Chương 2

04

Sự thật chứng minh, ma thuật thực sự chỉ có thể bị đánh bại bằng ma thuật.

Tôi đã từng trốn tránh họ hàng khắp nơi, nhưng bây giờ, họ hàng của tôi dùng trăm phương ngàn kế để tránh mặt tôi, để tôi không tìm được ai để buôn chuyện.

Điều này có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu.

Điều tốt là sẽ không có ai so sánh tôi và chị gái nữa, còn về việc nói xấu sau lưng thì tôi thực sự không quan tâm.

Điều xấu là mẹ tôi rất tức giận, nói tôi đã đắc tội tất cả họ hàng và hàng xóm.

Tôi không phục phản bác: “Tại sao mẹ không nói gì khi họ xúc phạm con?”

Mẹ tôi mắng tôi: “Mày là con nít, xúc phạm mày thế nào? Họ nói mày cũng là vì muốn tốt cho mày...”

“Con nói bọn họ cũng là vì muốn tốt cho bọn họ thôi. Con nói anh họ tìm việc làm, chị họ chia tay người yêu ở xa, em họ nên đi học. Chẳng phải tất cả đều vì tốt cho bọn họ sao?”

Mẹ tôi nổi trận lôi đình, lấy cái móc phơi quần áo đánh tôi: “Tao nói một câu, mày cãi một câu, nhìn chị mày kìa, nó có bao giờ cãi lại mẹ đâu?”

Tôi đoán mẹ sẽ đánh mình nên chạy trước, đứng ở cửa quay đầu lại nói: “Chị gái có cơ hội nào để cãi lại mẹ không? Từ nhỏ đến lớn, mẹ đã bao giờ mắng chị ấy chưa?”

Mẹ tôi đuổi theo mắng: “Chị mày có làm gì sai đâu, sao tao phải mắng nó?”

“Mẹ cho họ hàng vừa gặp mặt liền chèn ép chị ấy đi, thử xem chị ấy có làm sai không?”

Mẹ tôi dùng móc quần áo đuổi theo tôi mấy dãy nhà, nhưng bà vẫn không đánh được tôi, vì cuối cùng bà cũng không tìm thấy tôi.

Mẹ tôi không thích tôi, có lẽ vì tôi đây quá điên, há mồm liền đắc tội mọi người.

Họ hàng của tôi cũng không ít so sánh miệng của chị gái và tôi: “Hai chị em này thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất. Tô Cẩm Thượng miệng ngọt ngào, lại nhu thuận, muốn bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu đáng yêu. Tô Thiên Hoa có một cái miệng tiện, da lại dày, muốn bao nhiêu đáng ghét có bao nhiêu đáng ghét.”

Miệng tiện cũng không khó lý giải, da dày, nghĩa là dù mẹ có đánh đập thế nào tôi cũng không phục.

Loại người giống như tôi thế mà có thể đạt 744 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, không chỉ mẹ tôi không tin mà tất cả mọi người trong gia đình chúng tôi đều bị sốc.

Bọn họ líu ríu, chất vấn tôi đủ thứ câu hỏi, chẳng hạn như đạo văn à, tôi và chị gái tôi trao đổi bài thi,... Mà mẹ tôi cũng tin điều đó.

Mẹ tôi trước kia oan uổng tôi, thậm chí còn bắt tôi nhận lỗi. Hôm nay không tìm được điều gì để chê trách tôi, vậy mà chất vấn tại sao tôi thi được 744 điểm mà chị gái tôi chỉ được 506 điểm.

Cái này có thể trách tôi sao?

Tôi nói: “Chị gái tôi thi không tốt là chuyện bình thường, bởi vì bố mẹ đã tạo quá nhiều áp lực cho chị ấy, chị ấy phát huy thất thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và...”

Tôi chưa kịp nói xong điều quan trọng nhất, mẹ tôi đã phẩy tay ngắt lời tôi: “Con bé phát huy thất thường cũng không phải là lý do để mày đạt điểm cao!”

Tôi ha ha.

Đúng vậy, mẹ tôi đã tốn rất nhiều tiền để bồi dưỡng Tô Cẩm Thường hơn mười năm, nhưng đứa con gái ưu tú nhất, hoàn hảo nhất trong lòng bà lại vô duyên với các trường 985 và 211.

Tôi, một đứa điên học lại kém luôn bị bà ấy ghét bỏ, bất ngờ nghịch tập và trở thành học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Bà ấy có thể không tức hổn hển sao?

05

Tôi cười hỏi: “Trong mắt bố mẹ, con căn bản không xứng thi được hơn 700 điểm đúng không? Cho dù chị gái thi có tệ đến đâu, con cũng chỉ nên đạt 400 hay 500 điểm?“

“Chẳng lẽ không phải?”Mẹ tôi tức giận chỉ vào tôi nói: “Với trình độ ba năm ổn định ở tầm trung của mày, tại sao tao phải tin rằng mày có thể vượt xa phát huy bình thường để đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học?”

Tôi nhíu mày, nói: “Thế mẹ có biết hay không, tổng điểm là 150 điểm, con chỉ muốn đạt được 120 điểm khó đến mức không? Con phải tính toán chính xác mỗi khi làm bài kiểm tra, phải sai bao nhiêu câu, sai những câi nào để chính xác bớt đi 30 điểm?”

Bố tôi không hiểu ra sao: “Hoa Hoa, ý con là sao?”

Tôi cười nói: “Nếu như hai người quan tâm đến con một chút, sẽ phát hiện rằng từ khi con vào cấp ba, mỗi một lần thi, đề thi tối đa 150 điểm, con đều đạt được 120 điểm, không nhiều hơn 1 điểm cũng không ít hơn 1 điểm nào, hơn nữa ổn định ba năm liên tiếp. Hai người không cảm thấy là con cố ý sao?“

Bố tôi càng bối rối hơn: “Ý con là con cố tình làm tệ hơn chị con? Vậy tại sao con lại làm như vậy?”

“Bởi vì con không thể vượt qua chị gái...”

Mẹ tôi khinh bỉ nói: “Cuối cùng mày cũng nói thật à? Mày căn bản là thi không qua được nó?”

“Hahahaha...” Tôi cười ngặt nghẽo: “Lần này không phải là thi tốt hơn à?”

Mẹ tôi đập bàn nói: “Đừng có nói chuyện âm dương quái khí như vậy. Ngẫu nhiên thi đạt điểm cao thì tính cái gì? Nếu như mày mỗi lần thi luôn đạt điểm cao, đó mới là bản lĩnh!”. TruyenHD

Tôi trả lời: “Con không cần mỗi lần thi đều điểm cao, chỉ cần đạt 744 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này là thắng rồi”

Mẹ tôi nghẹn lại, giận quá không nói nên lời.

Bố tôi lại nói: “Hoa Hoa, con đừng cãi lại mẹ. Con hãy giải thích tại sao con cố tình đạt điểm thấp trong kỳ thi bình thường đi?”

"Vậy thì phải hỏi mẹ con chứ.” Tôi nhìn mẹ nói: “Hồi con học lớp một con có được điểm cao hơn chị không? Khi con đưa học bạ cho mẹ xem, mẹ đã nói như thế nào?”

“Tao nói nhiều như vậy, làm sao biết mày đang nói đến câu nào?”

“Chỉ câu này thôi: Mày thi tốt thế nào cũng vô dụng."

Mẹ tôi im lặng.

Tôi hỏi mẹ: “Mẹ mẹ có bao giờ nghĩ câu nói này làm con tổn thương như thế nào không? Đến bây giờ con vẫn không hiểu tại sao mẹ lại nói rằng con thi tốt thế nào cũng vô dụng.”

Mẹ tôi chối phăng phăng: “Mẹ chưa hề nói thế, mày đừng có bịa chuyện.”

Tôi nhìn về phía bố: “Bố còn nhớ không? Lúc ấy còn phê bình mẹ, nói rằng mẹ không nên nói điều đó trước mặt con.”

Bố tôi: “Mẹ con chỉ là thuận miệng nói một chút,, chuyện nhỏ này con không cần để trong lòng.”

“Chuyện nhỏ?”

Tôi rất thất vọng, bản lĩnh của bố tôi thật là không thay đổi chút nào.

Tôi nói: “Trong mắt hai người là việc nhỏ, đả kích đối với con lại là vài chục năm. Kể từ đó, con không muốn làm tốt hơn Tô Cẩm Thượng vì con không muốn bị mẹ đả kích lần nữa.”

06

Bố tôi là một người bố tốt trong mắt mọi người, ông không bao giờ đánh đập hay mắng mỏ chúng tôi.

Nhưng mỗi khi mẹ mắng tôi, ông ấy đều ba phải.

Ông ấy biết rằng mẹ tôi oan uổng tôi, nhưng ông ấy không đứng ra làm chủ cho tôi, cũng không giải quyết vấn đề trên quan điểm công bằng.

Ông ấy luôn luôn thiên vị mẹ tôi, bảo tôi đừng so đo với mẹ, còn bắt tôi phải nhận lỗi với mẹ.

Ngay cả khi ông ấy biết tôi không có sai.

Có lẽ theo quan điểm của bố tôi, đứa trẻ bị oan uổng cũng không có sao, dù sao sau khi lớn lên sẽ quên.

Nhưng vợ thì tuyệt đối không thể đắc tội.

Tôi không biết những đứa trẻ khác khi còn nhỏ có bị bố mẹ oan uổng, liệu chúng có thực sự quên đi điều đó hay không.

Nhưng tôi không thể quên được.

Mỗi vết thương mà tôi phải gánh chịu đều không thể nào quên trong trái tim tôi.

Còn mẹ tôi, bà sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bà đã làm tổn thương tôi.

Chỉ cần tôi nói rằng trước đây bà ấy oan uổng chuyện của tôi, bà ấy sẽ kiên quyết phủ nhận, nói rằng không có, là tôi đang bịa đặt về bà ấy.

Lần này cũng lại một lần nữa.

Bây giờ bà ấy còn tuyên bố rằng bà ấy đã không nói điều đó.

Tôi không muốn nói chuyện với bà ấy nữa.

Bà ấy oan uổng chuyện của tôi nhiều lắm, càng nói về nó, càng trở nên khó chịu.

Tôi chỉ vào phòng của Tô Cẩm Thượng và nói: “Tốt hơn là hai người nên đi xem chị ấy một chút.”

Mẹ tôi lấy lại tinh thần, lao vào phòng chị tôi ngay lập tức.

Bố tôi cũng đi vào.

Kể từ khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Cẩm Thượng chưa bao giờ rời khỏi phòng mà chỉ ngồi thẫn thờ trước máy tính.

Mẹ tôi an ủi chị gái: “Không sao đâu Tiểu Cẩm, lần này đi thi phát huy không tốt, năm sau chúng ta lại chiến đấu tiếp.”

Bố tôi phụ họa: “Đúng rồi, lại học bổ túc một năm nữa là được.”

Tô Cẩm Thượng nhỏ giọng nói: “Con sẽ học một trường tư nhân.”

Thành tích của chị ấy có thể vào các trường cao đẳng và đại học tư nhân.

Mẹ tôi kiên quyết phủ quyết: “Không được! Với điểm số của con, làm sao con có thể vào học trường tư là xong? Mẹ nói cho con biết, những trường dưới top 2 sẽ không được cân nhắc. Mẹ không bắt con phải thi vào Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, nhưng ít nhất cũng phải thi vào trường thuộc 985 hoặc 211, nếu không chúng ta biết cắm mặt vào đâu?"

Bố tôi còn nói: “Con đừng suy nghĩ nhiều, học thêm một năm nữa, năm sau điểm của con sẽ tăng 100 điểm, không sao cả?”

Mẹ tôi: “Chỉ tăng 100 điểm sao được? Thế nào cũng phải đạt 700 điểm trở lên?”

Tô Cẩm Thượng không nói gì.

“Ding dong! Ding dong!” Chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa ra nhìn, sợ hãi quay người bỏ đi.

Ngoài cửa, dì cả, dì hai, dì nhỏ, dì...

Một nhóm lớn người thân đã đến.

Dì nhỏ hét lên: “Tô Thiên Hoa, đừng chạy?”

Tôi không chạy trốn, ở đây làm cái gì?

Chấp nhận lời khen ngợi của họ?

Tôi không thích nghe đám người này chỉ trích, càng không thích nghe những lời khen ngợi đạo đức giả.

Tôi lao vào phòng với tốc độ chóng mặt và đóng sầm cửa lại.

Nhưng tôi lại ngay lập tức lặng lẽ mở hé cửa.

Tâm hồn buôn chuyện của tôi đang bùng cháy, vẫn muốn nghe những gì họ nói