Chương 47

Thẩm Tu Tề đối diện nhận ra ánh mắt khác thường của cô, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của cô, nhíu mày một chút, nói: "Sao vậy, nhìn tôi như vậy?"

Tô Nhã Nhã cả kinh, vội vàng phản ứng lại, trên mặt nở nụ cười, nói: "em là muốn hỏi anh trưa nay ăn cái gì?"

Thẩm Tu Tề buông tập tài liệu trong tay đi tới, hai tay ôm lấy cô, cúi đầu cắn môi cô, dụ dỗ: "Em nói xem."

Tô Nhã Nhã chu đôi môi đỏ mọng, thuận thế khoác cánh tay lên vai anh, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Canh cà chua viên, rau xanh xào và thịt bò thái sợi xào ớt thế nào?"

Hai món đầu Thẩm Tu Tề không thành vấn đề, món sau thì có chút khó xử hắn, "Thịt bò xào ớt quá cay đi."

Tô Nhã Nhã cười hì hì: "Đó là em xào cho em ăn."

Thẩm Tu Tề nhéo má cô một cái, trầm mặt bất mãn nói: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

Tô Nhã Nhã nghiêm túc nói: "Anh ăn cái khác đi."

Thẩm Tu Tề "hừ" một tiếng,"em biết tôi nói gì mà."

Tô Nhã Nhã bĩu môi, làm nũng nói: "Nhưng em muốn ăn mà!"

"Không được! "Thẩm Tu Tề nghiêm mặt không đồng ý.

Tô Nhã Nhã khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, nói: "Được rồi được rồi, đều nghe anh."

Thẩm Tu Tề nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, tâm tình tốt hơn một chút, dỗ dành cô: "Chờ ngày mốt anh đi công tác, tùy em ở nhà ăn thế nào cũng được, đến lúc đó anh sẽ mặc kệ em."

Tô Nhã Nhã nói: "Anh lại phải đi công tác à?"

"Đi thành phố S một chuyến."Thẩm Tu Tề nói.

"Đi mấy ngày" cô ước gì hắn có thể đi lâu một chút, cô cũng không cần hầu hạ hắn, cũng mừng rỡ thoải mái tự tại.

Thẩm Tu Tề không biết trong lòng cô nghĩ gì, còn tưởng rằng cô luyến tiếc anh, nói: "Có thể ba đến năm ngày, nhưng anh sẽ nhanh chóng làm xong việc trở về.

Tô Nhã Nhã vội vàng nói: "Không cần không cần!"

Hửm!

Đối diện với ánh mắt chăm chú của Thẩm Tu Tề, Tô Nhã Nhã vội vàng sửa lại: "Em nói anh không cần gấp gáp như vậy, công việc là quan trọng nhất, anh làm xong rồi trở về cũng không muộn."

Nói xong liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Tu Tề một cái, thấy sắc mặt hắn vô thường, không có phát hiện cái gì, Tô Nhã Nhã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa lại để cho hắn phát hiện suy nghĩ chân thật trong lòng cô.

Cô vội vàng nói: "Em đi nấu cơm trước."

"Đi đi. "Thẩm Tu Tề buông cô ra, cô vội vàng đi vào bếp, phía sau truyền đến giọng nói cảnh cáo cô," Không được làm thịt bò xào ớt."

"Biết rồi biết rồi. "Tô Nhã Nhã luôn miệng đáp ứng.

Cuối cùng Tô Nhã Nhã làm canh cà chua viên, thịt xào nấm hương và rau xanh xào chay, món ăn gia đình bình thường, mùi vị cũng rất ngon miệng, Thẩm Tu Tề ăn tới một mặt thỏa mãn.

Cơm nước xong, Thẩm Tu Tề hiếm khi chủ động giúp dọn dẹp bát đũa, bỏ bát đũa vào máy rửa chén trong bếp rửa sạch.

Thừa dịp rảnh rỗi, Tô Nhã Nhã ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại di động ra chơi game, Thẩm Tu Tề rửa bát đũa xong đi ra, đi qua ngồi bên cạnh cô, chờ cô chơi xong một ván, đưa tay kéo cô dậy, nói: "Chúng ta đến chỗ thím Hai một chuyến."

Nghe vậy, Tô Nhã Nhã chớp chớp mắt, cô xuyên qua lâu như vậy, còn chưa gặp qua người nhà Thẩm Tu Tề, không biết thím hai của anh ta tính cách như thế nào, đương nhiên nguyên chủ thân thể của cô đã gặp qua, lúc Thẩm Tu Tề dẫn cô về nhà cũ thăm ông nội anh ta đã gặp qua một lần.

Tô Nhã Nhã nói: "Chúng ta đến chỗ thím Hai làm gì?"

Thẩm Tu Tề nói: "Mấy ngày hôm trước em bị bệnh nằm viện, tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói bệnh của em cần điều dưỡng lâu dài, nếu không sau này sẽ để lại di chứng, thím Hai là bác sĩ phụ khoa tốt nhất kinh đô, tôi đã hẹn với dì ấy, để dì ấy xem cho em."

Tô Nhã Nhã bĩu môi, kéo tay áo anh làm nũng, "Em không thích đi khám bác sĩ, em cũng không thích uống thuốc."

Thẩm Tu Tề dỗ dành cô nói: "Ngoan, bị bệnh chính là phải đi khám bác sĩ, để thím Hai điều trị cho em một chút, về sau cũng sẽ không đau như vậy, hay là em muốn vẫn luôn đau đến chết đi sống lại như vậy, mỗi lần xảy ra chuyện đều lên tin tức một lần."

Bởi vì loại chuyện này lên tin tức thật đúng là mất mặt, nhưng cô lúc ấy thật sự là đau đến không chịu nổi, cảm thấy sắp chết.

Trong lòng Tô Nhã Nhã cũng muốn bệnh có thể khỏi, đau lên thật muốn chết, nhưng trong lòng cô cũng thật rối rắm, cô thật sợ đi khám bác sĩ, sợ uống thuốc.

"Em sợ uống thuốc."Cô ghé vào ngực Thẩm Tu Tề nói:"Là sợ thật."

Có đôi khi cô sợ vị đắng của thuốc, thà rằng trực tiếp tiêm, cũng không chịu uống thuốc, uống thuốc thật sự quá khổ.

Thẩm Tu Tề cười dỗ dành: "Sao giống trẻ con thế, em đã lớn rồi."

Tô Nhã Nhã ủy khuất lên án: "Anh căn bản không hiểu, anh chưa từng chịu khổ như vậy."

Khi còn nhỏ, sức khỏe cô không tốt, vừa đến thay đổi mùa liền dễ dàng cảm mạo, một khi cảm mạo thật lâu cũng không khỏi, khi đó kỹ thuật chữa bệnh cũng không tốt như bây giờ, ba cô liền dẫn cô đến chỗ nhân viên y tế trong xưởng khám bệnh, nhân viên y tế liền kê cho cô chút thuốc mang về nhà uống, những viên thuốc kia rất đắng, cô một viên cũng nuốt không trôi, ba cô liền đem viên thuốc mài thành bột phấn, pha nước cho cô uống.Đáng tiếc cuối cùng vẫn không có tác dụng gì, vì chữa bệnh cho cô, ba cô tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, ba cô cũng tìm bạn bè thân thích có thể mượn tiền đều mượn, cuối cùng vẫn không thể chữa khỏi cho cô, sau khi ba cô đi, cô thiếu nợ một mông, mỗi ngày ăn mặc tiết kiệm trả nợ, cuộc sống trôi qua căng thẳng, thẳng đến nửa năm trước, cô đem hết nợ trả hết, cuộc sống mới dễ chịu hơn một chút.

Việc này cô không có cách nói với Thẩm Tu Tề, cô là sợ tiêu tiền, người chịu tội, uống nhiều thuốc đắng như vậy, cuối cùng vẫn vô dụng.

Lần này Thẩm Tu Tề nói gì cũng không chịu nghe lời cô, nhất định kéo cô đến chỗ thím Hai khám bệnh, cuối cùng vừa đấm vừa xoa dụ Tô Nhã Nhã ra khỏi cửa.

"Em không uống thuốc đắng. "Tô Nhã Nhã ngồi lên xe còn nhấn mạnh việc này.

Thẩm Tu Tề buồn cười xoa đầu cô, "Được, anh nói với thím Hai, kê đơn thuốc không đắng cho em."

"Thuốc nào không đắng, gạt người? "Tô Nhã Nhã lại nói.

Thẩm Tu Tề cười lắc đầu, nói cũng để cô nói hết rồi, anh còn nói gì nữa, thật sự là không có biện pháp với cô.

Cuối cùng, mặc kệ Tô Nhã nói gì với Thẩm Tu Tề, Thẩm Tu Tề vẫn khuyên can đưa cô đến bệnh viện.

Thím hai của Thẩm Tu Tề là Trương Quế Phương mở một bệnh viện phụ sản Trung y, là chuyên gia về khoa phụ sản, người tìm cô khám bệnh đều xếp thành hàng dài, nếu Thẩm Tu Tề không nói chuyện này với cô trước, thì khó có thể đăng ký khám được.

Trương Quế Phương đặc biệt để lại thời gian chiều thứ sáu, chờ Thẩm Tu Tề dẫn người đi qua, lúc Thẩm Tu Tề dẫn Tô Nhã đến, Trương Quế Phương đang ở trong phòng làm việc sửa sang lại ca bệnh của bệnh nhân, trên người cô mặc áo blouse trắng, nghiêm túc xem ghi chép ca bệnh, không khác gì các bác sĩ khác trong bệnh viện.

"Thím Hai. "Thẩm Tu Tề kéo Tô Nhã đi lên phía trước gọi một tiếng.

Tô Nhã Nhã cũng vội vàng gọi theo: "Thím Hai."

Trương Quế Phương ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tu Tề và Tô Nhã Nhã liền cười rộ lên, "thím chờ hai đứa cả buổi rồi, sao bây giờ hai đứa mới tới, mau tới đây ngồi, cô viết xong ca bệnh sẽ khám cho cháu."

Thẩm Tu Tề nói: "thím đang bận, chúng cháu chờ thím."

"Bên cạnh có nước khoáng, các cháu muốn uống thì tự lấy."Trương Quế Phương nói.

Thẩm Tu Tề nói: "vâng."

Hai người nói chuyện tùy ý tự nhiên, Tô Nhã Nhã nhìn ra được quan hệ giữa Trương Quế Phương và Thẩm Tu Tề không tệ. Lúc trước cô đọc tiểu thuyết, tuy rằng trong tiểu thuyết không miêu tả qua tình hình trong nhà Thẩm Tu Tề, nên cô cũng luôn nghĩ gia đình hào môn như Thẩm Tu Tề, gia sản trong nhà hơn trăm tỷ, khẳng định người một nhà vì tiền lục đυ.c với nhau, cẩu huyết liên tục, lẫn nhau trong đó đều không có cảm tình gì.

Nhưng hiện tại, khi cô nhìn thấy bộ dáng nói chuyện của Trương Quế Phương và Thẩm Tu Tề, liền cảm thấy rõ ràng bị đánh vào mặt, quan hệ giữa Trương Quế Phương và Thẩm Tu Tề rõ ràng cũng rất tốt, không phải là loại giả vờ tốt, mà là thật sự tốt.

Nếu quan hệ giữa Thẩm Tu Tề và thím hai đều tốt như vậy, như vậy quan hệ giữa Thẩm Tu Tề và chú hai khẳng định cũng không kém bao nhiêu, tuy rằng Tô Nhã Nhã còn chưa từng gặp chú hai của Thẩm Tu Tề, nhưng cô chính là có cảm giác như vậy, quan hệ giữa Thẩm Tu Tề và người một nhà chú hai hẳn là rất hòa thuận.

Trương Quế Phương nhanh chóng viết xong ca bệnh, tới khám bệnh cho Tô Nhã Nhã, bà bảo Tô Nhã Nhã đưa tay phải ra, bắt mạch cho cô. Một lát sau, bà lại bảo cô đổi sang tay trái.

Sau khi xem xong, Trương Quế Phương bắt đầu viết đơn thuốc, vừa viết vừa nói với Tô Nhã Nhã: "Không có bệnh gì lớn, uống thuốc điều trị cho tốt, sau này sẽ khỏi. Thím kê cho cháu một liều thuốc, uống xong cháu lại đến đây để thím khám lại.

"Cảm ơn thím Hai. "Thẩm Tu Tề vội vàng nói.

Trương Quế Phương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười cười.

Tô Nhã Nhã đưa tay kéo Thẩm Tu Tề, khóe miệng giật giật, nhắc nhở anh chuyện đã đáp ứng cô.

Thẩm Tu Tề buồn cười, còn thật sự cùng Trương Quế Phương nói: "Thím hai, Nhã Nhã nói em ấy sợ uống thuốc đắng, muốn thím kê thuốc không đắng"

Trương Quế Phương dừng bút trong tay, giương mắt nhìn Tô Nhã Nhã, trong mắt mang theo ý cười, Tô Nhã Nhã bị cô nhìn đến đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn thẳng Trương Quế Phương, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Tu Tề một cái, tràn đầy hờn dỗi sao anh lại như vậy?

Thẩm Tu Tề đưa tay sờ sờ đầu cô, rất nghiêm túc hỏi Trương Quế Phương: "Thím hai, có cách nào làm thuốc hết đắng không?"

Trương Quế Phương đem hai người tương tác nhìn ở trong mắt, lần này gặp bọn họ, so với lần trước ở nhà cũ nhìn thấy bọn họ cảm giác tốt hơn nhiều, liền cười nói: "Nếu muốn thuốc không đắng, vậy thì thêm đường, thêm rất nhiều đường"