắt dâng lên: “Hoàng Thượng, này là thế nào. Thần thϊếp chưa bao giờ oán trách Hoàng Thượng, những lời vừa rồi

nói

với Hoàng Thượng đều là

nói

nhảm, nhưng thần thϊếp

thật

sự

không

chịu nổi bị người khác nhục nhã, mới nghĩ chết cho xong chuyện.”

Vu Trung cũng đột nhiên quỳ rạp xuống đất khóc ròng

nói:

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài hiểu được ủy khuất của Thái phi, hôm qua thấy Hoàng Thượng tức giận vì Thái phi

đi

gặp Ô thục nghi chuyện mới

không

dám nhiều lời. Hoàng Thượng là người hiểu Thái phi nhất, Thái phi ngày thường luôn đối xử hiền hòa với mọi người, chỉ là trưa hôm qua Bạch Chiêu Hoa

nóira những lời quả thực rất khó nghe, nô tài muốn khuyên can cũng bị Bạch Chiêu Hoa mắng

một

trận. Thái phi là người khoan dung độ lượng mà cũng

không

chịu được những lời độc ái này. Bạch Chiêu Hoa lại còn bức Thái phi phải thề

không

bao giờ tiến cung nữa, nô tài thực bất bình thay Thái phi!”

“Tên nô tài nhà ngươi

không

cần thêm dầu thêm mỡ, tưởng trẫm

không

biết sao? Trẫm đương nhiên

sẽtìm hiểu chân tướng, mặc dù

đã

nghe Bạch Chiêu hoa thuật lại nhưng đương nhiên

sẽ

không

tin lời

nóicủa

một

bên.” Tần Thừa Thích rất hiểu tính tình tên nô tài này.

Vu Trung nghe liền

không

dám

nói

thêm gì nữa, chỉ dập đầu

nói: “Hoàng Thượng thánh minh, nô tài tuy là phóng đại chút ít, nhưng Bạch Chiêu Hoa xác thực

nói

rất nhiều điều khó nghe a.”

“Bạch Chiêu Hoa

nói

thần thϊếp bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ quyến rũ Hoàng Thượng, cho dù thân phận phẩm cấp cao hơn nữa cũng

không

thể khiến nàng tin phục, càng

không

có khả năng bắt nàng làm lễ quỳ lạy, cho dù là lễ tham kiến cũng

không

thể. Còn

nói

thần thϊếp là sỉ nhục của Hòa Hi quốc, chờ khi nào biết lễ nghĩa liêm sỉ rồi đến trước mặt nàng ra vẻ ta đây cũng

không

muộn.” Mục Thư Du nghiêm mặt đem những lời bạch Tử Nhược

đã

nói

nói

lại cho Tần Thừa Thích nghe.

“Đây đúng là quá mức, trẫm

sẽ

phạt nàng ta để trút giận cho Thái phi.”

Mục Thư Du vừa nghe giọng điệu này của Tần Thừa Thích liền biết

hắn

sẽ

không

phạt nặng Bạch Tử Nhược, khẳng định là nhiệt tình mới mẻ còn

không

bỏ được, vì vậy

nhẹ

nhàng cười

một

tiếng:

“Hoàng Thượng

không

cần như thế, những câu Bạch Chiêu Hoa

nói

đều đúng

sự

thật, sao có thể phạt nàng, chẳng phải lai oan uổng

một

người tốt?”

Tần Thừa Thích nhìn về phía Mục Thư Du: “Vậy nàng nghĩ trẫm nên làm thế nào?”

“Thần thϊếp chưa bao giờ có bất kỳ

yêu

cầu gì, là Hoàng Thượng

yêu

cầu thần thϊếp tiến cung, thần thϊếp hôm nay

đã

không

quan tâm người ngoài

nói

gì nữa,

hiện

tại cũng chỉ cầu xin Hoàng Thượng có thể đối đãi

thật

tốt với Thư Yến, ban cho Ngọc phù quốc chút ít ân điển, thần thϊếp cũng

không

cần tiếp tục nhớ thương.”

Tần Thừa Thích nhìn chằm chằm Mục Thư Du, ngoài vẻ kiều diễm

thì

trên

mặt

không

có chút gì sợ hãi

đang

nhìn lại

hắn. Ánh mắt sáng trong, hiển nhiên là

không

sợ chết, chẳng lẽ nàng vẫn

không

buông tha cho ý muốn chết, lập tức liền

nói:

“Nếu nàng còn tìm đến cái chết, trẫm

sẽ

tìm người chôn cùng nàng. “

“Người chết như đèn tắt, thần thϊếp

không

quản được những chuyện sau khi qua đời, chỉ trách bọn họ xui xẻo, hi vọng kiếp sau có thể đầu thai tới

một

nhà tốt hơn.”

Tần Thừa Thích lúc này mới cảm nhận được, Mục Thư Du bây giờ là dầu muối

không

vào, vì vậy híp nửa mắt đưa tay sờ mặt Mục Thư Du

nhẹ

giọng hỏi: “Nàng muốn thế nào mới bằng lòng buông tha ý muốn tìm cái chết đây? “

“Cầu xin Hoàng Thượng bãi bỏ phong hào của thần thϊếp, cho thần thϊếp tìm

một

chỗ thanh tĩnh áo vải bình dân sống qua ngày, từ nay về sau

không

cần tiến cung.” Đây là kết cục mà Mục Thư Du luôn tha thiết ước mơ.

Tần Thừa Thích cười cười, cúi đầu khẽ hôn lên môi Mục Thư Du

một

cái: “Thú vị, chưa có ai dám đôi co với trẫm như vậy, trẫm

không

để ngươi ủy khuất cũng được. Vu Trung, truyền ý chỉ của trẫm, Bạch Chiêu Hoa đối với Bình KHánh vương Thái phi bất kính, lập tức cách chức làm phu nhân, dời khỏi Hòa thanh điện

đi

Nhã điện,

không

có ý chỉ của trẫm

không

được phép ra khỏi Nhã điện nửa bước, về sau nếu có cung phi nào dám mạo phạm Thái phi, cứ y theo lệ này mà xử lý.

“Vâng, nô tài tuân chỉ.” Vu Trung vui tươi hớn hở

đi

xuống, lần này

hắn

muốn tự mình

đi

truyền chỉ, xem

một

chút nữ nhân này còn thế nào lớn lối.

Bất quá Thái phi cũng

thật

sự

là có khí phách, vừa

nói

tìm cái chết liền lập tức lấy mảnh vụn đâm vào cổ tay, còn dám đôi co cùng Hoàng Thượng, khiến cho Hoàng thượng thỏa hiệp, quả

thật

không

đơn giản!

Lại

nói

Hoàng thượng ném cái ly kia cũng cũng

thật

giả bộ, hai nguwoif kia làm ầm ĩ chỉ có

hắn

là bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Mục Thư Du chờ Vu Trung

đi

ra ngoài liền

nói: “Hoàng Thượng như vậy bất quá là bịt tay trộm chuông thôi, bất quá thần thϊếp cũng

không

phải là người

không



lí lẽ, vẫn nên cảm tạ ân điển Hoàng Thượng.”

“Trẫm còn

không

biết nàng là người có cừu tất báo, hôm nay

đã

vừa lòng chưa?”

“Thần thϊếp là người có ân tất báo, Bạch Chiêu Hoa chịu phạt thần thϊếp sao phải vui mừng, những người trong hậu cung thăng chức hay giáng chức đều

không

liên quan đến thần thϊếp, thần thϊếp chỉ cần làm tốt vị trí Thái phi thôi. Hoàng thượng mới

thật

nhẫn tâm

nói

xử trí liền xử trí, còn ném cái ly vào đầu thần thϊếp đây!” Mục Thư Du rúc vào trong ngực Tần Thừa Thích mềm giọng tố khổ.

Tần Thừa Thích

không

khỏi nở nụ cười: “Thái phi đây là dùng cương nhu đối phó trẫm? Trẫm nào có quyết đoán như Thái phi, cái ly kia cách Thái phi

thật

xa đó.”

“Hoàng Thượng giáng chức Bạch Chiêu Hoa làm phu nhân, lại đem nhốt nàng vào Nhã điện, trong lòng bỏ được sao? “

“Nếu

không

bỏ được, Thái phi đồng ý cho trẫm tha tội nàng ấy sao?”

Mục Thư Du đôi mắt sáng mang ý cười liếc nhanh Tần Thừa Thích: “Tất nhiên có thể, thần thϊếp sau này

ẩn

núp

không

hề tiến cung là được.”

“Trẫm

thật

bó tay với nàng, trẫm đây buông tha cả hậu cung cũng

không

bỏ được Thái phi đây.”

thật

sự

là hoa ngôn xảo ngữ! Mục Thư Du

không

cho là đúng, diễn trò tán tỉnh ai đây? Vì vậy liền đem mảnh vải

trên

cổ tay kéo xuống.

“Mấy ngày nay nóng quá, che kín thế này

không

tốt.”

Nhìn miệng vết thương ửng đỏ, Tần Thừa Thích

nói: “Trẫm sai người mang ít thuốc xoa cho nàng.”

“không

cần, kỳ

thật

thần thϊếp biết

một

loại thuốc đối với loại vết thương

nhỏ

thế này rất có hiệu quả.”

Tần Thừa Thích tò mò hỏi: “Thuốc gì?”

Mục Thư Du mềm mại đáng

yêu

cười

một

tiếng, áp vào bên tai Tần Thừa Thích khẽ hé đôi môi đỏ mộng

nói:

“Thần thϊếp nghe

nói

“kim tân ngọc dịch”

*
đối với miệng vết thương giải độc rất tốt, mà Hoàng Thượng lại

không

giống người phàm,

không

biết Hoàng Thượng có thể vì thần thϊếp thử

một

lần?”

nói

xong Mục Thư Du còn khẽ thở dốc

một

tiếng.

(* Nước miếng đó)

Tần Thừa Thích hai mắt tỏa sáng, cúi đầu liếʍ lên vết thương của Mục Thư Du

một

chút: “Thái phi cảm giác như thế nào?”

Mục Thư Du

nhẹ

hít

một

hơi, hơi nhíu mày,

nói

ra càng giống như rêи ɾỉ: “Hồi bẩm hoàng thượng, thần thϊếp chỉ cảm thấy vừa tê dại lại vừa nhột, còn có chút đau nhói, “ngọc dịch” vủa Hoàng Thượng làm cho thần thϊếp vừa thoải mái lại hơi khó chịu.”

Hơi thở Tần Thừa Thích cũng dồn dập, ôm sát giai nhân trong ngực

không

tha, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ lên vết thương.

“Hoàng Thượng, thần thϊếp

đã

là tốt lên rất nhiều, mau dừng lại

đi.”

Tần Thừa Thích ngẩng đầu lên cụng trán Mục Thư Du thấp giọng cười

nói: “Thái phi

thật

đúng là bảo bối, trẫm

không

dừng lại được, trẫm còn có

một

loại “ngọc dịch” khác cho Thái phi hưởng thụ đây.”

nóixong liền đâm

nhẹ

hai cái

trên

mông eo Mục Thư Du.

Mục Thư Du hai má tuy ửng đỏ, nhưng cũng đưa tay đưa tới phần nổi lên

trên

quần Tần Thừa Thích chà

nhẹ

ma sát, sau đó chủ động hôn Tần Thừa Thích, đem lưỡi của mình đưa vào miệng

hắn. Tần Thừa Thích lập tức dùng sức liếʍ láp, hai người ôm chặt dây dưa cùng

một

chỗ.

“Nàng làm sao vậy?” Tần Thừa Thích

đang

muốn cởi tà áo Mục Thư Du lại bị nàng đẩy ra.

“Thần thϊếp chỉ là

không

quen hương vị

trên

người Hoàng Thượng.”

Tần Thừa Thích kéo Mục Thư Du qua hôn

một

cái cười

nói: “Trẫm

đã

sớm nghe Vu Trung

nói, nàng

không

thích mùi son phấn của Bạch Tử Nhược nên

đã

lệnh nàng ta khi gặp trẫm

không

được dùng phấn son. Sáng nay nàng ta đến

không

hề dùng, mà trẫm cũng

không

ngửi ra, Thái phi còn ăn dấm chua cái gì?”

Lời này vừa thốt ra hai người đều ngây ra, Mục Thư Du lạnh mặt liếc nhìn Tần Thừa Thích, còn Tần Thừa Thích

thì

lại vẻ mặt hối tiếc vì

đã

cao hứng

nói

lỡ miệng.

“Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi

một

chút

đi, thần thϊếp xin cáo lui.” Sau đó lại đẩy Tần Thừa Thích ra xoay người

đi

mất, nàng chỉ tùy tiện thử dò xét

một

câu nam nhân này liền lòi đuôi,

thật

làm cho người khác buồn nôn!

Nàng bản

không

có ý định làm cho Tần Thừa Thích thực

hiện

được,

hiện

tại vừa vặn có lý do thoát thân, đối với nam nhân, sao có thể cho

hắn

thỏa mãn được, treo lơ lửng mới tốt.

“Nàng

đi

đâu vậy, cùng trẫm trò chuyện cũng

không

muốn?” Tần Thừa Thích quả

thật



không

bỏ được.

“đi

Hòa thanh điện xem Vu Trung truyền ý chỉ để giải sầu.”

Thấy Mục Thư Du bỏ

đi

không

quay đầu lại, Tần Thừa Thích trong lòng thất vọng nhưng cũng an tâm, ít nhất nha đầu kia

đã

buông tha ý niệm tự sát, những thứ khác cứ túy ỳ nàng nháo

đi. Chỉ tiếc Bạch Tử Nhược mới

đi

theo mình thời gian ngắn liền

không

thể tiếp tục đυ.ng vào, nhưng chỉ cần nghĩ tới qua

một

đoạn thời gian nữa

sẽ

dỗ được Mục Thư Du trở lại liền cao hứng,

không

thèm nhớ tới chuyện Bạch Tử Nhược nữa.

Mục Thư Du từ Trường tuyên điện

đi

ra, Như Lan Như Ý lập tức vây quanh

đi

đến: “Thái phi, ngài

khôngcó chuyện gì chứ?”

“không

có việc gì, Vu tổng quản đâu?”

“Vu tổng quản

đã

sai người chuẩn bị thánh chỉ, chờ Hoàng Thượng xem qua ạ.” Như ý đáp.

Mục Thư Du quay đầu quả nhiên thấy Vu Trung tiến vào điện, liền đúng tại chỗ chờ

hắn.

“Ơ, Thái phi, sao ngài lại đứng chỗ này, nô tài sai người mang cho ngài cái ghế.”

“không

cần, ta chỉ là muốn cùng Vu tổng quản

đi

Hòa thanh điện nhìn

một

chút.” Mục Thư Du vừa cười vừa

nói.

Vu Trung cười con mắt híp lại thành

một

kẽ hở: “Thái phi muốn thế nào liền theo thế ấy, ngàn vạn lần

không

cần cùng nô tài khách khí, Thái phi, mời.”

Bởi vì Hòa thanh điện cách Trường tuyên điện rất gần, cho nên

không

đến

một

phút đồng hồ

đã

nhìn thấy cửa viện, lúc này Mục Thư Du chậm dần cước bộ, giống như vô tình thuận miệng hỏi

một

câu: “Chuyện hai trăm lượng hoàng kim là Thu Hà

nói

cho Vu tổng quản sao?”