Thi Vô Đoan sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, không nhịn được hỏi một lần: “Ngươi nói cái gì?”
Bạch Ly lặp lại: “Ta làđặc biệt tới tìm ngươi, tìm ngươi sắp nửa năm rồi. VôĐoan, đi theo ta đi.”
Thi Vô Đoan ngày thường quen giả bộ chậm rì rì không phản ứng được, vì thế lần này thật sự không phản ứng được, sắc mặt có vẻ càng thêm mù mờ, qua hồi lâu y mới lại hỏi: “Đi theo ngươi? Theo ngươi đi đâu?”
Bạch Ly nói: “Ta tạm cưở thành Bình Dương.”
Thi Vô Đoan lúc này đã phản ứng được, đầu óc nhanh chóng hoạt động, giọng nói trong miệng lại chậm hơn một chút, hỏi: “Ngươi chạy xa tít đến đếđô làm gì?”
Y nhớ Bạch Ly xưa nay thích tĩnh không thích ồn, hồi nhỏ trừ mình quậy y thì y không nóng, những tiểu yêu khác trong Thương Vân cốc ở trước mặt y ngay cả nói chuyện đi lại cũng phải thấp tiếng xuống ba phần, Thi VôĐoan nói xong, lại khá nghi hoặc hỏi: “Thành Bình Dương mỗi ngày người đến người đi, bình thường cũng phải náo nhiệt hơn họp chợ nơi khác vài phần, ngươi từ bao giờ lại… thích nơi nhiều người như vậy?”
Lời này vừa ra, ánh mắt Bạch Ly lập tức lại nhu hòa hơn một chút, y nói: “Ta đúng là không thích nơi nhiều người, nhưng có một số việc phải giải quyết… Nếu ngươi không thích Bình Dương thì làm xong việc chúng ta lập tức đi ngay, đi Nam Doanh hay Thục trung đều được, ngươi thấy cóđược không?”
Thi Vô Đoan nghe lời này cảm giác thập phần không thích hợp, liền nói đùa: “Sao nghe cứ như thể ngươi bảo ta trốn nhà theo ngươi vậy?”
Bạch Ly mặt không đổi sắc nói: “Ta chính làý tứ này.”
Thi Vô Đoan cống hiến hết một ngụm rượu cho đại địa cùng lông thỏ, nhất thời ho sặc sụa không ngừng.
Bạch Ly đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lưng y, cười nói: “Ngươi uống gấp như vậy làm gì, ta đâu có tranh với ngươi.”
Thi Vô Đoan không nói nên lời, chỉ có thể trầm mặc lệ rơi giàn giụa, trong lòng tang thương dị thường.
Chẳng dễ dàng dịu được một hơi, Thi VôĐoan khoát tay, hơi nghiêng đi tránh tay Bạch Ly, nói: “Tiểu Ly Tử, ngươi ngồi xuống, ta nói với ngươi mấy câu.”
Bạch Ly liền quy củ ngồi bên cạnh y, nhất thời Thi VôĐoan lại cảm thấy kỳ quặc. Nào có hai đại nam nhân ăn một bữa cơm còn phải ngồi trên một hàng ghế?
Cho dù gian nhã không ai thấy thì bản thân y cũng cảm thấy tình cảnh này quá quỷ dị. Vì thế Thi VôĐoan nghía vị trí trống ra ởđối diện, qua một lúc rốt cuộc không nhịn được nói: “Tiểu Ly Tử, ngươi nên ngồi đối diện đi.”
Sắc mặt Bạch Ly thoáng sầm xuống, tâm tư y kỳ thật rất tinh tế, tự nhiên đã cảm giác được sự xa lạ loáng thoáng của Thi VôĐoan.
Những ngày sóng vai không hiềm khích hồi nhỏ trong sơn cốc phảng phất đã một đi không về, người nọ ngay cả ngồi cùng y cũng cảm thấy khó chịu sao? Y liền im lặng về lại chỗđối diện, nói: “Ngươi nói đi.”
Thi Vô Đoan thôi cười, chậm rãi rót đầy một chén rượu nhỏ cho mình, suy nghĩ giây lát mới nói: “Tiểu Ly Tử, ngươi không phải người ngoài, ta không vòng vo với ngươi.”
Bạch Ly chưa bao giờ thấy Thi VôĐoan nghiêm trang như vậy, nhất thời cảm giác có vài phần được sủng mà sợ, e rằng đời này chỉ một lần này, vì thế không cầm được lòng mà ngồi ngay ngắn.
Chỉ nghe Thi VôĐoan nói: “Nếu ngươi nói ngươi trốn đến thành Bình Dương một chút thì ta thấy vẫn có thể, có câu ‘Trong ồn tìm tĩnh, đại ẩn ẩn nơi chợ’ mà, Hoàng đế kia năm đóđốt bảy ngọn sơn đăng ở Cửu Lộc sơn để mượn bảy mươi năm quốc vận Đại Càn, nghe nói còn chết một Thái phó Nhan Hoài Phác, bất quá chỉ là một phàm nhân, ta thấy tuy ông ta miễn cưỡng xem như phẩm cấp đế vương tướng, một mạng cũng chưa chắc có thể thật sựđốt được ngọn đèn tắt ấy, bảy mươi năm này không nhất thiết có thể vững vàng qua đi, ông trời không dễ lừa bịp như vậy đâu.”
Bạch Ly im lặng nghe y nói, ánh mắt lại cốđịnh trên người y, nhìn Thi VôĐoan như thể không nhìn đủ, chẳng biết rốt cuộc nghe được bao nhiêu, Thi VôĐoan liền nói tiếp: “Ta không hỏi ngươi muốn làm chuyện gìở thành Bình Dương, chỉ là thếđạo này sắp loạn, trong lòng ngươi cần phải hiểu rõ mới được, hãy tự giải quyết cho tốt, đừng ởđếđô lâu.”
Bạch Ly hồi lâu không nói gì, hai người yên lặng, lại có chút xấu hổ, qua một lúc Bạch Ly mới nói khe khẽ: “Những điều ngươi nói ta đều biết. Chỉ là…ý của ngươi là, không muốn đi theo ta sao?”
Thi Vô Đoan bưng chén rượu, uống không mùi không vị, thầm nghĩân chưa báo thù chưa tiêu, ta làm sao đi được? Dương thế tam gian này tám ngàn sợi dây nhân quảđang dắt ta, nơi ta ở là không có thanh tịnh, trốn đến đâu đây?
Nếu không sư phụ lại vì sao mà chết? Giang Hoa tiền bối lại vì sao mà chết đây?
Thấy y không đáp, Bạch Ly hơi nhíu mày, lại chưa từ bỏýđịnh hỏi: “Vậy phải làm sao thì ngươi mới bằng lòng đi cùng ta đây?”
Thi Vô Đoan không nhịn được cười khổ nói: “Sao lại nói như thế, được được, ngươi khăng khăng kéo ta đến thành Bình Dương làm gì?”
Bạch Ly chỉ cảm thấy trong lòng có một câu muốn ra, rốt cuộc lại nhịn xuống, màu mắt y rất đậm, y chậm rãi nói: “Ta nợ ngươi nhân quả.”
“Ngươi ném ta ra khỏi hang, cứu ta một mạng, coi như trả rồi.”
“Cái đó không tính, ngươi vốn làđi cứu ta, nếu không có ngươi thì ta đã bị Bạch Tử Y đóng đinh trên cột.” Bạch Ly nói, dừng một chút rồi lại ngắt từng chữ, “Giữa ngươi và ta, không trả hết nợđược đâu.”
Câu này lại có chút nghiến răng nghiến lợi, Thi VôĐoan nhất thời có dự cảm không tốt, quả nhiên câu tiếp theo của Bạch Ly chính là: “Cảđời cũng không hết nợđược.”
Ý cười trên mặt y hoàn toàn không thấy đâu, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, rõ ràng như dã thú khó thuần hóa, toàn là kiên định và lãnh khốc nhất định phải được, có sự cố chấp không phân trần.
Trong lòng Thi Vô Đoan âm thầm cả kinh, ngoài miệng lại không chút đểý mà nói đùa: “Làm gì chứ? Ngươi muốn nuôi ta béo để làm thịt ăn à? Đến lúc đó không chừng còn chưa kịp nuôi béo thì ta đã phải ăn nghèo ngươi trước rồi.”
Nhưng lần này Bạch Ly không phối hợp, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thi VôĐoan như vậy, nhìn y cười đôi tiếng, tiếng cười càng lúc càng gượng gạo, đến cuối cùng không cười nổi nữa, chỉ có thể thoáng xấu hổ cúi đầu ăn.
“Ngươi là người của ta.” Bạch Ly ngữ không kinh chết người không thôi mà tuyên bố: “Ta đã tìm được ngươi, rồi có một ngày ngươi sẽ phải đi theo ta.”
Thi Vô Đoan lúc này đã thấy trước, không phun thêm lần nữa, y vạn phần đau đầu buông đũa, cũng đanh mặt nói: “Bạch Ly, ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế?”
Bạch Ly mặt không biểu cảm nói: “Ta chưa từng nói hươu nói vượn. Trước kia ngươi còn nhỏ, những chuyện này chưa nói với ngươi, hiện giờ những điều nên hiểu ngươi đều đã hiểu thì ta cũng không vòng vo nữa.”
Thi Vô Đoan nhìn Bạch Ly với vẻ không thể tưởng tượng, quả thực dở khóc dở cười, nhưng lại không dám cười, sợ bán yêu đầu không nhỏ mà tâm trí thoạt nhìn không lớn này thẹn quá hóa giận.
Y nghĩ một chút, bỗng nhiên vươn tay, cách bàn gỗ cầm tay Bạch Ly, Bạch Ly sửng sốt, biểu cảm hung tợn lạnh băng lập tức dịu đi, Thi VôĐoan hỏi: “Tay ta có cứng không?”
Bạch Ly hơi nghi hoặc – tay Thi VôĐoan không tồi, da lại không mỏng, trong loạn thếđi theo một đám thổ phỉ lưu manh làm nghề gϊếŧ người phóng hỏa phản Hoàng đế, chung quy không thể là cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, tay y tuy sạch sẽ nhưng khớp xương rõ ràng, bàn tay có rất nhiều nốt chai, nhìn kỹ còn có không ít vết thương nhỏ.
Thi Vô Đoan thừa cơân cần khuyên nhủ: “Ngươi xem, nam nhân toàn thân đều là cứng đờ hôi hám, từng kẻ cao to thô kệch, hai người đàn ông vào một phòng khiến người ta cảm thấy chật chội, nóc cũng thấp. Nữ nhân thì sao? Nữ nhân thì không giống vậy, dù là nữ nhân ngồi đầy một phòng cũng không có vẻ chật, mỗi côđều xinh xinh đẹp đẹp, người vừa ấm vừa mềm, còn thơm phức, nói chuyện nhỏ nhẹ, nơi chật hẹp hơn, chỉ cần ngươi và một nữ nhân ở cùng thì cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, đúng, nữ nhân còn có thể sinh con cho ngươi. Ban đêm ôm một nữ nhân xinh đẹp ngủ, nằm mơ cũng là giấc mơđẹp.”
Bạch Ly sa sầm mặt, trở tay nắm tay Thi VôĐoan, cắn răng hỏi: “Nói vậy ngươi từng thử rồi?”
Thi Vô Đoan ngừng một chút, hơi xấu hổ nói: “Khụ… Việc này thì không có.”
Thi Vô Đoan lập tức lại chuyển vềđề tài cũ, tiếp tục nói: “Tự cổâm dương điều hòa chính là lẽ phải, ngươi trước kia ở Thương Vân cốc có lẽ không biết, nam nhân là phải ở cùng nữ nhân, nếu cha ngươi không ở cùng mẹ ngươi thìđã chẳng có ngươi.”
Bạch Ly nói: “Ta thà rằng họ không sinh ra ta.”
Thi Vô Đoan lại nghẹn lời, giây lát mới thở dài nói: “Đừng nói như vậy, ta lại cảm thấy công lao của họ không nhỏ, bằng không ta phải đi đâu quen biết ngươi?”
Bạch Ly vui mừng ra mặt, hỏi: “Ý của ngươi là, ngươi thích ta sao?”
“Thích – tự nhiên là thích.” Thi Vô Đoan cân nhắc nói, “Ngươi là huynh đệ tốt nhất đời này của ta, chỉ là huynh đệ, cùng loại… loại người sống chung một đời đó là bất đồng.”
Cảm giác được lực tay Bạch Ly nắm tay y thoáng lỏng, Thi VôĐoan liền không ngừng cố gắng: “Huynh đệ có thể không tiếc mạng sống vì ngươi, dù bây giờ ngươi lại bị ai đóng lên cột, nếu ta biết, dẫu cho một mình đơn thương độc mã, đánh bạc tính mạng cũng phải cứu ngươi. Nếu ngươi có việc vui, ta có thể xách hai vò rượu, cùng ngươi ngồi trên xà nhà uống một đêm, nếu ngươi có tai họa, ta tất núi đao biển lửa, không nói hai lời.”
Y thấy sắc mặt Bạch Ly dịu đi, liền chậm rãi thử rút tay về, tiếp tục nói: “Nhưng không huynh đệ nào có thể bên ngươi suốt đời, không huynh đệ nào có thể cả ngày cùng ngươi nâng khay ngang mày vành tai tóc mai chạm nhau, không huynh đệ nào có thể may vá quần áo sinh con dạy cái cho ngươi – chỉ nữ nhân của ngươi mới có thể cùng ngươi sống như vậy.”
“Thật không?”
Thấy vẻ ngẩn ngơ trên mặt Bạch Ly, Thi VôĐoan cho rằng y đã nghe lọt lời mình nói, liền bảo: “Đúng vậy, đại thiên thế giới, hồng trần nam nữ, vô số hồng phấn giai nhân, trong đó nhất định có một người ngươi nguyện ý cùng nàng thề non hẹn biển, nắm lấy tay nhau, nếu có một ngày ngươi gặp một người ngươi nguyện ý cùng nàng kết làm vợ chồng, người đó tất nhiên là khiến ngươi một ngày không gặp như cách ba thu, khiến ngươi nếm hết mùi vị tương tư, vừa gặp liền đứt ruột, vừa xa liền gầy gò. Mùi vị trằn trọc nhớ mong như vậy, có thể khiến người ta chết đi sống lại một phen, nhưng ngươi xem, hai ta mười năm chưa từng gặp mặt, chẳng phải đều sống tốt như thường?”
Bạch Ly nhíu mày nói: “Cho nên…”
“Cho nên ta chỉ là một huynh đệ tốt của ngươi thôi.” Thi VôĐoan cười rộ nói, “Ngươi ở trên núi nhiều năm như vậy, lại rơi vào Ma Tông, không tiếp xúc với người ngoài, cho nên huynh đệ bằng hữu hơi thiếu, chờở nhân gian quen rồi, sẽ minh bạch những đạo lý này thôi.”
Bạch Ly cúi đầu, tuy không nói gì nhưng sự hùng hổ dọa người kia lại bớt đi.
Thi Vô Đoan liền bỏ tiền cơm xuống, một tay xách con thỏ, một tay kéo y nói: “Đi thôi, ngươi từ xa tít đến đây, cũng không nên đi vội, đến chỗ ta ở vài ngày.”
Bạch Ly đương nhiên đi theo không cự tuyệt, y nhìn chăm chú bóng lưng Thi VôĐoan, híp mắt thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu tử thối này cho là ta không hiểu gì sao? Còn lấy mấy lời bậy bạ rắm chó không kêu kiểu này để lừa bịp ta. Xem ra tạm thời y chưa phản ứng được, cũng không nguyện ýđi theo ta, bức chặt quá cũng phiền toái, dù sao vẫn có thời gian, không để bụng chuyện chu toàn một chút với y, nếu đến cuối cùng thật sự không được thì lại làm rắn sau.”
Y đã quyết định, rốt cuộc để Thi VôĐoan vui mừng phát hiện y “bình thường một chút”, ít nhất không còn ồn ào muốn lôi mình bỏ trốn.
Thi Vô Đoan vào thời điểm thái dương sắp xuống núi, dẫn Bạch Ly trở vềđại doanh – trước kia nó là Cổ Cát vương phủ, trước kia của trước kia nó tên là dinh của thành chủ thành Cổ Cát.
Thành Cổ Cát tuy rằng không lớn nhưng trong nhà thành chủ lại thập phần khí phái, “lưu thương khúc thủy” giả cổ cùng tiểu đình giả sơn trong viện thoạt nhìn mặc dùđầy giả tạo, khá có mối nghi học đòi làm sang, bịp lưu manh nhà quê như Mạnh Trung Dũng lại đủ.
Mấy người trước sau dọn vào viên, sau khi chỉnh đốn một phen, liền chiếm phòng của tiểu thϊếp nhà thành chủ trước kia.
Lúc Thi Vô Đoan xách thỏ trở về, thúy bình điểu bay đến trước mặt, nó dường như vẫn còn nhớ con thỏ kia, Thi VôĐoan buông tay, đôi chim bay thú chạy này liền lao sang bên nhận thân, Mạnh Trung Dũng và Lý tứ nương vừa vặn từ bên trong đi ra, Mạnh Trung Dũng nhìn thấy còn có chút buồn bực hỏi: “Con chó này sao mà tai dài như vậy? Từđâu đến thế?”
Lý tứ nương cười nói: “Ta thấy là thỏ nhỉ? Tiểu hầu nhi, ngươi mua con thỏ béo như vậy, chẳng lẽ muốn hầm làm thức nhắm?”
Thi Vô Đoan nói: “Đâu có đâu có, thỏ béo hơn cũng chẳng ngon lành gì, còn không ngon bằng cơm nguội tứ tỷ tỷ tùy tiện rang.”
Lý tứ nương cốc đầu y một cái, mắng: “Đồ khỉ, miệng ngọt nhưđường.”
Thi Vô Đoan nói: “Nói ngọt mới có lộc ăn.”
Ánh mắt Lý tứ nương đã sớm chuyển lên Bạch Ly, chợt thấy người này, lại không nhịn được mắt sáng ngời, thầm nghĩ thế gian còn có nhân vật xinh đẹp như vậy. Lập tức vỗ vai Thi VôĐoan: “Được rồi, ngần ấy người không biết lễ phép, chỉ biết nói nhảm, ngay cả khách nhân cũng bỏ một bên.”
Thi Vô Đoan ôm vai Bạch Ly, nói: “Tiểu Ly Tử, vị này là tứ tỷ Lý Như Sương kết bái của ta, kia là ngũ ca Mạnh Trung Dũng, lát nữa ta lại dẫn ngươi đi gặp đại ca và tam ca. Tứ tỷ, đây là một tiểu huynh đệ của ta hồi nhỏ, thất lạc nhiều năm, hôm nay lại tình cờ gặp trên đường, tỷ nói đây không phải duyên phận sao?”
Mấy người chào hỏi nhau, Bạch Ly cũng nể mặt y, tuy rằng nói chuyện không hề thân thiện nhưng tốt xấu gì thì lễ phép vẫn chu toàn. Y hờ hững nhìn Lý tứ nương thu xếp một gian phòng cho y trong tiểu viện Thi VôĐoan ở, trong lòng chẳng mảy may cảm kích, ngược lại cảnh giác hẳn lên, không nhịn được liên tưởng đến những lời không ra làm sao của Thi VôĐoan về nữ nhân, thầm nghĩ chẳng lẽ chính là nữ nhân này?
Nhưng khi ánh mắt Thi VôĐoan lơđãng đảo qua, y lại nhanh chóng đổi thành biểu cảm có chút chậm chạp mất tự nhiên với người xa lạ.