Trải qua vài lần mày mò, trình độ làm mứt của Ngô thị càng ngày càng cao, mắt thấy sắp hết mùa, cây đào sắp không còn ra trái nữa, Đan Niên hàm súc nhắc nhở Ngô thị đem phần mứt đào còn dư cất đi, đợi đến mùa đông lễ tân niên lại bán cho Phùng chưởng quầy, như vậy mới có thể bán với giá tốt hơn.
Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn cảm thấy suy nghĩ của Đan Niên hết sức có đạo lý, nhưng Ngô thị lại kiên quyết không đồng ý. Y theo lời của nàng, Phùng chưởng quầy lúc trước đã giúp các nàng, đến nay chưa từng khất nợ, mỗi lần còn gửi tiền đặt cọc, chúng ta cũng không thể làm thất vọng người ta.
Đan Niên không thể lí giải tâm tư của cổ nhân. Trong mắt nàng, trên thương trường không thể nói chuyện mang ơn hay xin lỗi. Bất quá nàng chỉ là một đứa nhỏ, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, nhiều nhất là giả vờ chỉ linh cơ nhất động, đề tỉnh người lớn một câu.
Ngô thị cách chừng mười ngày, tám ngày lại lên trấn giao hàng, có lẽ là do đi nhiều, mặt mũi được mở rộng, con người cũng dần dần thay đổi, không còn nhút nhát như khi còn rúc mình trong căn nhà nhỏ kia.
Mỗi ngày, hễ rảnh là Ngô thị lại chạy đi thu mua đào còn sót lại trên cây của những hộ ngoài thôn, chuẩn bị nguyên liệu để làm, đối ngoại là nói đứa nhỏ trong nhà thích ăn.
Thường xuyên đi lại, mỗi lần lên trấn đều có thể kiếm về gần năm mươi đồng tiền, hai nhà chia nhau năm năm. Ngô thị vốn là người điệu thấp, dành dụm tiền cũng vì cho Tiểu Thạch đến trường.
Ngay cả khi trong tay rủng rỉnh tiền, Ngô thị vẫn mặc tấm áo vải lam sờn cũ, đến một sợi dây cột tóc hay trâm cài cũng không mua, sợ bị mẹ chồng biết. Nhờ vậy, cho tới nay vẫn bình an vô sự, chưa khiến ai chú ý.
Đan Niên ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, tính tình Ngô thị trở nên sáng sủa là chuyện tốt, nhưng Ngô thị đối việc này rất tích cực, thu mua đào nhà người ta để làm mứt, còn muốn chia làm năm năm với nhà Đan Niên, lại chẳng phải sẽ kiếm thêm được bao nhiêu tiền nhưng Ngô thị vẫn kiên trì cách tám ngày phải đi lên trấn trên một chuyến.
Thẳng đến một buổi chiều, khi Trương thị đưa Tiểu Hắc Mai đến học may vá, bắt đầu to nhỏ với Tuệ Nương chuyện của Ngô thị.
“Đại tẩu tử a, ta là hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngàn vạn chớ qua lại với mẹ Tiểu Thạch. Ngươi không biết nàng ta đã phạm chuyện gì đâu!” Trương thị thần thần bí bí nói.
Mỗi lần Tiểu Hắc Mai tới đều ở tiền viện, Đan Niên không cho nàng ra hậu viện. Trong hậu viện Ngô thị đang làm mứt, nàng không muốn để cho nhiều người biết nhà bọn họ và Ngô thị có khoản thu nhập thêm.
“Chuyện gì?” Tuệ Nương cau mày lại, Trương thị này tuy rằng làm người không được tốt lắm, nhưng tin tức vẫn là thật linh thông.
Trương thị vừa thấy đã hấp dẫn được Tuệ Nương, liền hé lộ, “Ngươi không biết a? Toàn bộ người trong Thẩm gia trang đang nghị luận nàng ta đó a!”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tuệ Nương lo lắng, ngữ khí cũng rất không bình tĩnh.
“Ngô thị đó a, nguyên lai chính là đồ đĩ, nghe nói thường xuyên đi lên trấn trên, gian díu với chưởng quầy của một cửa hàng điểm tâm…” Trương thị vội vàng nói.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tuệ Nương cả giận nói.
“Đại tẩu tử, ta đâu có nói bậy a, có người tận mắt nhìn thấy! Đồ đĩ kia cùng dã nam nhân sờ soạng nhau trong cửa hàng.” Trương thị thấy Tuệ Nương không tin lời mình, có chút nóng nảy.
Đan Niên đẩy Trương thị ra, trừng to mắt, mắng: “Ngô thẩm thẩm mới không phải người như vậy! Thím lại nói lung tung liền dẫn nữ nhi của mình đi ra ngoài!” Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng động tác chống nạnh của Đan Niên lại thập phần khí thế.
Trương thị cười mỉa nói: “Đan Niên, con chớ bị đồ đĩ kia lừa, mặt ngoài giả bộ…”
Tuệ Nương chịu không nổi Trương thị cứ một câu lại nói “Đồ đĩ”, mắng: “Câm miệng, lời này có thể nói trước mặt đứa nhỏ sao!”
Trương thị sửng sốt, thấy Tuệ Nương không có vẻ hoài nghi mình, đoán Tuệ Nương cũng biết việc này, liền làm bộ như ghét bỏ, phun một ngụm nước miếng xuống đất.
“Ngươi nói đồ đ… mẹ Tiểu Thạch sao lại như vậy? Thẩm gia trang ta bao nhiêu năm nay chưa từng có một da^ʍ phụ! Toàn bộ người trong Thẩm gia trang đều biết, chỉ riêng nhà bọn họ vẫn chưa hay biết gì.” Trương thị thấy Tuệ Nương trợn mắt nhìn mình, vội vàng sửa miệng.
Tuệ Nương cũng không còn tâm tư tiếp tục dạy học, vội vàng chỉ dẫn Tiểu Hắc Mai vài câu, liền nói trong ruộng có việc, phải dẫn Đan Niên đi tìm ba bọn nhỏ, bảo Trương thị dẫn Tiểu Hắc Mai về nhà.
Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch đang ngồi học trong trong thư phòng ở hậu viện, hai đứa nhỏ đã tám tuổi, phải đợi đến năm sau mới có thể gởi lên thư viện, Thẩm Lập Ngôn đã lên thư viện quan sát một vòng, kết luận là hai đứa học sinh nhà mình được nuôi thả quá mức, thể chế từ nay trở đi đổi thành học cả ngày.
Tuệ Nương không muốn hai đứa nhỏ bị phân tâm, dặn hai đứa phải nghiêm cẩn học, liền mở then cửa, ôm Đan Niên vội vàng đến nhà Ngô thị.
Trương thị trốn ở sau nhà Đan Niên, thấy hai người vội vàng đi, mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý. Nàng chính là không ưa nhìn Ngô thị được nhà Đan Niên yêu thích như vậy. Nhà Đan Niên có nhiều nhất là bạc, ngày thường chỉ thấy Ngô thị tận tâm nịnh bợ, còn đem con trai mình đưa lại đây làm cái thứ thư đồng bỏ đi gì đó, khẳng định được không ít ưu việt.
Tuệ Nương vội vàng chạy tới nhà Tiểu Thạch, người mở cửa vận là cô cô Tiểu Thạch – Thúy Lan. Thúy Lan cao thấp nhìn một lượt, thấy không mang lễ vật gì tới, gương mặt lập tức sụp xuống ba phần, cong cong miệng định kêu mẹ mình ra. Tuệ Nương chẳng hơi đâu mà so đo với nàng, chỉ nói mình là tới tìm Ngô thị la cà nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay đã hết mùa đào, Ngô thị đành phải đợi thêm một hai tháng nữa, tới mùa táo chín lại làm chút mứt. Không còn công việc kiếm ra tiền, Ngô thị cảm thấy ngồi cứ chờ vô ích thì không ổn, nên tranh thủ lúc rảnh rỗi, may vài cái hầu bao*, định thêu xong sẽ lại bán đổi vài đồng tiền.
* Hầu bao = túi tiền = bóp/ví của người hiện đại bây giờ.
Tuệ Nương vào phòng Ngô thị, dặn Đan Niên ngồi trên bậc cửa, có người lại thì gọi các nàng. Xoay người liền kéo Ngô thị, không chút vòng vo hỏi thẳng: “Muội tử, ngươi và Phùng chưởng quầy là có chuyện gì?”
Mặt Ngô thị đỏ lên, lập tức trấn định lại, “Tỷ tỷ nói cái gì vậy, ta có thể có chuyện gì với hắn.”
Tuệ Nương dậm chân, “Ngươi thật là ngốc, trong thôn có người nói ngươi và Phùng chưởng quầy làm chuyện không minh bạch, nói là thấy ngươi khi ở trong cửa hàng hắn, còn cùng Phùng chưởng quầy sờ soạng!”
Ngô thị nhất thời từ trên giường nhảy dựng lên, trừng to mắt, hoảng sợ không thôi, “Là ai nói? Muốn làm hư thanh danh của ta, ta phải liều mạng với người đó!” Nói xong liền muốn xông ra ngoài.
Tuệ Nương vội vàng kéo Ngô thị lại, “Ngươi trước đừng xúc động, người nhà ngươi còn chưa biết. Ngươi đi ra ngoài mà làm ồn lên, không có cũng thành có! Mấy ngày nay đừng ra ngoài, chờ tin đồn lặng xuống lại tính tiếp. Nếu ta và cha bọn nhỏ có nghe người nào nói, nhất định sẽ giúp ngươi đập nát cái miệng nói bậy đó!”
Ngô thị dần dần tĩnh táo lại, ngồi bệt xuống giường, mặt đơ ra, nước mắt như hạt châu từng chuỗi rơi xuống, “Đây là muốn ép ta chết mà! Nam nhân không ở nhà đã đành, trong nhà chỉ có một đứa nhỏ, một mình ta nuôi Tiểu Thạch khổ cực thế nào cũng không nói với ai, hiện tại còn nói ta có dã nam nhân. Ta nếu đi gặp Diêm vương, Tiểu Thạch phải làm sao a!”
Tuệ Nương khuyên giải an ủi Ngô thị: “Muội tử, ngươi hãy nghĩ thoáng một chút, mấy ngày nay cứ trốn trong nhà, đừng có ra, cứ coi như là chuyện của người khác, bản thân chính trực sẽ không sợ gian tà!”
Ngô thị nghe nói như thế, hơi há mồm muốn nói lại thôi, “Tẩu tử, ta…”
Tuệ Nương thở dài, “Ngươi nếu xem ta không phải người ngoài, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi.”
Trên mặt Ngô thị thoáng hiện một chút đỏ bừng, lắp bắp mở miệng, “Phùng chưởng quầy đó, có hỏi ta, nam nhân trong nhà có phải là đã chết. Hắn cũng kể với ta chuyện trong nhà hắn, nương tử và con của hắn đã qua đời nhiều năm trước. Hắn làm quản lý phòng thu chi cho người ta được một ít tiền, lại có chút tay nghề làm bánh ngọt, nên mới mở được tiệm này.”
“Vậy là hắn có ý với ngươi?” Tuệ Nương vội hỏi.
Ngô thị lắc đầu, “Ta cũng không rõ, hắn cũng chỉ tùy tiện tâm sự với ta. Hắn biết ta muốn để dành tiền cho con đi học, lúc trả tiền chưa bao giờ hàm hồ. Có lần cùng hắn có tranh chấp, là bởi vì có một túi cam quả* chỉ nặng ba bốn lạng, ta nói không lấy tiền, nhưng hắn kiên trì muốn tính tiền cả túi.”
* Đây là tên món “mứt” của Đan Niên. Lần trước cha Đan Niên đặt tên là cam quả như hà, giờ chắc gọi tắt lại thành cam quả cho gọn.Ngô thị nhớ lại, trên mặt còn mang theo cảm kích tươi cười, “Phùng chưởng quầy là người tốt, ta thật chẳng ra sao, vô duyên vô cớ dẫn người đến bôi đen thanh danh người ta.”
Tuệ Nương cúi đầu nghĩ nghĩ, hai người này không có khả năng ngấm ngầm làm chuyện xấu xa gì. Nàng cũng đã gặp Phùng chưởng quầy, không thấy giống kẻ trác táng. Nếu như vậy, lời đồn rồi sẽ qua đi.
Hiện tại chỉ sợ bà nội Tiểu Thạch biết, vốn là có nhiều bất mãi với Ngô thị, nếu còn nghe người ta nói con dâu trộm hán tử, mặc kệ chuyện này có hay không, chỉ sợ là sẽ lập tức đánh chết Ngô thị.
Tuệ Nương trấn an Ngô thị xong, lôi kéo Đan Niên về nhà. Vừa về liền gọi Tiểu Thạch và Thẩm Ngọc đến, bảo Thẩm Ngọc đi theo Tiểu Thạch đến nhà Tiểu Thạch chơi, chừng nào đến giờ ăn cơm tối thì về.
Một là nếu bà nội Tiểu Thạch muốn giáo huấn nàng dâu, chắc sẽ không đến nỗi làm bậy trước mặt người ngoài. Hai là, nếu thực có chuyện, Thẩm Ngọc có thể nhanh về nhà báo tin.
Thẩm Ngọc tuy không rõ lắm vì sao, nhưng thấy mình không cần học nữa, hoan hô một tiếng liền kéo Tiểu Thạch chạy ra ngoài.
“Trở về!” Tuệ Nương nhớ ra cái gì, gọi Thẩm Ngọc lại, từ dưới giường lôi ra mười trứng gà, bỏ vào một cái giỏ nhỏ, đưa cho Thẩm Ngọc, dặn là gửi cho bà nội Tiểu Thạch. Lão thái bà đó và đứa con gái đều hạng người chỉ biết nhìn thấy tiền, nếu không cho chút ưu việt, sợ là lại nháo lên gây chuyện.
Không bao lâu sau, Thẩm Lập Ngôn từ ngoài ruộng trở về. Tuệ Nương không muốn để Đan Niên nghe mấy chuyện bẩn tai này, đóng cổng nhà thật kĩ rồi cho Đan Niên tự chơi một mình trong sân, kéo Thẩm Lập Ngôn vào nhà, vô cùng kể lại chuyện hôm nay cho Thẩm Lập Ngôn.
So với việc Tuệ Nương lo lắng tình cảnh của Ngô thị, Thẩm Lập Ngôn lại lo lắng một tầng sâu hơn.
“Mẹ Tiểu Thạch nói với ngươi là Phùng chưởng quầy đối xử tốt với nàng, người cũng tốt lắm?” Thẩm Lập Ngôn cau mày hỏi.
“Đúng vậy, nghe Ngô muội tử nói, mỗi lần giao cam quả đều thanh toán trước, trả tiền cho tới bây giờ chỉ có nhiều chứ không ít.” Tuệ Nương cảm thán nói.
“Hỏng rồi, việc này chỉ sợ sẽ không ổn.” Thẩm Lập Ngôn có chút lo lắng.
“Phùng chưởng quầy kia khẳng định có ý với Ngô thị, chính là bây giờ còn chưa nói ra. Mẹ chồng của Ngô thị cũng không phải hạng dễ chọc, nếu Ngô thị chịu không nổi, rời đi nhà chồng, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ gánh vác tai tiếng dẫn mối!” Thẩm Lập Ngôn mày nhíu lại, thầm nghĩ đối sách.
Tuệ Nương kinh hãi, “Nhưng Ngô muội tử không phải người như thế! Này, làm sao có thể, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, A Ngọc và Đan Niên sau này biết làm sao a!”
Thẩm Lập Ngôn thấy Tuệ Nương hoang mang lo sợ, nắm lấy tay Tuệ Nương, an ủi, “Sự tình còn chưa tới mức đó, ngươi lưu ý nghe động tĩnh của người trong thôn, nói không chừng hai ngày nữa, lời đồn sẽ phai nhạt.”
“Nếu, nếu không xong thì sao?” Tuệ Nương có chút kinh hồn táng đảm, xui khiến nử tử đàng hoàng trộm hán tử, tội danh này mà áp xuống, A Ngọc tương lai lên thư viện, Đan Niên tương lai lập gia đình, đều sẽ chịu ảnh hưởng.
“Những thứ này đều là suy đoán của ta, sự tình còn chưa rõ ràng, vài ngày nữa ta sẽ thăm dò bên chỗ tộc trưởng một chút. Ông ấy đã thu của chúng ta nhiều ưu việt như vậy, không thể nhận không được.” Thẩm Lập Ngôn an ủi. Nếu Ngô thị nói ra điều gì không thể thay đổi, vì A Ngọc và Đan Niên, hắn sẽ làm những chuyện không nên làm.