Chương 8

Một lời cảm ơn rất đỗi bình thường.

Nhưng không hiểu sao, khi phát ra từ miệng Cố Gia Dục, nghe nó lại giống như đang trêu chọc lại như đang nũng nịu, dính nhão giống một lời ám chỉ.

Ánh mắt Hạ Sâm tối sầm lại, lấy lại tinh thần từ sự dụ hoặc của Cố Gia Dục, người này đúng thật là…

Nhất thời anh không nghĩ ra được tính từ nào, nhưng anh vẫn nhìn ra được Cố Gia Dục là cố ý.

Xấu tính!

Hạ Sâm che giấu nhịp tim bồn chồn của mình bằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Cố Gia Dục đã lùi ra trước.

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhạt, trông cực kỳ dễ thương vô hại, điều kiện tiên quyết là bỏ qua vẻ trêu chọc trong mắt anh.

Không hiểu sao Hạ Sâm có chút bực bội, anh không thích cảm giác này.

Bị người khác kích động quá dễ dàng.

... Màn biểu diễn kết thúc.

Khán giả đáp lại bằng những tràng pháo tay và cổ vũ nhiệt tình. Hồi lâu Triệu Tiêu Nhiên mới tỉnh táo lại, anh ta nhìn Cố Gia Dục với vẻ khó tin.

Cậu bé mà anh ta cho là ngây thơ biết chơi đến thế ư?

***

Sau khi Cố Gia Dục xuống sân khấu, Hạ Sâm hát thêm hai bài nữa cho đến khi ca sĩ thường trú tiếp theo lên sân khấu.

"Hai anh là bạn cùng phòng hả?" Cố Gia Dục hỏi Triệu Tiêu Nhiên.

"Không, cậu ta sống một mình ở bên ngoài."

Triệu Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Cố Gia Dục một lúc lâu, lúc không tỏ vẻ gì trông đàn em rất ngọt ngào, lại dễ bắt nạt, cần được bảo vệ mới đúng. Sao lúc cậu nhảy lại có sự tương phản lớn như vậy?

Khi cậu xuất hiện, ánh mắt cậu có chút hoang dã khıêυ khí©h, giống như mũi đang căng trên cung vậy.

Nhưng khi đặt tay lên vai Hạ Sâm, ánh mắt cậu y như móc câu, gợi cảm khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

"Trên mặt em có dính gì à?"

Triệu Tiêu Nhiên lắc đầu.

"Sao lại nhìn em như thế?"

Triệu Tiêu Nhiên bị cậu hỏi thế thì im lặng mất mấy giây: "Trông em đẹp lắm."

Cố Gia Dục mỉm cười.

"Cảm ơn anh, nhưng em thích kiểu như đàn anh Hạ Sâm cơ."

Đã quen với sự thẳng thắn của Cố Gia Dục, Triệu Tiêu Nhiên lắc đầu cười: "Em thích cậu ta đến vậy sao?"

Cố Gia Dục không trả lời.

Bé trà xanh chỉ thích Hạ Sâm vì khuôn mặt đó thôi, Cố Gia Dục cũng không phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Sâm, quả thực cậu đã bị bất ngờ vì vẻ ngoài của anh.

Nhưng điều này không có ý nghĩa gì cả. Thế giới cảm xúc của người lớn rất phức tạp, thậm chí thích cũng được chia thành nhiều loại.

Giống như lúc lên sân khấu vậy, Cố Gia Dục không hề có ý khoe khoang như vậy, cũng không định trêu Hạ Sâm. Nhưng Hạ Sâm lại quá đáng yêu, giống như một con mèo con không chịu nổi bị trêu chọc.

Không ai có thể cưỡng lại được những quả cầu lông, đặc biệt là người mê loài lắm lông như Cố Gia Dục.

Bởi vì trông Hạ Sâm thật rất giống quả Cục Than nhỏ nhà cậu, đó là một con mèo con màu đen. Ban đêm, chỉ cần Cục Than nhỏ nhắm mắt lại là Cố Gia Dục không tìm được nó nữa.

Cục Than nhỏ rất kiêu ngạo và lạnh lùng, không để ý đến ai hết. Lúc mới được đón về nó không cho ai sờ vào hay bế nó cả.

Nhưng Cố Gia Dục cứ thích trêu nó, bế nó, hôn nó.

Và thứ Cố Gia Dục nhận được là một vuốt rướm máu từ Cục Than nhỏ, cậu không quan tâm, cứ để mặc nó cào cấu, cậu vẫn hưởng thụ niềm vui khi được hít mèo và chọc mèo.