Chương 24
Tạ Hồng Anh được Vương Hiểu Hân đỡ mà lảo đảo bước xuống chiếc xe taxi khiến bà choáng váng rồi lảo đảo chạy vào bệnh viện, cuối cùng đẩy ra một người đàn ông chắn đường mà xông vào phòng bệnh, vừa vào đã thấy con mình đang quỳ gối bên giường bệnh mà vùi đầu vào chăn
Tạ Hồng Anh hét lớn rồi xông lên kéo Trần Gia Lạc ra, thường xuyên làm việc nhà nông, bà có rất nhiều sức lực, kéo như vậy thiếu chút nữa kéo Trần Gia Lạc vốn quỳ mỏi nhừ chân ngã nhào xuống đất
Tạ Hồng Anh giận dữ như sư tử mẹ, vừa thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Gia Lạc thì lập tức dựng lông mao, kéo Trần Gia Lạc vào lòng, kêu lớn một tiếng, lửa giận trong lòng bốc thẳng lên đầu, nhưng đương nhiên không thể phát giận với con nên nhằm thẳng vào Thư Tâm đang nằm trên giường bệnh
Tạ Hồng Anh ôm Trần Gia Lạc đang quỳ trên mặt đất, vỗ vào giường bệnh mà chửi ầm ĩ:
- Con đàn bà này! Con đàn bà này! Mày rốt cuộc muốn hại Gia Lạc nhà tao đến thế nào nữa? A! Sao mày dám, sao mày dám để Gia Lạc nhà tao chịu khổ như thế! Đứa con đáng thương của tôi ơi.
Tạ Hồng Anh đau lòng kéo tay Trần Gia Lạc mà thổi thổi hai cái:
- Ngoan! Con có đau không? Đừng sợ, mẹ sẽ không tha cho con đàn bà kia! Đi, chúng ta đi băng vết thương lại đã
Thì ra khi nãy Trần Gia Lạc quá kích động mà lòng bàn tay đã bị kẹp nhựa kia làm xước một vết xước dài.
Thư Tâm cúi đầu nhìn thì thấy trên sàn gạch thô ráp của bệnh viện có mấy vệt máu loang lổ.
Tạ Hồng Anh đau lòng đến mắt đỏ hoe, run run kéo tay Trần Gia Lạc, cũng không ngờ lại bị Trần Gia Lạc đẩy lùi về phía sau vài bước, nếu không có Vương Hiểu Hân đỡ kịp thì chỉ e đã va người vào tủ nhỏ bên giường bệnh.
Bà không thể ngờ, Trần Gia Lạc luôn ngoan ngoãn như con thỏ con lại nổi cáu với mình.
- Mẹ! Đừng nói nữa! Con xin mẹ đừng nói nữa!
Tạ Hồng Anh ngẩn ngơ, cứ như vậy mà nhìn Trần Gia Lạc hai mắt đỏ bừng, nước mắt chẳng có dấu hiệu báo trước mà cứ thế rơi xuống
Trần Gia Lạc như mất hết sức lực, lảo đảo đứng dậy.
Chẳng biết có phải vì thiếu máu hay không mà trong chớp mắt, mắt anh trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thoáng qua vài điểm sáng, chân như dẫm lên bông, vô cùng chao đảo
Trần Gia Lạc dứt khoát chẳng nhìn ai, cứ vịn vào giường mà bước lui, không ngờ vừa nhất chân thì lại đá phải chân giường, người lại ngã phệt xuống đất.
Trần Gia Lạc bưng mặt, bàn tay ướt sũng
Phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ bất kì tiếng động nhỏ nào cũng có thể nghe được rất rõ
Tạ Hồng Anh nhìn con mình mà đau lòng
Thư Tâm thì dứt khoát nhìn ra bên ngoài, hình như cô thấy cô thư ký và Thẩm Ngọc?
- Mẹ! Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn con phải thế nào đây? Mẹ muốn con phải làm sao mới được? Con yêu Thư Thư, con yêu Thư Thư, giống như mẹ yêu cha con vậy! Vì sao mẹ không thể hiểu? Điều là lỗi của con, nếu không phải con nhất thời hồ đồ thì con và Thư Thư sẽ không đi đến ngày hôm nay, mỗi lần nghe thấy mẹ mắng cô ấy như vậy, trong lòng con rất áy náy mẹ biết không?
Thư Tâm lén quay đầu lại thì lại thấy nước mắt Trần Gia Lạc theo kẽ tay chảy dọc qua mu bàn tay, xuống đến cổ tay rồi thấm ướt ống tay áo của anh
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc rất khẽ, tiếng khóc như bị người cố gắng đè nén trong lòng, không thể khóc lớn, dần khàn lại:
- Thư Thư, cô ấy… con của chúng con cứ như vậy mà bị mẹ… bị mẹ tự tay… tự tay gϊếŧ chết! Mẹ! Chẳng phải đây là đứa cháu nội mẹ vẫn muốn sao?
Ầm!
Tập văn kiện còn dính máu bị Trần Gia Lạc ném tới bên chân Tạ Hồng Anh.
Tạ Hồng Anh ngây người nhìn con rồi lại nhìn Thư Tâm, cuối cùng nhặt lên, lật qua hai tờ, từ từ đi đến bên con, đẩy đẩy vai con mà khóc:
- Ngoan, Gia Lạc à, đừng đau lòng, đều là lỗi của mẹ, đều là mẹ không tốt, cái này… cái này viết gì? Mẹ không hiểu…
- Viết gì? Viết cháu của mẹ, con của con, vì tâm tình Thư Tâm quá kích động mà mất rồi
Dường như là khóc một hồi, tâm tình Trần Gia Lạc dần bình tĩnh lại, anh cười khổ nhìn Tạ Hồng Anh:
- Con chẳng còn, vợ không còn, Thư Thư mặc kệ con. Mẹ, là con mẹ quấn lấy Thư Thư, không phải là Thư Thư quấn lấy con
Mắt Tạ Hồng Anh trợn trừng, ngơ ngác quay đầu nhìn qua bụng Thư Tâm bị chăn mỏng che đi, lại ngơ ngác quay đầu nói:
- Con nói… con nói… bụng nó không có gì? Cháu mẹ làm sao?
Tạ Hồng Anh khoa tay múa chân. Người đàn bà cứng nhắc này cuối cùng đã hiểu những lời này, cả người mềm nhũn mà ngã lăn xuống đất
- Mẹ!
Trần Gia Lạc bị Tạ Hồng Anh làm cho hoảng sợ, vội kéo Tạ Hồng Anh vào lòng, quay đầu nhìn Vương Hiểu Hân đang ngơ ngẩn đứng đó mà quát:
- Cô còn nhìn cái gì thế? Còn không mau đi gọi bác sĩ?
Vương Hiểu Hân vội gật đầu chạy ra ngoài, Trần Gia Lạc cúi đầu xem xét, mặt Tạ Hồng Anh bắt đầu tái lại, chỉ có thể dùng cách bình thường là day nhân trung cho bà
Thư Tâm tốt bụng đưa ly nước đường qua
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tạ Hồng Anh đã tỉnh lại, mắt vẫn dại ra. Bác sĩ đi vào, bận rộn một hồi rồi nói với Trần Gia Lạc:
- Không sao, bị kí©h thí©ɧ thôi, nghỉ ngơi chút là ổn. Nhưng mà mọi người cũng phải chú ý một chút, người già không thể bằng người trẻ mấy người, nếu bị cao huyết áp, trúng gió thì không hay đâu. Tôi thấy bác đây thân thể khá tốt, chỉ là… có hơi béo. Tốt nhất nên đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, tránh bị bệnh gì đó không phát hiện kịp thời.
- Chờ chút nữa tôi gọi người dẫn mấy người đi.
Chắc cũng khá bận nên bác sĩ kia gọi một y tá trẻ đến, dặn dò đôi câu rồi đi
Y tá vào xem xét, chỉ cảm thấy không khí trong phòng là lạ, vừa chuẩn bị đi thì lại nghe Tạ Hồng Anh đột nhiên khóc cực kì bi thảm:
- Tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa… Ông ơi, sao ông đi sớm như vậy! Trời ơi là trời! Ông trả lại cháu nội cho tôi! Mày trả lại cháu nội cho tao
Cô y tá trẻ trợn tròn mắt nhìn, lại thấy Tạ Hồng Anh đang ngửa mặt lên trời khóc lớn, tay đấm ngực thùm thụp lại đột nhiên giương nanh múa vuốt nhào về phía Thư Tâm, may mà Trần Gia Lạc kéo lại nên không sao.
Chỉ có điều, như vậy cũng khiến Thư Tâm hoảng sợ, tay cầm cốc nước đường trợn tròn mắt nhìn mà nghĩ thầm: “Tôi không bắt bà đền con thì thôi, tư duy năng lực của người này có vấn đề gì thế?”
Lúc này Trần Gia Lạc cũng không dám chỉ trích Tạ Hồng Anh thêm, chỉ đành khuyên nhủ bà đi kiểm tra sức khỏe rồi nói tiếp.
Chỉ có điều, Tạ Hồng Anh rất khỏe, bà ta gào thét, giãy dụa trong lòng Trần Gia Lạc khiến quần áo Trần Gia Lạc xộc xệch, tóc tai hỗn độn, tay bị Tạ Hồng Anh kéo mà đỏ ửng.
Trần Gia Lạc gọi giật lại nhưng Tạ Hồng Anh như bị bùa chú mà cứ khóc thét không ngừng khiến cô y ta sợ tới mặt tái mét, lưng dán vào tường, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt đúng kiểu “nếu thấy tình hình không ổn thì lập tức rút lui”
Mãi đến khi một cốc nước lạnh dội thẳng vào mặt Tạ Hồng Anh, sau đó là một tiếng ầm thì Tạ Hồng Anh mới như đĩa nhạc cũ kĩ mà dừng lại.
- Anh…
Mặt Trần Gia Lạc cũng dính không ít nước, phẫn nộ ngẩng đầu đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Ngọc đang cầm một ly nước lạnh đứng bên cửa cười cười nhìn bọn họ.
Mắt xếch híp thành đường nhỏ, hai chiếc răng mèo lấp lánh
- Ái chà, ái chà, anh thấy tôi làm gì rồi đấy. Không cần cảm ơn đâu, không cần cảm ơn. Đưa mẹ đi kiểm tra quan trọng hơn. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Thẩm Ngọc tỏ vẻ vô tội, đứng rất xa, tỏ vẻ sợ hãi, duỗi ngón tay dài, chỉ vào vết thương trên mu bàn tay Trần Gia Lạc mà nói:
- Nhớ tiêm phòng chó dại đấy! À chết nhầm nhầm, là tiêm phòng uốn ván. Hix, nhỡ lời! Tôi không học y.