Sườn núi Đinh Tây thông mọc thành rừng, bốn phía yên ắng. Quá trưa đi ngang qua sườn núi, nghe trong rừng chim chóc hót vang, gió mát thổi qua. A Dịch vui vẻ ư ử khúc dân ca, nhẹ kéo cương ngựa. Trang Dương dựa vào buồng xe, nhìn về thôn xóm xa xa dưới đồi, nhà nhà khói bếp dâng lên.
Hôm nay về trễ, bởi có một bé gái con một hộ nhà nông sốt đến hôn mê, Trang Dương dùng xe ngựa đưa cô bé đến nhà thầy y. Cứu được mạng cô bé, lịch trình trở về của Trang Dương từ sau giờ Ngọ cũng đổi thành chạng vạng tối.
Đầu năm đến nay trộm cướp tăng dần, mọi người rất hạn chế đi đường ban đêm.
Nắng chiều chưa xuống núi, dưới đồng vẫn còn thấy nông dân trồng trọt. Chạy qua con đường sườn dốc này tâm tình của Trang Dương cũng không vui vè giống như A Dịch, lòng cứ cảm thấy lo lắng.
Lúc này vội về Trúc lý nên chỉ đành phải đi cả đêm khuya.
Từng thôn từng xóm khuất dần, con đường phía trước thoai thoải, hai bên đều là rừng. Giọng hát khó nghe của A Dịch đột ngột ngừng lại, Trang Dương cảnh giác ngẩng đầu nhìn phía trước. Anh thấy có bốn năm gã cao to chặn đường, mà trên con đường nhỏ hẹp này còn chất đầy đá và cây gai.
“Cậu hai, làm sao bây giờ?”
Giọng A Dịch phát run, mang theo âm nức nở.
“Đi qua rãnh đất.”
Trang Dương bình tĩnh nói ra, anh nắm chặt thân xe. Một bên đường là rãnh đất cỏ mọc um tùm, khoảng trống giữa đường rất lớn, rất nguy hiểm.
“Tôi sợ, cậu hai ạ.”
Tuy A Dịch sợ run lẩy bẩy nhưng vẫn giơ roi thúc ngựa, con ngựa vụt chạy, tung vó lao vào rãnh đất, thân xe lắc lư mạnh, suýt chút nữa hất văng A Dịch bay ra ngoài.
Thấy xe ngựa lại không màng nguy hiểm nhảy xuống đường, đám cướp ở phía sau đuổi theo, đồng thời còn quăng đao ném đá. A Dịch sợ đến quên nhìn đường, lại thêm ngựa bị giật mình chạy như điên, xe ngựa mất kiểm soát lao thẳng vào rừng, nhất thời người ngã ngựa đổ.
Trang Dương bò từ trong khoang xe ra, trán anh bị đυ.ng thương, trừ đầu có hơi choáng ra cũng không có gì đáng ngại. A Dịch ngã lăn một bên, ôm chân rêи ɾỉ kêu lớn. A Dịch trẹo chân, Trang Dương kéo hắn ta dậy. A Dịch khóc lóc: “Cậu hai, tôi làm hỏng xe rồi.” Trang Dương trấn an: “Không sao.”
Giờ cũng không phải lúc để khóc, khóc cũng vô ích.
Lũ cướp đã chạy đến, nhanh chóng vây quanh hai người. Có tên còn lục đồ trên xe, có gã cầm đao cắt đứt dây cột hoành xe nhằm tách xe với ngựa ra. A Dịch thấy vậy cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà lao về phía kẻ kia liều mạng, cuối cùng bị đám cướp đó đánh ngã, đánh đấm một trận rồi lại đạp dưới chân. Người nhà họ Dịch hai đời đều là phu xe của nhà học Trang, đáng tiếc cỗ xe ngựa này cuối cùng lại không giữ được.
Mặt mày A Dịch dính đầy bùn đất, khóe miệng rỉ máu.
“Đừng đánh cậu ta, các người muốn xe muốn tiền đều cho các người.”
Vẻ
qeryumặt
leuluTrang
ancapDương
qhogjkhông
a;sfkhề
leleuhoảng hốt, anh tỏ ra rất bình tĩnh. Anh quan sát đám cướp này, đánh mắt nhìn đến một gã đàn ông trông như thủ lĩnh đám cướp. Gã ta thô kệch, mặc một bộ giáp rách và đi đôi giày đay bện. So với quần áo của những tên cướp khác gã đó càng giống một tên vũ phu nông dân nghèo khó hơn.
Tên cầm đầu ra hiệu đám đàn em ngừng lại, A Dịch được giải thoát vội vàng bò dậy, dẫu sao hắn ta cũng chưa trải đời, còn là lần đầu tiên gặp cướp, vẫn chưa hoàn hồn. Trang Dương trấn an A Dịch, giúp A Dịch lau vết máu trên mặt.
Đồ vật trên xe rất nhanh bị bọn cướp vơ vét hết, đó là gạo, nông cụ với mấy xâu tiền. Thứ đáng giá nhất trên cỗ xe ngựa này không phải là mấy thứ ấy, mà chính là Trang Dương ngồi trên xe đây.
Ánh mắt gã trùm nhìn đến khuôn mặt Trang Dương, gã nhìn Trang Dương chằm chằm, ánh mắt như dã thú tràn ngập tham lam và du͙© vọиɠ. Trang Dương phát giác quay đầu lại, đối diện với gã trùm. Trong mắt Trang Dương không hề hoảng sợ chút nào. Chẳng biết vì sao gã trùm lại bật cười, gã cảm thấy Trang Dương đang cố tỏ ra bình tĩnh, người này nho nhã yếu đuối, lại còn xinh đẹp như thiếu nữ.
Gã trùm vươn bàn tay chai sần sờ gương mặt Trang Dương, gã ta dùng ngón tay cái cọ xát đôi môi mềm mại của Trang Dương. Trang Dương nhẫn nhịn không phản kháng. Anh nhìn thẳng gã trùm, từ lông mày đến ánh mắt, đến bờ môi, gã trùm có một nốt ruồi nơi khóe miệng. Gã cũng đang nhìn Trang Dương chòng chọc, gã áp sát Trang Dương nhẹ ngửi bên cần cổ anh, ngửi thấy hương cỏ tươi thơm mát. Gã cười, có vẻ rất vui mừng, gã kéo cổ áo Trang Dương và ra lệnh: “Cởi ra.”
Trang Dương nghe theo, cởi tấm áo khoác lụa ra vứt trên đất.
“Cởi tiếp.”
Gã trùm nhặt cẩm bào lên, tỏ vẻ đắc ý, tựa như hắn chẳng hề tham tiền, việc bắt Trang Dương cởϊ qυầи áo ra mới là thú vui của hắn.
Trang Dương cởi ra lớp sấn bào lót trong bằng tơ ra, cũng tháo cây trâm trên đầu xuống, đều đưa hết cho gã trùm.
“Quần áo đã đưa ngươi, xin thả chúng ta đi.”
Giọng của Trang Dương rất dễ nghe, nhưng có âm điệu nam giới. Anh chỉ mặc một lớp sam tử bó sát, khuôn ngực bằng phẳng, tư thái lúc ngẩng đầu cũng là tư thế đặc trưng của nam giới.
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
Đến lúc này hứng thú của gã trùm đối với Trang Dương cũng nhạt đi, dáng dấp có đẹp đến mấy cũng là đàn ông.
“Ta cùng các anh em chỉ cần tiền, không gϊếŧ người, nhưng cũng không thể để ngươi cứ thế mà đi.”
Gã trùm rút thanh chủ thủ lắc lư bên cạnh Trang Dương. Trang Dương không chớp mắt, trên mặt không chút hoảng sợ, anh lẳng lặng đứng yên, ánh mắt bình thản.
“Tôi biết mấy người cuộc sống khó khăn, chỉ là bất đắc dĩ. Ông với tôi không thù không oán, xin chớ làm hại.”
Trang
voakfoaDương
mlemblechân
iczpspvthành
laowncmsnói
lvmdjgira, lại nhìn thẳng gã ta. Thuở nhỏ anh đã gặp cướp mấy phen, rơi vào tay bọn họ trong lòng anh cũng không kinh sợ, gặp mấy kẻ này có hốt hoảng sợ hãi cũng chẳng có ích gì.
“Nó là cậu hai nhà họ Trang, là một người tốt, ra tay nhẹ chút đi.”
Một tên bụng phệ da ngăm đen lùn xủn đứng một bên cười cười, tiếng cười thô lỗ. Trừ tên đó ra thì những kẻ khác đều như những nông dân, tướng mạo bình thường, vai u thịt bắp.
“Lão đại, trời tối rồi.”
Kẻ dắt ngựa thúc giục.
“Mày là cướp còn sợ trời tối.”
Những tên khác không kiêng kị cười vang.
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
Gã trùm nhe răng cười với Trang Dương, lộ ra hàm răng vàng xỉn, sau đó gã nắm tay vuốt mép, nói khẽ: “Đâm một phát vào chân thôi, không đau đâu.”
Trang Dương bị hai tên cướp giữ chặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn gã trùm. Gã trùm ấn chặt bắp chân Trang Dương, vung tay chém xuống, đâm vào bắp chân anh.
“A.” Trang Dương bị đau mà kêu lên, tránh thoát khỏi bọn cướp, anh đau đớn bò xa gã trùm, dựa lưng vào thân cây.
Lúc này bóng tối dần buông, một vệt nắng
leeuleeuchiều
lahjfdffsjcuối
qhpoghdugcùng
ljkhivosnơi
hayrhuigikchân
quaghuphutrời
zxnkbhjocũng
oureikirsắp
qhpougjbiến mất. Đám người trong rừng nhìn qua cũng chỉ là những cái bóng mờ mờ. Trang Dương nhịn đau, cảm thấy tất cả trước mắt chỉ là một cơn ác mộng.
Gã trùm nhảy lên ngựa dẫn đám cướp rời đi, biến mất trên con đường phía trước.
“Cậu hai, chân của người!”
A Dịch lết đến bên Trang Dương, bộ dạng hắn ta thê thảm nhưng dù sao trên người vẫn đầy đủ quần áo —— áo thô quần lậu, bọn cướp chẳng thèm. Trang Dương nâng chân bị thương, máu đầy tay.
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
“A Dịch còn đứng được chứ?”
“Được.” A Dịch chống thân cây đứng dậy, hắn ta bị đánh tả tơi, chân khập khiễng, thắt lưng đau, đầu cũng đau.
Trang Dương thở phào, tháo dây buộc tóc ra băng bó chân lại. Bị đâm một nhát, vết thương tuy không lớn nhưng lại sâu. Trang Dương đứng lên đi thử, lập tức đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
Gần đó có thôn làng, gã trùm đâm chân anh cũng là để tránh anh chạy đi gọi dân làng đến vây bắt, giờ chân bị thương đi lại không tiện. A Dịch cũng bị thương, chờ bọn họ đi gọi người đến lũ cướp này đã sớm chạy không còn tăm hơi.
Đáng hận, hôm nay gặp phải toán cướp không tầm thường.
Trang Dương bẻ một cành cây làm thành gậy chống, anh với A Dịch chầm chậm bước đi, đi đến thôn làng đã thấy trước đó. Hai người ra khỏi rừng thông, mặt trăng treo trên ngọn cây, mượn ánh trăng, thảng thốt cầu cứu.
Thôn xóm dưới sườn núi Đinh Tây đèn đuốc nhập nhèm. Trang Dương với A Dịch đi tới cửa thôn, chó sủa vang làng, dân trong thôn rối rít đi ra thấy dáng vẻ chật vật của họ không cần hỏi nhiều cũng hay đã gặp phải cướp rồi.
“Các cậu gặp nạn ở đâu?”
Một người đàn ông to cao tiếng lên, hoang mang hỏi.
“Rừng thông bên sườn núi Đinh Tây.”
Trên trán Trang Dương đổ mồ hôi lạnh, giọng nói yếu ớt.
“Tôi với người hầu đều bị thương, mạn phép xin các vị thôn dân thu nhận một đêm, ngày mai đến báo người nhà, tất có đền đáp.”
“Mau đỡ họ vào đi.”
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
Lập tức có người dìu Trang Dương và A Dịch, đỡ họ vào một nhà dân trong thôn.
Dân làng tụ tập hỏi thăm gặp nạn thế nào, mọi người mồm năm miệng mười. Qua lời bọn họ bàn tán Trang Dương mới biết anh cũng không phải người đầu tiên bị cướp ở sườn Đinh Tây. Đường này là đường chính đi thông đến Trúc lý, Lai lý, từ đầu năm đã tập trung biết bao toán cướp giật ở đây cướp bóc. Không chỉ cướp của người đi đường mà còn dám vào thôn trộm gà trộm chó.
Đợi dân làng tản đi thì đêm cũng đã khuya, nhà dân thu lưu Trang Dương với A Dịch giờ mới cất tiếng nói với Trang Dương: “Cậu thấy gã trùm kia bộ dạng thế nào?” Trang Dương đáp: “Tầm khoảng ba mươi tuổi, cao to tráng kiện, mặc áo giáp, ở khóe miệng có một nốt ruồi.” Chủ nhà kích động nói: “Đó chính là Hoắc Đại, một đám cướp của gã đều là đám thôn dân vô lại.” Trang Dương vén ống quần lên lộ ra vết thương, thôn dân nghiền nát thảo dược đắp vào. “Vậy là biết tên của gã rồi, vậy sao không bắt gã?” Thôn dân muốn nói lại thôi, chờ xử lý tốt vết thương của Trang Dương xong người ta mới nói: “Gã có bản lĩnh lớn, lần trước du chước trong thôn tổ chức gọi người định đi bắt gã nhưng có người lén lộ tin, để gã chạy mất.”
“Lại nói gã chỉ cướp tiền chứ không gϊếŧ người, thói đời này người quan binh muốn bắt thiếu gì, cũng không muốn quản gã.”
Trang Dương đến xem A Dịch, A Dịch đã nằm một bên ngủ
qhpougjthϊếp
qfsdgfhđi. Nghe thấy lời ấy, Trang Dương không biết nói gì nữa.
Chủ nhà thu nhận Trang Dương có họ Đặng, tên là Đặng Định. Căn nhà bốn vách trống trơn, chỉ thấy chỗ ngủ chất đầy nan cói, Mấy chồng đan bện xếp một chỗ. Đặng Định thường ngày kiếm sống bằng nghề đan dệt dụng cụ nuôi tằm. Ở La hương không có nhiều hộ nuôi tằm, còn phải mang đến Lai lý bán, cuộc sống khó khăn.
Đang lúc hai người trò chuyện bất ngờ nghe thấy có người gõ cửa dồn dập, thê tử của Đặng Định đi mở cửa. Cửa vừa hé đã bị người đẩy ra, người kia xông thẳng vào, lo lắng hô gọi: “Cậu hai!” Trang Dương nghe ra là giọng của Lưu Hoằng, anh gọi: “A Hoằng, tôi ở đây.”
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
Trong nhà chỉ thắp một ngọn đèn dầu, Trang Dương nằm trong góc tường tối tăm. Lưu Hoằng dựa theo thanh âm đi về phía anh, vấp phải đống đồ nuôi tằm dưới chân suýt thì ngã. Lưu Hoằng chẳng quan tâm, hắn đi đến bên Trang Dương, ôm lấy Trang Dương vào lòng.
“Cậu hai.”
Chất giọng thiếu niên khàn khàn của Lưu Hoằng không giống với âm điệu trong trẻo mọi ngày. Trang Dương mới nhận ra Lưu Hoằng đang nghẹn ngào, còn như muốn khóc.
Cả người bị ôm siết khiến Trang Dương không thể động cựa, trong mờ tối, anh không thấy rõ vẻ mặt Lưu Hoằng.
Trang Dương ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Lưu Hoằng, còn có mùi rượu phảng phất. Lưu Hoằng ôm anh, bả vai khẽ run, Trang Dương cảm thấy hắn như đang khóc. Anh vuốt vuốt lưng hắn, như vỗ về trẻ nhỏ mà nói: “Tôi không sao, sao cậu tìm được đến đây.”
“A Hoằng, cậu buông tôi ra đã.”
Vợ chồng Đặng Định đang đứng bên nhìn, mặc dù đèn đuốc nhá nhem nhưng vẫn cảm thấy được rõ ràng họ đang lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“A Hoằng, cậu…”
Trang Dương không thể làm gì, trên vai anh một mảnh ướt lạnh, Khuyển Tử nhà họ Lưu này cứ như một chú cún bự treo trên người mình, đẩy cũng không ra.
Trên người chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ trong mỏng, quần áo đều đã cởi hết cho đám cướp. Trang Dương dán sát trong l*иg ngực rộng lớn ấm áp dần cảm thấy xấu hổ. Cũng may cuối cùng Lưu Hoằng cũng thả lỏng cánh tay buông Trang Dương ra. Lưu Hoằng cúi đầu, cởϊ áσ khoác của mình xuống khoác lên người Trang Dương. Lúc này hắn mới nhận ra, Trang Dương chỉ mặc một lớp áσ ɭóŧ trong.