Liễu Quế Lan nhất thời bị nghẹn lời, lão thái bà nào ngờ nha đầu này lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, lôi chuyện cũ ra nói bà.
Phu thê Phượng Chỉ Minh ở một bên nóng lòng muốn về mặc thử, định thay Phượng Chỉ U nói gì đó, nhưng Phượng Chỉ U lại mỉm cười nói với bọn họ: "Ca ca tẩu tử mau vào phòng thử quần áo đi, muội cũng về đây."
Dứt lời Phượng Chỉ U cũng không để ý đến Vương thị và Liễu Quế Lan nữa, xoay người rời đi.
Liễu Quế Lan ra vẻ vô tội nhìn Phượng Chỉ Minh: "Đại phòng ngươi nói xem đây là chuyện gì, rõ ràng ta là vì Phượng nha đầu mà suy nghĩ, nhưng nàng..."
Không đợi lão thái bà nói xong, Đặng Kỳ Kỳ kéo cánh tay Phượng Chỉ Minh đi về phòng, sau đó dùng sức đóng cửa phòng lại.
Liễu Quế Lan bị hết người này đến người khác làm ngơ, tức giận nện mạnh quải trượng xuống đất: "Phản rồi, đều làm phản rồi, đều xem lão thái thái ta có tuổi rồi, làm quả hồng mềm, ai cũng muốn nắn bóp gì cũng được phải không, Xuân Tú gọi Đại Sơn tới cho ta."
Vương thị sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười: "Nương, Đại Sơn sáng sớm đã lên trấn làm việc rồi, tối mới trở lại."
Liễu Quế Lan nhăn tít mày lại: "Sao ngày nào cũng để Đại Sơn lên trấn làm việc thế, mệt hỏng rồi thì phải làm sao? Người làm nương tử như ngươi thật là biết thương phu quân nhà mình quá nhỉ, cứ để cho Đại Sơn ra ngoài chịu tội, ngày mai nói cho Đại Sơn không được đi nữa, thành thật ở nhà cho ta, đỡ cho người làm nương như ta nhớ thương."
Vương thị ra vẻ tủi thân: "Nương à, cũng không phải là con để cho Đại Sơn ra ngoài làm việc, đêm hôm đó con đã khuyên chàng không cho chàng đi làm nữa rồi, nhưng tính chàng cố chấp nhất quyết không nghe, nói là mình ở trấn chỉ có cái miệng làm việc thôi, một chút cũng không mệt mỏi, nếu không kiếm chút bạc, dựa vào chút lương thực ít ỏi kia, mùa đông này sợ sẽ không sống qua được."
Vương thị cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, sao Liễu Quế Lan có thể nghe không ra, tức giận nói: "Xuân Tú ngươi cũng thật có bản lĩnh, nói cứ như là bà bà ta đang làm khó ngươi, nhà này nếu không phải do ngươi, có thể thành cái dạng này sao? Bạc trong tay không phải bị ngươi lấy bồi thường cho Lý Tam sao? Đây là ai gây ra hả?"
Vương thị thấy Liễu Quế Lan nổi giận, liên tục cúi đầu nhận sai: "Nương, đừng nóng giận, trước kia là do con hồ đồ, làm ra chuyện như vậy, liên lụy nương, chẳng qua nương yên tâm, về sau con nhất định hiếu kính nương thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho người đói rét."
Liễu quế Lan liếc mắt, khinh thường nói: "Cũng đừng nói dễ nghe như vậy, ta bây giờ có thể đi lại, đợi đến khi ta thật sự già rồi không đi lại được nữa, lại không biết các ngươi sẽ ức hϊếp lão thái thái ta như thế nào đây."
Vương thị cười giả lả: "Nương, người đừng nói đùa, ta hiếu kính người còn không kịp nữa là."
Đây là lần đầu bà ta nói chuyện trái với lương tâm, cảm giác trong lòng không được tự nhiên, bà ta cũng muốn hiếu kính thật tốt Liễu Quế Lan! Để cho lão thái bà sớm yên nghỉ.
Liễu Quế Lan ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo mạn: "Thân thể này của ta rất khỏe mạnh, chuyện hiếu kính ta để sau rồi nói, lão thái thái ta cũng chưa hồ đồ, bạc trong tay tiền phòng thân của ta, ai muốn cũng đừng hòng lấy được, đến khi ta thật sự già rồi, tức phụ Trương gia có thể hầu hạ ta, ta sẽ đưa bạc trong tay cho tức phụ Trương gia, nếu tức phụ Lý gia có thể hiếu kính ta, thì ta lại đưa bạc trong tay cho tức phụ Lý gia, đầu năm nay, không có bạc thì dù là mẹ ruột cũng phải đứng sang một bên."
"Nương, nương nói gì vậy, con là con dâu của mẹ, tất nhiên là con hiếu kính nương rồi."
Liễu Quế Lan lạnh mặt, căn bản không chấp nhận lời nịnh nọt như vậy: "Buổi tối bảo Đại Sơn đến phòng ta một chuyến."
Nói xong lão thái bà chống quải trượng trở về, nhưng mới vừa đi được hai bước, lại ngừng lại, lạnh lùng nói: "Đúng rồi, ngày mai ngươi đến Ngô phủ đòi chút bạc về, mấy năm nay chiều chuộng nuôi nấng nữ nhi này như đại tiểu thư trên trấn, nếu Linh nhi đã có địa vị ở Ngô phủ rồi, thì cũng nên lấy chút bạc hiếu kính Phượng gia chúng ta."
"Nương nói rất đúng, Linh nhi hiếu kính Phượng gia là việc nên làm, mấy ngày tới con qua đó một chuyến."
Vương thị ngoài miệng gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng thì đã sớm lôi tám đời tổ tông của Liễu Quế Lan ra mắng sa sả, bán nữ nhi của mình thì không nói, bây giờ còn bắt bà ta đến phủ nữ nhi đòi bạc cho Phượng gia, thật đúng là tức chết bà ta mà.
...
Hôm sau Trịnh phủ.
Trịnh lão gia uy nghiêm ngồi trên ghế dài nghe hạ nhân bẩm báo.
"Lão gia, Phượng Chỉ U kia là một nha đầu nông thôn chân chính, trong nhà có một kế mẫu Vương thị ăn không ngồi rồi, tổ mẫu Liễu Quế Lan cũng không phải là đèn cạn dầu, phụ thân Phượng Đại Sơn chính là một kẻ vô dụng, nhị ca cùng nhị tẩu lười muốn chết, đại ca cùng đại tẩu đi theo Phượng Chỉ U cùng nhau làm ăn buôn bán."
Hộ vệ Đại Minh Tử nói tới đây dừng một chút, trộm nhìn Trịnh lão gia một cái.
Trịnh lão gia nhìn có vẻ vui vẻ nói: "Nói tiếp đi."
"Vâng, tiểu nhân nghe nói cả nhà bọn họ cách đây không lâu đã phân gia, náo loạn một trận, tỷ tỷ Trịnh Kim Linh của Phượng Chỉ U bị tổ mẫu Liễu Quế Lan bán đến Ngô phủ làm tiểu thϊếp, hơn nữa còn nghe nói, người Trịnh Kim Linh hận nhất chính là Phượng Chỉ U."
Trịnh lão gia lập tức hào hứng ra mặt: "Ha ha, bất hòa là tốt nhất, Ngô lão gia lớn tuổi như vậy còn cưới tiểu thϊếp, thú vị đấy."
Đại Minh Tử không biết tại sao, nhìn lão gia nhà mình cao hứng, hắn ta cũng hớn hở cười theo.
Nhưng ánh mắt Trịnh lão gia bỗng trở nên lạnh lẽo, làm cho trong lòng hắn ta cũng trở nên căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng im bặt.
Nhưng một lúc sau, ông ta lại khôi phục lại: "Ha ha, Đại Minh Tử, việc này ngươi làm rất tốt, theo ta biết ngươi không phải có quan hệ tốt với một tỳ nữ Ngô phủ sao? Mấy ngày nay thân thiết với nàng ta một chút. Đi, trước tiên theo ta đi gặp tiểu nha đầu Phượng Chỉ U, sau đó đến phòng thu ngân lĩnh hai lượng bạc, để ngươi tìm nàng ta vui vẻ."
Hộ vệ tên Đại Minh Tử này vừa nghe thưởng bạc, trong lòng bỗng bay bổng, liên tục gật đầu phụ họa, rồi chân chó đi theo Trịnh lão gia ra ngoài.
Cửa tiệm mỹ phẩm Chỉ U.
Trịnh lão gia xuống xe ngựa, rất là cao ngạo đi vào trong, đi trước mở đường chính là hộ vệ Đại Minh Tử.
Hắn ra trưng ra vẻ mặt khinh khỉnh, vừa vào tiệm đã bắt đầu hô to: "Phượng Chỉ U đi đâu rồi, Trịnh lão gia đến còn không ra nghênh đón, người nhà quê các ngươi thật sự là không hiểu quy củ."
Phượng Chỉ Minh đối chiếu sổ sách ở phòng ngoài lập tức lạnh mặt: "Tiểu tử ngươi nói gì vậy?"
Đại Minh Tử khinh bỉ đáp: "Bớt nói nhảm đi, mau gọi Phượng Chỉ U ra đây."
Phượng Chỉ U ở phòng trong nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì bất giác lạnh mặt, nói với Đặng Kỳ Kỳ đang bận rộn: "Đại tẩu chăm sóc cho khách nhân này trước giúp muội, muội đi một lúc sẽ quay lại."
Đặng Kỳ Kỳ nhẹ nhàng gật đầu: "Được, muội cẩn thận một chút."
"Vâng, không sao đâu."
Hiện tại đã là buổi trưa, khách cũng không nhiều lắm, còn lại mấy vị nữa mình đại tẩu Đặng Kỳ Kỳ có thể chăm sóc được.
Trải qua mấy chuyện lần trước, Đặng Kỳ Kỳ đối với cách làm việc của Phượng Chỉ U rất tin tưởng, cảm thấy Phượng Chỉ U có thể xử lý tốt được mọi chuyện, nàng thậm chí còn coi Phượng Chỉ U là chỗ dựa vững chắc nhất của mình, hơn nữa có Phượng Chỉ U hỗ trợ, nàng cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước không ít.
Phượng Chỉ U không chút hoang mang từ phòng trong đi ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn không ra cảm xúc gì, thong dong nói với Phượng Chỉ Minh: "Đại ca huynh cứ bận việc đi, chuyện này để muội xử lý."