Chương 6

Không hề coi là thật.

Hạ Sâm mặt mũi lạnh tanh, giọng điệu thờ ơ.

Cố Gia Dục chớp mắt, ánh mắt tò mò vẫn dán chặt lên mặt Hạ Sâm.

Vốn dĩ hai người đã đứng cạnh nhau rồi, Cố Gia Dục nhìn chằm chằm như vậy mà vẫn không làm cho biểu cảm của Hạ Sâm có bất kỳ thay đổi nào, nhưng lông mi cụp xuống đã che đi đôi mắt đen của anh, như thể anh đang che giấu điều gì đó.

Cố Gia Dục cố nhịn cười nói: "Đàn anh này, anh có thể cân nhắc nuôi tóc dài hơn chút."

Hạ Sâm: ?

Nếu tóc dài thêm chút là có thể che đi đôi tai đỏ bừng rồi.

Cố Gia Dục biết không phải Hạ Sâm đang xấu hổ, đại khái là anh lúng túng vì đã coi trò đùa của mình là thật.

Ngay cả lời giải thích gượng ép cũng thật dễ thương.

"Ra vậy."

Cố Gia Dục mỉm cười nhìn Hạ Sâm, như thể đang bao dung một bạn nhỏ mạnh miệng vậy: "Đàn anh đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ? Sao anh có thể coi một câu nói đùa là thật được chứ? Là em hiểu lầm rồi."

Ráng đỏ vừa mới tan đi của Hạ Sâm lại lần nữa bò lên tai.

Ngũ quan của anh lập thể, đứng dưới ánh sáng chiếu rọi đổ bóng tạo chiều sâu cho gương mặt.

Hạ Sâm có vẻ ngoài thiên về loại hình có tính công kích, cũng là loại hình được nhiều người yêu thích nhất. Lúc này anh cau mày, trông có hơi hung dữ.

"Ha ha ha ha, trông biểu cảm của anh Sâm có vẻ không ổn nhỉ."

"Cười chết đi được, khá lắm em giai."

“Có một cậu đàn em khoa tôi theo đuổi Hạ Sâm rất lâu nhưng chưa bao giờ thấy biểu cảm nào khác ngoài vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Hạ Sâm.”

MC cười một lúc lâu mới ngừng lại được, anh ta nói với Cố Gia Dục: "Chỗ chúng tôi là quán bar nghiêm túc, xin hãy dừng những ý tưởng kỳ quặc của bạn lại."

Cố Gia Dục chớp mắt nhìn Hạ Sâm, làm ra vẻ tiếc nuối không hề giả trân.

"Thế thì thật đáng tiếc."

Hạ Sâm: "..."

“Nhưng bạn có thể cân nhắc hát chung một sân khấu với Hạ Sâm mà.” MC suýt thì không kìm được nụ cười trên môi.

Cố Gia Dục chớp chớp mắt: "Cũng chỉ là hát thôi mà."

MC hỏi: “Vậy bạn còn muốn làm gì nữa?”

"Không làm gì cả. Chẳng phải anh nói đây là quán bar nghiêm túc sao?" Cố Gia Dục có vẻ hơi đau khổ: "Chỉ là em tiếc mình tông điếc thôi."

MC chưa kịp nói gì thì có người dưới khán đài đã hét lên.

“Giọng em giai dễ nghe lắm, tông điếc tôi cũng muốn nghe.”

Cố Gia Dục cười "Đổi cái khác được không?"

Âm đuôi hơi giương cao lên, có chút giống như đang nũng nịu.

"Được chứ được chứ, em giai có đọc thơ cũng được."

"Em giai đang đang làm nũng đấy ư? Ai mà chịu nổi chứ hả?!"

"Ahhh! Em giai dễ thương quá đi mất, tôi còn muốn..."

“Mời những suy nghĩ ‘ưm a a’ đó dừng lại kịp thời.” MC cắt ngang dòng suy nghĩ của khán giả, anh ta quay sang Cố Gia Dục: “Bạn muốn đổi thành cái gì?”

"Đàn anh đàn hát, vậy em nhảy đi."

Ồ?

Còn có niềm vui bất ngờ nữa này.

“Một người hát một người nhảy, sự kết hợp hoàn hảo!” MC tỏ vẻ được vô cùng.

Hạ Sâm kinh ngạc ngước mắt lên, đáp lại anh là một nụ cười phóng khoáng lại thản nhiên.

MC lùi lại mấy bước, nhường sân khấu lại cho hai người: "Mời hai bạn nhìn lên màn hình lớn chọn bài hát, chọn một trong sáu bài."

Sáu bài hát lần lượt được phát lên, Cố Gia Dục hô dừng lại, màn hình lớn chiếu lên MV của một bài hát.