Sau khi Thẩm Ngọc đánh xong không lâu, bên kia cũng chia ra thắng bại. Trên lôi đài tổng cộng còn ba người tranh đoạt vị trí vô địch. Tiểu thái giám áo đỏ lại vui vẻ bò lên lôi đài, đưa bó que rút thăm cho Thẩm Ngọc và hai người còn trụ lại.
Thanh Thanh giải thích, người rút trúng que có đánh dấu lần này sẽ đấu với người được tuyển thẳng lần trước, ai thắng sẽ tiếp tục đấu với người thứ ba còn sót lại. Bất quá, trước khi tỷ thí sẽ có một thời gian nghỉ ngơi nho nhỏ, để thể hiển tính công bằng của trận đấu.
Đan Niên cau mày nói: “Đây chẳng phải là rất không công bằng với người rút trúng thăm lần này. Phải đánh liên tiếp ba trận, nếu thắng trận thứ ba, còn muốn phải đánh tiếp trận thứ tư, cơ bản là không có khả năng thắng.”
Thanh Thanh thở dài, “Lúc ta còn nhỏ, cha ta dẫn ta đến xem, có nói một câu, vận khí cũng là một loại thực lực. Nếu không có vận khí, lên đến chiến trường cũng sống không được.”
Đan Niên bĩu môi, nàng không có năng lực đi chất vấn chế độ chọn lựa nhân tài của Đại Chiêu, cuộc thi võ này đã là tương đối công bình, ít nhất mọi người đều phải dựa vào thực lực để đánh tới cuối cùng.
Thẩm Ngọc rút trúng cái que có đánh dấu, Đan Niên nhìn đến những người vây xem đều phát ra thở dài tiếc nuối, Thẩm Ngọc chính là người xui xẻo, cho dù bị trọng thương cũng phải đánh liên tiếp ba trận!
Thẩm Ngọc ngồi xếp bằng trên lôi đài, nhắm mắt dưỡng thần. Thời gian nghỉ ngơi không nhiều, đương nhiên cũng có tuyển thủ chọn bỏ qua, bất quá với tính cách của Thẩm Ngọc, hắn tuyệt đối đánh mà không có chuẩn bị.
Tiếng chiêng vang lên rất nhanh sau đó, cuộc tỷ thí thứ ba bắt đầu. Thẩm Ngọc mở mắt ra đứng lên, đối thủ râu quai nói cầm sẵn một thanh trường đao, nhếch miệng cười đứng chờ, nhìn Thẩm Ngọc giống như một con sơn dương đợi làm thịt.
“Người đó là ai vậy?” Đan Niên hỏi.
“Ta cũng không biết, chưa từng thấy hắn trong kinh thành.” Thanh Thanh nghi hoặc nói, “Mặt hắn vừa nhìn liền biết không phải người tốt, người gì cứ như thổ phỉ! Thẩm đại ca chẳng lẽ cũng định đánh tay?” Thanh Thanh cả kinh kêu lên.
Thẩm Ngọc lần này không hàm hồ, xoay người đến kệ binh khí, cầm một thanh trường thương. Đan Niên nhẹ nhàng thở ra, tên điên Thẩm Ngọc này nếu còn dám đánh tay không phô trương khí phách, nàng thế nào cũng phải lôi hắn xuống đài.
“May quá, Thẩm đại ca chọn trường thương! Cha ta nói thương chính là vua trong các loại binh khí, vũ khí hữu dụng nhất trên chiến trường chính là thương! Thẩm đại ca thật là tinh mắt.” Thanh Thanh vỗ vỗ ngực cười nói.
Đan Niên híp mắt nhìn một lúc lâu, thập phần xác định nói với Thanh Thanh: “Hắn chỉ là sợ khuôn mặt đánh giá kiêu ngạo của mình bị người kia chém trúng, làm cho hủy dung mà thôi.”
Thấy Thẩm Ngọc chọn trường thương, Đan Niên lúc này mới yên tâm được một chúng. Từ lúc nàng biết đi, đã Thẩm Lập Ngôn mỗi ngày huấn luyện Thẩm Ngọc dùng trường thương. Sau này đến kinh thành, nàng còn loáng thoáng nghe nói đại tướng quân Lý Thông năm đó am hiểu nhất là dùng thương, tự nghĩ ra một bộ thương pháp, không biết là truyền cho ai. Hiện tại xem ra, Lý Thông năm đó nhất định là truyền cho Thẩm Lập Ngôn, Thẩm Lập Ngôn lại truyền cho Thẩm Ngọc.
Cầm trường thương trong tay, Thẩm Ngọc nhất thời như biến thành một người khác, cả người tràn đầy khí thế. Trường thương phảng phất như hợp lại với Thẩm Ngọc thành một, lực đạo tinh chuẩn, tràn đầy khí phách. Đối thủ mới đầu thấy Thẩm Ngọc dùng thương có vẻ vụng về, chờ luống cuống tay chân nhận mấy chiêu, mới cảm thấy không tốt.
Sau vài hiệp, Thẩm Ngọc thoải mái đánh rớt thanh đao của gã râu quai nón. Thanh đao “Leng keng” rơi xuống đất, gã râu quai nón oán độc liếc nhìn Thẩm Ngọc một cái, không cam lòng chắp tay xuống lôi đài.
Lúc này, trên lôi đài chỉ còn lại Thẩm Ngọc và một người nữa.
Đối thủ mặc áo vải màu xanh, so với bộ dạng hễ cười rộ lên liền chút lưu manh của Thẩm Ngọc, người này có phong độ của người trí thức hơn, miệng cười đầy ôn hòa, trong tay cầm một thanh bảo kiếm lóe tinh quang bốn phía.
“Người này là ai?” Đan Niên hỏi.
“Không biết, năm nay xuất hiện thiệt nhiều khuôn mặt mới a. Hẳn không phải là con nhà quan. Người này trẻ thật, nhìn có vẻ chỉ trạc tuổi Thẩm đại ca thôi.” Thanh Thanh quan sát người nọ một hồi rồi nói.
Đan Niên trực giác cảm thấy người này khó đối phó. Chó cắn người là chó không sủa. Nếu một người thật sự ôn hòa vô hại như bề ngoài, sao có thể đi đến vòng thi này.
Thẩm Ngọc chắp tay chào người thanh niên kia trước, liền vung trường thương lên, phát khởi thế công. Thẩm Ngọc là loại tuyển thủ thích tiến công trước, nếu gặp phải đối thủ không rõ thực lực, lùi bước không phải biện pháp.
Gặp Thẩm Ngọc tiên phát chế nhân*, người thanh niên kia không hoảng không loạn, rút kiếm nghênh đón. Thương pháp Thẩm Ngọc khí thế rầm rạp, từng bước ép sát. Kiếm pháp của người thanh niên kia lại là trong ổn định có biến hóa, quỷ dị phi thường. Thẩm Ngọc vài lần suýt bị người này dùng kiếm đâm trúng, đều hiểm hiểm tránh thoát. Đến cuối cùng, Thẩm Ngọc lấy thân thể làm mồi, lộ ra một đống lỗ hổng bên trái, người thanh niên kia lập tức hung hăng đâm một kiếm.
* tiên phát chế nhân = ra tay trước để chiếm ưu thếThanh Thanh sợ hãi kêu một tiếng, vội vươn tay che kín mắt. Trái tim Đan Niên cũng nhảy vọt lên cổ họng, tay không tự giác phát run. Nhưng Thẩm Ngọc hiểm hiểm lắc mình né qua, chỉ trong nháy mắt, thanh trường thương trên tay phải đã đặt ngay cổ họng người thanh niên kia.
Thẩm Ngọc cũng không thể hoàn toàn tránh thoát lưỡi kiếm sắc bén của người thanh niên, ống tay áo trắng bên trái dần dần đỏ bừng một mảnh, rất là chói mắt. Thẩm Ngọc có vẻ không ý thức được bản thân vừa bị thương, sau khi thắng bại đã định, hắn nhanh chóng rút lại thanh trường thương ra sau lưng, cùng người thanh niên kia cười tủm tỉm chắp tay hành lễ.
Mọi người trên khán đài lúc này mới phản ứng kịp, Đan Niên ngồi phịch xuống mặt đất, thật sự là quá căng thẳng, càng nghĩ càng sợ. Vị chủ sự trên lôi đài cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng gõ chiêng, cao giọng tuyên bố Thẩm Ngọc thắng. Không đợi Đan Niên bình tĩnh lại, nàng đã bị kéo quỳ xuống, nguyên lai kết cuộc không phải ăn mừng quán quân mà là phải cung chúc Hoàng Thượng được lương tài, tốt nhất còn phải thêm một câu “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đan Niên nhìn động tác của những người chung quanh, lóng ngóng bắt chước làm theo, chờ hoàng đế đi rồi, mọi người mới có thể đứng dậy.
Đan Niên nhìn Thẩm Ngọc đứng trên lôi đài, nhớ đến lần đầu gặp mặt mười mấy năm trước, Thẩm Ngọc còn là một đứa bé trai non nớt, hiện thời đã cởi ra áo khoác ngây ngô, giống như thanh bảo kiếm vừa được rút ra từ bao kiếm rách, triển lộ ánh sáng sắc bén chói mắt. Ca ca của nàng đã trưởng thành, đã trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất, bắt đầu xây dựng thời đại mới thuộc về mình.
Thanh Thanh kích động vừa khóc vừa cười, Đan Niên cười tủm tỉm an ủi nàng. Thẩm Ngọc lúc này đã trở thành tiêu điểm của mọi người, hoàng đế vừa đi, lập tức có ngự y tiến lên cho băng bó miệng vết thương, cộng thêm không biết bao nhiêu người xông lên lôi đài, tranh nhau kết giao với hắn.
Đan Niên kéo mũ che mặt, dắt Thanh Thanh nhanh chóng chạy ra khỏi giáo trường. Nếu Thẩm Ngọc phát hiện nàng cải trang thành gã sai vặt, vụиɠ ŧяộʍ đến xem hắn tỷ thí, không biết sẽ bày trò trêu cợt, trả thù nàng thế nào đâu!
Phần thi Hương thứ hai là thi văn, nội dung cũng không có gì quá khó, chủ yếu là cần thuộc bài. Người văn võ song toàn vốn rất ít, những người thi võ có tư cách tham dự thi văn cũng chỉ có năm người lọt vào đợt thi võ thứ hai mà thôi.
Đan Niên không lo lắng kỳ thi văn, dù sao cũng không có nguy hiểm, Thẩm Ngọc lại chỉ bị thương tay trái, nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm, huống chi hắn viết chữ là bằng tay phải.
Thanh Thanh xem thi võ xong, cảm thấy mĩ mãn đưa Đan Niên đến cửa nhà mình. Nàng khẩn cấp muốn kể cho cha mẹ và ông nội biết Thẩm Ngọc dũng mãnh phi thường cỡ nào.
Đan Niên về đến nhà, thấy Tuệ Nương, Thẩm Lập Ngôn sốt ruột nhìn mình, liền vội vàng cười an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì. Ca ca thi võ đậu thứ nhất, dũng mãnh phi thường!” Đợi Tuệ Nương yên tâm rồi, nàng mới nhẹ nhàng nói vài câu: “Bất quá, ở vòng tỷ thí cuối cùng, ca ca bị người ta dùng kiếm đâm lủng cánh tay, chảy một chút máu, nhìn cũng không nghiêm trọng lắm.”
Tuệ Nương vốn đã thả lỏng, lúc này lại sốt ruột lo lắng, “Đã chảy máu thì làm sao không nghiêm trọng! Đứa nhỏ này, lẽ ra không nên cho hắn đi thi võ…”
Thẩm Lập Ngôn vỗ vỗ vai Tuệ Nương, an ủi: “A Ngọc vốn là nam tử hán đại trượng phu, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, con trai chúng ta làm sao có thể ngay cả vết thương nhỏ đều không chịu được?!”
Tuệ Nương đành phải thở dài, vội vàng đi chuẩn bị cơm tối, chờ Thẩm Ngọc trở về.
Mãi đến khi trời gần tối, cổng nhà Đan Niên mới bị gõ. Đan Niên chạy nhanh ra mở cửa, quả nhiên thấy Thẩm Ngọc tươi cười hớn hở đứng chờ.
Đan Niên nhanh chóng liếc nhìn cánh tay trái đeo băng của Thẩm Ngọc, nụ cười không tự chủ hiện lên trên mặt: “Thế nào? Muội nói trúng phốc thấy chưa, cuối cùng cũng bị đánh te tua!”
Thẩm Ngọc vươn cánh tay phải lành lặn, dùng sức xoa xoa đầu Đan Niên, cười nói: “Ca ca là người vô dụng như vậy sao?”
Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn sớm nghe được giọng con trai, vội vàng chạy ra. Thấy Thẩm Ngọc bị thương, nước mắt Tuệ Nương liền bắt đầu rớt xuống. Thẩm Ngọc dở khóc dở cười, đành mặc cho ba người nhà vây quanh, đỡ đi vào trong nhà.
Tuệ Nương ào ào mắng Thẩm Ngọc, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Con cứ muốn tranh cái chức quán quân kia làm gì?”
Thẩm Ngọc nghi ngờ hỏi: “Con còn chưa nói gì hết, sao mọi người đã biết con được thứ nhất?”
Đan Niên sợ hắn hỏi tiếp sẽ lộ, vội vàng nói: “Trước khi ca ca trở về, Thanh Thanh có đến thăm, nói là ca ca được thứ nhất!” Vừa nói vừa nháy mắt về phía cha mẹ. Tuệ Nương cùng Thẩm Lập Ngôn vội nói, là nha đầu Thanh Thanh đến báo tin.
Thẩm Ngọc không tin liếc nhìn Đan Niên một cái, thấy thái độ nàng có vẻ tự nhiên, bất quá, Thẩm Ngọc trước nay đều cảm thấy trình độ nói dối của Đan Niên đã thâm hậu đến mức mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, biểu hiện càng tự nhiên mới càng đáng nghi.
Đồ ăn trên bàn đã sớm lạnh, Bích Dao và Tuệ Nương lại vội đem đi hâm nóng. Sau khi ăn xong, mọi người cùng ngồi nghe Thẩm Ngọc tường tận thuật lại chuyện diễn ra trong buổi tỷ thí sáng nay.
Nghe đến đoạn người cuối cùng có kiếm thuật rất tốt, Thẩm Lập Ngôn vuốt cằm nghĩ sâu xa, có chút không xác định nói: “Người thanh niên dùng kiếm kia có thể là Hoàng Tương, thứ tử nhà họ Hoàng. Cả nhà họ Hoàng đều là cao thủ võ nghệ, trưởng tử tuổi còn trẻ đã là thống lĩnh cấm vệ quân. Hoàng Tương từ nhỏ đi theo sư phụ du lịch khắp nơi, phụ thân cũng từng nghe các đồng liêu nhắc đến tiểu nhi tử nhà Hoàng lần này sẽ đến tham gia thi võ, võ trạng nguyên nhất định là hắn.”
Đan Niên nhớ tới lời Thanh Thanh nói, xem ra nhà họ Hoàng lần này là hạ vốn gốc, cả con trai lẫn cháu ngoại đều đưa lại đây tham gia thi võ, vốn tưởng rằng Trạng nguyên lẫn thám hoa đều là vật trong bàn tay, chính là không lường trước Thẩm Ngọc giữa đường nhảy ra.
Tuệ Nương có chút sầu lo, “Tướng công, nghe chàng nói như vậy, nhà họ Hoàng xem ra là gia đại thế đại, hiện thời A Ngọc đè ép đứa nhỏ nhà bọn họ một đầu, có khi nào…”
Thẩm Lập Ngôn vỗ vỗ cánh tay Tuệ Nương, an ủi: “Thanh danh của nhà họ Hoàng ở trong triều không tệ lắm, nghe nói Hoàng đại nhân làm người rất khiêm tốn, hẳn là sẽ không vì điểm này mà ghi hận A Ngọc.”
Đan Niên cũng khuyên: “Nương, kinh thành vốn chính là trại tập trung toàn những kẻ ăn chơi trác táng, đánh tới đánh lui cũng luyện thành một, hai cao thủ, nhưng gặp phải loại đao thật thương thật như ca ca đương nhiên không chịu nổi. Huống chi còn có hai kỳ thi văn nữa, ca ca cũng không nhất định có thể thắng được bọn họ a!”
Tuệ Nương nghe vậy mới thoáng an tâm, trong lòng vừa mong cho con đậu Trạng nguyên, lại sợ cây to đón gió, định khẩn cầu Phật tổ đừng để Thẩm Ngọc đậu Trạng nguyên. Trong lúc nhất thời, bốn người trong nhà đều ôm tâm tư khác nhau, đủ loại rối rắm.