- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cấm Tình
- Quyển 2 - Chương 30
Cấm Tình
Quyển 2 - Chương 30
Tôi chạy một hơi tới sân sau, dựa vào tường thở dốc, đỡ lấy trán. Một trận hỗn chiến đang xảy ra vào lúc này, bỗng nhiên có đứa nhỏ, Giang Minh lại bức bách, Đường Diệc Diễm hai mặt đều phải chống lại kẻ địch, làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự hỗn loạn này đây?
Tôi vô tình quay đầu lại, xa xa, hai bóng người đang dây dưa làm tôi đứng thẳng lên, Đường Tỉ Lễ , còn cả cô giáo?
Sao họ lại ở đây, còn đi cùng nhau đường hoàng như vậy. Đường Tỉ Lễ công khai dắt người tình của mình đến chỗ này? Hôm nay, dường như tất cả mọi người đều bất thường?
Không biết họ đang nói gì, nhưng khuôn mặt cô giáo đầy ưu thương, dựa vào cổ áo Đường Tỉ Lễ, Đường Tỉ Lễ ôm cô, trên mặt là nhu tình tôi chưa bao giờ thấy.
Hóa ra, tình yêu đối với mỗi người đều giống nhau. Cho dù ác độc, giỏi về toan tính, một khi đã gặp được tình yêu thật sự, đều phải quăng mũ cởi giáp.
Đường Tỉ Lễ, tôi có thể cho rằng điều này là sự trừng phạt dành cho ông sao, để ông yêu cô giáo, yêu dì của người mà mình tự tay gϊếŧ hại, bây giờ, ông có chút hối hận nào không? Ông có bị lương tâm khiển trách hay không?
Tôi vịn chặt góc tường, nhìn họ chằm chằm. Đường Tỉ lễ, dù ông hối hận thì cũng muộn rồi, ông đã không có đường lui. Trong người đột nhiên dâng lên một cỗ ghê tởm, khó chịu và buồn nôn, tôi khẩn cấp lục túi xách tìm gói ô mai, lấy ra bỏ vào miệng, ngăn chặn cơn khó chịu lại.
Tôi nhíu mi, dựa vào tường hít thở. Hiện tại, giải quyết vấn đề này mới là quan trọng, không thể để Giang Minh phát hiện, nhưng trở lại bên người Đường Diệc Diễm, sẽ chỉ khiến anh lâm vào cục diện bế tắc. Quả thực, thế lực của gia tộc Phác Mĩ Thiện có thể giúp anh chống được, như vậy, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Càng muốn tìm lối ra, lại càng là bị vây trong đó.
Cho đến khi… mùi hương quen thuộc quanh quẩn xung quanh tôi, một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, vòng ôm quen thuộc!
Đường Diệc Diễm!
Đường Diệc Diễm gắt gao ôm tôi, hơi thở xuy phất trên mặt tôi. “Duyệt Duyệt!”
Thân mình tôi run lên, túi xách nhanh chóng rơi xuống đất, tôi giãy dụa. “Đường Diệc Diễm… Buông ra…”
Anh không phải chủ trì nghi thức cắt băng sao? Sao lại đến đây, anh muốn làm gì, nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng nếu bị phóng viên nhìn thấy…
“Diệc… Diệc Diễm… Buông ra!”
“Tại sao lại gạt anh?” Đường Diệc Diễm vẫn không buông tay, đầu tựa vào cổ tôi, khẩu khí phẫn nộ, dùng thêm sức, bụng tôi bị đè lại.
Đứa nhỏ! Tôi cả kinh .“Diệc Diễm… Bỏ ra… Chúng ta từ từ nói!” Tôi thỏa hiệp, ngừng giãy dụa, Đường Diệc Diễm không chịu buông, vẫn cố chấp ôm tôi vào lòng, buộc tôi đối diện với ánh mắt cực nóng của anh.
“Tại sao gạt anh? Tại sao?” Trong mắt anh tất cả đều là quẫn bách. “Tại sao lại ở cùng với tên tiểu tử kia?”
Sự đau xót trong mắt Đường Diệc Diễm làm tôi đau lòng. Nhưng không thể được, Diệc Diễm, bây giờ, em càng không thể làm liên lụyđến anh!
“Không phải anh cũng lừa dối tôi hay sao!” Tôi nhìn chằm chằm anh, nếu vẫn bị lừa gạt, không phải là cả đời này, tôi sẽ phải cùng chia sẻ chồng với người đàn bà khác hay sao?
Đường Diệc Diễm giật mình, buông lỏng tay, ánh mắt lóe ra. “Anh có nỗi khổ riêng!”
Nỗi khổ? Vì tập đoàn phải không?
Tôi nhắm mắt lại, cố nén chua xót trong lòng, nếu lựa chọn tập đoàn, vậy hãy buông tay đi, không cần do dự nữa!
“Duyệt Duyệt… Cho anh một chút thời gian, anh là bất đắc dĩ, không… Không được rời xa anh!” Đường Diệc Diễm gắt gao ôm tôi, thì thào: “Không được…”
Diệc Diễm! Tôi sững sờ trong lòng anh, hai tay cũng muốn ôm lấy thân mình của anh, nhưng lại không thể, nâng tay lên, rồi dừng lại giữa không trung, Diệc Diễm, hiện tại… Nếu phải lựa chọn giữa em và Đường thị, anh sẽ chọn bên nào?
“Chờ anh, ở lại bên anh, Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm lại dùng thêm sức, bá đạo ôm chặt cơ thể tôi.
Sao tôi lại không muốn cơ chứ, vì sao lại có nhiều trở ngại, nhiều hy sinh như vậy, ngay từ đầu cũng biết rằng nhất định sẽ khó khăn, nhưng tại sao không thể thuận lợi ởcùng một chỗ? Trận tranh đấu quyền lực hỗn loạn này cùng với tình yêu của chúng tôi đều là đớn đau, mỗi người đều mệt mỏi!
“Diệc Diễm…”
“Đường tổng, chỉ sợ ngài ôm lầm người rồi đấy!” Giọng nói lạnh như băng của Giang Minh bất chợt vang lên ở phía sau chúng tôi, thân mình tôi cứng đờ.
Sự thật đang nhắc nhở tôi, sự thật là hiện giờ Giang Minh khống chế được tất cả!
Tôi lùi lại, nâng mắt lên, xuyên thấu qua người Đường Diệc Diễm, chống lại ánh mắt của Giang Minh, Giang Minh đang âm trầm đứng trước mặt chúng tôi.
“Ở đây không có chuyện của cậu!” Đường Diệc Diễm nắm lấy cơ thể tôi, quay đầu lại, giận dữ về hướng về phía Giang Minh gầm nhẹ. “Tốt nhất cậu lập tức biến mất cho tôi!”
Giang Minh buồn cười hừ lạnh: “Đường tổng, người nên biến mất là anh, anh ôm bạn gái của người khác, vị hôn thê lại đang ở bên trong chờ đợi, e là phóng viên rất muốn biết có ẩn tình gì trong đó đấy, không phải sao?”
“Mày…” Lần đầu tiên, tôi thấy Đường Diệc Diễm có biểu tình thất bại như thế, anh gắt gao siết chặt tay lại, nhưng không cách nào phản bác, lời nói của Giang Minh đã moi đúng vào vấn đề anh kiêng kị nhất .
“Tôi khuyên anh vẫn là buông bạn gái của tôi ra, dù sao, chỉ cần bây giờ tôi động thủ, anh sẽ tổn thất hai triệu, hai triệu đôla đấy!” Giang Minh nói là nói cho Đường Diệc Diễm nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên đầy uy hϊếp, hắn cũng là đang cảnh cáo tôi.
Tôi kinh hãi nhìn hắn, quả nhiên, bây giờ hắn đang nắm giữ mạch máu của Đường thị, cho nên Đường Diệc Diễm mới cố kỵ hắn như thế, thậm chí dễ dàng cho qua!
“Thế nên Duyệt Duyệt à, lại đây đi!” Giang Minh vươn tay ra với tôi, hạ một thông điệp cuối cùng.
Tôi cắn chặt môi, nhẹ nhàng rút khỏi bàn tay ấm áp của anh, Đường Diệc Diễm cũng không ngăn cản, anh để tôi đi. Tôi cúi đầu thở dài, cuối cùng, vẫn là tập đoàn so với tôi quan trọng hơn sao? Tôi lê từng bước nặng nề về phía Giang Minh, nếu đã vậy, Đường Diệc Diễm, tốt nhất hãy bảo trụ tập đoàn khó khăn lắm mới có được của anh đi!
Tuy nhiên, nước mắt lạnh lẽo vẫn không khống chế nổi mà rơi xuống, lúc lướt qua bả vai Đường Diệc Diễm, tôi nghe được những âm thanh vỡ nát của trái tim mình, tập đoàn và tôi, anh vẫn lựa chọn tập đoàn.
“Duyệt Duyệt!” Ngay lúc tôi thất vọng nhắm mắt lại, khó khăn đi qua anh, Đường Diệc Diễm bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi, hai mắt lưu chuyển dòng cảm xúc không nói nên lời.
“Diệc Diễm!”
“Đường Diệc Diễm, cần mỹ nhân không cần tập đoàn phải không?”
“Tôi muốn thế nào thì sẽ được thế ấy!” Đường Diệc Diễm hình như đã hạ quyết tâm, cũng không thèm liếc Giang Minh một cái, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của tôi, nói: “Duyệt Duyệt, nếu anh cái gì cũng không cần, em đồng ý đi theo anh chứ?”
Tôi rung động nhìn anh, anh có thể… từ bỏ tất cả, vì tôi sao? Vì tôi, anh cái gì cũng không cần? Tôi nhíu mi nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, Đường Diệc Diễm, thật vậy chăng?
Đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý, tôi cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần anh!
“Diệp Sương Phi, chị sẽ hối hận!” Thấy Đường Diệc Diễm kéo tôi rời đi, Giang Minh rống giận vang lên, tôi nhìn hai mắt đỏ ngầu của hắn lộ ra sự bối rối, phẫn hận trừng tôi và Đường Diệc Diễm nắm tay nhau, gằn từng tiếng: “Diệp Sương Phi, nếu chị cùng đi với hắn, tôi sẽ hoàn toàn hủy diệt tất cả mọi thứ của hắn, làm cho hắn thành hai bàn tay trắng!”
Tôi dừng lại, nhìn Đường Diệc Diễm, hai bàn tay trắng? Đường Diệc Diễm, anh thật sự cam chịu sao?
“Theo anh đi, Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm kiên định nhìn tôi. “Chúng ta rời khỏi nơi này, giống như ba năm trước!”
Diệc Diễm…
Thật sự, vì em, anh sẵn sàng từ bỏ tất cả sao? Từ bỏ tất cả mọi thứ mà anh phải bỏ rất nhiều công sức mới có thể đạt được?
Hóa ra, trái tim của anh vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn như vậy, cho dù sau đó không quan tâm điều gì khác, chỉ cần một câu nói của tôi, anh vẫn nguyện ý, nguyện ý từ bỏ tất cả!
Tôi không thể ích kỷ như vậy, tôi không thể giống như ba năm trước đây,, biến anh trở nên hèn mọn, trở nên đáng thương, hơn nữa, tôi càng sợ bây giờ, vì tôi, anh phải khuất phục trước mặt Giang Minh, mặc hắn cướp đi tất cả, nhưng nếu có một ngày anh hối hận thì sao, hối hận tôi đã phá huỷ giấc mơ tha thiết của anh!
Cho nên… Tôi không thể! Không thể ích kỷ như vậy!
“Buông ra!” Tôi theo phía sau Đường Diệc Diễm, bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng nói. Đường Diệc Diễm kỳ quái nhìn tôi, khẽ nói: “Duyệt Duyệt!”
“Đường Diệc Diễm, chúng ta… Đã sớm không có cách nào trở lại ba năm trước đây, hôm nay anh có thể vì bảo trụ Đường thị mà cưới người phụ nữ khác, vậy ngày mai thì sao, tôi không thể tiếp tục tin tưởng anh, cho nên… chúng ta kết thúc đi!” Tôi bức mình phải xem nhẹ sự đau xót trong mắt Đường Diệc Diễm. Thân mình anh đông cứng lại, bất khả tư nghị nhìn tôi, không ngờ mình nguyện ý từ bỏ tất cả, đổi lấy lại là lời nói tuyệt tình của tôi.
“Chẳng lẽ em không chịu tha thứ cho anh một lần, anh chỉ nợ em duy nhất lúc này!” Đường Diệc Diễm vẫn không chịu tin, gắt gao cầm tay tôi.
Cho nên tôi mới không thể ích kỷ như vậy, tôi nợ anh quá nhiều, chỉ có cách này để anh hạ được quyết tâm. Xin lỗi, em xin lỗi!
“Một lần là đủ rồi… Hơn nữa, Phác tiểu thư sẽ trở thành một người vợ tốt!” Tôi tiếp tục nói những lời tàn nhẫn, trong tim lại đang nhỏ máu.
“Diệp Sương Phi!” Đường Diệc Diễm phẫn hận nhìn tôi, bắt lấy đầu vai của tôi. “Em có biết em đang nói cái gì không? Có biết không?”
Tôi nhắm mắt lại, để mặc Đường Diệc Diễm lắc đầu vai của mình, im lặng.
“Nghe rõ rồi chứ, anh đã hết hy vọng rồi!” Giang Minh đi tới, ngăn chúng tôi lại. “Đường Diệc Diễm, anh không nghe thấy lời Duyệt Duyệt nói sao?”
“Cút ngay!” Đường Diệc Diễm rống giận, phẫn hận giơ nắm đấm lên.
“Dừng tay, Đường Diệc Diễm!” Tôi che trước người Giang Minh. Đường Diệc Diễm tức giận đến nỗi cả người phát run, nắm đấm ngừng lại giữa không trung.
“Kết thúc đi, Đường Diệc Diễm, giờ anh đã là tổng tài của Đường thị, vậy thì nên cố gắng điều hành công ty cho tốt, yêu thương vị hôn thê của mình, không cần quan tâm đến tôi!” Em không đáng, Đường Diệc Diễm! “Sau này… chúng ta không còn bất cứ điều gì liên quan đến nhau nữa!”
Tôi đẩy thân mình anh ra, lách nhanh qua, tuyệt tình nói. Thân mình Đường Diệc Diễm thân mình, anh nheo mắt lại, nhìn tôi, ánh mắt bi thương, tay đặt người siết chặt lại.
Tôi gian nan xoay người, đờ đẫn nói với Giang Minh: “…Chúng ta đi thôi!”
Mau rời khỏi nơi này, trái tim… đau đến sắp không đập nổi!
Giang Minh dường như rất vừa lòng với kết quả như vậy. Hắn đã đạt được mục đích đưa tôi đến bữa tiệc này, làm cho Đường Diệc Diễm hoàn toàn đau khổ.
Giang Minh, cậu thật sự thâm độc!
Tôi thậm chí không có cam đảm quay lại nhìn Đường Diệc Diễm một cái, nhanh chóng bước về phía trước, mỗi một bước đều đau đớn như giẫm trên bàn chông.
“Diệp Sương Phi!” Ngay lúc chúng tôi rời khỏi, giọng nói lạnh như băng của Đường Diệc Diễm vang lên ở phía sau. “Anh đã nói rồi, cho dù em hối hân, anh cũng vĩnh viễn không cho phép em rời khỏi anh!”
Thanh âm kia giống như truyền đến từ địa ngục, lạnh thấu xương!
Tôi đứng lại, không quay đầu. Không, em không hối hận, chưa bao giờ! Diệc Diễm, quyết định cùng anh ở một chỗ, em vốn chưa bao giờ hối hận, cho dù anh lừa dối, cho dù anh giấu diếm, em vẫn không hối hận. Nhưng… em không muốn anh vì em mà phải khổ sở, giống như như bây giờ, dốc toàn lực để tranh đi đoạt lại tất cả, làm theo kế hoạch ban đầu của anh.
“Anh cho rằng anh còn có năng lực này hay sao?” Giang Minh khinh thường nói, kéo tôi rời đi, tôi liếc hắn mắt một cái, hừ lạnh.
Giang Minh, rồi cậu sẽ biết kết cục chọc giận ác ma là gì!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cấm Tình
- Quyển 2 - Chương 30