- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 11
Cẩm Tú Đỉnh
Chương 11
Trần mẫu thấy Mục Thư Du yên lặng
thì
lại
nói
tiếp: “Thái phi chắc
không
nhớ trưởng tử của vương gia Tín Thư, hôm nào đó để
hắn
dẫn theo hài tử đến thỉnh an, như vậy vừa có thể giúp Thái phi có lý do
nóichuyện với Hoàng hậu, cũng có thể để cho tiểu hài tử trông thấy tổ mẫu.”
Đúng vậy,con trai của trưởng tử Bình Khánh vương
không
phải cũng là cháu nàng sao, rốt cuộc nàng cũng
đã
làm bà nội rồi, lúc vừa vào vương phủ cũng có gặp qua, chỉ là nàng
không
nhớ kỹ.
“Di mẫu, trừ cách đó ra
không
còn biện pháp nào khôi phục tước vị phong hào sao? Để Tín Thư nhờ
sựgiúp đỡ của các đại thần trong triều
không
được sao, hoặc là nhờ những bằng hữu tốt mà vương gia khi còn sống giao thiệp, chuyện như vậy tự ta
nói
với Hoàng hậu, sợ là Hoàng hậu cũng
sẽ
không
can thiệp vào triều chính.” Kỳ
thật
Mục Thư Du
không
muốn gánh cái gánh nặng này, dù cho có phải sống cần kiệm
một
chút nàng cũng
không
muốn phải
đi
cầu xin Tần Thừa Thích.
“Thái phi, nếu có thể nghĩ ra biện pháp khác ta
đã
sớm nghĩ, chỉ là Hoàng thượng bên này vẫn
không
để cho mọi người biết ngài ấy muốn cái gì, cả vương phủ gồm chủ tử và nô tài hơn ba trăm người, dân phụ vốn muốn tăng thu giảm chi chút ít, nhưng có chủ tử nào bên cạnh lại chỉ có vài người hầu hạ đâu? Thái phi dù
không
nể mặt người chết, cũng hãy nể tình bọn
nhỏ
đang
dựa vào ngài mà sống, con của Lưu trắc phi mới năm tuổi, còn có nhiều tôn nữ tôn tử nữa, Thái phi hãy cầu xin Hoàng hậu giúp dùm.” Trần mẫu
nói
xong, mặt đầy nước mắt, Như Lan, Như Ý vội vàng giúp bà lau
đi.
“Di mẫu đừng đau lòng, Thư Du
sẽ
cố hết sức, bất quá cũng chỉ có thể thử xem,
không
thể nóng vội, nếu
không
đành tìm cách khác.”
“Dân phụ cũng biết chuyện này là làm khó cho Thái phi, những chuyện làm rạng rỡ tổ tông này nên là chuyện của nam nhân, Tín Thư từ
nhỏ
ăn sung mặc sướиɠ, lại là hoàng thất quý tộc, vương gia còn vì xã tắc lập được đại công, nên trước giờ nó chưa từng chịu cực khổ, thành thử nhất thời
không
làm được gì, đành phải phiền Thái phi quan tâm.” Tâm tình Trần mẫu bình tĩnh hơn rất nhiều,
nói
ra
thì
thật
khó xử, đơn giản mà
nói
là các con trai của Bình Khánh vương đều
không
ai bằng ai,
không
có người nào dùng được.
Chờ Trần mẫu
đi
rồi, Mục Thư Du khó tránh khỏi thở dài, trong lòng suy nghĩ nên giải quyết
sự
việc này thế nào.
Lại qua mấy ngày, vết thương
trên
đùi nàng
đã
tốt lên rất nhiều,
không
còn khó khăn trong việc
đi
lại nữa, Mục Thư Du liền quyết định tạm thời đến chỗ Hoàng hậu thăm dò
một
chút, cũng may Tần Thừa Thích từ sau hôm đó
không
tới làm phiền nàng nữa, điều này cũng khiến cho nàng
nhẹ
nhõm
không
ít.
Khi đến chỗ Hoàng hậu, nàng thấy trong phòng đầy người, ngày thường vào giờ này
đã
thỉnh an xong, vì sao hôm nay còn chưa rời
đi, Mục Thư Du mặc dù cảm nghi hoặc nhưng vẫn thi lễ với Hoàng hậu trước.
“Thái phi bị thương, Hoàng thượng
đã
sớm dặn dò Thái phi
không
cần thi lễ, mau đỡ Thái phi ngồi xuống.” Hoàng hậu mau cho người
đi
đỡ Mục Thư Du, lập tức để cung nhân dâng trà lên.
“Tạ ơn Hoàng hậu, Hoàng hậu sao hôm nay nơi này lại náo nhiệt như vậy?”
“Ta
đã
nói
là người rất có phúc khí,
thật
sự
là có chuyện tốt, Thư Yến còn
không
mau
nói
cho Thái phi chuyện vui của ngươi, Thái phi ở Hòa Ninh điện buồn chán mấy ngày qua cũng nên để cho người cùng vui mừng
đi.”
Mục Thư Yến vội vàng đứng dậy,
đi
đến trước mặt Mục Thư Du, khuôn mặt khó giấu
sự
vui sướиɠ: “Bẩm Thái phi, mấy ngày trước Hoàng thượng nghe
nói
thần thϊếp bị kinh sợ nên tới Hòa Ninh thăm thần thϊếp
một
chút, ngài ấy còn an ủi thần thϊếp
một
hồi,
không
chỉ thế còn cho người ban cho thần thϊếp
một
cái ngọc chẩm (1) để an thần xua đuổi kinh hãi, hôm nay đúng dịp mang tới cho mọi người xem.”
Dứt lời cung nhân
đã
mang ngọc chẩm tới trước mặt Mục Thư Du.
Quả nhiên rất tinh xảo, nhất định là được làm từ bàn tay của người có tay nghề giỏi, Mục Thư Du cầm ngọc chẩm ở trong tay tinh tế xem xét.
“Sao muội
không
nói
chuyện vui lớn hơn
đi, còn ở đó mà giả vờ thần bí!” Vương chiêu hoa ở bên cạnh
đitới cười khẽ đẩy Mục Thư Yến, phẩm cấp của nàng ta cùng Mục Thư Yến giống nhau, đều là tam phẩm.
Vẻ vui mừng
trên
mặt Mục Thư Yến càng tăng thêm: “Hôm nay phải để tùy ý mọi người trêu chọc rồi, bẩm Thái phi, Hoàng thượng sau khi ban thưởng ngọc chẩm cho thần thϊếp còn tấn phong thần thϊếp làm Ngọc Thục nghi.”
Mục Thư Du ngoài kinh ngạc ra cũng thấy rất vui mừng, được ban thưởng ngọc chẩm
đã
là hiếm có, còn được tấn phong, Thục nghi là tam phẩm, tăng phẩm cấp nhanh
thật. Điều này cho thấy Tần Thừa Thích rất sủng ái Mục Thư Yến, chuyện này khiến những người muốn ở phía sau giở trò cũng phải suy nghĩ
thật
kỹ.
“thật
là
một
tin vui cho Ngọc Thục nghi.” Mục Thư Du cũng đứng lên.
“Thái phi và Ngọc Thục nghi vốn là tỷ muội
một
nhà, nên cùng vui mới đúng, trong cung vốn chỉ có
mộtvị Thục nghi,
hiện
tại lại thêm
một
vị, Ô Thục nghi xem như là có thêm bạn rồi.” Vương Chiêu hoa vừa
nói
vừa liếc về phía đối diện, nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Lúc này Mục Thư Du mới chú ý tới
một
vị phi tần lạ mặt, nhìn dáng vẻ tiểu mỹ nhân long lanh tinh tế như tượng điêu khắc, đẹp
thì
đẹp rồi nhưng khí chất lạnh lùng thoát tục kia
thật
là làm cho người ta tán thưởng.
“Là bản cung sơ xuất quên
nói
cho Thái phi, Ô Thục nghi khuê danh là Nhạc Song, vì ngày thường muội ấy
không
thích náo nhiệt nên bản cung cũng để muội ấy tùy ý.”
Khi Hoàng hậu
nói
chuyện, Ô thục nghi
đã
thi lễ với Mục Thư Du, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng.
“Ô Thục nghi
không
muốn cùng người trần mắt thịt chúng ta làm bạn, suốt ngày chỉ đọc sách trồng hoa, thanh nhã vô cùng! Hôm nay chỉ sợ cũng vì nghe thấy chuyện này, muốn nhìn thấy phong thái của Ngọc thục nghi mới bước ra khỏi Tĩnh điện của mình” Vương chiêu hoa
nói
xong
thì
cười.
“đã
sớm nghe
nói
Ô Thục tinh thông hiểu kim cổ, hôm nay vừa thấy quả nhiên là khí chất phi phàm.” Mục Thư Du
thật
lòng khen ngợi.
Ô Thục nghi nghe xong cũng chỉ đáp: “Thái phi quá khen.”
Lúc này Hoàng hậu mới cười
nói: “Bản cung cũng
đã
sớm nghe người ta
nói
Thái phi và Ô Thục nghi có chỗ giống nhau, bây giờ hai người đứng chung
một
chỗ mới nhìn ra, cả hai đều mang theo hàn khí bức người, tuy nhiên Thái phi
thì
có nhiều sức sống hơn,
không
giống như Ô Thục nghi còn
nhỏ
tuổi lại nhất mực yên tĩnh tao nhã.”
Mọi người bị phân tích thú vị của Hoàng hậu làm cho tức cười,
không
khí khách sáo lập tức tản
đi.
“Hôm nay có đông đủ mọi người, bản cung còn có
một
việc phải
nói, từ ngày mai tới ngày mười lăm mọi người
không
cần tới thỉnh an, bản cung muốn tụng kinh cầu phúc, mọi người cũng có thể thoải mái
mộtchút.”
Những người khác nghe thấy đều cảm thấy rất tốt, cũng rất mừng vì có thể ngủ nướng thêm
một
chút,
không
cần tới đây rồi về lăn qua lăn lại, chỉ có Mục Thư Du cuống cuồng, chuyện phong hào tước vị trong vương phủ
không
thể kéo dài như vậy được đâu.
Lại qua nửa ngày vẫn
không
thấy mọi người có ý định rời
đi, do dự hết lần này đến lần khác nàng quyết định hay là
nói
ra
đi
thôi.
“Thần thϊếp có
một
chuyện muốn
nói
với Hoàng hậu.”
“Thái phi cứ
nói.” Hoàng hậu mỉm cười nhìn Mục Thư Du.
“Bẩm Hoàng hậu, thần thϊếp rời vương phủ nhiều ngày, cộng việc trong phủ xử lý sơ xài, bất quá bọn
nhỏ
có hiếu tâm, từ sau khi thần thϊếp bị thương
thì
liên tục muốn tới thăm thần thϊếp, thần thϊếp bận tâm trong cung có nhiều bất tiện nên
không
đồng ý. Chỉ là mấy ngày trước đây Trần mẫu tiến cung
nóinhững hài tử này vì chuyện này mà càng thêm bất an, chuyện này kính xin Hoàng hậu giúp đỡ thần thϊếp đưa ra chủ ý.” Mục Thư Du
nói
chuyện rất khéo léo, nếu Hoàng hậu đồng ý chuyện cho nàng trở về vương phủ
thì
việc phong hào để lần sau tiến cung lại
nói
tiếp, nếu như cho người tới gặp mình
thìgặp xong nàng cũng có cơ hội để đề cập tới, hơn nữa cũng có thể từ chuyện này nhìn ra thái độ của Hoàng hậu đối với Triệu gia.
Hoàng hậu nghe vậy gật đầu trầm tư trong chốc lát rồi
nói: “Kỳ
thật
Bình Khánh vương vốn là biểu thúc của Hoàng thượng, bản cung khi còn
nhỏ
từng cùng Tín Thư chơi đùa, cũng coi như là gần gũi, bọn họ có lòng hiếu thảo như vậy, bản cung cũng
không
nên bác bỏ, vừa khéo bản cung cũng muốn gặp họ, để cho Tín Thư và mấy huynh đệ con vợ cả của Bình Khánh vương gia ngày mai vào giờ này đến chỗ của bản cung
đi, đến lúc đó cho bọn họ thỉnh an Thái phi. Đúng rồi, hài tử cũng dẫn đến luôn
đi, chuyện cầu phúc lui về sau
một
ngày cũng được.”
Trong lòng Hách thị cũng có tính toán, Thái phi vào cung tĩnh dưỡng là ý chỉ Hoàng thượng, nàng đương nhiên
không
thể tùy tiện cho người trở về vương phủ, nhưng
không
cho con trai tới thăm mẫu thân
thì
là chuyện
không
phải, cho nên nàng liền nghĩ ra cách này, nàng cũng nghe
nói
mấy người con trai của vợ cả Bình Khánh vương sau khi lập gia đình đều sinh con trai, đến lúc đó
không
chừng họ
sẽ
có thể mang cho mấy phi tần trong cung
một
chút phúc khí. Nếu tốt
thì
có thể cho Hoàng thượng thêm vài hoàng tử, như vậy phẩm hạnh của nàng cũng coi như
không
có gì thiếu sót.
Mục Thư Du tất nhiên là rất vui mừng,
nói
lời cảm tạ với Hoàng hậu, Hoàng hậu lại nghĩ tới
một
chuyện: “Hoàng thượng mấy ngày nay bận việc... sứ thần Kỷ quốc đến thăm hỏi, lần này đích thân thừa tướng Kỷ quốc đến, chuyện Văn phi… Hoàng thượng vì thể diện của quốc thân Kỷ quốc nên cũng
không
thể trách phạt quá khắt khe, vì vậy ba ngày sau
sẽ
bãi bỏ cấm túc nửa năm của nàng ấy, Thái phi chớ để trong lòng.”
“Hồi Hoàng hậu, thần thϊếp sao có thể gánh nổi những hậu đãi của Hoàng thượng và Hoàng hậu, chuyện này liên quan tới thể diện quốc gia, huống chi thần thϊếp cũng bởi vì chuyện Văn phi chịu phạt mà thường xuyên đêm đêm
không
thể say giấc, nếu như có thể đặc xá
thì
không
còn gì tốt hơn.” Mục Thư Yến được ban thưởng tước phong, tâm nguyện của nàng cũng đạt được
một
nửa, cần gì so đo chuyện Văn phi, dù sao có so đo cũng
không
thể khiến nàng ta biến mất, nửa năm hay là ba ngày cũng chỉ là chuyện tép riu thôi, nàng cũng
không
phải người của hậu cung, sau khi giải quyết chuyện đại
sựcủa vương phủ xong sớm muộn gì cũng phải trở về.
Hoàng hậu rất là vui mừng khi Mục Thư Du thức thời như vậy, thấy giờ cũng
không
còn sớm nữa nên nàng cho mọi người ra về.
Sau khi ra cửa mọi người đều cáo biệt nhau, lúc này Mục Thư Du mới phát
hiện
nàng và Ô thục nghi
đicùng đường.
“Ô thục nghi
không
có ngồi kiệu đến sao?” Mục Thư Du tìm đề tài để
nói
chuyện.
“Thần thϊếp luôn thích
đi
bộ ngắm cảnh, ngày thường rất ít khi ra khỏi Tĩnh điện cho nên khó có dịp được ngắm cảnh vật xung quanh, vì vậy thần thϊếp
không
có cho người chuẩn bị kiệu.” Ô Nhạc Song lãnh đạm
nói.
Người này chỉ sợ là tính tình bẩm sinh
đã
như thế, Mục Thư Du cũng
không
cần so đo với nàng ta, vừa khéo nàng ngắm phong cảnh cũng muốn mượn cơ hội này ngắm mỹ nhân, vẻ đẹp Ô Nhạc Song này cũng toát ra
một
loại khí lạnh, Mục Thư Du nhìn nàng ta cảm thấy mát mẻ
không
ít, vì vậy cũng
khôngtiếp tục quấy nhiễu nàng nữa, chỉ cùng nàng ta từ từ
đi
về phía trước, thỉnh thoảng len lén quan sát vài lần.
“Thái phi cảm thấy trong cung như thế nào?”
Ô Thục nghi đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Mục Thư Du nhảy dựng, lập tức chuyển ánh mắt
nói: “khôngtốt cũng
không
xấu, được ăn sung mặc sướиɠ
không
cần phải giống như dân chúng phải bôn ba kiếm sống.”
Ô Thục nghi cười khẽ: “Thái phi
nói
rất đúng, ở trong cung
không
cần lo lắng gì, chỉ cần
không
có hi vọng xa vời
thì
ngay cả xuân thu mấy lần thay đổi cũng có thể khiến cho người ta
không
nhớ được.”
Mỹ nhân này cười
một
cái
thật
đúng là
không
giống người bình thường, quả nhiên là tuyệt sắc, Mục Thư Du đương nhiên biết
rõ
Ô thục nghi vì sao cảm thán, bất quá cũng là vì chuyện thương xuân tiếc thu, hôm nay Thư Yến
đang
được sủng ái, lại vì chuyện Văn phi mà có thể tấn phong thành người thứ hai trong cung mang chức vị Thục nghi, Ô thục nghi này tuy lạnh lùng nhưng cũng
không
phải là
khôngquan tâm, chỉ là Mục Thứ Du cũng
không
cách có nào khuyên giải.
Nữ nhân này
đang
làm cái gì vậy?!
Tần Thừa Thích đứng gần đó nheo mắt nhìn thấy Mục Thư Du và Ô Nhạc Song chậm rãi
đi
tới, vốn đây là cảnh đẹp rất khó thấy được, nhưng lòng
hắn
lại như bốc cháy chỉ vì dáng vẻ Mục Thư Du si ngốc nhìn Ô Nhạc Song.
hắn
hoàn toàn
không
vui. Vô cùng
không
vui!
“Thái phi
thật
cao hứng, vết thương
trên
chân khỏi rồi sao?” Tần Thừa Thích vẻ mặt
không
cảm xúc đón đầu
đi
tới.
Mục Thư Du và Ô Nhạc Song nghe được giọng
nói
của Tần Thừa Thích, hai thân thể đồng thời run
mộtchút, Mục Thư Du là sợ, nhưng lòng Ô Nhạc Song lại rung động, nàng ta
đã
rất lâu
không
gặp Tần Thừa Thích, lúc này cũng bất chấp chuyện phải dè dặt, nàng hướng đôi mắt đẹp như oán như thương nhìn về phía Tần Thừa Thích.
Chỉ là khuôn mặt
hắn
vẫn tuấn tú như trước, nhưng đôi mắt như hồ sâu chưa từng nhìn về phía nàng ta.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, vết thương của thần thϊếp
đã
tốt hơn rất nhiều, vì ở lâu
một
chỗ cũng buồn chán nên thần thϊếp đến thỉnh an Hoàng hậu, cũng vừa để giải sầu.”
“Thỉnh an thôi có cần phải lâu như vậy
không? Vết thương của Thái phi cũng chỉ bị mới đây, có kiệu
không
chịu ngồi là ngại vết thương nhanh khỏi quá sao?” Giọng
nói
của Tần Thừa Thích rất
không
vui.
Tính tình của người này làm sao thế nhỉ, nàng
không
làm gì đắc tội với
hắn, sao
hắn
lại nổi giận với nàng? Hơn nữa nàng là trưởng bối, sao
hắn
lại có thể ở ngay trước mặt Ô Thục nghi khiển trách nàng, còn hoàn toàn
không
để ý thể diện của nàng.
“Tại sao
không
nói
gì, chẳng lẽ trẫm
nói
sai sao?” Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du cúi đầu
không
nóithì
càng tức giận, mới vừa rồi
không
phải vẫn cùng Ô thục nghi vừa
nói
vừa cười, đến khi thấy
hắn
thìlại
không
có phản ứng.
“Hoàng thượng dạy rất đúng, thần thϊếp biết sai rồi.”
“Ai dạy dỗ Thái phi, trẫm là vì muốn tốt cho người, người
không
hiểu chuyện như vậy trẫm đành phải lo luôn chuyện này thôi. Vu Trung, cho người đỡ Thái phi lên kiệu.”
Vu Trung lập tức sai Như Lan Như Ý
đi
đỡ Mục Thư Du, sau đó lại để cho hai tên tiểu thái giám vội vàng
đi
theo.
“Thời tiết rất nóng nực, Hoàng hậu
đã
đồng ý cho nàng
không
cần ngày ngày thỉnh an, nghe
nói
thi thư của nàng ngày càng tiến bộ, trẫm rỗi rảnh
sẽ
tới thăm nàng.” Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du ngồi vào cỗ kiệu, sau đó lại cùng Ô Nhạc Song
nói
vài câu rồi cũng bước lên bộ liễn.
“Thục nghi, nơi này nắng rất lớn, hay là trở về
đi.” Cung nữ Thu Hà
nhỏ
giọng nhắc nhở
một
câu với Ô Nhạc Song vẫn đứng ở chỗ cũ bất động
thật
lâu.
“Khí chất giống nhau, nhưng lại nhiều hơn vài phần sức sống, chính là thua ở chổ này sao?” Mắt của Ô Nhạc Song
ẩn
chứa
sự
u sầu lẩm bẩm
nói, nàng nghĩ tới ngày xưa Tần Thừa Thích hết mực sủng ái mình, chỉ lắc đầu tiếp tục bước
đi.
Mục Thư Du nghĩ tới chuyện vừa rồi, nhất định là nàng
đã
mất hết mặt mũi trước mặt Ô Thục nghi, nàng vốn có ý muốn kết giao với nữ nhân băng giá kia, bây giờ nhìn lại là nàng
đang
trèo cao rồi.
“Nghĩ gì thế?”
“Ô Thục nghi nhất định là
không
coi trọng ta.” Mục Thư Du vì tức giận nên
đã
quên quy củ, lúc đáp lời cũng
không
thêm câu “Hồi bẩm Hoàng thượng” ở phía trước, trực tiếp
đi
vào vấn đề.
“Hồ đồ, nàng ta nghĩ gì có liên quan gì đến Thái phi? Người là Thái phi, cần gì để ý
một
Thục nghi nghĩ cái gì, người coi trọng nàng ta sao? Thaí phi
không
nói, trẫm còn nghĩ
không
ra, vừa vặn trẫm cũng muốn hỏi Thái phi, Ô thục nghi thực
sự
tốt như vậy sao?” Tần Thừa Thích ngồi
trên
ghế dựa nhìn Mục Thư Du.
“Hôm nay thần thϊếp và Ô thục nghi là lần đầu gặp mặt, tốt hay
không
thần thϊếp làm sao biết được, Hoàng thượng hỏi giỏi hay
không
thần thϊếp thực
không
cách nào trả lời.” Mục Thư Du cảm thấy nghi vấn của Tần Thừa Thích quả thực là
không
cách nào giải thích được.
Tần Thừa Thích cười nhạo
một
tiếng: “không
biết?
không
biết
thì
vì sao mắt Thái phi lại cứ dính
trênngười Ô thục nghi
không
buông vậy,
không
phải là vì thấy nàng tốt sao? Vừa rồi nếu trẫm
không
qua đó, sợ là Thái phi
đã
trực tiếp theo nàng ta tới Tĩnh điện.”
Tức nhất chính là
hắn
đường đường là ngôi cửu ngũ chí tôn nàng lại
không
muốn gặp, lại đem tâm tư đặt
trên
người Ô thục nghi, Tần Thừa Thích nhìn ánh mắt của Mục Thư Du giống như có điều suy nghĩ, tiền triều xác thực thịnh hành chuyện tình bách hợp (2), chẳng lẽ trong Ngọc Phù cung cũng có chuyện này sao?
(2) Là chuyện nữ
yêu
nữ
Vu Trung đứng sau lưng Tần Thừa Thích, dùng sức cắn chặt đầu lưỡi của mình, lấy đau đớn để kiềm chế
sự
buồn cười, Hoàng thượng đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi, dung mạo Ô thục nghi rất xinh đẹp,
hắn
nhìn quen nên cảm thấy cũng bình thường. Còn Thái phi mới gặp gỡ lần đầu, nhìn nhiều hơn vài cái cũng
không
có gì sai đâu, lòng
yêu
cái đẹp mọi người đều có, huống chi Thái phi còn
không
ghen ghét vẻ đẹp của Ô thục nghi, sao ngược lại Hoàng thượng lại ghen tị với Ô thục nghi thế này?!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cẩm Tú Đỉnh
- Chương 11