Chương 44

"Em và Thẩm Tu Tề có tình cảm tốt không?"Hứa Siêu Nhiên nhướng mày hỏi.

Tô Nhã Nhã nhìn hắn một cái, đối với vấn đề hắn hỏi này không phải rất cao hứng, trả lời: "Đây là việc riêng của tôi." Ngụ ý chính là anh không có quyền hỏi đến.

Hứa Siêu Nhiên buồn cười một chút, nói tiếp: "Có ai từng nói với em, bộ dáng của em kỳ thật rất giống một người?"

Tô Nhã Nhã trừng mắt nhìn, lời này của hắn nghe như biết không ít chuyện.

"Vậy thì sao? "Tô Nhã Nhã không thèm để ý nở nụ cười.

Hứa Siêu Nhiên nhìn kỹ cô một cái, khóe miệng cong lên, "em không thèm để ý sao? Rõ ràng là em."

Anh cũng chỉ thiếu nói ra lời cô là thế thân của An Ngữ Đồng.

Lúc này đổi lại là Tô Nhã Nhã cảm thấy buồn cười, nụ cười trên mặt rất tươi sáng, nửa điểm không vui cũng không có, cô nói: "Em có cái gì để ý, anh cảm thấy em nên để ý như thế nào đây? Hiện tại người ở bên cạnh anh ấy là em a."

Về phần sau này, sau này cô cũng chạy trốn, vậy thì càng không cần để ý.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Hứa Siêu Nhiên lộ ra vẻ giật mình, kinh ngạc nhìn cô, "Em biết."

Tô Nhã Nhã không sao cả nhún vai một cái, lạnh nhạt nói: "Biết rồi, đã sớm biết rồi, hơn nữa anh không phải là người đầu tiên ở trước mặt em nói những lời như vậy, An Ngữ Đình đã sớm ở trước mặt em tìm em nói rồi, em cũng không ngốc, sao lại không biết?"

Huống chi cô đã xem qua tiểu thuyết, hơn nữa ngày đó cô ngủ trong phòng nghỉ, chính tai nghe được An Ngữ Đình nói cô là thế thân, trong lòng cô hiểu rõ.

Hứa Siêu Nhiên dừng một chút, gật gật đầu, thấp giọng nói: "Thì ra là như vậy."

"Anh cũng biết rồi, có phải nên đi rồi không?"Tô Nhã Nhã mặt không chút thay đổi hạ lệnh đuổi khách với Hứa Siêu Nhiên.

Lúc trước cô còn kỳ quái vì sao Hứa Siêu Nhiên lại thân cận với cô như vậy, rõ ràng hai người căn bản không quen, trước kia cũng không có liên hệ gì, bất quá là mọi người cùng nhau tiếp xúc phồn hoa lạc tẫn tường cung liễu mới có tiếp xúc, hắn lại biểu hiện đối với nàng nhiệt tình hơn so với những người khác, còn đối với nàng quan tâm chiếu cố có thừa, cũng không ngại nàng cọ nhiệt độ của hắn, hơn nữa chủ động xưng hô là sư huynh muội, đăng weibo chiêu cáo thiên hạ.

Nếu như nói hai người là nghệ sĩ cùng một công ty thì phải xưng là vi sư huynh muội, vậy sư đệ sư muội của Hứa Siêu Nhiên không biết có bao nhiêu, cho nên theo lý do này căn bản nói không thông, Tô Nhã Nhã cũng vẫn hoài nghi mục đích của Hứa Siêu Nhiên, hơn nữa Thẩm Tu Tề cũng đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở cô, muốn cô cách xa Hứa Siêu Nhiên một chút.

Cô lúc trước không rõ những thứ này, hiện tại cô đem chuyện trước sau liên tiếp suy nghĩ một lần, hơn nữa vừa rồi Hứa Siêu Nhiên hỏi cô, còn có cái gì không rõ.

Hứa Siêu Nhiên chỉ sợ trước đó đã biết Thẩm Tu Tề, An Ngữ Đồng và An Ngữ Đình, nếu không hắn làm sao biết chuyện của bọn họ rõ ràng như vậy?

Ngay sau đó Tô Nhã Nhã lại nghĩ đến, Thẩm Tu Tề gọi điện thoại muốn cô cách Hứa Siêu Nhiên xa một chút, vừa nhìn đã biết là có phòng bị với anh, vì sao Thẩm Tu Tề muốn cô phòng bị anh là lo lắng Hứa Siêu Nhiên nói với cô những lời vừa rồi?

Hiển nhiên không phải, Thẩm Tu Tề lúc trước vì kế thừa di sản, cùng thân thể của cô nguyên chủ hiệp nghị kết hôn, thân thể của nguyên chủ ít nhiều vẫn là minh bạch hai người quan hệ cũng không phải như vậy thuần túy bạn trai bạn gái, cô kỳ thật đã sớm nghe nói qua một ít cô là thế thân lời nói.

Nếu không phải vì cái này, vậy là vì cái gì?

Tô Nhã Nhã suy nghĩ một chút, trong đầu xuất hiện một suy đoán lớn mật, chẳng lẽ Thẩm Tu Tề bảo cô cách Hứa Siêu Nhiên xa một chút, thật ra là lo lắng Hứa Siêu Nhiên sẽ tổn thương cô

Không thể nào.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính Tô Nhã Nhã cũng sợ hết hồn.

Cô cố gắng thuyết phục chính mình, hẳn không phải cô nghĩ như vậy, Hứa Siêu Nhiên không có khả năng sẽ thương tổn cô, dù sao hai người trước kia chưa từng tiếp xúc qua, ngày xưa không oán gần đây không cừu, hắn thương tổn cô làm cái gì hắn là nhất ca của giải trí Tinh Huy, là tiểu lưu lượng đang nổi tiếng, sự nghiệp ở giới giải trí như mặt trời ban trưa, cô là một tiểu minh tinh không chút thu hút, từ một cái võng hồng tuyến 180 bò đến hiện tại vừa mới có một chút cảm giác tồn tại.

Hắn hẳn là sẽ không đem nàng để vào mắt mới đúng.

Nhưng hắn chính là để mắt tới cô.

Nhận thấy sự khác thường của Tô Nhã Nhã đối với Hứa Siêu Nhiên cảm giác rất không tốt, chuyện hôm nay ở trên mạng đã xảy ra sóng to gió lớn, cô còn không biết tình huống trên mạng hiện tại thế nào, cũng không biết Thẩm Tu Tề có thấy scandal giữa cô và Hứa Siêu Nhiên sẽ nghĩ như thế nào hay không, cô không dám trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Tu Tề, chỉ thử gửi ba tin nhắn mang ý giải thích qua, đáng tiếc Thẩm Tu Tề cũng không trả lời cô, không biết là quá bận không thấy được hay là có nguyên nhân khác, tóm lại hiện tại trong lòng Tô Nhã Nhã rất thấp thỏm, rất bất an.

Cô không muốn cùng Hứa Siêu Nhiên lại dây dưa tiếp, thầm nghĩ để cho hắn đi nhanh lên, nàng hiện tại trong lòng có chút loạn, không muốn lại nhìn thấy hắn.

"Anh đi trước đi. "Tô Nhã Nhã nói với Hứa Siêu Nhiên, mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn hắn cũng lãnh đạm, rõ ràng ý tứ đuổi hắn đi.

Hứa Siêu Nhiên cũng cảm giác được thái độ của cô đối với hắn rõ ràng trở nên lãnh đạm rất nhiều, hắn cũng biết là chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nhìn cô một lát, khẽ gật đầu một cái nói: "Tôi đi là được."

Tô Nhã Nhã tựa vào giường bệnh không nói gì, cũng không nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay cắm kim truyền dịch, không nhúc nhích một chút.

Hứa Siêu Nhiên nhìn cô một cái, xoay người cất bước đi ra ngoài, khi anh đi tới cửa phòng bệnh, dừng bước, quay đầu đối diện với người đang tựa vào giường bệnh.

Tô Nhã Nhã nói: "Mặc kệ em có tin hay không, tôi thật sự coi em là sư muội, tôi coi em là bạn bè."

Khóe miệng Tô Nhã Nhã giật giật, cổ họng khô khốc, cô không phát ra được nửa tiếng.

Hứa Siêu Nhiên thấy cô không nói lời nào cũng không để ý tới anh, ánh mắt nhìn về phía cô trở nên ảm đạm, quay đầu mở cửa phòng bệnh đi.

Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, qua một lúc lâu, trong phòng truyền đến một tiếng thở dài.

Lúc này, một hồi chuông điện thoại di động dễ nghe vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.

Tô Nhã Nhã dùng bàn tay không truyền dịch cầm lấy điện thoại di động, trên màn hình vang lên tên Chu Bội Vân, cô trượt màn hình ra nhận điện thoại, mới vừa đút một tiếng, giọng nói kích động của Chu Bội Vân liền từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

"Nhã Nhã, sự tình đã được giải quyết, chuyện trên mạng đều đã được giải quyết, hot search cũng rút lui, những thủy quân mắng em cũng giải tán, phóng viên giải trí X đều xóa weibo xin lỗi, những tài khoản marketing khác cũng chia sẻ theo, đây có phải là em nói với Thẩm tổng, Thẩm tổng đi tìm người xử lý không?"

"Không có. "Tô Nhã Nhã nghe xong có chút bối rối, sự tình đã giải quyết xong, nhưng cô còn chưa kịp tìm Thẩm Tu Tề, tin cô gửi cho Thẩm Tu Tề đến giờ anh vẫn chưa trả lời, chẳng lẽ là anh đã sớm biết chuyện trên mạng, liền sắp xếp người đi xử lý, nhưng vì sao anh không để ý tới cô?

Chu Bội Vân còn đang nói: " chị dám khẳng định việc này nhất định là Thẩm tổng làm, nếu không không ai có năng lực lớn như vậy, Thẩm tổng lúc này giúp cô nhiều như vậy, cô quay đầu lại cảm ơn ông ấy một chút, ngàn vạn lần đừng chọc ông ấy tức giận nha."

Tô Nhã Nhã hơi sửng sốt một chút, trả lời một tiếng, "Em biết rồi."

Nếu lần này Thẩm Tu Tề hỗ trợ xử lý, cô nên cảm ơn anh, cũng phải giải thích rõ ràng với anh.

Tô Nhã Nhã nhớ Thẩm Tu Tề vẫn chưa trả lời, vội vàng nói với Chu Bội Vân: "Chị Chu, em cúp máy trước."

"Làm cái gì, chị còn chưa nói xong!"

"Em gọi điện thoại cho Thẩm tổng."

Tô Nhã Nhã nói xong cúp điện thoại, sau đó tìm số điện thoại của Thẩm Tu Tề gọi tới, ai ngờ trong điện thoại di động lại truyền đến một giọng nữ lạnh như băng, "số điện thoại này hiện đang tắt máy."

Tắt máy rồi.

Tô Nhã Nhã nhìn di động, lại gọi một lần nữa, vẫn tắt máy.

Người này chạy đi đâu, điện thoại sao lại tắt máy, vậy cô còn cảm ơn anh thế nào?

Điện thoại không gọi được, Tô Nhã Nhã có chút buồn bực.

Quên đi, là chính anh tắt máy, cô không liên lạc được với anh, điều này không thể trách cô, lát nữa sẽ nói cám ơn anh.

Cũng may tính cách Tô Nhã Nhã không rối rắm, cô nghĩ rất thoáng, không liên lạc được với Thẩm Tu Tề, sau này liên lạc lại cũng giống như vậy, cô tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Đoạn Tiểu Vũ cầm đồ Tô Nhã Nhã cần trở về, liền thấy Tô Nhã Nhã đã nằm ngủ trên giường bệnh.

Trên tay Tô Nhã Nhã còn đeo truyền nước, thuốc nước sắp truyền xong, Đoạn Tiểu Vũ nhìn một chút, ngồi ở bên cạnh đợi một lát, đợi đến khi thuốc sắp truyền xong, ấn chuông gọi trên tường một chút, y tá rất nhanh sẽ tới rút kim cho Tô Nhã Nhã.

Có lẽ là do quá mệt mỏi, Tô Nhã Nhã ngủ rất say, y tá rút kim tiêm cho cô mà cô cũng không biết, vẫn nhắm mắt ngủ rất say.

Đoạn Tiểu Vũ lo lắng cho cô, cũng không dám sơ suất giống như trước, vẫn ở lại trong phòng bệnh, ngồi ở trên ghế bên

giường trông coi.

Tô Nhã Nhã ngủ một giấc rất ngon, còn nằm mơ thấy mình ăn vịt quay, vịt quay nướng vàng óng ánh thơm ngon, bọc da mặt, chấm tương, thật sự là quá mỹ vị, cô một hơi ăn hết một con vịt quay.

Miếng vịt quay cuối cùng vào bụng, Tô Nhã Nhã liền tỉnh, cô bị đói đánh thức.Sờ bụng, đói quá!

"Tiểu Vũ."

Đoạn Tiểu Vũ ngồi trên ghế cũng sắp ngủ thϊếp đi, bỗng nhiên nghe được Tô Nhã Nhã gọi cô, thoáng cái tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía cô, "Chị Nhã Nhã, chị tỉnh rồi, đỡ hơn chưa?"

Tô Nhã Nhã gật đầu nói: " chị đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là hơi đói bụng, muốn ăn cái gì đó."

Đoạn Tiểu Vũ nói: "Lúc em vừa trở về có mua mì ăn liền, chị có muốn ăn không?"

Tô Nhã Nhã đã lâu không ăn mì ăn liền, còn rất nhớ mùi vị kia, liền nói: "Được,em giúp chị pha một cốc mì."

Đoạn Tiểu Vũ cũng cảm thấy có chút đói bụng, cô vừa vặn mua hai cố mì ăn liền, liền pha cả hai cốc."

Mùi vị của mì ăn liền rất thơm, hai người chỉ cảm thấy bụng càng đói, trông mong nhìn mì ăn liền, chờ thêm ba phút nữa là có thể ăn.

Lúc này, trong hành lang truyền đến một trận động tĩnh, tiếng bước chân mãi cho đến cửa phòng bệnh mới dừng lại, Tô Nhã Nhã và Đoạn Tiểu Vũ cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thẩm Tu Tề cao lớn cao ngất từ bên ngoài đi vào.

Trong nháy mắt Tô Nhã Nhã nhìn thấy Thẩm Tu Tề, đôi mắt xinh đẹp bỗng mở to, giật mình nói: "Sao anh lại tới đây?"

Thẩm Tu Tề lập tức đi về phía cô, bàn tay lớn ôn nhu sờ sờ đầu cô, cúi đầu nhìn cô, thanh âm ôn hòa nói: "bụng còn đau không, bây giờ còn khó chịu không?"