Có một số việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi!
Sau đó Đường Diệc Diễm liên tục càu nhàu như một cái máy, anh nói vậy rốt cuộc là ám chỉ điều gì, anh muốn làm gì đây?
Tôi lo lắng không yên, trong lòng bắt đầu sợ hãi, ánh mắt của anh khiến người ta phải kinh sợ!
“Đôi khi, quan trọng là kết quả, cho dù quá trình là đáng xấu hổ !” Anh bình tĩnh nói, nhưng không thể nhìn ra một chút tâm tư nào, như thể anh và người vừa mới nói là hai kẻ khác nhau.
Lời nói của Đường Diệc Diễm làm cho lòng tôi rối rắm, tại sao lại nói như vậy, trong lòng của anh đang suy nghĩ cái gì?
“Đường Diệc Diễm, không cần biết… không cần biết anh nghe có hiểu hay không, những gì cần nói tôi đều đã nói xong rồi, đừng tiếp tục bức tôi!” Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. “Anh không phải không biết tôi hận anh?”
Tại sao cách anh dùng để yêu tôi vĩnh viễn đều là bức bách?
Đường Diệc Diễm, buông tay thôi! Coi như chúng ta chưa từng có quen biết!
“Hận?” Anh mỉa mai hừ lạnh. “Duyệt Duyệt, nếu tôi không giống như bây giờ, em sẽ yêu tôi sao?”
Ngực bỗng nhói lên một chút, tôi cúi đầu, nếu lần nữa anh không dây dưa, ép bức, có lẽ tôi sẽ càng xa anh hơn.
Hiểu được câu trả lời của tôi, Đường Diệc Diễm lạnh lùng quay đầu lại, chuyển động vô lăng, khởi động xe. Thanh âm sâu thẳm trống rỗng từ trên đỉnh đầu truyền đến. “Nếu vậy, em hãy hận tôi đi…”
Tôi nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối. Đường Diệc Diễm, vì lí do gì, tại sao?
Tiếng chuông di động lại một lần nữa vang lên, lần này Đường Diệc Diễm miễn cưỡng nhận, giọng nói đầy bế tắc của Đường Triết Lý truyền đến.
“Đường Diệc Diễm, nếu cháu không muốn con đàn bà kia gặp chuyện không may, thì lập tức quay về cho ta!”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, quay đi, tôi lại trở thành lợi thế để người khác uy hϊếp anh, dù tôi đã liều mạng tránh né, vẫn là trốn không thoát!
Tôi nhìn về phía anh, muốn biết phản ứng của anh, Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, mày hơi nhếch lên, cười đến thản nhiên.
“Ông, cháu sẽ trở về, tiện thể… mang theo cháu dâu tương lai của ông!”
Tôi lập tức ngẩn ra, trợn mắt há hốc miệng nhìn về phía Đường Diệc Diễm, anh đang nói cái gì, anh điên rồi sao?
“Ba!” Câu trả lời của Đường Triết Lý là trực tiếp ngắt điện thoại, trong di động không ngừng truyền ra tiếng “Đô đô”, đột ngột vang lên quanh chúng tôi.
“Đường Diệc Diễm, anh điên rồi, anh nói bậy bạ gì thế hả?” Một lúc lâu sau, tôi lấy lại tinh thần, mắt lại thấy anh lái xe hướng về phía lưng chừng núi, khu Hào Trạch của thành phố này, anh thật sự muốn dẫn tôi về Đường gia?
Không, tôi không muốn!
Đường Diệc Diễm không để ý đến sự tức giận của tôi, tay nắm vô lặng, chân nhấn ga liên tục.
Anh muốn làm gì? Đừng có bức tôi đến đường cùng chứ!
“Anh muốn tự sát hả?” Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng Đường Triết Lý sẽ đối phó với tôi như thế nào. Mà đầu sỏ gây nên là Đường Diệc Diễm, anh muốn đẩy tôi cuống địa ngục, anh thực sự yêu tôi ư?
“Không sao, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh một ngày, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!” Anh rốt cuộc cũng mở miệng, tràn ngập sự tự tin. Vô cùng chắc chắn?
Đường Diệc Diễm, cái này gọi là cách của anh sao? Khiến tôi không thể không nép dưới đôi cánh của anh?
“Anh đừng tự cho là đúng, anh vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của ông ta, anh đang lấy mạng sống của tôi làm tiền đặt cược!” Anh quả thực không thể nói lý, để lưu lại tôi, anh sẵn sàng khiến tôi suốt đời sống trong hoảng loạn.
Đường Diệc Diễm dừng xe trước một ngôi nhà xa hoa, nhìn tôi, thì thào: “Không phải anh, mà là chúng ta!”
Đường Diệc Diễm, tên điên này..! Đứng trước ngôi biệt thự đầy quyền lực này, anh gắt gao nắm chặt tay tôi, tôi sẽ không quên, đó là nhà của một bầy “ma quỷ”!
“Đường Diệc Diễm, anh nhất định sẽ hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay!” Lỗ mãng quá thể!
Đường Diệc Diễm kéo tay của tôi qua, phủ bàn tay anh lên, nhìn sự tối đen trong mắt tôi, giống như một trận bão táp. Anh cười lạnh một tiếng, bất ngờ mãnh liệt hôn lên môi tôi, hung hăng cuốn lấy, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng dây dưa trong miệng tôi, sau đó…
“A…”
Tôi đau đến nỗi đẩy mạnh anh ra, sờ cánh môi bị anh cắn nát, mùi máu tràn đầy trong khoang miệng. Đau quá!
Tôi bất khả tư nghị nhìn sự điên cuồng trong mắt Đường Diệc Diễm.
“Duyệt Duyệt, chúng ta… cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Tôi nghĩ, nghênh đón chúng tôi không phải địa ngục, mà là một nơi so với địa ngục còn là đáng sợ hơn rất nhiều!
Ngay cả người hầu tiến tiến ra nghênh đón cũng mang biểu tình quái dị trên mặt, có chút hờ hững, bộ dáng lạnh nhạt giống người chết không còn hơi thở.
Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, vững vàng bước tới, tâm bình khí hòa.
Nhưng tôi lại làm không được, bước chân của tôi hỗn độn, tôi thậm chí nghe được tiếng thở dốc của mình. Đi vào ngôi nhà hoa lệ này khiến người ta thấy quá chói mắt, lòng tôi không ngừng kinh hoàng, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng vẫn không thể bình tĩnh. Chỉ có Đường Diệc Diễm gắt gao nắm tay tôi, là giúp tôi chưa đến mức chân nhuyễn không bước nổi!
Trong gian phòng hoa lệ, đường hoàng, nhưng quá mức lạnh lẽo, không khí đều tràn ngập mùi thuốc súng khiến người ta hít thở không thông, giống như mỗi một người trong Đường gia, dối trá, ngoan độc!
Đi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều đang ngồi trên sô pha, ngắm nhìn nam nữ nhân vật chính lên sân khấu.
Tất cả người Đường gia, biết hoặc là không biết, đều ngồi đó, sắc mặt ngưng trọng.
Ở giữa dĩ nhiên là Đường tổng tài vĩ đại của chúng ta!
Thế nào, định mở cuộc biểu tình?
Vậy mà khi tôi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của ông ta, sự sợ hãi trong lòng lại giảm đi như một kì tích. Ông ta nheo mắt lại, âm ngoan đánh giá tôi, không chút khách khí, dựng cây gậy thẳng tắp trước người. Bây giờ tôi mới hiểu được, cây gậy trong tay ông ta căn bản không phải để chống đỡ thân thể suy yếu, mà là tượng trưng cho sự ngoan độc của ông ta, mỗi khi muốn hủy diệt một người nào đó, ông ta đều chặt chẽ nắm cây gậy trong tay, chuẩn bị dồn người vào chỗ chết!
“Mọi người đều ở đây sao?” Đường Cùng Diễm thản nhiên nói, rồi lại thản nhiên kéo tôi ngồi vào trong sô pha.
Thật đúng là không lễ phép! Tuy rằng không tình nguyện, nhưng lễ tiết cơ bản tôi cũng biết, đặc biệt cái gọi là danh gia vọng tộc này, nhưng họ là người Đường gia, căn bản không phân biệt rõ phải trái, cho nên thật ra cũng chẳng sao cả!
Tôi thản nhiên theo Đường Diệc Diễm ngồi xuống.
Ai nấy đều mang khuôn mặt bối rối, ngay cả Đường Tỉ Lễ cũng có chút che dấu không nổi vẻ khϊếp sợ trên mặt, xem ra đạo hạnh của ông ta có chút giảm sút!
Đường Diệc Diễm ôm bả vai của tôi. “Cháu nghĩ, vị hôn thê của cháu sẽ không cần phải giới thiệu, mọi người hẳn là đều biết hết rồi!”
“Diệc Diễm!” Đường mẫu là người đầu tiên mất kiên nhẫn, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó rụt rè nhìn về phía ba mình, cuối cùng lại lại bối rối quay đầu nhìn con trai mình. “Vị hôn thê của con là Tuyết Ngưng, con… con chớ có quên!”
“Thế à?” Đường Diệc Diễm cố ý làm bộ như đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu liếc tôi một cái, ánh mắt nhu tình. “Nếu vậy đổi cách xưng hô một chút, vợ cháu thì thế nào!”
Thân mình tôi khẽ run lên,ngây dại nhìn mắt anh tràn đầy ý cười thỏa mãn, nhưng chỉ biết cắn chặt môi, không nói gì.
“Đường Diệc Diễm!” Tiếng rít gào này tất nhiên là phát ra từ cơn giận dữ cuả Đường Triết Lý, Đường mẫu sau khi nghe thấy ba mình rống giận, đã yếu đuối ngồi xuống sô pha, không dám nhiều lời nữa.
Bà ta đúng là e ngại Đường Triết Lý như thế sao, e ngại ba của mình ?
“Đường Diệc Diễm, cháu muốn nhặt xác của người đàn bà này đúng không?” Đường Triết Lý mãnh liệt đập cây gậy xuống nền, một chút cũng không che giấu sự phẫn nộ của mình, hận không thể đem tôi bầm thây vạn đoạn.
Hừ, lại là uy hϊếp!
Ai nghe cũng biết là uy hϊếp, mặc dù đã lỗi thời, nhưng lại là biện pháp hiệu quả nhất, Đường Diệc Diễm đang ôm bả vai tôi bỗng siết chặt lại, chậm rãi nói: “Cháu đã muốn, thì tuyệt đối sẽ không buông tay, ai cũng không thể ngăn cản!”
Giờ phút này, sự âm hàn trong mắt Đường Diệc Diễm làm tôi phải giật mình, lần đầu tiên tôi thấy anh nhìn Đường Triết Lý với biểu tình như vậy , trước kia, trong mắt anh luôn tràn ngập sự kính sợ, khuất phục, còn bây giờ…
Anh… thật sự định đối đầu với tất cả những người này sao? Liều lĩnh!
“Được, để ta xem xem, Đường Diệc Diễm ngươi có bản lĩnh gì mà có thể bảo vệ con đàn bà này, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là quản lý của Đường thị nữa, về phần nơi này, ngươi cũng có thể bước ra ngoài, lần này, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu, nhưng rồi ngươi sẽ trở về, nơi này cũng không còn chỗ cho ngươi dung thân! Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng!”
Đường Triết Lý vừa dứt lời, tôi chợt nghe thấy bốn phía vang lên âm thanh của tiếng hít sâu, tất cả mọi người khϊếp sợ nhìn Đường Diệc Diễm, có bi thương, có đồng tình, đương nhiên còn có cả vui sướиɠ khi người ta gặp họa!
“Ba…” Đường mẫu chung quy là yêu thương Đường Diệc Diễm, chỉ là quá sợ hãi, nhịn không được muốn thay con trai mình cầu tình.
“Ông…” Vài người đàn ông xấp xỉ tuổi của Đường Diệc Diễm cũng giả mù sa mưa lên tiếng khuyên can, ngay cả tôi cũng nhận ra sự dối trá trên mặt họ.
Tôi nhìn Đường Diệc Diễm, xem đi, rõ ràng chính là trứng chọi đá, tại sao mọi chuyện lại rắc rối thế này, bây giờ còn trông mong có đường sống mà quay lại sao? Chúng tôi căn bản là không đứng vững!
“Ông…” Ngay lúc mọi người giả mù sa mưa thay nhau diễn trước diễn sau, Đường Diệc Diễm vẫn không nói gì rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng nói âm lãnh khiến trái tim người ta cũng băng giá theo.
“Nếu ông muốn đuổi cháu ra khỏi Đường gia, cháu rất sẵn lòng, dù sao vợ cháu cũng không muốn sống chung với mọi người! Nhưng muốn huỷ bỏ chức vụ của cháu, chỉ sợ ngày mai ông phải đến công ty tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Ngươi nói cái gì…”