Lúc trời vừa sáng, Khuyển Tử và mẹ Lưu A Ngôn thức dậy đi đến Phong Lí. Bọn họ đi đường núi nửa canh giờ, lúc đến Phong Lí, ánh mặt trời đã tỏa rộng trong tiếng gà gáy chó sửa. Người ở Phong Lí, đều họ Đổng, có mối quan hệ thân thích hoặc gần hoặc xa,
Mẹ con Khuyển Tử đi trên bờ ruộng, còn chưa lại gần nhà cửa trong lí, liền có người cày ruộng nhận ra bọn họ. Khuyển Tử không để tâm người trong lí, cứ hướng thẳng về trước mà đi, A Ngôn ngẫu nhiên sẽ dừng lại hỏi thăm người ta một chút.
Lúc bị nhà Cậu đuổi đi, mấy người trong lí này, chẳng có người nào vì mẹ con bọn họ nói giúp, thời cuộc rối ren, lòng người ít kỷ, ai cũng không quan tâm sống chết của người khác. Khuyển Tử không cảm thấy lòng người có bao nhiêu lạnh nhạt, chỉ là thờ ơ, tê tái.
Khuyển Tử đứng trên dốc đợi A Ngôn đi lên, Khuyển Tử nói: “Mẹ à, chúng ta đi thôi.” Thấy mẹ leo dốc đến trầy trật, Khuyển Tử vươn tay dìu.
Bọn họ trở về Phong Lí, là vì lấy mấy chum đất nung và một bình sức múc nước, còn có mấy cái chén bát. Hồi mới rời khỏi Phong Lí đi rất vội vãng, đồ vật mẹ con hai người chỉ có thể mang đi quả thực có hạn. Chuyến này trở về, muốn lấy mấy vật phẩm còn sót lại, mang đến Trúc Lí.
Mấy thứ vật dụng này, đều là A Ngôn mua sắm, thuộc về đồ của bọn họ, lấy đi cũng là lẽ đương nhiên.
Mẹ con Khuyển Tử không có tài sản gì, thứ quý nhất trong nhà, cũng chỉ là một con dê và một nồi sắt nấu cơm.
Nhà người nghèo, không lãng phí thừ gì, đã có sẵn rồi thì đi lấy dùng, nếu mua mới thì lại phải tốn tiền.
Đi vào trong Lí, nhà cửa mười mấy căn, cư dân nhận ra hai nhẹ con này, ở trước cửa ngó nhìn, có người tiến lên chào hòi, có người không lạnh nhạt không quan tâm.
Khuyển Tử tự mình rời đi, về phía nhà Cậu, đó là một nhà dân phổ thông dễ tìm, còn có đại viện.
Còn chưa lại gần đại viện, từ trong viện đã có một người đi ra, chính là anh họ Đổng Túc.
“Ẩy, Khuyển Tử nha, chịu không được khó khăn lại trở về rồi?”
Đổng Túc mười bảy tuổi, ăn đến béo khỏe, đầu Khuyển Tử cao đến bờ vai hắn, đứng cùng Đổng Túc, lộ rõ nhỏ gầy.
“Mẹ ói, mau đến coi ai trở về nè.”
Đổng Túc tự mình trào phúng còn không đủ, lại gọi thêm mẫu thân A Hòa đang trong viện phơi hạt kê.
A Hòa cầm một cán chổi rơm ngắn, đang ở trên chiếu trúc quét hạt kê, nghe thấy tiếng con trai, ngẩng đầu liền thấy Khuyển Tử, đột nhiên nổi giận đùng đùng xông đến cửa, cây chổi trong tay cũng quên bỏ xuống.
“Còn mặt mũi mà trở lại sao?
Người đàn bà này tướng tá đen nhẻm lực lưỡng như gấu, hai tay chống nạnh, đầu mày nhướng lên, hai phiến môi mỏng liên tục nhấp nhép mằng người.
“Tránh ra.”
Khuyển Tử không sợ đối đầu với trọng lượng
“Tự mình làm lấy, người khác còn nói không được rồi? Đừng mong lại vào trong nhà tao để lười biếng, đi Phong Hồ tìm thúc phục mày đi.”
A Hòa vẫn một bên nói luôn mồm không nghỉ, Khuyển Tử nghe đến buồn bực, rút ra cây sào trúc phơi đồ bên của, giận dữ quát: “Là ai mặt dày tham lam tiền của ông ngoại cho mẹ tôi, còn đem chúng tôi đổi ra ngoài!”
“Ai da, ông trời ơi, nó muốn đánh tôi kìa!”
A Hoàn thấy ngoài cửa sớm có bôn năm người cùng quê vây xem, liền vội đấm ngực hét lớn.
“Khuyển Tử, thả xuống.”
A Ngôn bước vào trong sân, giọng điệu chẳng gợn chút hào hứng, bà lạnh lùng nhìn người chị dâu này.
Sống chung bao nhiêu năm rồi, bà còn không biết mánh khóe của người đàn bà độc ác này.
Khuyển Tử bỏ sào trúc xuống, lại không ngờ anh họ đã từ trong nhà bếp cầm ra cây chày cán bột, tay áo hắn cuốn cao, trợ oai cho mẹ hắn nói: “Muốn đánh phải không, hôm nay tao sẽ thay cha mày dạy dỗ mày thật tốt.”
Khuyển Tử liếc nhìn cái bụng tron vo của anh họ, lạnh lùng nói: “Anh thử đánh tôi xem, xem tôi có bắn nát cái bụng anh không.”
Trong lí ai mà không biết, Khuyển Tử là tay Thần cung, thằng nhóc hoang dã này học được tên Vương què ở Phong Hồ một tay kỹ nghệ.
“Tôi với Khuyển Tử đến lấy chén bát, lấy xong liền đi.”
A Ngôn hiểu rằng bên ngoài có một đống người xem náo nhiệt, Đổng Túc không dám đánh Khuyển Tử nhà bà, bà cũng không muốn dính líu đến người nhà này lần nữa.
“Hơ, còn muốn đến lấy chén bát, bọn mày còn có thể có thứ gì để ở chỗ này của tao, trong căn nhà này có thứ gì không phải là của nhà tao.”
A Hòa kêu la như một ả điêu ngoa hung dữ. Căn phòng trước kia hai mẹ con Khuyển Tử ở, lúc này đã chất đầy củi rơm. Chỉ sợ vào cái ngày mẹ con Khuyển Tử vừa đi, liền đem gường gỗ của bọn họ tháo dỡ, dọn sạch mọi thứ, như phòng ngừa bọn họ trở lại.
“Bà....”
Khuyển Tử tức giận vươn tay lướt qua giữa eo, vơ lấy một khoảng không, lúc này mới ý thức được cung gỗ của nói sớm phá hư rồi, không mang bên người.
Ban đầu không nên bắt ngỗng, mà nên nhắm vào đùi của người đàn bà ác độc này mà làm một tiễn.
“Cái nồi đất sét trong phòng tôi, còn không?”
A Ngôn nhìn về Đổng Túc, thời thơ ấu của Đông Hòa do bà chăm sóc, bà cũng không trông chờ đứa cháu trai này có thể niệm chút tình cũ, chỉ cần có chút tính công bằng là tốt rồi.
“Cái này?”
Đổng Túc chỉ tay xuống nồi gốm lớn đặt dưới đất cho gà vịt ăn, đây là một nồi gốm ba chân lớn có hoa văn, hoàn toàn không hư hại.
Nhà ai lại có thể lấy đồ gốm tốt như vầy đi cho gà vị ăn, đây là cố ý mà.
“Mẹ, chúng ta trở về.”
Khuyển Tử kéo tay áo A Ngôn, A Ngôn lắc nhẹ đầu,rồi đánh giá viện tử này, ánh mắt bà lạnh nhạt.
“Đi thôi.”
Hai người còn chưa đi xa, liền nghe thấy Đổng Túc mới với A Hòa: “A, Như vậy đã đi rồi,” A Hoà không cho là đáng, nói: “Không đi còn ỷ lại chỗ này của chúng ta? Không nhìn thấy đứa nhỏ kia mặc đồ tốt như thế kia, ai biết là chạy đi dựa dẫm nhân tình nơi nào.”
Nghe lời vu khống sau người, Khuyển Tử con người nhặt viên đá, A Ngôn ngăn lại, thở dài nói: “Con phải khích phách lớn, về sau không cần trở lại.”
犬子抬起头,他气得眼角通红,把手中的石子捏niē紧。
Khuyển Tử ngần đầu, nó tức đến góc mắt đỏ ửng, đem hòn đá trong tay nắm chặc.
母子俩如来时那般,原路离开,只是这趟,路上有人打招呼,阿言也不再理会了。
Hai mẹ con như lúc đến, đường cũ rời đi, chỉ chuyến về này, trên đường có người chào hỏi, A Ngôn cũng không tiếp tục để tâm nữa.
Hai người vai kề vai bước trên bờ đê, nghe được âm thanh phía sau truyền đến, gấp gáp mà gọi: “A Ngôn”.
A Ngôn quay đầu, nhìn thấy một nông phụ chạy về phía bọn họ, người nông phụ này A Ngôn biết, là vợ của Đại Hoàng hàng xóm, gọi là A Vân.
“Mẹ con hai người đi thật nhanh, ai, mệt chết tôi rồi.”
A Vân nhỏ nhắn xinh xắn, mặt trên người bộ đồ nhăn nhúng rách nát.
“A Vân, có chuyện gì sao?”
“A Ngôn, mấy ngày trước cô chị có đến lí của chúng ta, bà ấy tìm chị đấy. Còn hỏi em, chị đi nơi nào rồi. Em nói em cũng không biết, bà ấy tìm chị rất vội. Bà ấy nói em nhìn thấy chị thì nói lại, để chị đi tìm bà ấy đấy.”
Bà cô của A Ngôn gả đến Hồ Hương, cách Phong Lí một đoạn đường không ngắn. Nhà bác gái giàu có, lúc cha Đổng còn sống, bà cũng thường về Phong Lí, đối với A Ngôn rất tốt, tuy là luôn khuyên bà tái giá.
Bác gái vì sao tìm bà, trong lòng A Ngôn hiểu rõ, trong thế gian này, chí có duy nhất người thân này, là sợ bà và Khuyển Tử chết đói.
A Ngôn và A Vân hàm huyên một hồi, từ biệt rời đi.
Hai mẹ con bước bộ trên đường, đi mãi đi mãi, Khuyển Tử cảm thấy đường không đúng, hỏi A Ngôn: “Mẹ, chúng ta đang đi đâu?” A Ngôn nói: “Đến nhà bà cô con.”
Bà cô tuổi già, năm ngoái đến Phong Lí, những năm xưa đến Phong Lí, đều vì có lời muốn nó với A Ngôn, bà năm lần bảy lượt muốn đem A Ngôn gả đi, giúp A Ngôn tìm một tấm chồng. Chỉ tiếc đứa cháu gái này bướng bỉnh không chịu, bà già như bà cũng hết cách.
Hồ Hương đường xa, không ngựa không xe, chỉ dựa vào cước bộ. Hai mẹ con đi đi dừng dừng, giờ ngọ dựa vào bóng cây bên đường nghỉ ngơi. May là mang theo bánh đậu, hai mẹ con chia ăn.
Đến nhà bà bác ở Hồ Hương đã là buổi chiều, từ đằng xa đã nhìn thấy một toàn trạch viện lớn, Khuyển Tử trước kia đã đến đây, biết nơi này.
A Ngôn dắt Khuyển Tử lên cửa, người hầu nhà bà cô biết bà, liền dẫn bọn họ lên nhà chính.lên nhà chính.
Người hầu vào phòng trình báo, chẳng lâu sau một lão nương gầy nho chân nam đá chân chiêu đi ra, nhìn thấy A Ngôn và Khuyển Tử, liền vội đem hai người kéo vào lòng.
“A Ngôn a, hai con đã chuyển đi nơi nào rồi?”
“A Chương quá tồi tệ rồi, lại nghe lời người đàn bà độc ác kia, thật không có lương tâm!”
Lão nương vừa nói vừa khóc. A Ngôn lặng lẽ rơi lệ, chẳng hề mở miệng, bà chưa hề nói anh trai một câu không phải.
“Bác à, con với Khuyển Tử chuyển đến Trúc Lí, cũng hơn một tháng rồi.”
A Ngôn lau đi lệ nơi góc mắt, kể rõ với bà bác.
Lão nương nắm chặt tay A Ngôn, không kiềm được gật đầu, dạo gần đây bà lo lắn cho hai mẹ con nhà này không ít.
“Hai đứa sao lại đến Trúc Lí ở, chuyển đến ở bên nhà bác, nơi ăn chốn ở đều có.”
Nhà lão nương gia nghiệp lớn, là gia tộc giàu có thịnh vượng, sao lai không thể có một phòng cho mẹ con họ ở.
“Bên Trúc Lí có nhà ở, có ruộng để trồng, Khuyển Tử có thể làm, bắt cá hái nắm, con lại dệt ít vải, không bị đói.”
A Ngôn không muốn lại như trước, phụ thuộc vào bà cô, cho nên mới đi Trúc Lí. Bà cô mặc dù là người thân của bà, nhưng bà không muốn tăng thêm phiền phức cho bà cô, cũng không nguyên lại như trước dựa vào người khác mà sống.
“Khuyển Tử, cháu đứng lại đây, để bà cô nhìn xem.”
Khuyển Tử đứng dậy, dáng người thẳng tắp, không ti không kiêu.
“Đứa trẻ này, thật giống người đó.”
Lão nương nhân vỗ vố bờ vai Khuyển Tử, có phần xúc động.
“Con vì đứa nhỏ này, cho dù bà cô có giúp con tìm biết bao mối hôn sự, đều không dám tái giá.”
A Ngôn nghe thấy chỉ cười khổ, bà đi tái giá, vậy Khuyển Tử là sao đây.
“Nếu như tìm một ngừơi gả đi, cũng không cần phải chịu khổ như vầy, bị con vợ độc ác của A Chương lăng nhục như vậy.
Lão nhân gia vô cùng chán ghét A Hòa, từ góc độ lão nhân gia mà nói, A Chương nhu nhược, tất cả đều do A Hòa xúi giục.
“Cô mẫu, Khuyển Tử cũng sắp trưởng thành rồi, mấy năm nay đều qua như vậy, chỉ còn dăm ba năm nữa.”
A Ngôn chỉ mong Khuyển Tử sau khi lớn có thể nuôi sống gia đình, hai mẹ con không phải bị người khác ức hϊếp.
“A Nghị một đi liền không biết trở lại để thăm vợ con, cũng chẳng biết có phải là trở về quê của nó không. A Ngôn, đợi Khuyển Tử lớn rồi, để Khuyển Tử đi Từ Châu tìm xem.”
Cha Lưu tên gọi là Lưu Ích Xương, là người Từ Châu.
“Giờ chiến tranh loạn lạc, đường xá không thông, nếu như là trước kia, Hồ Hương cũng có người đến Từ Châu du học, thì sớm đã có tin tức rồi.”
“Sợ là năm đó, đã bị thổ phỉ đánh chết rồi.”
Lúc A Ngôn nói câu này, tâm tình chẳng mấy dao động, nhiều năm như vậy rồi, bà cũng sớm nghĩ thông.
“Ai~, lúc ấy thật rất loạn, gϊếŧ chóc khắp nơi, sau đó rất nhiều người trốn khỏi Cẩm Quan Thành về thôn quên mà sống, hai năm nay ngược lại thái bình rồi.”
Lão nhân gia tuy tuổi già, trí nhớ suy yếu, nhưng vẫn có thể nhớ đến tình cảnh binh loạn năm ấy.
Khuyển Tử đứng một bên nghe mẹ và bà cô nói chuyện, đây là lần đầu tiên nó nghe thấy cha mình là người Từ Châu. Từ Châu ở đâu, Khuyển Tử không rõ, dường như rất xa rất xa.
Ngày này ở nhà cô mẫu, A Ngôn và Khuyển Tử không định ở lâu. Lúc cáo từ, Cô Mẫu tặng mấy đấu đậu trắng, ngoài ra còn có một con có và ba trăm văn tiền.
A Ngôn khước từ lần nữa, Cô mẫu nói bà không thể trơ mắt nhìn mẹ con bọn họ chịu đói. Sau này có khó khăn gì, sai Khuyển Tử đến đây, không cần khách khí.
Lúc rời nhà cô mẫu, trời gần hoàng hôn, cô mẫu sai người hầu lắp xe ngựa chở hai mẹ con về Trúc lí.
Trên đường, Khuyển Tử ngồi trong xe bò, lưng đeo túi lương thực, vọng nhìn ráng chiều nơi cuối chân trời, gió đêm thổi bay quần áo nó. Trong lòng nó ôm chú chó nhỏ, có con “ẳng ẳng” kêu cả đoạn đường.