Chương 13
Đột nhiên, ba Phương lạnh lùng đi vào phòng ăn, đi tới bên cạnh Phương Đồng Ân, đem bưu thϊếp trên tay vứt xuống mặt bàn trước mặt cô, lại không nói lời nào ngồi trở lại chỗ ngồi, cầm chén đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Liếc bưu thϊếp một cái, thân thể của cô trong nháy mắt rung động, hai mắt sáng lên.
Kích động cầm bưu thϊếp lên, nhìn bút tích quen thuộc, đôi mắt cô không nhịn được hồng lên, "Là Minh Kiệt gửi tới." Hơn nữa bên trên ghi là một tháng trước."Ba, tại sao ba lại đem bưu thϊếp cậu ấy gởi cho con giấu đi, không lấy cho con xem?"
Mặc dù phía trên chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủn báo bình an cùng mọi người, nhưng mà tâm tình của cô vẫn trở nên vô cùng hưng phấn.
Thì ra là cậu có gửi tin về, mặc dù chỉ là bưu thϊếp, nhưng. . . . . . Thế nhưng nói lên rằng cậu không có quên cô, cũng không có quên mọi người.
"Bởi vì ba khó chịu." ba Phương lạnh lùng nói, rồi lại vùi đầu ăn cơm.
"Ba nói cái gì cơ?" Phục hồi tinh thần lại, Phương Đồng Ân không khỏi hoài nghi, mìnhcó nghe lầm hay không?
Bởi vì khó chịu? Ba nói như vậy là sao? Ba đang khó chịu cái gì, mà phải đem tấm bưu thϊếp cô chờ đợi đã lâu này giấu đi, hại cô mất hồn khổ sở?
"Thằng nhóc kia vừa mới rời khỏi, tâm hồn con liền chạy theo cậu ta, ba có cái gì để vui mừng?" ba Phương buồn buồn oán trách, "Chỉ là một thằng nhóc, thế nhưng lại làm cho con có dáng vẻ mất hồn, ban đầu khi nghe được cậu ta muốn đi cũng như vậy, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hừ, cậu ta cũng không phải là không trở lại, thế mà lại giống như là đến chết cũng không gặp lại nhau, trở nên trầm lặng , ba làm sao có thể vui mừng cho được?"
Nhìn thái độ và cảm xúc của con gái qua nửa năm này, thân là ba ba, coi như có thích thằng nhóc Minh Kiệt kia đến thế nào, đương nhiên vẫn sẽ không thể vui mừng nổi. . . . . . Trên thực tế, ông là đang ghen.
"Con. . . . . . Con đâu có mất hồn đâu chứ?" Phương Đồng Ân lớn tiếng thanh minh cho bản thân.
"Đâu có? Con xem lại chính mình ấy, thái độ bây giờ cùng với mới vừa nãy kém xa bao nhiêu? Cũng chỉ là một tấm bưu thϊếp, thì có thể làm cho con cười được như vậy." ba Phương bất mãn nói.
"Con. . . . . . Con. . . . . ."
"Con cái gì? Nếu không phải là nhìn thấy con khó chịu như vậy, ba vốn là cực kì không muốn đem bưu thϊếp ra, chẳng qua là ba cảnh cáo con, bắt đầu từ hôm nay, nếu là thư của thằng nhóc kia gửi tới, ba nhất định sẽ đều giấu tất cả đi."
Phương Đồng Ân bĩu môi, vội vàng đem bưu thϊếp giấu ở phía sau mình, sợ ba cô đổi ý, lại tịch thu nó.
"Còn nữa, lần này đi nước Mĩ, nếu như có cơ hội, đi thăm cậu ta một chút, thuận tiện bỏ bộ dáng trầm lặng này của con đi, từ nay trở về sau, nếu là còn chết dở sống dở, ba liền đánh con một trận."
Chẳng qua là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, vậy mà lại dễ dàng bắt cóc trái tim con gái cưng của ông, ba Phương thật là tức đến xoắn cả ruột.
Dù thích như thế nào, tán thưởng Minh Kiệt như thế nào, chỉ cần vừa nghĩ tới cô con gái cưng ông thương yêu từ nhỏ bây giờ lại có mối tình đầu yêu không tự chủ được, ông liền khó chịu không thôi.
Người ta nói, con gái là người yêu đời trước của ba, mặc dù dạy con gái cũng có nhiều lúc nghiêm khắc,nhưng tình cảm và sự bảo vệ đối với các cô là không ai có thể so sánh được.
"Thật xin lỗi, ba!" Phương Đồng Ân áy náy nhìn ba mình.
"Hừ, coi như con thi đậu trường đại học tốt, lại lấy danh nghĩa trường học tham gia thi đấu, ba tạm thời không so đo cùng con, nhưng mà ba cảnh cáo con, nếu sau khi trở về con vẫn không bình thường một chút, lần sau ba sẽ không cho phép con liên lạc cùng thằng nhóc kia, nghe rõ chưa?" ba Phương bất mãn dùng lỗ mũi phun khí tức.
"Vâng" Khẽ nhếch khóe miệng, cô thận trọng lấy bưu thϊếp dấu ở phía sau lưng ra.
Chỉ là những câu chữ đơn giản về nỗi nhớ người nhà và báo bình an, quan trọng nhất là, phía trên đó còn có địa chỉ hiện tại mà Minh Kiệt ở.
Có thể gặp mặt, cô có thể đi gặp cậu rồi. . . . . . Tách ra nửa năm, cô rốt cuộc cũng có thể đi gặp cậu, thuận tiện cùng cậu ta tính sổ thật tốt!
Tuyết theo gió bay lả tả, ngồi ở trong xeLệ Minh Kiệt một tay để bên cửa sổ, chống cái trán, nghe thư kí bên cạnh đang báo cáo ngắn, tâm tình có vẻ phiền não.
" Ý chủ tịch là, nếu như chương trình học của cậu đã đến lúc, ông ấy hi vọng cậu đón nhận toàn bộ công việc, để cải thiện quá trình thích ứng với các kế hoạch của công ty. Mặt khác, mẹ của cậu cũng hi vọng cậu sẽ phụ trách quản lý hết tất cả sự vụ. Nói cách khác, hai vị chủ tịch hi vọng cậu có thể đem thời gian phân chia xong, bất luận bắt tay vào làm bên nào trước cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể đón nhận cả hai bên, bọn họ không thèm để ý người nào trước người nào sau." Thư ký chuyên nghiệp bình tĩnh báo cáo.
"Bọn học không biết rằng tôi vừa mới báo cáo xong luận văn, đang định trở về sao?" Tầm mắt đặt ra ngoài cửa sổ, giọng điệu Lệ Minh Kiệt lạnh nhạt.
"Hai vị chủ tịch biết rõ việc học của cậu nặng nề, nhưng bọn họ tin tưởng bằng năng lực của cậu, nhất định có thể vượt qua dễ dàng, về chuyện trở về, bọn họ hi vọng cậu có thể đợi đến lúc đón nhận lấy tất cả trách nhiệm, sau khi tất cả đã ổn định,mới tính đến việc này." Thư ký cung kính truyền đạt.
Sau khi tất cả ổn định? Cái này không phải là nói cậu phải đón nhận tất cả công việc của bọn họ hay sao? Nói cách khác, trong vài năm cậu cũng đừng nghĩ trở về thì đúng hơn.
Đôi mắt sắc bén chậm rãi toát ra ánh nhìn bất mãn và lạnh lẽo, nét mặt Lệ Minh Kiệt càng thêm tối tăm, không chút khách khí mở miệng, "Đi nói cho bọn họ biết, đừng cho là tôi đồng ý đón nhận công ty của bọn họ, mà bọn họ có thể tùy tiện đòi hỏi, sai khiến tôi, muốn về hưu, vui vẻ sinh sống, cũng phải xem tôi có nguyện ý hay không."
Nghe được lời cảnh cáo của cậu, thư ký không nhịn được len lén khẽ động khóe miệng.
Hai vị chủ tịch quả thật quá nóng lòng, vội vã giao toàn bộ công việc lại cho con trai, chỉ là trái lại, cái này không phải là một loại công nhận cùng khẳng định sao?
Ngay cả thư ký cũng đối với vị nhỏ tuổi hơn bên cạnh, có năng lực làm việc siêu tốt, có cái nhìn và nhận thức chuyên nghiệp, cùng với thái độ làm việc tỉnh táo trầm ổn cảm thấy bội phục, cô tin tưởng cậu tuyệt đối có tư cách đón lấy chức vụ các bộ phận công ty.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ thay cậu biểu đạt với hai vị chủ tịch cái nhìn của cậu đối với tốc độ và các vấn đề thừa kế."
"Còn chuyện vé máy bay, hạn cho cô giải quyết trong một tuần, tôi muốn trở về nhanh một chút." Lệ Minh Kiệt nhắc nhở lần nữa, giống nhưtừ đầu tới cuối điều cậu quan tâm nhất là lúc nào mới có thể rời đi mà thôi.
"Chuyện này. . . . . . Tổng giám đốc, về cái này, sợ rằng ở trong một tuần thì không cách nào xong." Thư ký lộ vẻ mặt bị làm khó.
"Cô nói cái gì?" Ánh mắt âm trầm bắn thẳng tắp về phía thư ký, cậu phát hiện mình đã kiềm chế tới cực hạn.
"Là thế này , hai tháng trước cậu đồng ý với ba cậu sẽ tham gia đại hội tổng công ty định kỳ, tôi lấy hiểu biết của mình về tiến độ và quá trình, đại hội sẽ cử hành vào tuần sau, trong khoảng hai tuần lễ."
Sắc mặt của Lệ Minh Kiệt càng lúc càng khó coi.
"Sau khi kết thúc đại hội định kỳ, cậu còn phải tham gia hội nghị mở rộng thị trường ở công ty mẹ cậu, tất cả quản lý và nhân viên đều sẽ có mặt, hội nghị lần này còn nói lên rằng tất cả quyền phân công thương phẩm đều nằm trong tay cậu, nói cách khác, đây cũng là một cuộc hội nghị không thể không tham gia, giống như cuộc hội nghị kéo dài hai tuần lễ kia." Thư ký ngẩng đầu lên, cứng rắn chống lại cặp mắt kinh người kia.
Cái này không phải nói rằng cậu thật vất vả mới nặn ra được một tháng nghỉ. . . . . . Bị hẫng mất rồi?
Mới tròn mười tám tuổi cậu liền phải đón lấy những công việc này, ba mẹ cậu thật đúng là coi trọng cậu! Lệ Minh Kiệt đôi tay nắm thành quyền, lửa giận cháy điên cuồng ở trong ngực.
Cậu muốn đi, muốn rời đi nơi này, cậu hối hận mình đã quyết định làm những thứ này.
Tinh thần của cậu đã đạt tới ranh giới điên cuồng, tâm tình lo âu, tràn đầy chán ghét.
Tại sao cậu lại quyết định muốn làm những thứ này? Tại sao cậu lại chọn rời Đài Loan tới đây đi học?Tại sao cậu lại muốn tiếp nhận và quản lý công ty của ba mẹ? Cho dù cậu có tỉnh táo như thế nào đi nữa, năng lực tốt như thế nào đi nữa, nhưng mà cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tám tuổi. . . . . . Cậu thật sự rất nhớ Đồng Ân, rất nhớ. . . . . .
"Tổng giám đốc?"
Cảm xúc tụt thấp mắt thấy sắp không giữ được mất, càng không thể ngăn được, Lệ Minh Kiệt biết tình huống bây giờ của mình hỏng bét ra sao.
Sau khi cậu tới nước Mĩ nửa tháng, liền hối hận, hơn nữa là vô cùng hối hận, đồng thời phát hiện thì ra mình không kiên cường giống như suy nghĩ vậy, cũng sẽ lệ thuộc vào người khác.
Vì không để cho mình đổi ý, không cho mình cơ hội kích động bỏ đi, sau khi cậu đến nước Mĩ, hoàn toàn không liên lạc với bất kỳ ai có thể làm cậu quyến luyến, không gọi điện thoại, không gửi thư, thậm chí không cần nghe bất kỳ cuộc gọi nào, bởi vì rất sợ bất kỳ âm thanh nào hoặc chỉ một câu chữ cũng có thể đánh tan định lực cùng sự kiên trì của cậu.
Lần đầu tiên chân chính xa xôi chia lìa, tiếp nhận loại khảo nghiệm tách ra này, cậu mới phát hiện rằng mình lệ thuộc đến cỡ nào vào người kia.
Vì để chính mắt thấy được cô, hoàn toàn ở bên cạnh cô, cảm nhận cô làm bạn bên cạnh, sự tồn tại của cô, tự tay đυ.ng vào cô. . . . . . Cậu cố gắng hoàn thành việc học bận rộn trước thời gian, để cho mình có nhiều hơn một tháng nghỉ, không kịp chờ đợi muốn được trở về.
Thì ra là trải qua sáu năm chung sống, cậu đã đi tới trình độ không cách nào dứt bỏ cô được, tình bạn từ lâu đã thăng hoa thành một loại tình cảm khác, ngay cả cậu cũng không thể khống chế, chỉ muốn một mình đoạt lấy.
Cho đến khi tách ra, sẽ không còn được gặp mặt, cậu mới không thể không đối mặt, thừa nhận loại đau khổ này.
Cậu rất nhớ từng phút từng giây bên cạnh Đồng Ân, nỗi nhớ cô luôn dễ dàng khơi gợi lên nóng nảy và háo hức của cậu, nỗi nhớ dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cậu đối với Đồng Ân, nỗi nhớ dễ dàng cảm nhận được khổ sở hoặc vui sướиɠ của cậu. . . . . .
Cho nên. . . . . . Cho nên cậu thật đáng chết khi không thể trở về?
Không thể trở về, không thấy được cô nữa . . . . . Cậu đã đạt tới cực hạn.