Tuế tuế niên niên, phàm nhân chìm nổi trên đời, bất kể người từng khắc cốt minh tâm đến nhường nào, chuyện từng khắc cốt minh tâm đến nhường nào, cũng đủđể bị gột rửa sạch sẽ. Nghe đâu dưới suối vàng có nước Vong Xuyên, uống một chén không biết tiền thế kim sinh, nhưng kỳ thật nước Vong Xuyên ở ngay nhân gian, lại có một cái tên, chính là“năm tháng”.
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, túng sử tương phùng ưng bất thức.*
Thi Vô Đoan vốn cho rằng trong kýức của mình chỉ còn lại Bạch Ly một người như vậy, về phần y là méo hay tròn, là cao hay thấp thìđã sớm mơ hồ, nhưng mà tất cả những điều bị lãng quên, phút chốc lại đều thức tỉnh khi y tận mắt nhìn thấy người này – còn có những năm tháng tùy tiện, không lo không buồn kia, tiểu hồ ly thích giả làm tiểu cô nương gạt người ấy, lúm đồng tiền như hoa…
Chúng giống như một hoa viên phong tồn trong kýức của Thi VôĐoan, một… nơi chỉ có thể mong mỏi, hồi ức, tưởng nhớ, lại vĩnh viễn không thể quay về.
Thi Vô Đoan đờđẫn giây lát, sau đó hơi tự giễu mà cười khe khẽ, thầm nghĩ Tiểu Ly Tử chẳng phải mất rồi sao? Y đã tận mắt nhìn thấy đám hắc khí kia xuyên thấu ngực người nọ, tan mất rồi còn đâu.
Vì thế y nói: “Vị huynh đài này, ta thấy ngươi và ta có duyên phận lắm đấy, không chỉ rất giống một bằng hữu của ta trong quá khứ, ngay cả sở thích cũng rất giống ta.”
Đối phương lại vẫn xách chiếc ***g chứa con thỏ, ngơ ngẩn nhìn y, bỗng nhiên thoáng xuất thần, lại hết sức vô lễ chìa ngón tay nhẹ nhàng sượt qua lúm đồng tiền nhưẩn như hiện trên má trái của y, thấp giọng nói: “Ngươi là… VôĐoan?”
Thanh âm của y hơi thấp, giống như nghẹn trong cổ họng, phát âm cũng không rõ lắm, thế nhưng lại đủđể Thi VôĐoan nghe thấy được. Thi VôĐoan ngớ ra một lát, lùi về nửa bước, cẩn thận đánh giá người trước mặt, bỗng nhiên mở to hai mắt, kếđó thình lình đưa tay đấm vai Bạch Ly một phát, Bạch Ly bất ngờ không kịp phòng, bịđẩy lui nửa bước.
“Mẹ kiếp ngươi, ngươi chưa chết!” Thi VôĐoan bất giác học giọng điệu của Mạnh Trung Dũng, “Ta tưởng rằng… ta tưởng rằng…”
Bạch Ly không biết nên nói thế nào, y chỉ cảm thấy ***g ngực dường như bị thứ gìđó căng ra, khẽ chụp lấy cánh tay Thi VôĐoan đang xách cổáo mình, Bạch Ly cúi mắt, đôi mắt câu hồn nhϊếp phách kia liền giấu trong bóng tối.
Sau đó Thi Vô Đoan thấy Bạch Ly dường như nở nụ cười, y thoáng cười cực kỳ nhẹ, như làđãđi một quãng đường rất xa, dọc đường chịu đủ gió sương mưa tuyết, thời điểm tim lạnh cóng đến chết lặng, vừa ngẩng đầu đột nhiên tìm được gian nhà nhỏđốt lò lửa nhỏ lúc đến.
Nhưng mà tâm tình y kích động quá mức, không hề có tinh lực khác đi phân biệt biểu cảm nhỏ nhặt của Bạch Ly.
Bị người đi chợđυ.ng phải bả vai, Thi VôĐoan thoáng mất tự nhiên rụt tay về, nói: “Đi, chúng ta đổi một nơi thanh tịnh nói chuyện.”
Y cất bước muốn đi, lại nghĩđến điều gìđó, chỉ chiếc ***g trong tay Bạch Ly bảo: “Là ngươi thì ta không khách khí nữa, thứđó tuy hơi ngốc nhưng dù sao cũng là con thỏ ta từng nuôi, nhường cho ta đi.”
“Ta biết.” Bạch Ly nói, thanh âm vẫn hơi thiếu lưu loát, giống như rất không quen, ho khẽ một tiếng, đưa tay mở ***g, xách con thỏ béo múp từ bên trong ra rồi bảo, “Trên người nó dính mùi của Cửu Lộc sơn các ngươi, ta cảm giác ra được.”
Nói đến cũng cổ quái, con thỏ kia dường nhưđã ngây ra, bị người ta xách tai thậm chí chẳng hề giãy giụa, chỉ cong chân trước, nhe răng thỏ ngốc nghếch nhìn Bạch Ly.
Đúng lúc này, phía sau Bạch Ly bỗng nhiên hiện lên một bóng đen, một xâu tiền được ném vào tay chủ quán.
Thi Vô Đoan sửng sốt, chưa đợi y thấy rõ bóng đen này là cao nhân phương nào, Bạch Ly đãđột nhiên quay đầu đè thấp giọng mà lạnh lùng nói: “Còn theo một bước, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
Hả? Thi VôĐoan thoáng nhíu mày không dễ phát hiện, trong nháy mắt ấy y cảm thấy lệ khí không áp được trên người Bạch Ly, nhưng mà chỉ tích tắc, khi y nhìn qua lại giống như hết thảy đều chỉ làảo giác.
Mấy năm nay… Tiểu Ly Tử y đãđi nơi nào?
Trong lòng Thi Vô Đoan nhanh chóng lướt qua ý nghĩ này, trên mặt lại chưa từng biểu lộ ra – tuy là bằng hữu một hồi nhưng đó dù sao cũng là chuyện từ bao nhiêu năm về trước, hiện giờ nhiều năm không gặp, y cũng không cần thiết quản chuyện của người khác.
“Đi, ta dẫn ngươi đến tửu lâu ngon nhất Cổ Cát.”
Thi Vô Đoan nói rồi đi ngay phía trước, Bạch Ly một tay xách con thỏđi theo đằng sau, kếđó bỗng nhiên kéo tay y lại. Thi VôĐoan sửng sốt, ngón tay vôý thức gập lại một chút, vừa nãy đã cảm thấy tay Bạch Ly hơi lạnh, cả lòng bàn tay cũng lạnh ngắt.
Trong lòng y quả thực có chút xấu hổ, hai đại lão gialôi lôi kéo kéo trên đường tính là thế nào đây? Vừa không biến sắc rút về vừa quay đầu nhìn Bạch Ly một cái.
Bạch Ly hiện giờ không còn là tiểu cô nương xinh đẹp trầm mặc đi theo sau y trong Thương Vân cốc kia, cũng chẳng phải là thiếu niên vẻ mặt hờ hững và quật cường bị trói trên cột ấy, dường nhưđã trưởng thành, vai rộng eo nhỏ, đặc thù của hồ tộc trên khuôn mặt lại mỏng manh đến mức gần như không nhìn ra.
Thi Vô Đoan nghĩ, đại khái duyên cớ bởi vì là nam nhân nhỉ, đường nét biến thành cường tráng hơn không ít đã phá tan khí chất nhu hòa quyến rũ của hồ tộc.
Chỉ cóđôi mắt ấy thấp thoáng chưa hềđổi thay.
Thi Vô Đoan nhớ Bạch Ly hồi nhỏ, ở nơi không dễđi hoặc là có người khác, thích theo sau cúi đầu dùng bàn tay lạnh ngắt nắm chặt tay mình, ánh mắt cúi thấp, dường như ngay cảđi cũng nghiêm túc như vậy.
Sao y trưởng thành rồi vẫn là bộ dáng này? Thi VôĐoan dở khóc dở cười thầm nghĩ, cũng phải thôi, khoảng thời gian mười năm với con người mà nói là rất dài, với yêu tộc chẳng qua là nháy mắt, tiểu tử này chỉ sợ chẳng lớn hơn năm đóđược bao nhiêu.
Nghĩ như vậy liền mềm lòng, cũng mặc cho y kéo đi.
Thi Vô Đoan lập tức dẫn Bạch Ly lên một tửu lâu, Bạch Ly nhìn y thông thạo gọi món, liền hỏi: “Ngươi ở nơi này à?”
“Hâm cho chúng ta hai lạng rượu vàng nữa.” Thi VôĐoan phân phó tiểu nhị xong, thuận miệng nói: “Không có, ta mới đến vài hôm thôi.”
Bạch Ly ngồi đối diện nhìn y chăm chú một hồi rồi nói khe khẽ: “Ngươi… có chút không giống.”
Thi Vô Đoan cười nói: “Sao? Tốt hơn hay xấu hơn?”
“Ngươi như thế nào cũng tốt.” Bạch Ly thản nhiên nói, sau đó lại hỏi, “Ta từng đi… Huyền Tông tìm ngươi, ngươi không cóởđó.”
Lúc y nói “Ngươi như thế nào cũng tốt”, tim Thi VôĐoan đập mạnh một nhịp, không nhịn được ngẩng đầu nhìn y một thoáng, tự dưng nhớ tới chuyện hồi nhỏ mình nhận nhầm nam nữ, kéo người ta làm tức phụ, không nén được hơi bất an cân nhắc, nhiều năm qua chẳng lẽ y còn chưa phân rõ nam nữ?
“Ta rời khỏi Huyền Tông đã nhiều năm.” Thi VôĐoan dừng một chút, hình như không biết nên nói từđâu, tiểu nhị bưng rượu thịt lên, y liền mượn rót rượu cho Bạch Ly mà qua loa lấy lệ, cuối cùng chỉ nói, “Sau này cũng sẽ không quay về nữa – trái lại ngươi, không về Thương Vân cốc xem thử? Năm đó gây ra động tĩnh lớn như vậy với mẹ ngươi…”
“Bà ấy không phải mẹ ta.” Bạch Ly nói, nét mặt lại bình bình đạm đạm, tay Thi VôĐoan đang gắp thức ăn khựng lại, Bạch Ly nói tiếp, “Bạch Tử Y quả thật không phải mẹ ruột của ta, cũng là về sau ta mới biết.”
Thi Vô Đoan không lên tiếng, ngồi xuống đối diện, lẳng lặng chờđối phương nói tiếp.
Khi Thi Vô Đoan quan sát Bạch Ly lần nữa, mới nhớ ra kỳ thật mình chưa từng thấy thân hồ của y, ngay cả thời điểm bị thiên kiếp đánh về nguyên hình, Bạch Ly cũng chẳng qua là dáng vẻ hài đồng tầm thường, chỉ thêm một đôi tai hồ, chẳng lẽ huyết thống hồ tộc của y không hề thuần túy?
Y nghĩ như thế, liền tiếp lời Bạch Ly: “Ta cũng nghĩ không phải là con ruột, ngươi xem ngươi khi đó, rõ ràng là bộ dáng đáng thương bị mẹ ghẻ nuôi – nói vậy ngươi bị cuốn vào trong hắc khíấy, kỳ thật là ngược dòng thân thế nhỉ.”
“Ừm.” Bạch Ly gật đầu, Thi VôĐoan phát hiện khẩu vị của y thiên về chay, thịt cá trên bàn đều không động nhiều, bát canh gà thơm phức bày giữa bàn y thậm chí chẳng nhìn một thoáng.
Hồ ly không ăn gà? Ánh mắt Thi VôĐoan chợt lóe, chỉ nghe Bạch Ly nói tiếp: “Ta đã nhìn thấy… phụ thân ta.”
“Ồ?” Thi VôĐoan ngẩn ra giây lát liền phản ứng được, gật đầu nói, “Khó trách ta bị hắc khí kia bức đến ngạt thở, nhưng ngươi giống như không bịảnh hưởng, chắc là xuất phát từ căn nguyên huyết thống không hề thuần túy nhỉ? Sớm biết khi đó là lệnh tôn tìm ngươi vềôn chuyện thì ta đã chẳng liều mạng sính anh hùng gây rối.”
Bạch Ly nghe vậy lại chỉ cười trầm trầm một tiếng mà nói: “Ông ấy tìm ta không phải vìôn chuyện gì cả, thiết nghĩ nếu ta không gϊếŧ ông ấy, chỉ sợ bây giờ còn bị hãm trong nơi tối tăm mịt mù kia.”
“Ngươi nói cái gì?” Thi VôĐoan kinh hãi.
Sự bất an và lo ngại trong lòng y càng lúc càng nặng, Bạch Ly trong ấn tượng của y vẫn luôn là một hài tử yên lặng không thích nói chuyện, tuy rằng thỉnh thoảng hơi cáu kỉnh, lạnh lùng một chút, nhưng nói nghĩa khí, cũng tốt bụng, Thi VôĐoan đến bây giờ vẫn còn nhớánh mắt tuyệt vọng mà an tâm của Bạch Ly tại động khẩu đó khi ném y ra còn bản thân bị hắc khíđâm xuyên – nhưng gặp lại lần nữa, trừ lúc đầu gặp gỡ vui sướиɠ quá mức không lưu ý, cả người Bạch Ly đều cho y một… cảm giác áp bách quỷ dị.
Lần đầu tiên là thời điểm nghe thấy Bạch Ly nói chuyện với bóng đen không biết từđâu chui ra kia, lần thứ hai là khi người nọ nhẹ nhàng bâng quơ kể chuyện gϊếŧ cha.
Bạch Ly lập tức nghe ra giọng điệu của y không đúng, ngẩng đầu lên thần sắc phức tạp nhìn y, mẫn cảm hỏi: “Ngươi cảm thấy ta không tốt sao?”
“A…” Thi Vô Đoan lập tức cúi mắt che giấu, tức khắc lộ ra nụ cười không hề sơ hở– phảng phất động tác này đã trải qua nhiều lần gọt giũa, “Ta không hiểu gì hết thì làm sao biết có tốt hay không? Nghe ý tứ này thì lệnh tôn không phải hồ tộc sao?”
“Ông ta là cái này.” Bạch Ly chìa tay, một cụm hắc khí nhảy lên trong lòng bàn tay.
Thi Vô Đoan nhất thời cảm thấy xung quanh lạnh ngắt, không nhịn được run lên, buột miệng nói: “Đây là… ma vật?”
Bạch Ly phất tay ẩn đi hắc khí, thong thả nói: “Đúng vậy, nếu ta là Bạch Tử Y, năm đó cũng không dung được trong động phủ có quái vật chảy dòng máu ma vật như vậy.”
“Nói gì thế? Sao ngươi lại thành quái vật rồi?” Thi VôĐoan lập tức theo khẩu vị của Bạch Ly gắp cho y một đũa to đồăn bỏ vào bát, Bạch Ly thấy thế, vùng chân mày vừa rồi hơi u ám lập tức sáng lại, còn lộ ra một chút ý cười, Thi VôĐoan bỗng nhiên nhớ tới điều gìđó, liền nói, “Ta từng thấy ghi chép trong một mật quyển, nói rằng dưới Cửu Lộc sơn lại là trấn Vạn ma chi tông, cóđiều không ai biết đấy là thứ gì, chẳng lẽ ngươi lúc ấy là bị kéo vào trong đó.”
Bạch Ly gật đầu, nói đơn giản: “Lúc trước ông ấy nói cho ta biết ông ấy là cha ta, trong lòng ta còn rất chấn động, van xin thả ta ra ngoài, sau đó mới hiểu trong ma vật không có cách nói phụ mẫu huynh đệ, lúc ấy Cửu Lộc sơn giống như có người làm đại pháp, Vạn ma chi tông phong ấn bất ổn, ông ấy muốn thừa cơ thoát ra ngoài, vừa hay ta là huyết mạch, vốn làđồng tông, hút khô ta rồi vừa vặn là trợ lực lớn.”
Hóa ra y không hềở nhân gian… Chẳng trách mười năm qua tâm trí không thấy lớn lên, trái lại dường như càng lúc càng quay ngược. Thi VôĐoan nhìn y, sự lo ngại trong lòng tạm mất đi, lại thấy không đành lòng, khẽ nói: “Tiểu Ly Tử…”
Bạch Ly lắc đầu, cẩn thận ăn thức ăn Thi VôĐoan bỏ vào bát cho mình, như thểđó là sơn trân hải vị gì, cần phải nhấm nháp kỹ mới được.
“Đúng rồi,” Mắt Thi VôĐoan xoay một vòng, nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài, hỏi, “Sao ngươi lại ở thành Cổ Cát?”
“Ta là đến tìm ngươi, kết quả phát hiện một chút manh mối trên người con thỏ này, còn chưa làm rõ thìđã gặp ngươi rồi.”
Bạch Ly chỉ con thỏ cuộn tròn dưới chân Thi VôĐoan, lại cười nói, “VôĐoan, ta rất nhớ ngươi.”
Lúc y cười như vậy, mang máng vẫn là dáng dấp ngây thơ tốt đẹp trong Thương Vân cốc năm ấy, Thi Vô Đoan nhất thời cảm khái vạn ngàn, lại không biết phải nói từđâu.
Chỉ nghe Bạch Ly nói tiếp: “Ngươi đi theo ta đi.”
—
*Đây là hai câu trong bài Giang thành tử của Tô Thức.