"Mới thế mà đã ngất xỉu?" Lê Tử Nam phe phẩy ngón tay, tức thì một đạo ánh sáng màu xanh bắn vào giữa hai lông mày của Nịnh Hinh Nhi.
Nịnh Hinh Nhi đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt thờ thẩn mà mở to. Nàng giờ phút này thần trí không rõ, thân thể còn đang run rẩy vì cao trào, hoàn toàn không biết chính mình vừa mới té xỉu.
"Sư phụ, ngươi cần phải được dạy dỗ thêm." Lê Tử Nam vừa nói, vừa đem Nịnh Hinh Nhi từ trong lòng ngực Ngàn Tuyết đoạt lấy.
"Các ngươi, buông tha ta đi, ta không chịu được nữa." Nàng suy yếu mà nói, miệng thở dốc, ngực phập phồng mãnh liệt.
"Hinh Nhi, ngươi là nữ tu sĩ có tu vi cao thâm." Lê Tử Nam nói nhưng vẫn không thể lay chuyển quyết tâm của nàng.
"Lê tử Nam, ngươi không thể để ta tận hưởng chút sao?" Ngàn Tuyết thống khổ mà nằm trên tấm da thú, giữa hai chân hắn tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng ái dịch của nàng, gậy th*t đỏ sậm thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống.
"Sư phụ thì chỉ có một, nếu ngươi muốn tận hưởng thì ra bên ngoài mà tìm hồ ly cái khác đi." Lê Tử Nam lạnh lùng mà níu, doi68 tay bắt lấy cánh mông Nịnh Hinh Nhi mà đong dưa, dùng hoa huy*t ướt đẫm của nàng cọ xát côn th*t chính mình.
"Không, ta không cần, ta chỉ cần chủ nhân." Ngàn Tuyết lập tức xoay người đi đến bên Nịnh Hinh Nhi mà nói, "Chủ nhân, ta chỉ cần ngươi." Hắn kêu chủ nhân đã từ rất lâu rồi, bây giờ kể cả có trở thành đệ tử của nàng thì vẫn không thể sửa được.
"A..." Nịnh Hinh Nhi toàn thân vô lực, cả ngươi như bị rút hết cột sống, vô lực mà dựa vào người Lê Tử Nam. Từ phía sau nhìn lên, hai chân nàng đặt ở bụng nhỏ của hắn, hoa huy*t đỏ bừng ướt đẫm đang chậm rãi phun ra nuốt vào côn th*t đỏ đậm của nam nhân, cảnh tượng hết sức da^ʍ mĩ.
Đem mặt chôn ở cổ Lê Tử Nam, nàng thấp giọng mà khóc. Trong sạch của nàng hoàn toàn bị hủy hoại, không chỉ bị hủy hoại trên tay một nam nhân, mà là đồng thời trên tay ba nam nhân.
"Ngươi đã liên tục cao trào vài lần, cơn đau phá thân chắc hắn không còn nữa." Lê Tử Nam nói, "Bây giờ, ngươi chỉ cần không ngừng vui sướиɠ, không ngừng hưởng thụ." Cho dù linh lực Nịnh Hinh Nhi bị phong ấn, thân thể cũng đã trải qua nhiều lần rèn luyện nên rất dẻo dai. Sở dĩ nàng té xỉu là vì kinh nghiệm hoan ái quá ít, dược lực Thiên Tiên Say Tình lại quá mạnh, thể xác và tinh thần trong lúc nhất thời không thể chịu được.
"..." Nịnh Hinh Nhi vẫn thấp giọng mà khóc, hai vai run rẩy đến cực điểm. Bởi vì liên tục cao trào cùng với bị Thiên Tiên Say Tình kí©h thí©ɧ, giờ phút này kɧoáı ©ảʍ không còn ảnh hưởng tới thần trí nàng nữa, cho nên nàng có thể bình tĩnh mà chất vấn bọn chúng.
Lê Tử Nam cau mày nói, "Ta cùng Hạ Trọng Lâu không đến một trăm tuổi liền đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, coi như cũng là thiên tài vạn năm có một, tiểu tử Tiểu Tuyết này cũng là cửu vĩ thiên hồ có huyết thống Kim Đan, bất kể ngươi cùng ai trong chúng ta hoan ái cũng không thua thiệt." Nếu nàng thải dương bổ âm, thuần dương tinh nguyên của ba cái nam tu sĩ Kim Đan sẽ làm tu vi nàng càng thêm tăng tiến. Chỉ tiếc nàng tu luyện đến cực hạn mà Liên chi giới Thiên Đạo cho phép, mà nếu bọn họ không phong ấn tu vi của nàng lại sẽ không thể chạm vào nàng, cho nên, thuần dương tinh nguyên của sư huynh bọn họ nhất định lãng phí.
Nịnh Hinh Nhi bi ai mà rơi lệ, nhớ đến tình thầy trò, đôi tay bắt lấy hai vai hắn, ngón tay giữa cắm thật sâu vào trong da thịt hắn. Linh lực bị phong ấn, sức của nàng cùng nữ tử phàm nhân đều không khác biệt gì mấy, chỉ có móng tay có thể hơi dùng sức một tý.
"Sư phụ, mặc kệ ngươi hận ta bao nhiêu, ta cũng không hối hận về những gì đã làm." Hạ Trọng Lâu đi đến bên người nàng, thâm tình mà nói suy nghĩ trong lòng cho nàng nghe.
Lê Tư Nam ngăn chặn cánh mông của Nịnh Hinh Nhi dùng dùng sức ma xát ở côn th*t của chính mình: "Tương lai ngươi sẽ biết, ngươi sẽ làm nữ tu sĩ tam giới rất đố kỵ." Người Tu Tiên thường nói tam giới là chỉ ba ngàn thế giới nhỏ, Linh giới và Thiên giới.
Lời của Lê Tử Nam không hề làm nàng động tâm, nàng chỉ muốn sự việc trước mắt nhanh qua đi, chính mình phá bỏ phong ấn, sau đó trục xuất ba người bọn họ ra khỏi sư môn, đuổi ra khỏi linh đàm bí địa của nàng.