Bạch Ly hung tợn nói: “Cút!”
Thi Vô Đoan lúc này đến hơi gần, đầu óc vốn còn lờ mờ bị một câu quát thấp như vậy làm cho tỉnh táo đôi chút, ngũ tạng dường như cũng run rẩy theo. Y cẩn thận ẩn nấp sau một gốc đại thụ, nhớ tới một số người tu vi cao thâm có thể pha lẫn “ý” trong ngôn ngữ, có kẻ có thể mị hoặc tâm trí người ta, có kẻ có thể chấn nhϊếp đối phương.
Bạch Ly nói chuyện với y xưa nay đều nhỏ nhẹ như một tiểu tức phụ, giống như sợ bị người khác nghe thấy, Thi VôĐoan lại chưa bao giờ nghe giọng điệu như vậy.
Tiểu tử này trước mặt một bộ sau lưng một bộ sao, Thi VôĐoan khá thú vị thầm nghĩ, tính toán xem thử là ai chọc y.
Song tuy rằng tò mò muốn làm chút chuyện nghe lỏm không nhập lưu, y cũng biết mình mấy cân mấy lạng, đâu dám tùy tiện lại gần, ngẫm nghĩ một chút rồi vươn tay, chỉ thấy trong tay áo rộng thùng thình nhô ra một sợi tơ mảnh, chính là tinh ti trên tinh bàn, nó im lặng trượt ra ngoài, rơi xuống mặt đất, chui tọt xuống đất như có sinh mệnh, sau đó càng lúc càng dài.
Thi Vô Đoan cắn ngón tay, đểở một đầu tinh ti, huyết châu li ti trong khoảnh khắc liền bị ngấm vào, trên tinh ti lộ ra một chút ánh sáng mỏng manh, sau đó một cái bóng mơ mơ hồ hồ to bằng bàn tay hiện lên trên sợi dây.
Thi Vô Đoan trông thấy rõ ràng, Bạch Ly tay bưng một cái khay, có lẽ là thứ kiếm từ nhà bếp, hai người đứng đối diện – không, một kẻ trong đóđâu phải người, mềm nhũn nổi trong không khí. Tuy không thấy rõ sắc mặt họ nhưng cũng có thể cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm kia.
Chỉ thấy Bạch Ly cười lạnh một tiếng, khôi phục âm điệu nhẹ nhàng, nhưng trong ngôn ngữ lại phiếm sát ý lạnh lẽo, y nói: “Ta trái lại không biết, khi nào thì hành tung của ta cần bị các ngươi nắm giữ.”
Thứđen kịt như trang giấy kia dường như sợ hãi, bay ra sau một chút, người bên cạnh lại đứng đó không hề nhúc nhích, trầm giọng nói: “Ma quân du lịch lâu ngày chưa về, Nhan đại nhân có chút quan tâm, đặc biệt mệnhcho bọn thuộc hạđến tìm kiếm.”
Thần sắc vốn tò mò cùng lông bông của Thi VôĐoan khi nghe thấy hai từ“Ma quân” và“Nhan đại nhân”, nháy mắt rút hết toàn bộ, trên khuôn mặt nguyên bản đã hơi tái nhợt càng không thấy mảy may huyết sắc.
Nhan đại nhân… Nhan đại nhân?
Y lập tức nhớ tới Nhan Chân thái độôn hòa nhưng cao cao tại thượng kia trên Cửu Lộc sơn năm ấy, chẳng lẽ là hắn? Bạch Ly có thể có quan hệ gì với hắn?
Bạch Ly nói lạnh băng: “Ngươi trở về nói với Nhan Chân, hắn quản quá rộng rồi.”
Quả nhiên là hắn!
Trong lòng Thi Vô Đoan bỗng sinh ra một suy đoán tựa có tựa không, khiến y cảm thấy như nuốt một tảng đá lạnh băng, dạ dày vốn đãđau đớn khó chịu càng thêm nặng nề.
Vì sao Vạn ma chi tông lại bị nứt? Vì sao Bạch Ly sau khi rơi xuống lại có thể ra đây lần nữa? Y dựa vào cái gìđể một lần nữa xé mở Vạn ma chi tông? Hoặc giả…
Người nọđứng đối diện Bạch Ly thở dài khe khẽ, nói: “Thỉnh Ma quân lấy đại cục làm trọng, cho dù không vì người khác, chẳng lẽ ngài không muốn lấy lại… thứ vốn thuộc về ngài?”
Bạch Ly không nói gì, khí tức quanh mình phảng phất lại u ám hơn một chút.
Thi Vô Đoan đầu óc trống rỗng nghe kẻ chẳng biết là thân phận gì khuyên giải: “Tiểu nhân biết, Ma quân tự nhiên là pháp lực vô biên, nhưng mà dân gian còn có cách nói ‘nghệ nhiều không nặng người’, huống chi pháp vô bờ bến, Ma quân chẳng lẽ không muốn lên một tầng nữa? Ngài phải chăng có thểđi đến nơi xa hơn, cùng một nhịp thở với quốc vận Đại Càn ta, những chuyện khác đều là nhỏ, ngài ngẫm xem, với năng lực của ngài trước mắt, ai dám nói một chữ‘không’ với ngài? Chuyện trên đời, cái gì cũng có thể mua bằng tiền, tiền không mua được thì cướp, cướp cũng không được thì còn có thể cưỡng bức lợi dụ, có cái gì không cưỡng bức lợi dụđược?”
Người nọ dừng lại, cẩn thận đánh giá sắc mặt Bạch Ly một chút, thấy không hề có nhiều bất ngờ hơn, lúc này mới tiếp tục thành khẩn nói: “Có tiền là người năng lực đệ nhất đẳng, có thủđoạn có thể cướp là người năng lực đệ nhịđẳng, người năng lực đỉnh cấp là có thể‘cưỡng bức lợi dụ’, sử thiên la địa võng, khiến người khác không nơi để lui mới là‘bức’, lấy được ra trăng sao, mọi việc không thể không làm, đây mới có thể gọi là‘dụ’, tiểu nhân nói một câu không xuôi tai, với năng lực của ngài trước mắt, chỉ có thể xem như người đệ nhịđẳng…”
Bạch Ly hừ lạnh một tiếng.
Người nọ lại không sợ hãi, dường như biết lời mình nói đã có tác dụng, chỉ nói: “Trong lòng Ma quân cũng nắm được, không nên vì nhỏ mà mất lớn, chủ thứ phải phân rõ mới tốt, nếu một ngày kia ngài có thể thành người năng lực đệ nhất đẳng, trên đời này muốn gìđược nấy, thích làm gì thì làm, còn chi phải nhọc lòng, nóng vội truy cầu?”
Thi Vô Đoan ở bên nghe lan man thầm nghĩ, nói thật sự quá cóđạo lý.
Trước mắt y đã hoàn toàn minh bạch, Vạn ma chi tông kia bắt đầu nứt ra, ấy là bởi vì Nhan Hoài Phác đốt đèn gây nên, từđó kết nhân quả– vì sao Bạch Ly có thể một lần nữa rời khỏi Vạn ma chi tông?
Hút kẻ gọi là“phụ thân” kia có lẽ chưa đủ, phải có người làm phép cùng y nội ứng ngoại hợp.
Bảy mươi năm mượn mệnh, mượn tới quả thật là mệnh kéo dài hơi tàn, vạn dặm giang sơn thoi thóp, thả Bạch Ly ra khỏi Vạn ma chi tông, dùng nhân quả liên lụy của Ma Tông và sơn đăng để bồi dưỡng vận số của long ỷ hoàng gia rách nát kia.
Thi Vô Đoan bỗng nở nụ cười im tiếng, cảm thấy Nhan Chân thật đúng là một nhân tài.
Y nhìn Bạch Ly mông lung trong sương mù mông lung, cổ họng bỗng nhiên khô khốc – Tiểu Ly Tử…
Bạch Ly rất lâu không lên tiếng, qua một lúc mới khoát tay, nói trầm trầm: “Trở về nói với đại nhân nhà ngươi, ta tự có chừng mực.”
Sát ý lạnh lẽo thấu xương không thấy đâu nữa, người nọđối diện không hề nhiều lời thêm, cúi người hành lễ rồi im lặng dẫn bóng đen như trang giấy kia lui ra.
Người nọ dường như giỏi sát ngôn quan sắc, nghe giọng điệu tự nhiên biết lời mình nói đã thuyết phục được Bạch Ly.
Thi Vô Đoan cũng giỏi sát ngôn quan sắc, nghe giọng điệu, tự nhiên biết…