Chương 7: Sư phụ, ngươi cao trào thật nhanh (4P, cao H)

Nhìn về phía u cốc hoa nhường nguyệt thẹn đang ẩn đang hiện giữa hai chân Nịnh Hinh Nhi, Hạ Trọng Lâu dao động, chỉ là hắn lại nhìn qua nam căn hung hãn của Lê Tử Nam, kiên định lắc đầu nói, "Ta sẽ cố gắng khắc chế, không làm sư phụ bị thương." Lê Tử Nam chưa chắc nhỏ hơn so với hắn.

Nguyên âm của xử nữ đối với nam tu sĩ rất quan trọng, Lê Tử Nam do dự một chút, nói, "Ngươi muốn làm người đầu tiên, được, nhưng phải cố gắng không cao trào, giao hợp mà không bắn, khi nàng cao trào tiết ra nguyên âm trinh nữ, chỉ hút chút ít liền nhanh chóng rút ra." Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn, mà yêu cầu này Hạ Trọng Lâu hoàn toàn có thể đáp ứng.

"Được." Hạ Trọng Lâu đồng ý không chút do dự.

Đôi tay bị đồ đệ đặt ở trên vai, Nịnh Hinh Nhi gian nan mà nói: "Tiểu Tuyết, tránh ra!" Cực lực áp chế kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ đang lan tràn ra khắp cơ thể, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng lại không thể. Không có linh lực duy trì, thể lực nàng so với thiếu nữ bình thường không lớn hơn là bao.

"Chủ nhân, ngươi càng ngày càng thơm." Ngàn Tuyết vui vẻ mà nói, đôi môi ở bộ ngực sữa nõn nà của nàng không ngừng liếʍ láp mυ"ŧ vào. Hắn là yêu hồ, khứu giác vượt xa người thường, mùi thơm của chủ nhân tỏa ra rất khác so với thường ngày, mùi thơm này làm cho tính dục của hắn sôi trào, khao khát được cùng nàng giao phối. Chỉ là kế hoạch giữ sư phụ ở lại là hai sư huynh xuất nhiều lực nhất, bản thân lại là là linh sủng nay là lão Tam nên phải nhún nhường bọn họ.

"Ân..." Nịnh Hinh Nhi đưa mắt nhìn về phía Đại đồ đệ và Nhị đồ đệ trước mặt, ý đồ cầu bọn họ buông tha. "Cho ta... Giải dược, ta sẽ... Không truy cứu... Lỗi lầm của các ngươi. Nếu không ta muốn đem các ngươi... Trục xuất sư môn!" Ngực nàng trướng đến phát đau, cảm giác hoa huy*t như có vô số con kiến, chúng làm cho nàng rất khó chịu, nàng chỉ khao khát có thể dùng thứ gì đó hung hăng cắm vào rút ra thì cơ thể mới cảm thấy thư thái. d*m thủy chảy ra, một giọt nối tiếp một giọt, khát vọng muốn thuốc giải của nàng càng mãnh liệt.

Lê Tử Nam khẽ cười, ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ nóng rực của Nịnh Hinh Nhi, "Sư phụ, Thiên Tiên Say Tình trước nay chưa hề có giải dược. Thuốc đã phát tác bên trong người ngươi, đem thuốc này dùng ở một liều lượng nhất định, loại hương khí này sẽ hoàn toàn dung nhập vào cốt nhục ngươi, dược lực cũng sẽ có tác dụng với cơ thể ngươi vĩnh viễn." Để làm một nữ sĩ tu vi Hóa Thần Kỳ đại viên mãn giảm xuống thành cảnh giới Nguyên Anh yêu cầu bọn họ phải nỗ lực trong thời gian dài, nhưng trong khoảng thời gian này hắn có tin tưởng sẽ dạy dỗ nàng trên giường đến thuần phục, trở thành tuyệt đại mị cơ.

"Ngươi! Ta đối với các ngươi ít nhiều cũng có công ân nuôi dưỡng, các ngươi trả ơn ta thế này sao?" Nịnh Hinh Nhi tức giận nói, đột nhiên hít một hơi sâu: "A---" Ngàn Tuyết cư nhiên ngậm lấy đầu v* nàng mà mυ"ŧ vào, đau đến xuyên tim làm nàng phải kêu ra tiếng, sau đó cơn đau lại hợp với kɧoáı ©ảʍ tê dại xông thẳng vào đại não. Cảm giác sướиɠ đến quái dị, nàng thật muốn điên rồi!

Nghe được nàng hô đau, Ngàn Tuyết vội vàng nói: "Chủ nhân, ta sẽ nhẹ một chút." Đầu lưỡi linh hoạt của hắn lại ôn nhu triền miên mà liếʍ láp đầu v*, đem nhũ hoa liếʍ đến cứng rắn như hòn đá nhỏ, tựa như một bông hoa anh đào đỏ tươi giữa trời. Không thể nặng bên này lại nhẹ bên kia! Hắn xoay mặt liếʍ tiếp một bên đầu v* khác, ngón tay thỉnh thoảng xoa nắn đầu v* vừa bị chính mình liếʍ láp qua.

"Tê, a a... Dừng lại, mau dừng lại!" Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt vọt tới như thủy triều, Nịnh Hinh Nhi không thể kiềm chế làm bộ ngực sữa run rẩy, đồng thời dưới bụng nhỏ cũng kịch liệt nóng ấm, nướ© ŧıểυ mãnh liệt phun ra như sóng triều đại dịch.

"A---" Nịnh Hinh Nhi xấu hổ nhắm mắt lại, mười ngón tay nắm chặt tấm thảm da thú bên dưới.

"Sư phụ, ngươi thật mẫn cảm, chỉ mới mυ"ŧ mυ"ŧ đầu v* ngươi mà ngươi liền cao trào." Hạ Trọng Lâu ngơ ngác nhìn sư phụ hắn bị làm đến lêи đỉиɦ mà bắn ra ái dịch dính trên bàn tay hắn, Lê Tử Nam thúc giục nói, "Nàng đã chuẩn bị tốt, ngươi nếu không chắc chắn hãy để ta tới trước." côn th*t hắn đã bành trướng đến muốn nổ tung.

"Không, không cần, không cần! Ta cầu xin các ngươi." Nịnh Hinh Nhi tuyệt vọng mà giãy giụa, liên tiếp nói lời cầu xin.

"Chủ nhân, ta thích ngươi, vì sao ngươi không thể chấp nhận ta? Từ lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã rất thích ngươi, cho nên chủ động nhảy đến trước mặt ngươi lấy lòng, làm ngươi thích ta, cùng ta lập khế ước chủ - sủng." Ngàn Tuyết đè xuống thân thể mềm mại đang giãy giụa lộn xộn của nàng, trên khuôn mặt vô song tuấn mỹ lộ ra vẻ thương tâm.

"Sư phụ, ngươi rõ ràng rất sung sướиɠ, tại sao phải cự tuyệt?" Lê Tử Nam cúi xuống hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của nàng, "Chỉ cần ở bên ta thêm một vài trăm năm, ta và ngươi sẽ cùng nhau phi thăng đến Thượng giới." Hắn sẽ cùng nàng cả hai cùng nhau phi thăng đến Thượng giới, trở thành cường giả trên Thiên giới sống thọ cùng trời cùng đất.