Chương 52: Buôn bán nhỏ, không chịu nổi hai người tới giày vò

Nàng nói xong lại xoay người muốn rời đi, Vương thị bước nhanh lên phía trước lần nữa ngăn cản nói: "Khuê nữ à, ngươi cũng không thể đứng nhìn tỷ tỷ ngươi nhảy vào trong hố lửa vậy chứ!"

Khóe miệng Phượng Chỉ U khẽ nhếch lên: "Trước đó vài ngày chẳng phải bà còn khen nhà Trương Thanh Phong có bao nhiêu tốt, lúc này sao lại là hố lửa rồi? Lúc bán tôi cho Lý Tam có biết đó cũng là hố lửa không?"

Vương thị nhất thời kinh ngạc, cắn răng, lại mặt dày mà nói: "Ta nói này Chỉ U, những chuyện kia đều đã qua rồi, ngươi cũng không cần lấy ra châm chọc nương nữa, hơn nữa trong túi Lý Tam trên trấn đều là bạc, nếu ngươi thật sự gả tới đó, cũng là tới hưởng phúc mà."

Phượng Chỉ U gật gật đầu: "À, thì ra nương nghĩ như vậy, vậy việc này tôi sẽ giúp bà, tìm lý chính nói một chút, sau đó để tỷ tỷ gả cho Lý Tam, rồi bà lại quay sang hắn ta đòi chút bạc, để tỷ tỷ tới nơi đó hưởng phúc đi."

Vương thị ngẩn người: "Này...... Chỉ U coi như nương van cầu ngươi, cầu xin lý chính, chỉ hủy bỏ cọc hôn sự này là được, những chuyện khác nương sẽ xử lý."

Phượng Chỉ U lắc đầu: "Chuyện này không được, nếu muốn tôi tìm lý chính cầu tình, tỷ tỷ nhất định phải gả cho Lý Tam, nếu không thì khỏi bàn nữa."

Nói xong nàng liền bỏ qua Vương thị đi vào sân, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Phượng Chỉ Thu và Quý Hiểu Hà chờ ở cửa nhà mình đã lâu.

Phượng Chỉ Thu vừa nghe thấy tiếng động, vội vàng phục hồi tinh thần, lại phát hiện trong tay bọn họ cầm rất nhiều đồ, nhất thời có hơi khϊếp sợ.

"Có phải các người phát tài rồi không, lại có thể mua được nhiều đồ ăn ngon như vậy? Hắc hắc, muội tử, có phải muội nên mời nhị ca nhị tẩu muội một bữa không?"

Phượng Chỉ U nhíu mày: "Nhị ca, thứ này, là để chiêu đãi đại ca đại tẩu đã làm việc giúp muội, chỉ là huynh..."

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn tới nhìn lui trên người Phượng Chỉ Thu, mà ánh mắt cũng mang theo vài phần ghét bỏ.

Sắc mặt Phượng Chỉ Thu lập tức thay đổi, không đợi hắn ta nói chuyện, Quý Hiểu Hà đã tức đỏ mặt: "Muội tử, ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ muốn nhị ca ngươi đến làm việc cho ngươi?"

Phượng Chỉ U vội vàng xua tay: "Nhị tẩu hiểu lầm, tôi cũng không có ý này, huynh ấy có tới hay không đều là việc của hai người, không có quan hệ gì với tôi."

Quý Hiểu Hà lạnh mặt: "Chỉ U a, đã phân gia rồi, cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào đại ca đại tẩu ngươi, nhà này thật vất vả mới phân ra được, ngươi lại xem người ta như nô ɭệ mà sai bảo, để người ngoài biết lại chê cười cho đấy!"

Đại tẩu Đặng Kỳ Kỳ luôn thành thật cũng hơi khó chịu: "Đệ muội, muội nói cái gì vậy, Chỉ U cũng không tìm tới ta và ca ca muội, là chúng ta tự nguyện tới, muội cũng đừng nên oan uổng cho muội ấy."

Quý Hiểu Hà nhíu mày, lời muốn nói cũng bị chặn lại, sau đó lại giận dữ nói: "Tẩu...... Tẩu thật là quá tốt nên bị người ta lừa gạt rồi, cho các ngươi ăn chút gì ngon, thì thật sự coi mình là lừa mặc cho người ta sai khiến."

Phượng Chỉ Minh lúc này thật sự là không chịu nổi nữa: "Nhà lão nhị, ngươi nói lời này cũng quá khó nghe, dù sao hiện tại ngoài ruộng cũng không có việc gì, chúng ta giúp Chỉ U làm chút việc, sao ngươi lại bày ra dáng vẻ tức giận thành như vậy?"

Vẻ mặt Quý Hiểu Hà bất đắc dĩ buông tay: "Mặc kệ các ngươi vậy, cứ làm đến mệt chết đi rồi cũng không biết chết như thế nào đâu."

Vẻ mặt Phượng Chỉ U lạnh lùng: "Nhị tẩu, công việc ở chỗ tôi đâu có nặng nề như vậy, chỉ là một đống bình bình lọ lọ nhỏ thôi, sao có thể mệt chết người được?"

Quý Hiểu Hà liếc mắt một cái, tức giận nói: "Đừng nghĩ nói thế thì chúng ta sẽ đến chỗ ngươi làm việc, chúng ta đều mặc kệ, ở nhà mình nằm không phải thoải mái sao."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Nhị tẩu suy nghĩ nhiều rồi, cho dù hai người muốn đến tôi cũng không có ý định cần tới, chỗ tôi buôn bán nhỏ, không chịu nổi hai người các ngươi tới giày vò."

"Cô......"

Đôi môi Quý Hiểu Hà tức giận đến run lên, không nói nổi nên lời.

Mà lúc này, có mấy phụ nhân đeo gùi vừa vặn đi ngang qua, Hàn Vạn Hương tươi cười nhìn Phượng Chỉ U: "Chỉ U à, hôm nay sao lại trở về sớm như vậy."

Phượng Chỉ U cũng mỉm cười đáp lại: "Hôm nay mọi người lên núi hái được không ít thảo dược rồi? Về sau nếu tôi về muộn, thì cứ giao thảo dược cho nam nhân hoặc đệ đệ của tôi là được rồi, khi về tôi sẽ tính tiền cho các vị."

"Được, như vậy đỡ cho chúng ta phải chạy qua chạy lại."

Phượng Chỉ U kiểm kê thảo dược một chút, rồi đưa cho mỗi người bọn họ năm đồng xu.

Một người phụ nữ trong đó mang vẻ mặt vui mừng nói: "Chỉ U à, nghe nói ngươi không cần nhiều người hái thuốc như vậy, nhà đại nương cũng rất khó khăn, lúc này công việc ngoài ruộng cũng xong rồi, muốn tìm việc làm cũng nào có ai cần đến đám phụ nhân chúng ta đây, may nhờ cô nương ngươi, không chỉ cho đại nương đi hái thuốc, chỗ ngươi còn cho giá cao nữa, y thuật đường trên trấn căn bản coi thường thảo dược của chúng ta, nếu như ta mất việc này, người trong nhà chỉ sợ đều phải chịu đói qua ngày rồi."

Phượng Chỉ U cười cười: "Đại nương, tôi làm gì có nói như vậy chứ, mọi người cứ yên tâm hái đi, thảo dược hái được tôi đều mua, nhưng ở trên núi nhất định phải chú ý an toàn."

Những người xung quanh vừa nghe thấy không phải lời của Phượng Chỉ U, mọi ánh mắt dừng ở trên người Hàn Vạn Hương.

Hàn Vạn Hương sững sờ sợ hãi: "Nhìn ta làm gì, cái gì ta cũng không nói mà."

Nói xong hoảng hốt đi ra khỏi cửa viện.

Phượng Chỉ U cũng nhìn ra được việc này là Hàn Vạn Hương giở trò quỷ, lạnh giọng nói: "Mọi người cứ yên tâm hái thuốc, một đồng xu tôi cũng sẽ không thiếu của mọi người, không nên dễ dàng tin lời một số người hồ ngôn loạn ngữ, đều ở cùng một thôn, việc nhỏ tôi sẽ không so đo, nhưng nếu tôi lại nghe thấy có người không có việc gì ăn nói lung tung, việc đầu tiên là tôi sẽ không cho nàng ta làm việc ở chỗ tôi nữa."

Các phụ nhân nghe xong mới rời đi, lời này ngày mai nhất định phải truyền đến cho Hàn Vạn Hương.

Phượng Chỉ Thu cùng Quý Hiểu Hà đứng ở một bên xem cả nửa ngày, nhìn thấy trong ngực Phượng Chỉ U có nhiều bạc như vậy, ánh mắt trợn trừng hơn nửa ngày, nếu không phải Quý Hiểu Hà oán hận đánh hắn ta một cái, có thể đến bây giờ hắn ta vẫn còn đang ngây ngốc.

Phượng Chỉ Thu cố nặn ra một nụ cười: "Muội tử thật đúng là đã phát tài rồi!"

Phượng Chỉ U cười nhạt: "Nhị ca khách khí."

Con ngươi Phượng Chỉ Thu lóe lên, trao đổi ánh mắt với Quý Hiểu Hà, lúc này mới xoa xoa hai tay xấu hổ mở miệng: "Muội muội à..."

Còn chưa kịp nói xong, Phượng Chỉ Thu đã nghe thấy tiếng cười nhạt: "Nhị ca, bạc trong tay tôi là do tôi vất vả cực khổ kiếm được, chính tôi cũng không nỡ tiêu, hai người cũng đừng đánh chủ ý lên bạc trong tay tôi làm gì."

Quý Hiểu Hà bị Phượng Chỉ U nhìn thấu thì vẻ mặt tức giận, lớn tiếng nói: "Phượng Chỉ U ngươi là cái thứ gì, có tiền quên gốc rồi? Lại có thể trơ mắt nhìn ca ca tẩu tử ngươi không có cơm ăn sao?"

Sắc mặt Phượng Chỉ U lạnh lùng: "Các người nói chuyện thì suy nghĩ một chút, lúc trước phân gia các người đã cho tôi cái gì? Lúc đó tôi và đệ đệ chịu đói các người có cho chúng ta một miếng lương khô nào không? Làm khó dễ tôi như thế nào trong lòng các ngươi không tính đến sao? Còn tới chỗ tôi đòi ăn, các người cũng xứng?"

Quý Hiểu Hà sửng sốt, nhất thời thẹn đến đỏ mặt.

Phượng Chỉ U lại lơ đễnh, lần nữa nói: "Đừng tưởng rằng ai cũng như các người, việc thì không chịu làm còn tìm đến tôi đòi tiền, các người không biết xấu hổ sao, trong bụng chỉ nghĩ ra được mấy cái quỷ kế, ai có thể để cho các người cả ngày tính kế vậy hả?"

Nghẹn nửa ngày Phượng Chỉ Thu mới gào to: "Việcnày không liên quan đ