Chương 19

Cố Gia Dục nói cảm ơn, lật đến trang ký tên rồi đặt bút ký không chút do dự.

"Em không đọc hợp đồng à?"

Hạ Tri Thanh rất ngạc nhiên, sau đó lại lo lắng cho Cố Gia Dục.

"Em trai này, em vẫn phải xem hợp đồng chứ, lỡ có ai muốn lừa em thì em bị lừa chắc rồi."

Cố Gia Dục mỉm cười, không phải là cậu không xem hợp đồng, mà là cậu đã tìm hiểu trước về Giải trí Hoa Mỹ từ lúc nhận được điện thoại của Hạ Tri Thanh rồi.

Mỗi hợp đồng nghệ sĩ có một mã hiệu in chìm tương ứng với mỗi quản lý, mã hiệu này không chỉ ngăn chặn rò rỉ thông tin mà còn ngăn ngừa giả mạo hoặc sửa đổi hợp đồng.

Ngoài các hợp đồng khác nhau về thời hạn và cấp bậc, Giải trí Hoa Mỹ khá là công khai và minh bạch, đồng thời nâng đỡ nghệ sĩ cũng rất công bằng, có danh tiếng tốt nhất trong ngành.

Trong tiểu thuyết gốc, bé trà xanh không tin Hạ Tri Thanh, còn nhờ người xem hộ hợp đồng, phát hiện đúng là không có bất kỳ vấn đề gì, mà phúc lợi cũng rất tốt.

Hợp đồng mà Hạ Tri Thanh đưa cho bé trà xanh giống với hợp đồng của Hạ Sâm. Mặc dù Hạ Sâm là thái tử của Giải trí Hoa Mỹ nhưng hợp đồng của anh cũng chỉ là hợp đồng của người mới, không có đãi ngộ quá mức nào.

Bé trà xanh không biết thân phận của Hạ Sâm, ban đầu cậu ta theo đuổi Hạ Sâm vì anh đẹp trai, ra ngoài cũng nở mày nở mặt. Về sau, cậu ta dùng Hạ Sâm làm bàn đạp ôm chân ông lớn, cuối cùng đánh mất chỗ dựa lớn nhất là Hạ Sâm đây.

"Em đã tìm hiểu trước rồi."

Hạ Tri Thanh bỗng mỉm cười, vẻ ngoài của Cố Gia Dục quả thực rất lừa đảo. Trông cậu đơn thuần và dễ bắt nạt, thực ra lại cảnh giác hơn bất kỳ ai. Trước đó chị cũng vì vẻ ngoài này mà rất muốn ký hợp đồng với cậu, sau mới cân nhắc kỹ lưỡng.

Suy cho cùng, nếu cậu quá đơn thuần thì làng giải trí sẽ không hợp với cậu.

"Vậy rất vui được hợp tác với em."

Hạ Tri Thanh giơ tay ra, Cố Gia Dục mỉm cười bắt tay chị.

"Rất vui được hợp tác với chị."

Hai người ngồi trong quán cà phê hơn một tiếng, sau khi tìm hiểu sơ qua thông tin, Hạ Tri Thanh xin Wechat của Cố Gia Dục.

"Sau khi ký hợp đồng, chị sẽ dẫn em đến công ty làm quen. Mấy ngày nữa chị sẽ gửi cho em kế hoạch phát triển sự nghiệp."

"Vâng, vậy làm phiền chị Hạ quan tâm rồi."

Sau cuộc gặp mặt, Cố Gia Dục gọi ba ly trà sữa mang về.

Sắc trời đã tối, trên sân thể dục vẫn có rất nhiều người chạy nhảy chơi bóng, cũng có những đôi tình nhân hoặc bạn thân nắm tay nhau thong thả bước đi tận hưởng làn gió đêm hè.

Tòa nhà ký túc xá của Cố Gia Dục nằm ở phía nam, cậu đi bộ dọc theo tàng cây, con đường cực kỳ yên tĩnh.

Đột nhiên, một âm thanh nhỏ phát ra từ bụi cây.

Cố Gia Dục dừng chân, mấy giây sau liền nghe thấy một tiếng mèo kêu khe khẽ.

Trong trường có rất nhiều chó mèo hoang. Thông thường, các trường đại học đều có trạm cứu hộ do sinh viên tổ chức, đưa chó mèo đi khám sức khỏe hoặc tiêm phòng định kỳ. Trường cũng có điểm cho ăn cố định, sẽ có đồ ăn cho mèo và khuyến khích sinh viên cho chúng ăn.

Nhưng tất cả đều là nuôi thả.

"Meo."

Cố Gia Dục vạch bụi cây ra, một con mèo cam nhỏ loạng choạng lăn đến bên chân cậu.

Ăn vạ?

Cố Gia Dục cẩn thận bế mèo con lên, mèo con rất khó sinh tồn nếu không có mèo mẹ nuôi dưỡng.