Chương 14

“. . . Tốt. . .” Trong lòng Tư Dạ đắng chát rồi lại nhu hòa vuốt ve tóc dài của Mặc Giác, chỉ cần là ngươi mong muốn, ta nhất định đem hết toàn lực, dù cho ngươi không nói, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, cho dù là dùng tư cách, địa vị thúc thúc, chỉ cần ngươi muốn, ta liền sẽ là thúc thúc của ngươi.

Cung nữ bưng chén thuốc tiến đến, rất thức thời đem thuốc đặt ở trên bàn khoảng cách gần Tư Dạ nhất, lặng yên không một tiếng động rời đi giống như lúc đi vào.

Tư Dạ bưng chén thuốc lên, tiến đến bên cạnh Mặc Giác, dùng muỗng nhỏ múc một muôi thuốc đút cho Mặc Giác.

“Tuyết, há mồm, uống thuốc đi.”

Mặt Mặc Giác lập tức nhăn thành một đóa hoa nhỏ, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng thương nịnh nọt, “Thúc thúc, có thể không cần uống hay không, thật đắng — Tuyết không có sinh bệnh, ngươi xem toàn thân Tuyết đều tốt cực kỳ, lần này liền không uống được không, thúc thúc — “

Tư Dạ bị Mặc Giác gọi tâm đều muốn hòa tan, nhưng hắn vẫn là sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Không được, nhất định phải uống, uống thuốc, ta liền cho ngươi đi gặp tiểu bảo bảo. Nhưng ngươi không thể như lần trước thiếu chút nữa làm nó ngã đó.”

“Thật vậy chăng!?” Mặc Giác mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.” Tốt, ta ngoan ngoãn uống thuốc, thúc thúc ngươi muốn mang ta đi nhìn tiểu bảo bảo. Lần này ta nhất định sẽ cẩn thận.”

Y hé miệng, từng muỗng từng muỗng ngoan ngoãn uống vào thuốc Tư Dạ đút, mặt bởi vì sợ đắng mà co lại lại với nhau, nhưng vẫn kiên trì từng hớp từng hớp uống hết thuốc.

“Nó vẫn giống như lần trước, thật nhỏ a –” Mặc Giác bị Tư Dạ ôm, nhìn xem tiểu bảo bảo trong nôi giống như một con mèo nhỏ, “Nó là hài tử của thúc thúc sao? Thúc thúc đừng có mà vì có tiểu bảo bảo mà bỏ mặc Tuyết đó.”

Tư Dạ nhìn ánh mắt ngây thơ của y, có chút vui đùa mà nói, trong thanh âm đắng chát như trước, có loại cảm giác không hiểu quái dị, “Cái kia nếu như ta thật sự muốn tiểu bảo bảo, không muốn Tuyết, Tuyết sẽ làm sao?”

“Tuyết sẽ mất mác, nhưng Tuyết không sợ hãi, Tuyết có Dạ ca ca, nhưng mà thúc thúc ngươi nhất định phải đối với tiểu bảo bảo tốt, không nên tùy tiện không cần nó.” Mặc Giác trước có chút thương cảm nhưng về sau rất nghiêm túc nói với Tư Dạ.

“Ngươi vẫn cố chấp với Tư Dạ giống như trước kia ư, hiện tại ta rốt cuộc buông xuống, nhưng ngươi, tại sao lại chấp niệm rồi…”

Tư Dạ nhẹ nhàng thở dài, thanh âm hầu như bé không thể nghe.

Lúc này ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo: “Hoàng Thượng, Mặc Nghiệp đại nhân của Kỳ Liên tới rồi.”

Trong phòng Tư Dạ nghe được thông truyền, liền dẫn Mặc Giác đi ra. Vừa ra cửa đã nhìn thấy một người thiếu niên thân cao dáng dài, mày kiếm mắt sáng đang mặc một thân bạch y,, đang đì về phía này, khí độ phong thái khắp nơi đều tranh phong cùng Tư Dạ, Tư Dạ mặc dù càng nhiều mấy phần thanh quý ưu nhã, nhưng ở sau khi trọng thương lại vì Mặc Giác tâm ưu, đã sớm trắng bệch gầy gò, nhìn qua tuy rằng quý khí như trước, nhưng dung nhan tiều tụy cũng không khỏi thua vài phần thiếu niên sặc sỡ loá mắt, bộc lộ tài năng.

Thiếu niên kia từng bước một cực kỳ trịnh trọng lại kích động đi về phía Mặc Giác, kích động trên mặt hầu như sắp tuôn ra.

Mặc Nghiệp đúng là hài tử là năm đó cầm lấy góc áo Mặc Giác không tha, nhưng bây giờ cũng thành một thiếu niên nhẹ nhàng. So với Mặc Giác cao hơn một cái đầu.

Hắn nhìn miêu tả khuôn mặt trắng bệch lại như cũ động lòng người, trong nội tâm bành trướng, một tiếng kêu gọi hầu như sắp nhịn không được thốt ra.

Đang tại lúc hắn kích động, lại nghe đến một tiếng kích động vừa vui mừng muôn phần vẫn mang một ít ngây thơ chất phác từ sau lưng Tư Dạ truyền đến.

“Dạ ca ca! –” tiếp theo một cái thanh âm trắng như tuyết đầu nhập vào trong ngực Mặc Nghiệp.

Mặc Nghiệp cảm nhận được mùi thân thể mềm mại thơm ngát của người trong ngực, chớ đừng nói chi là người đó lại là người mình nhớ thương trong lòng, không khỏi buộc chặt cánh tay, hận không thể đem người bóp vào trong ngực của mình, sau đó ẩn núp đi, không để cho người khác thấy,

“Đau quá, Dạ ca ca, ngươi ôm thật chặt, làm đau Tuyết rồi.” Mặc Giác tại trong ngực Mặc Nghiệp nhẹ nhàng oán trách, trong thanh âm rồi lại mang một ít nhàn nhạt ngọt ngào.

Tư Dạ thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy trong nội tâm đang dấy lên hỏa diễm hừng hực. Nhất thời xúc động, lại muốn xông tới tách Mặc Giác và thiếu niên kia ra, đoạt lại vào ngực mình, Tuyết của ta, Mặc Giác của ta, cho tới bây giờ đều là hài tử của ta, sao có thể bị người khác nhúng chàm! ?

Nhưng vừa mới muốn xông tới, rồi lại nhìn thấy bộ dạng an tâm của Mặc Giác tại trong ngực Mặc Nghiệp, trong lòng cứng lại, chút chút ngai ngái xông lên cổ họng, mặn tanh đắng chát.

Ta như thế nào đã quên, hiện tại ta là Tư Dạ của Mặc Giác, cũng là Dạ bị Tuyết phủ đầy bụi quên đi, Dạ, Nghiệp, nhưng lại là thật là đúng dịp, chẳng lẽ đây là trừng phạt trời cao thật là đúng dịp sao?

Liền sinh sôi dừng lại bước chân, nhìn hai người kia ôm cùng một chỗ, ánh mắt dần dần trống rỗng u ám.

Mặc Nghiệp nghe đến lúc này lại trì độn cũng nhận ra rồi không đúng, hắn tuy rằng trước đó nghe người trong nội cung tới đã từng nói qua Mặc Giác bị thương, nhưng cũng không biết quỷ dị giống như tình huống hiện tại, hắn nhẹ nhàng kéo Mặc Giác vào trong ngực, ngẩng đầu hỏi Tư Dạ, “Đây là có chuyện gì?”

Tư Dạ lặng rồi một hồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng thanh âm mờ mịt mà nói, “Y đã quên, y đem đầy đủ mọi thứ đều đã quên.”

“Quên! ?” Mặc Nghiệp kinh ngạc hỏi, tiếp theo lại phẫn nộ nói; “Lúc y rời đi tốt đẹp, ngươi là đối với y làm cái gì, y vậy mà đã thành cái bộ dáng hiện tại này!”

“Đúng vậy, là ta sai, ta đối với y rất xấu rồi, cho nên y muốn quên ta, quên chúng ta, . . . . .” Tư Dạ hoảng hốt nói, thanh âm phảng phất là từ tầng mây bay tới, giống như gió thổi qua, sẽ tiêu tán.

“Cho nên, ngươi là muón như vậy, trừng phạt ta sao?” Hắn giương mắt, thẳng tắp nhìn về phía Mặc Giác, giống như có lẽ đã đã quên tại trước mặt Mặc Giác giả dạng làm một cái thúc thúc có thể dựa vào, ánh mắt thì cứ như vậy không chút nào che lấp, trần trụi nhìn xem Mặc Giác.

Mặc Giác tại trong ngực Mặc Nghiệp thấy ánh mắt Tư Dạ, thân thể hơi khẽ chấn động, có chút bất an giấu đầu vào trong ngực Mặc Nghiệp.