- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 16
Cẩm Tú Đỉnh
Chương 16
Mục Thư Du đứng ở cửa Hòa Ninh điện suy tư có nên cho người của Mục Thư Yến đến Hậu Uyển thăm hỏi
một
chút hay
không.
Lúc này có
một
cung nữ
đang
từ hướng Hậu Uyển
đi
tới, lúc tới trước mặt Mục Thư Du nàng ta quỳ gối vén áo thi lễ
nói
: “Thái phi, Ngọc thục nghi mời ngài tới Hậu Uyển.”
Mục Thư Du lập tức hỏi nàng: “Ngọc thục nghi mời ta qua sao, Thục phi nương nương có biết
không?”
“Hồi Thái phi, Thục phi nương nương biết
rõ. Nô tỳ là cung nữ của Hòa Ninh điện, Ngọc thục nghi trước khi tới Hậu Uyển
đã
cho người chờ Thái phi, cho nên Thái phi vừa tới là
đã
có người tới Hậu Uyển thông báo, nên Thục phi nương nương cũng biết,
đã
lập tức cho Ngọc thục nghi phái nô tỳ thỉnh Thái phi qua đó.”
Hoa ở Hậu Uyển nở rộ
đã
lâu, bây giờ mới muốn thưởng hoa, biết Thục phi
không
yên lòng về nàng nên Mục Thư Du cũng chỉ có thể
đi
đến đó.
Thục phi tâm tình rất tốt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tần Thừa Thích
đang
ngồi
trên
ghế chủ vị sau đó nhịn
không
được khóe miệng nhếch lên, Hoàng hậu
không
có ở đây
thì
nàng chính là người quản lí hậu cung, cho nên nàng cố ý cho người đặt cái ghế của mình cách chủ vị
một
khoảng, khoảng cách Hoàng thượng tới chỗ ngồi của nàng chỉ kém
một
chút.
Nếu
không
phải Hòa Hi
không
cho phép người của nước khác làm Hoàng hậu
thì
với dùng dung mạo cùng tài trí của nàng có mười cái Hách thị cũng vẫn kém, bất quá nàng cũng
không
so đo, Hách thị
không
con, thân thể lại yếu, đến sau này nàng sinh được hoàng tử
thì
ai còn dám so với nàng, ngôi vị Hoàng hậu, ngôi vị thái tử cái nào cũng
không
thể thoát khỏi tay nàng!
“Tỷ tỷ, vì sao tỷ phải cho Mục Thư Yến thể diện lớn như vậy,
một
cái họ Mục
đã
đủ rồi khiến cho người khác chán ghét rồi, hơn nữa còn có
một
Thái phi làm bộ làm tịch nữa, ta đều hận muốn chết." Văn phi thừa dịp Tần Thừa Thích cùng với những phi tần khác cười đuaà,
nhỏ
giọng oán hận với Thục phi.
Thục phi cười thần bí: “Muội muội nghĩ ta muốn nể mặt bọn họ sao? Lần trước Mục thị tỷ muội này hại muội muội thảm như vậy, nếu
không
phải do thừa tướng của Kỷ quốc đích thân tới đây, muội muội có lẽ
đã
phải bị cấm túc trong Hòa Vinh nửa năm rồi! Chuyện hôm nay là vì ta có trò hay muốn cho muội muội xem, chỉ cần muội muội dụng tâm nhất định có thể nhìn ra
một
ít manh mối, ta cũng là muốn mượn cơ hội này để xác định nghi vấn trong lòng.”
“Vừa nhắc tới chuyện này ta liền tức giận, là các nàng hại ta thành trò cười trong mắt người khác, tỷ tỷ ngươi cứ
nói
thẳng cho ta biết rất cuộc là có trò vui gì
đi, ai mà có tâm tư
đi
nhìn các nàng!” Văn phi nóng lòng nhưng lại
không
rõ
ràng lắm Thục phi
đang
ám chỉ chuyện gì, đến lúc đó nàng làm sao có thể nhìn ra manh mối gì đây, nàng
không
muốn bỏ lỡ trò hay này.
Thục phi hé miệng cười, cẩn thận nhìn về phía Tần Thừa Thích, thấy
hắn
đích thực
không
có chú ý tình huống của bên này mới đến gần tai Văn phi lặng lẽ
nói
ra: “Chuyện này nhất định
không
thể truyền ra ngoài, chuyện ta
nói
cho muội
thật
sự
rất nguy hiểm, nếu muội muội truyền ra ngoài
thì
ta nhất định
sẽgặp nạn."
“Tỷ tỷ yên tâm, muội muội mặc dù hơi lỗ mãng, nhưng vẫn biết nặng
nhẹ. “ Văn phi thấy Thục phi
nóinăng thận trọng như vậy
thì
càng thêm cuống cuồng.
“Tốt, vậy ta
nói
cho muội biết là được, hôm nay ta để Mục Thư Du đến đây chính là muốn xác nhận xem trong cung của chúng ta có phải là lại có thêm
một
người giống như trắc phi của Bình Nam vương hay
không, bây giờ muội
đã
hiểu rồi chứ?”
Văn phi lập tức trừng to mắt che miệng đối mặt với Thục phi: “không
thể vậy chứ, nàng ta
không
giống với Tạ Trúc Oánh, tỷ tỷ
nói
như vậy có chứng cớ gì
không
?” trắc phi Bình Nam vương và Hoàng thượng dù gì cũng là quan hệ thúc tẩu, mọi người còn có thể nhắm
một
mắt mở
một
mắt, nhưng Mục Thư Du và Hoàng thượng là quan hệ thẩm và điệt nhi, Bình Khánh vương lại là công thần hộ quốc của Hòa Hi, Bình Khánh vương qua đời chưa lâu, xương cốt chưa lạnh, chuyện như vậy
thật
sự
là khiến người đời gièm pha mà.
“Chính vì
không
giống với Tạ Trúc Oánh cho nên mới khiến cho ta cao hứng! Chứng cớ? Hòa Hi từ trước tới nay
không
cho công chúa hay thế gia ngoại tộc tiến cung mà dẫn theo cung nữ thị vệ, dù cho có dẫn theo cũng chỉ tới thỉnh an rồi ngồi
một
chút sau đó phải lập tức rời
đi, muội
không
thấy Mục Thư Du tiến cung dẫn theo
một
đám tỳ nữ thân cận sao, người khác có thể có đãi ngộ như vậy sao? Hoàng thượng đối xử với nàng rất đặc biệt,
một
vị Thái phi ngoại thích
thì
có gì quan trọng, nhưng Hoàng thượng lại
không
cho là như vậy, điều đó
không
phải là quá
rõ
rồi sao.” Thục phi cười nhấp
một
ngụm trà, càng lúc càng
nhỏ
giọng.
Văn phi suy nghĩ
một
hồi nhịn
không
được vỗ tay: “Tỷ tỷ
thật
sự
quá lợi hại, nếu như Mục Thư Du đúng là như thế, vậy tới lúc đó hai tỷ muội nàng nhất định trở mặt, đến lúc đó đợi các nàng phân cao thấp
thìchúng ta lại ra tay, như vậy
không
phải bớt việc hơn sao, chỉ dựa vào chuyện Thái phi Bình Khánh vương
không
ở yên trong nhà mà lại
đi
mê hoặc Hoàng thượng,
đã
có thể khiến nàng
không
còn mặt mũi nào mà đối diện với người đời rồi!”
“Hừ, muội muội
nhỏ
giọng
một
chút
đi, trong lòng biết
rõ
là tốt rồi.” Thục phi
không
nói
chuyện với Văn phi nữa, nàng quay đầu nhìn xem ca vũ trong sân, trong lòng cười thầm,
thật
là
một
đứa ngốc, nàng có thể ở
một
chỗ xem ba người bọn họ đấu đá.
Mục Thư Du
không
nghĩ tới Tần Thừa Thích lái có thể nhàn rỗi như vậy, lúc này lại
không
ở Trường Tuyên điện xử lí triều chính mà lại chạy đến hậu cung cùng với phi tần của mình vui vẻ xem ca vũ náo nhiệt, chẳng lẽ
hắn
không
sợ người khác chỉ trích sao?
Nhưng nghĩ tới chuyện sắp phải đối mặt với Tần Thừa Thích, Mục Thư Du cảm giác
không
được tự nhiên, dù sao lần trước nàng tổn hại thể diện của Tần Thừa Thích, là
một
hoàng đế cao cao tại thượng, chắc chắn
hắn
sẽ
không
để ý tới mình nữa, kỳ
thật
chuyện bây giờ nàng lo lắng nhất là sóng ngầm giữa Tần Thừa Thích và Bình Khánh vương phủ bắt đầu khởi động, tính mạng là chuyện quan trọng nhất.
“Thần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng." Khi đến nơi, Mục Thư Du thoải mái vén áo thi lễ.
“Thái phi mau bình thân, hôm nay Thục phi mời hậu cung phi tần ngắm hoa, trẫm mệt mỏi nửa tháng cũng muốn cùng mọi người thoải mái
một
chút nên
đã
tới đây, vừa rồi còn muốn hỏi Thục phi có đưa thϊếp mời cho Thái phi hay
không,
không
nghĩ tới Thái phi
đã
đến rồi, xem ra Thái phi cùng trẫm có thể
nói
là tâm hữu linh tê.” Tần Thừa Thích
nói
xong
thì
nở nụ cười.
Mục Thư Du sững sờ, nàng cảm thấy Tần Thừa Thích
nói
những lời này vẫn là
không
đứng đắn như trước kia, tâm hữu linh tê là dùng như vậy sao? Chẳng lẽ
hắn
còn chưa hết hi vọng đối với nàng sao! Nếu thực là như thế, vậy vị hoàng đế này da mặt đúng là đủ dày, nàng
đã
bao nhiêu lần
không
nể mặt như vậy nhưng đối phương
rõ
ràng
một
chút cũng
không
để trong lòng,
thật
khiến cho người ta rầu rĩ mà.
“Hoàng thượng thứ tội, thần thϊếp vốn nghĩ rằng Thái phi chỉ mới trở về vương phủ có vài ngày, sợ Thái phi mệt nhọc nên
không
cho người đưa thiệp mời, vẫn là do Ngọc thục nghi mời Thái phi vào cung, thần thϊếp mới lập tức để cho Ngọc thục nghi phái người
đi
mời, kính xin Hoàng thượng
không
trách tội thần thϊếp.” Thục phi dịu dàng cười thỉnh tội với Tần Thừa Thích.
“Ái phi luôn luôn cân nhắc vì Thái phi
thì
có tội gì, Hoàng hậu phải tụng kinh niệm phật những ngày này đều là do ái phi quản lí chuyện hậu cung, mọi việc đều ngay ngắn
rõ
ràng, chưa từng làm cho trẫm phải bận tâm, trẫm mới cần phải lấy trà thay rượu tạ ơn ái phi đây.” Tần Thừa Thích
nhẹ
nhàng nâng chung trà lên, Thục phi vội vàng đứng dậy cung kính thi lễ tạ ơn, thấy Tần Thừa Thích nhấp
một
ngụm trà, mới uống nửa chén trà trong tay mình, sau đó ngồi xuống.
Lúc này có cung nhân đem bàn của Mục Thư Du bày bên dưới chỗ của Tần Thừa Thích, hầu hạ nàng nhập tọa xong xuôi mới lui sang
một
bên, Như Lan Như Ý
thì
cúi đầu đứng đằng sau.
Mục Thư Du ngồi
trên
ghế nhìn xem ca vũ, nhưng trong lòng
thì
không
cách nào an ổn, tùy thời chuẩn bị để ứng phó nếu Thục phi và Văn phi gây khó dễ, chỉ là sắp qua nửa canh giờ cũng
không
thấy hai người này có động tĩnh gì, nhưng nàng vẫn
không
dám xem thường, vết sẹo
trên
đùi vẫn còn đó, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng
không
thể qua loa dù chỉ
một
lát.
Chỉ là lần này nàng coi chừng đề phòng như vậy, nhưng Thục phi và Văn phi lại chỉ muốn bắt được chuôi chuyện nàng và Hoàng thượng
yêu
đương vụиɠ ŧяộʍ, nên
thật
sự
không
có sắp đặt chuyện gì, vì vậy Mục Thư Du cũng coi như uổng phí tâm tư.
“Hoàng thượng, thần thϊếp nghe
nói
mấy ngày trước đây Đông Thịnh quốc dâng lên cho Hòa Hi của chúng ta rất nhiều thứ gì,
không
biết có gì đó đặc biệt hay
không, Hoàng thượng
nói
ra để chúng thần thϊếp có thêm kiến thức.”
Tần Thừa Thích cười cười: “Chỉ là
một
chút kim ngân khí cùng với da thú mà thôi, đồ tốt
thì
cũng thường gặp, nhưng lần này quả
thật
cũng có
một
trân bảo đặc biệt quý giá, mà ngay cả trẫm cũng là lần đầu nhìn thấy.”
Mọi người ở đây nghe vậy lập tức an tĩnh lại, mỗi người đều mở to mắt chờ Tần Thừa Thích
nói
ra, Mục Thư Du cũng lắng tai nghe, rốt cuộc là bảo vật gì mà có thể khiến Tần Thừa Thích tán dương như vậy chứ?
“Hoàng thượng, ngài mau
nói
ra
đi.” Thục phi thúc giục, nàng cũng là
thật
lòng hiếu kì.
“Là
một
chuỗi hạt châu hổ phách.” Tần Thừa Thích chậm rãi
nói
ra.
Tất cả mọi người nghe vậy đều nhụt chí, hạt châu hổ phách
thì
có gì ly kỳ, Hoàng thượng
thật
là biết
nóiđùa.
“Thần thϊếp còn tưởng là vật gì,
thì
ra là chuỗi hạt châu hổ phách, chỗ thần thϊếp cũng có vài chuỗi đây, nhưng chưa thấy Hoàng thượng khen lần nào.” Thục phi cũng cảm thấy bị Tần Thừa Thích lừa gạt.
“Trẫm còn chưa
nói
xong, là do các nàng
không
nghe cho hết câu còn oán trách trẫm, thứ Đông Thịnh quốc đưa tới là chuỗi hạt có
một
trăm viên hổ phách, đều hiếm thấy là những hạt châu này đều rất đều nhau, hơn nữa chúng còn có màu lam, đây mới là thế gian hiếm thấy.”
Hổ phách màu lam?
thật
sự
là mới nghe lần đầu, mọi người nghe Tần Thừa Thích
nói
xong cũng im lặng
không
nói
tiếp, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của hạt châu kia.
Mục Thư Du cũng như vậy, chỉ là trong đầu nàng
hiện
ra thứ vật thể rắn màu da cam,
không
nghĩ ra được hổ phách màu lam là như thế nào.
“Thái phi có muốn nhìn thấy chuỗi hạt kia
không
?” Tần Thừa Thích thấy dáng vẻ suy tư nghiêm túc của Mục Thư Du, trong lòng vô cùng
yêu
thích.
Mục Thư Du nhận thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, nên đành phải
nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp cũng muốn thấy trân bảo hiếm thấy như vậy, nhưng
không
biết mình có phúc khí đó hay
không.”
“Phúc khí của Thái phi dù thế nào trẫm cũng phải cho, Vu Trung, sai người mang chuỗi hạt kia tới cho Thái phi giám định và thưởng thức.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 16