🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tầm mắt Mục Thư Du chuyển từ Ô Nhạc Song sang mỹ nữ
đang
múa giữa sân, chốc lát lại nhìn người này, ngó người kia. Trong lòng
không
ngừng thương tiếc những mĩ nữ này phải phí hoài tuổi xuân chốn thâm cung.
Lúc nàng quay lại nhìn Ô Nhạc Song lần nữa
thì
đυ.ng phải ánh mắt của nàng ta.
Mục Thư Du lập tức lúng túng dời tầm mắt
đi, lại đυ.ng phải ánh mắt Văn phi, trong lòng hoảng hốt vội vàng đặt
sự
chú ý lên người mĩ nữ.
Kết quả phát
hiện
liên tiếp hai lần tầm mắt chạm vào nhau
không
phải là trùng hợp, mà
một
hàng phi tần ngồi đối diện đều
đang
nhìn nàng. Chỉ là có người quang minh chính đại, có người
thì
lẩn tránh ánh mắt nàng, tình hình này làm Mục Thư Du thấythật
kỳ quái, những người này
không
nhìn kỹ thuật nhảy uyển chuyển của mỹ nhân mà nhìn nàng làm cái gì?
Đầu tiên là cúi đầu xem xét bản thân, thấy quần áo cũng
không
có chỗ nào
không
ổnthì
càng khó hiểu.
mắt của người khác. Đối mặt với những cặp mắt này cũng là chuyện rất bình thường, thích nhìn
thì
cứ nhìn, nàng cũng
không
mất miếng thịt nào.
Bình tĩnh thu hồi ánh mắt, Mục Thư Du dụng tâm thưởng thức khúc vũ đạo sắp hết, bộ dáng hết sức bình tĩnh, làm cho mọi người có suy nghĩ khác.
Nếu người khác gặp chuyện như vậy chắc chắn
sẽ
xấu hổ
không
thôi, Thái phi ngược lại vô cùng tự tin, chẳng lẽ trong này còn có
ẩn
tình.
không
chỉ người khác nghĩ vậy, mà ngay cả Tần Thừa Thích cũng đối với Mục Thư Du thêm vài phần kính trọng, nữ nhân này có thể biểu
hiện
bình tĩnh trấn định được như thế, nếu
không
phải
hắn
là người trong cuộc, nhìn bộ dáng nàng biểu
hiện
ra, chỉ sợ cũng cho rằng nữ nhân này cùng
hắn
là trong sạch.
Tốt!
thật
sự
là tốt!
Cho rằng
không
đếm xỉa đến
hắn
thì
nàng có thể xem như
không
có chuyện gì xảy ra sao? Nàng có thể quên chuyện hai người
đã
chung chăn chung gối, tóc mai kề sát nhau hay sao? Tần Thừa Thích ở trong lòng cười lạnh, quay tầm mắt nhìn mĩ nhân Bạch Tử Nhược
đang
quỳ
trên
mặt đất chờ lệnh.
“Nước này quả nhiên nhiều mĩ nữ, đầu tiên là Ô thục nghi quan diễm quần phương, hôm nay Tử Nhược lại làm cho trẫm giật mình, tâm ý của quân vương trẫm
không
thểkhông
nhận, trước tiên phong làm Uyển hoa
đi, Hoàng hậu
hiện
không
có ở đây, chuyện này do Thục phi đảm nhiệm.”
“Thần thϊếp tuân chỉ.”
Thục phi cười đáp ứng, mặc dù lại có thêm
một
mỹ nhân, nhưng thấy được Mục Thư Du
không
còn là niềm vui của Hoàng thượng, với lại Uyển hoa cũng chỉ là
một
phong hào tứ phẩm, mà Hoàng Thượng lại cố ý dặn dò nàng giải quyết, có thể thấy được trừ Hoàng hậu, Hoàng Thượng
hiện
cũng rất tín nhiệm nàng.
Mọi người tán dóc vài câu liền rối rít đứng dậy từ biệt, Hoàng Thượng mới nạp thêmmột
Bạch uyển hoa, đêm nay nhất định
sẽ
thị tẩm, ai cũng biết nên
không
dám nán lại làm chậm trễ.
Mục Thư Du cùng với Mục Thư Yến đều từ từ rời
đi, Mục Thư Yến rất tức giận
khôngđể ý đến Mục Thư Du, thêm
một
đối thủ cạnh tranh như Bạch Tử Nhược vậy nàng còn gì phần thắng, vì vậy lên kiệu
không
thèm chào hỏi liền bỏ
đi.
Mục Thư Du cũng
không
thèm để ý, chỉ là Mục Thư Yến bất chấp
đang
ở trước mặt mọi người bộc lộ mâu thuẫn giữa hai tỷ muội khiến nàng
thật
thất vọng, đồng thời cũng cảm thán nha đầu kia dù có tâm cơ nhưng tính tình vẫn còn rất ngay thẳng.
“Chỉ có phong hào công chúa, thân phận
thật
là gì còn chưa
rõ,
không
chừng cũng chỉ là
một
nữ nhân đê tiện tìm ở nơi nào đó đưa vào, Hoàng Thượng phong nàng làm uyển hoa là
đã
cất nhắc nàng, nhìn dáng vẻ mê hoặc kia là biết
không
phải thứ biết tuân thủ bổn phận.”
Văn phi và Thục phi cũng từ từ trở về cung, đằng sau có vài vị phi tần
đi
theo, vừa
đivừa
nói.
Thục phi thấy Mục Thư Du đứng ở trong sân liền khẽ cười
nói:
“Thái phi sao lại đứng
một
mình ở chỗ này, Ngọc thục nghi
đi
đâu rồi?”
“Thục phi nương nương, Ngọc thục nghi
đã
về Hòa Ninh điện trước.”
“Ngọc thục nghi chắc thấy Bạch uyển hoa có kì thuật nhảy múa tuyệt vời nên khó chịu trong lòng, Thái phi cần phải an ủi nàng nhiều hơn, nữ nhân hậu cung lúc chìm lúc nổi là chuyện bình thường, cần phải biết
rõ
thân phận của mình mới là quan trọng, đừng nên đắc ý nhất thời si tâm vọng tưởng.” Thục phi
nói
lời chứa đầy hàm ý.
Mục Thư Du cười
nói: “Lời vàng ngọc của Thục phi nương nương, thần thϊếp
sẽ
nói
lại với Ngọc thục nghi.”
“Tốt lắm, hôm nay cũng
đã
trễ, Thái phi
không
cần gấp rút trở về vương phủ, hay là đến Hòa An điện nghỉ ngơi
đi.” Thục phi rất nhiệt tình.
“Vâng, thần thϊếp tạ ơn Thục phi nương nương.” Mục Thư Du biết
rõ
Thục phi muốn chỉnh nàng, hôm nay Tần Thừa Thích hẳn là
sẽ
sủng hạnh Bạch Tử Nhược nên mới kêu nàng ở lại, nàng
không
quan tâm, sợ là làm những người này thất vọng rồi.
Thục phi thấy Mục Thư Du
không
nói
mà
trên
mặt cũng
không
có nữa điểm thất vọng liền phẫn nộ rời
đi.
Mục Thư Du chờ đoàn người Thục phi
đi
xa, mới định lên kiệu đến Hòa An điện, lại nghe được có người gọi mình: “Thái phi xin dừng bước.”
Quay đầu nhìn lại, là Ô Nhạc Song, liền hòa nhã hỏi: “Ô thục nghi có việc gì sao?”
Ô Nhạc Song do dự trong chốc lát mới
nói: “Thần thϊếp có thể
đi
cùng Thái phikhông?”
“Đương nhiên có thể.” Mục Thư Du cười gật đầu.
Ô Nhạc Song lập tức thở phào
nhẹ
nhõm, cũng
không
trở điện, trực tiếp cùng Mục Thư Du đến Hòa An điện ở lại
một
đêm.
Mục Thư Du ở
trên
đường lại khuyên bảo nàng
một
hồi, dù sao Hoàng Thượng cũng
sẽkhông
chỉ sủng hạnh Bạch Tử Nhược
một
lần, đừng
nói
là về sau
không
có chỗ trốn, sợ Hoàng Thượng biết
sẽ
không
vui.
Đến Hòa An điện, dùng xong bữa tối, hai người lại hàn huyên chút ít thi thư điển tịch, Mục Thư Du kiến thức nhiều, tài ăn
nói
lại tốt, kể cho Ô Nhạc Song vài câu chuyện dã sử xưa, làm Ô Nhạc Song nghe
không
nhịn được cười khanh khách.
Tắt đèn Ô Nhạc Song và Mục Thư Du cùng ngủ
một
giường, vẫn tiếp tục xì xào bàn tán
nói
không
ngừng, thỉnh thoảng lại cười lên
một
tiếng, càng tán gẫu càng hăng say.
“Thái phi, Ô thục nghi mau nghỉ ngơi
đi,
đã
không
còn sớm nữa.” Như Lan ở bên ngoài khuyên
một
câu.
“Ngươi
không
phải nhắc, chúng ta
không
cần lâm triều diện thánh, khó có dịp tán dóc hăng say, ngươi mau ngủ
đi.”
Mục Thư Du
không
cho phép Như Lan tới quấy rầy lại tiếp tục kể chuyện.
Khó tìm được người thưởng thức tài ăn
nói
của mình, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thành tựu, làm vơi bớt nỗi buồn tẻ gần hai mươi năm sống.
***
Bạch Tử Nhược đối với việc mình có được thánh sủng là
không
ngoài ý muốn, dung mạo của nàng xinh đẹp như thế nào nàng biết rất
rõ.
Điều làm nàng
không
ngờ tới chính là Hòa Hi đế Tần Thừa Thích lại tuấn mĩ như thế, khi thế lại cường đại, làm cho ai nhìn qua đều khuynh tâm.
Vì vậy trong lòng nàng mừng rỡ
không
thôi, có thể bầu bạn bên nam nhân này
thì
nỗi khổ nhục bị khinhững bạc lúc trước đều đáng giá.
Dùng mỹ mạo của mình cùng với nhu tình như nước ôn tồn săn sóc, dù cho
không
thể chuyên sủng tại hậu cung, cũng
sẽ
làm cho Tần Thừa Thích
yêu
thích cưng chiều.
Nàng
đã
gả cho
hắn,
thì
cuộc đời này liền chỉ nhận định mình
hắn, còn quốc gia kia cùng nàng
không
chút liên quan, muốn mượn sức nàng giúp sức cho quốc gia?
khôngphải còn có công chúa quý giá Ô Nhạc Song ở đây sao, để nàng ta quan tâm
đi.
“Tử Nhược nghĩ gì mà cười ngọt như vậy?” Tần Thừa Thích uống nửa chén rượu hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần thϊếp có thể tới Hòa Hi quốc phụng dưỡng Hoàng Thượng nên cao hứng, thần thϊếp có thể được Hoàng Thượng sủng ái kiếp này chết cũng
không
tiếc.”
“nói
càn, trẫm tất nhiên là
yêu
nàng, đừng
nói
lời xui xẻo.”
“Thần thϊếp biết tội, tự phạt
một
ly, Hoàng Thượng ở chỗ này cùng thần thϊếp, tỷ tỷ còn ở điện bên cạnh, trong lòng Tử nhược có chút băn khoăn.”
Tần Thừa Thích khẽ mỉm cười:
“Đúng là tỷ muội Tử Nhược tình thâm, vậy trẫm đến chỗ Nhạc Song nhé.”
Thấy Tần Thừa Thích quả thực đứng lên, Bạch Tử Nhược vội la lên:
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu
đi, thần thϊếp, thần thϊếp...”
“Như thế nào?”
“Thần thϊếp
không
thuận theo.”
Bạch Tử Nhược
thật
đúng là gấp gáp, vành mắt ửng đỏ, lôi kéo cánh tay Tần Thừa Thích
không
buông.
“Nhìn kìa, trẫm chọc nàng thôi, lại đây, trẫm lau nước mắt cho nàng.”
Bị Tần Thừa Thích dụ dỗ, Bạch Tử Nhược càng cảm thấy uất ức, nước mắt thoáng cái liền chảy ra, nhào vào trong ngực Tần Thừa Thích
nhỏ
giọng nức nở.
“Khóc làm trẫm đau lòng lắm, Tử Nhược nghe lời, đừng khóc.”
Tần Thừa Thích rất hưởng thụ cùng mỹ nhân trong ngực pha trò, mùi vị
thật
khác biệt.
“Hoàng Thượng
thật
là xấu.” Bạch Tử Nhược ngồi dậy, tự mình lau lệ, hờn dỗi liếc nhìn Tần Thừa Thích.
Tần Thừa Thích cười: “Trẫm xấu như thế nào đây.”
Bạch Tử Nhược tất nhiên biết Tần Thừa Thích ám chỉ chuyện gì, lập tức mắc cỡ cúi đầu
không
nói.
“Tử Nhược nhớ Ô thục nghi như vậy, trẫm sai người đem vài bình rượu quê nàng ban thưởng cho nàng ấy, cũng làm cho Tử Nhược an tâm.”
“Tử Nhược thay tỷ tỷ tạ Hoàng Thượng ân điển, tỷ tỷ nhất định
sẽ
rất vui.”
Bạch Tử Nhược
yêu
kiều
một
phen, dáng người dương liễu yếu đuối mảnh mai làm người nổi lên thương tiếc.
Tần Thừa Thích đỡ nàng đứng lên, sai Vu Trung đem rượu cho Ô Nhạc Song.
một
mảnh hỗn độn, hẳn là Tần Thừa Thích
đã
đạp gãy chân bàn, chén dĩa
trên
bàn đều rơi bể, Bạch uyển hoa bị hù dọa quỳ rạp xuống đất.
“Hoàng Thượng bớt giận, long thể quan trọng hơn.” Vu Trung cùng thị vệ đều lập tức quỳ xuống.
“Bớt giận? Mặt mũi của trẫm đều mất hết! Cút sang
một
bên, bây giờ trẫm
sẽ
đến Hòa An điện!” Tần Thừa Thích muốn giận điên rồi, mình
không
để ý
một
chút, nữ nhân kia liền dám thông đồng với người khác,
không
muốn sống nữa có phải
không!
“Hoàng Thượng, nô tài lấy áo choàng cho ngài.” Vu Trung tay chân lanh lẹ khoác áo cho Tần Thừa Thích.
Vừa buộc lại
đã
bị Tần Thừa Thích bực mình đẩy ra,
hắn
bước
thật
nhanh lên kiệu mềm
đi
thẳng đến Hòa An điện.
Bạch Tử Nhược được cung nữ đỡ dậy, tim đập bang bang nhảy loạn, tự nhủ Ô Nhạc Song
thật
sự
đui mù, lúc này mà lại chọc cho Hoàng Thượng tức giận, khó trách bị thất sủng.
Mục Thư Du cùng Ô Nhạc Song
nói
đến tận hứng, sau cùng có chút mệt rã rời,
khôngnói
thêm gì nữa ngủ thϊếp
đi.
“Ầm”
một
tiếng, cửa phòng bị người dùng lực đá văng, dọa hai người giật mình
mộtcái,
không
biết
đã
xảy ra chuyện gì.
Còn chưa kịp tỉnh ngủ, họ
đã
thấy ngoài mành trướng
một
mảng sáng trưng.
“Là ai?” Mục Thư Du cảm thấy khả năng trong cung xuất
hiện
kẻ xấu rất thấp, vì vậy đánh bạo hỏi
một
câu.
Nhưng
không
có ai trả lời, mà xuyên qua ánh đèn thấy lờ mờ tiến vào
không
ít người.
Mành trướng đột nhiên bị vén lên, là Tần Thừa Thích đen mặt đứng ở bên cạnh giường.
“Hoàng Thượng?” Mục Thư Du lỡ lời hô
một
tiếng, sau đó gấp rút đẩy Ô Nhạc Songđang
ngây người, giục nàng cùng nhau chào Tần Thừa Thích.
Nhưng
không
đợi các nàng có hành động, Tần Thừa Thích
đã
mở miệng:
“Đem Ô thục nghi lôi ra ngoài chờ ý chỉ của trẫm, các ngươi đều lui ra.”
Vì vậy Ô Nhạc Song
một
câu cũng chưa kịp
nói
liền bị người kéo ra ngoài.
Mục Thư Du kinh hoảng
không
biết chuyện gì: “Hoàng Thượng, chuyện này là sao, Ô thục nghi
đã
làm sai chuyện gì?”
“Nàng ta khi quân phạm thượng, nàng
nói
trẫm
sẽ
làm gì đây? Gấp cái gì, đau lòng sao?” Tần Thừa Thích
nói
xong liền trực tiếp ngồi xuống giường, xé rách y phục của Mục Thư Du để nhìn kỹ, thấy
không
có dấu vết lại vặn bung cặp chân của nàng nhìn xem.
“Hoàng Thượng, mau buông thần thϊếp ra!” Mục Thư Du
không
nghĩ Tần Thừa Thíchsẽ
đối xử với mình như thế, cũng
không
biết
hắn
đang
cái gì, chỉ thấy hành động nàythật
quá đáng.
Tần Thừa Thích
không
thèm quan tâm đến lời Mục Thư Du, trực tiếp đưa ngón tay dò xét
đi
vào, cảm thấy bên trong khít khao khô ráo mới đỡ tức giận chút ít.
Nhưng tay lại
không
chịu rời
đi, khảy
nhẹ
bên trong: “Nàng muốn chọc trẫm tức chết sao? Vì sao ngủ cùng với Ô thục nghi, nàng ta hợp ý nàng sao?”
nói
gì vậy? Mục Thư Du cố nén khó chịu miễn cưỡng
nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Ô thục nghi biết
rõ
đêm nay Hoàng Thượng muốn đến Tĩnh điện, cảm thấy có nhiều bất tiện nên mới đến Hòa An điện tá túc
một
đêm, thần thϊếp
không
thấy có gì
không
ổn.”
“Nàng
không
phải quay về vương phủ sao, sao lại lưu lại?” Tần Thừa Thích đè ép thân thể lên người nàng, nhìn chằm chằm vào Mục Thư Du hỏi.
Mục Thư Du bất an giật giật: “Hồi bẩm hoàng thượng, là Thục phi nương nương sợ thần thϊếp mệt nhọc, mới để cho thần thϊếp đến Hòa An điện ở lại
một
đêm, Hoàng Thượng!”
nói
xong lời cuối Mục Thư Du sợ hãi kêu lên, Tần Thừa Thích chẳng biết cởϊ qυầи từ lúc nào, thẳng tắp vọt vào.
“Trẫm
không
cho nàng lại
nói
chuyện hay
đi
chung với Ô thục nghi, sáng mai trẫm
sẽchuyển nàng ta đến nơi khác, nàng cũng an phận chút cho trẫm, trẫm
không
thểkhông
đề phòng nữ nhân này!” Tần Thừa Thích bị Mục Thư Du mυ"ŧ chặt cảm thấy vô cùng sảng khoái,
không
thể nhịn được thẳng lưng ra vào liên tục.