Sở Hi bước ra khỏi nhà và hỏi thăm một người đàn ông đang đi lấy củi về, lúc đó mới biết rằng cả gia đình đã ra ngoài tìm Tiêu Dịch Hàn.
"Có phải Tiêu Dịch Hàn đã xảy ra chuyện gì không?" Sở Hi tim đập thình thịch, đặt bánh sồi xuống rồi rời khỏi nhà.
Sau khi Sở Hi đi ra, cô nhìn về hướng núi Phù Ngưu, chân trái của Tiêu Dịch Hàn có chút bất thường khi anh cứu cô và rời đi, hơn nữa, đã cả một buổi chiều Tiêu Dịch Hàn chưa quay lại, Sở Hi lo lắng rằng Trên đường xuống núi đã gặp phải chăng đã gặp nguy hiểm ?.
Dù sao cũng là do cứu cô, nhất là hiện tại bọn họ coi như là người một nhà, dựa vào những người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ đó đi tìm người, sẽ có chút không thể.
Sở Hi không ngừng nhìn về phía núi Phù Ngưu, cẩn thận xác định dấu vết trên mặt đất, cách con đường cô đi lên núi khoảng vài trăm mét, cô phát hiện dấu vết cỏ dại bị giẫm nát, trên đó có dấu vết cỏ mờ nhạt. Một số giọt máu cũng có thể được nhìn thấy.
"Hắn bị thương à?" Sở Hi trong lòng đột nhiên dâng lên cổ họng, cô đã nhận ra tư thế đi lại của Tiêu Dịch Hàn trước đó không ổn, có lẽ cô ấy đã khiến hắn bị thương nặng hơn khi bế cô lên.Sở Hi bước nhanh hơn, lần theo dấu vết cỏ dại để tìm ra, điều này ít nhất chứng minh hướng đi này là chính xác.
Tiêu Dịch Hàn cảm thấy mình thật xui xẻo, vết thương ở chân trái gần như đã lành lại, lại bị nữ nhân ngu xuẩn kia đè trọng thương.
Trên đường về,nhìn thấy một con dê đơn độc, do không dám sử dụng chân trái nên vô tình bị con dê đẩy ngã vào cái bẫy bỏ hoang này. Bây giờ chân hắn không cử động được nữa chứ đừng nói là đi ra ngoài.
"Quả nhiên, nếu đυ.ng phải nàng thì sẽ không có chuyện gì tốt ."
Tiêu Dịch Hàn chạm vào cái chân trái đau nhức của mình, chắc là nó đã gãy hoàn toàn rồi.Hắn mấy lần cố gắng đứng dậy và trèo ra khỏi bẫy, nhưng tất cả đều là do vết thương quá nặng, đau ở chân trái. Đều Không thành công.
"Tiêu Dịch Hàn,ngươi ở đâu? Tiêu Dịch Hàn ,ngươi có nghe thấy không?"
Cổ họng Sở Hi tràn ngập khói, trời đã tối, trên người cô thậm chí còn không có bật lửa hay các thiết bị chiếu sáng khác. Đã có một chút không nhìn rõ đường.
Tiêu Dịch Hàn nhìn lại chính mình, hắn giống như dã thú bị mắc bẫy, thân thể bùn đất, chân như thế này, nếu như nữ nhân kia nhìn thấy, không biết sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt gì. .
Tiêu Dịch Hàn không muốn Sở Hi tìm thấy mình như vậy nên nhất quyết giữ im lặng, không lâu sau, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, suýt chút nữa hất ra một ngụm máu của Tiêu Dịch Hàn,hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong vòng tay cô đang nhắm mắt gào thét, không phải Sở Hi thì chẳng ai khác.
"Im đi!" Tiêu Dịch Hàn cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị xuyên thủng, người phụ nữ này trước đây không phải là người ăn nói nhẹ nhàng nhất, sao hôm nay lại ồn ào như vậy.
"A? Tiêu Dịch Hàn,ngươi ở đây sa?ngươi không sao chứ? Cả nhà đều đang tìm ngươi,thật may là ta đi đúng hướng."
Sở Hi có chút kinh ngạc, có chút xấu hổ. Hôm nay hình như cô để Tiêu Dịch Hàn làm tấm lót thịt cho cô hai lần, Ừm, hình như không ổn rồi.
"Nếu như ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ không chết nhanh như vậy."
Tiêu Dịch Hàn cảm thấy có chút khó thở, hắn đã một ngày không ăn gì, chân chảy máu rất nhiều, khiến hắn cảm thấy khó chịu. choáng váng, vừa rồi hắn bị làm đệm thịt, sau một lát, nội tạng sẽ lệch khỏi vị trí.