Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 69

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngón tay đặt trên phím đàn, nhưng vẫn không ấn xuống.

Bà vốn dĩ theo Thẩm Tòng Hạc học đàn, được ca ngợi là nghệ sĩ có năng khiếu piano thiên bẩm.

Nhưng kể từ khi mặc váy cưới bị Thẩm Tòng Hạc đè trên đàn xâm phạm, bà ta đã không đánh đàn nữa.

Bạch Tĩnh Ngâm cúi đầu.

Bà giữ Đỗ Minh Trà dưới mí mắt chính là sợ Thẩm Hoài Dữ giống như Thẩm Tòng Hạc làm ra chuyện xấu xa, làm tổn thương cô gái vô tội.

Suy cho cùng trước khi Thẩm Tòng Hạc cường ép đem bà từ hôn lễ về, Bạch Tĩnh Ngâm không hề biết được ông lại có loại ý tứ đó.

Bà lo lắng Thẩm Hoài Dữ bây giờ chỉ là giả bộ.

Chí ít….lại đợi thêm chút.

Đợi Minh Trà lớn hơn chút nữa.

Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn không biết ý của mẹ mình, anh đi ra trước sảnh, mỉm cười tiễn khách——

Anh không hề lừa Đỗ Minh Trà, hôm này đích thực là đi cùng khách đến xem thiết kế phòng và tình hình thi công. Chỉ là không nói với cô rằng, khách hàng đó là nhà ngoại giao của một quốc gia ở Châu Phi.

Tối nay Thẩm Hoài Dữ cũng không phải một mình đến trước, nghe tin đối phương có một cặp con gái đi cùng theo, anh cũng dẫn Cố Nhạc Nhạc và Bạch Đào Đào đi cùng.

Bạch Đào Đào là con gái nhà bác của Cố Nhạc Nhạc, trời sinh trong sáng đáng yêu, thông minh lanh lợi.

Đợi đến khi khách rời đi, Thẩm Hoài Dữ mới bảo người gọi điện cho giáo viên dạy múa, hẹn cô ta đến phòng bên cạnh phòng tập gặp mặt.

Cô giáo dạy múa vừa mới xem xong Đỗ Minh Trà nhảy một đoạn.

Công bằng mà nói, cô biểu hiện đích thực vô cùng xuất sắc, mỗi một động tác đều gần như hoàn hảo, hầu như không có sai sót nào.

So với lúc trước, Đỗ Minh Trà tối nay giống như là đánh thông hai mạch nhâm đốc, mỗi một động tác đều tràn đầy sức lực, một cái ánh mắt cũng khiến người ta xa vào nhịp điệu.

Cố tình Đặng Ngôn Thâm lại tự mình đến.

Trước đó không lâu, Đặng Ngôn Thâm lại tặng cho giáo viên dạy múa một phần lễ lớn, tự mình đến cửa nói với cô ta: “Tôi không quan tâm cô đổi ai hay là lập một đội mới lần nữa. Nói tóm lại, đêm hội mùa xuân tôi nhất định phải nhìn thấy Tư Ngọc múa.”

Giáo viên dạy múa mở hộp quà ra, mắt mở to, hết hồn.

Bên trong để toàn là tiền.

Tiền giấy màu hồng, xếp thành chồng dày, để đầy cả hộp.

“Chỉ cần Tư Ngọc lên sân khấu” Cơ thể của Đặng Ngôn Thâm hơi nghiêng về phía trước, khủy tay đè lên hộp, mỉm cười nhắc nhở cô ta: “Số tiền này đều là của cô.”

Giáo viên dạy múa mí mắt nhảy lên một cái.

Cô ta khuất phục rồi.

Khuất phục trước đồng tiền, không phải chuyện xấu hổ gì.

Nội tâm hầu như không cũng không có tranh đấu kịch liệt gì, cô giáo dạy nhảy nhìn Đỗ Minh Trà, hơi nhíu mày: “Lần này thì thôi, đêm hội mùa xuân chuyện quan trọng như vậy không thể để em lên sân khấu được.”

Đỗ Minh Trà không nói gì, cô chỉ nghiêng mặt hỏi: “Thế cô dự định để ai thay em?”

Cô dạy múa không hề giấu diếm, cái này cũng chẳng có gì mà phải giấu, trực tiếp nói: “Em chắc cũng quen biết, cũng coi là đàn chị của em, Đặng Tư Ngọc.”

“Như vậy à” Đỗ Minh Trà cười “Cô cảm thấy vui là được rồi.”

Cô dạy múa mờ mịt: “Cái gì?”

Đỗ Minh Trà hơi cúi đầu với cô ta: “Thế hẹn gặp lại cô.”

Cô dạy múa không ngờ rằng cô lại bình tĩnh tiếp nhận như vậy, sững sờ hai giây, nhìn Đỗ Minh Trà đi thẳng ra ngoài.

Đỗ Minh Trà rời khỏi phòng, cô đứng ở chỗ hành lang, bình tĩnh gọi điện thoại cho ông cụ Đặng.

Lúc này, ông cụ Đặng vẫn chưa ngủ, đang nghỉ ngơi.

Ông nhận điện rất nhanh, giọng nói vang dội: “Sao vậy? Minh Trà?”

“Ông nội” Đỗ Minh Trà bóp mũi, dùng sức cố tạo ra kiểu âm mũi do bị khóc “....Năm nay con không thể tham gia vào đêm hội mùa xuân rồi.”

“Cái gì???!!!” Ông cụ Đặng đột nhiên cao giọng, có thể là sợ dọa cháu gái, lại đè giọng, lo lắng không thôi “Sao vậy? Minh Trà? Con đừng khóc, từ từ nói với ông nội, ông nội giúp con chống lưng….”

Ông luống cuống không biết làm sao, chưa từng nuôi con gái, cũng chưa từng dỗ cháu, giọng nói cố ý mềm xuống rồi, chỉ sợ dọa đến cô.

“Sắp lên sân khấu rồi, hôm nay cô giáo đột nhiên đến nói con nhảy không tốt” Đỗ Minh Trà nức nở “Nói muốn đem người mới thay vào vị trí của con, con hỏi rõ rồi, là chị Tư Ngọc…..”

“Tư Ngọc?” Sắc mặt của ông cụ Đặng thay đổi lớn “Nó còn làm ra loại chuyện này?”

“Ông đừng trách chị ấy” Đỗ Minh Trà nghẹn ngào “Con biết chị ấy nhất định cũng muốn khiến cho ông vui vẻ mới làm ra chuyện như vậy. Không sao, suy cho cùng cũng chẳng có ai đặc biệt đến xem con——”

“Minh Trà ngoan, đừng khóc, đừng khóc, Minh Trà của chúng ta không khóc” Ông cụ Đặng đau lòng “Ai nói không ai xem? Ông đi xem! Đến lúc đó ông còn kéo cả cha nuôi của con đi xem nữa! Con đừng lo lắng, ông lập tức gọi điện thoại hỏi cho rõ.”

Ông cụ Đặng tay chân luống cuống dỗ dành cô một hồi, mãi cho đến lúc trước khi cúp máy, còn liên tục nói cô đừng buồn.

Ông cụ bệnh một trận, tính tình càng lúc càng tốt rồi.

Chính là sợ rằng chăm sóc không chu đáo, một ngày nào đó đột nhiên phải rời đi, để lại Đỗ Minh Trà một người.

Vừa nghĩ đến là khiến cho ông đau lòng.

Đỗ Minh Trà kết thúc cuộc gọi, hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, vừa mới xoay người, ngẩng mặt đυ.ng bộp vào ngực một người——

Mũi bị đυ.ng đau, cô bị đau, lùi sau một bước, che mũi, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Thẩm Hoài Dữ.
« Chương TrướcChương Tiếp »