Chương 41

Ngày đó là ngày đầu tiên Tô Nhã vào đoàn quay phim, ngày đó cô chỉ có một cảnh diễn chung với nam chính Hứa Siêu Nhiên, vai cô đóng trước mắt vẫn chỉ là thục quý nhân, vì được Hứa Siêu Nhiên đóng vai hoàng đế sủng ái, mua chuộc tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế, sau khi biết được hành tung của hoàng đế, len lén chạy đến bên hồ sen, cởi giày ngồi ở trên tảng đá bên cạnh hồ sen nghịch nước.

Nàng có một đôi chân ngọc rất đẹp, ở trong nước gợn sóng lăn tăn có vẻ càng thêm trắng nõn như ngọc, hoàng đế đi ngang qua nhìn thấy, lập tức đã bị chân ngọc của nàng hấp dẫn, chỉ cảm thấy đẹp vô cùng, ma xui quỷ khiến đi tới, muốn sờ chân của nàng một cái.

Dựa theo kịch bản nội dung vở kịch thiết lập, hoàng đế sẽ thành công sờ được gót chân thục quý nhân, nhất thời yêu thích không buông tay, ôm thục quý nhân trở về điện Càn Nguyên, sau một đêm xuân, tấn phong Thục quý nhân làm Thục Tiệp dư.

Nhưng mà lúc quay phim lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Nhã Nhã mặc trang phục cung trang dày nặng, cởi giày ngồi ở trên tảng đá bên cạnh hồ sen nghịch nước, ánh mặt trời từ khe hở giữa lá cây chiếu xuống, rơi vào trên người Tô Nhã Nhã, mặt nước gợn sóng lăn tăn, giống như là rải một tầng vàng, đẹp đến mức làm cho người ta đẹp mắt.

Hứa Siêu Nhiên mặc trang phục hoàng đế đúng lúc xuất hiện, liếc mắt một cái thấy được chân ngọc của Tô Nhã Nhã, vừa trắng vừa đẹp, lập tức hấp dẫn ánh mắt của hắn, không khỏi đi về phía nàng, vươn tay muốn sờ chân Tô Nhã Nhã, trong miệng đọc lời thoại, "Ái phi, chân thật đẹp".

Bất ngờ chính là phát sinh vào lúc này, chiếu theo nội dung vở kịch ban đầu, Tô Nhã Nhã xấu hổ né tránh một chút, ai biết lúc cô làm theo, không biết trượt chân như thế nào, cả người đều ngã xuống hồ sen.

"Ào" một tiếng, Tô Nhã Nhã rơi xuống nước.

Vốn Tô Nhã Nhã biết bơi, tuy rằng không tốt lắm nhưng không đến mức chết đuối, thế nhưng hôm nay cô mặc trang phục diễn cung trang, trong ba lớp ngoài ba lớp, mỗi một bộ quần áo đều rất rộng rãi, sau khi ướt liền quấn ở trên tay chân cô, làm cho tay chân cô đều không thể thi triển ra, cồng kềnh vô cùng, giống như là có thứ gì đó ở phía dưới kéo cô, mắt thấy người đang chìm xuống nước, trong lúc hoảng loạn liên tiếp bị sặc vài ngụm nước.

Hứa Siêu Nhiên là người gần Tô Nhã nhất, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Tô Nhã Nhã ngã vào trong hồ sen, đầu tiên là sửng sốt một chút, cả người đều có chút mơ hồ, lập tức phản ứng lại, đây không phải nội dung kịch bản, Tô Nhã Nhã thật sự rơi xuống nước, hắn liền không chút suy nghĩ, nhanh chóng cởi trang phục diễn rộng thùng thình trên người, nhảy xuống nước cứu Tô Nhã Nhã.

Đợi đến khi Hứa Siêu Nhiên nhảy vào trong nước, những nhân viên công tác khác mới phản ứng được đây là đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới hỗ trợ cứu người.

Hứa Siêu Nhiên nhảy xuống nước trước, động tác nhanh chóng bơi tới bên người Tô Nhã Nhã, từ phía sau Tô Nhã Nhã ôm cô, mang theo cô bơi tới bờ, ôm Tô Nhã Nhã ướt sũng lên bờ.

"Anh Siêu, anh Siêu, anh có sao không? "Có nhân viên công tác chạy tới khẩn trương hỏi.

Hứa Siêu Nhiên nói: "Tôi không sao." Lại cúi đầu nhìn Tô Nhã Nhã trong lòng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, quan tâm nói: "em cảm thấy thế nào?"

"Em, em không sao." Tô Nhã Nhã cố nén thân thể khó chịu nói.

"Anh thấy sắc mặt em không tốt, vẫn là đi bệnh viện."

Đến bệnh viện tìm bác sĩ kiểm tra một hồi, cuối cùng bác sĩ chẩn đoán Tô Nhã Nhã bị cảm mạo, còn có dì cả của cô ấy tới, vốn là thể hàn, còn rơi xuống nước, hiện tại không chăm sóc tốt, về sau sẽ bị dễ mắc bệnh.

Bác sĩ nói với Tô Nhã Nhã một trận, cuối cùng vung bút lên kê một đống thuốc cho Tô Nhã Nhã mang về uống.

Tô Nhã Nhã không thích uống thuốc, không muốn đi lấy thuốc, đối với Đoạn Tiểu Vũ oán giận nói: "chị nói không cần phải đi bệnh, em nhất định phải đến, kê nhiều thuốc như vậy, coi chị là coi tiền như rác a đầu năm nay ai thích uống thuốc a, cũng không phải tự ngược cuồng."

Nhưng Đoạn Tiểu Vũ nhớ lúc ra cửa Thẩm Tu Tề đã nhờ cô ấy

Chăm sóc tốt chuyện của Tô Nhã Nhã, mặc kệ Tô Nhã Nhã nói như thế nào, vẫn đi lấy thuốc, hơn nữa còn nói với Tô Nhã Nhã: "em sẽ giám sát chị uống thuốc, nếu không en sẽ nói cho chị Chu và Thẩm tổng."

Tô Nhã Nhã tức giận trừng mắt nhìn cô, chỉ trích cô nói: "em là trợ lý của chị, em nên hướng về chị, em như vậy cùng bọn họ đánh nhỏ báo cáo là không đúng, em có biết hay không?"

Đoạn Tiểu Vũ cầm thuốc trên tay, kiên trì nói: "Nhưng chị cũng không thể không yêu quý thân thể của mình, nếu chị không khỏe, chị Chu và Thẩm tổng cũng sẽ trách em không chăm sóc tốt cho chị."

Tô Nhã Nhã thở dài, cô cảm giác mình không phải có thêm trợ lý, mà là có thêm một người mẹ.

"Quên đi quên đi, trở về đi. "Tô Nhã Nhã nói không thông được Đoạn Tiểu Vũ, liền không nói nữa.

Lái xe trở lại khách sạn, Tô Nhã Nhã trước đi tắm nước nóng, lúc cô rơi xuống nước một thân đều ướt đẫm, sau đó lại đi bệnh viện kiểm tra, cũng chỉ thay một thân quần áo sạch sẽ chưa kịp tắm rửa, trên người thập phần không thoải mái, hiện tại tắm nước nóng mới cảm thấy thoải mái.

Chờ cô tắm rửa xong đi ra, Đoạn Tiểu Vũ lại lấy thuốc cho cô uống, thân thiết nói: "Chị Nhã Nhã, chị uống thuốc xong thì ngủ một lát, nghỉ ngơi một chút đi."

Tô Nhã Nhã "Ừ" một tiếng, bò lên giường, lấy chăn đắp lại, nhắm mắt lại ngủ.

Đoạn Tiểu Vũ canh giữ ở bên cạnh, vẫn chờ Tô Nhã Nhã ngủ thϊếp đi, cô mới rón rén đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Bội Vân, báo cáo chuyện Tô Nhã Nhã rơi xuống nước ở phim trường hôm nay.

Bên này cô còn chưa tìm được điện thoại của Chu Bội Vân, một cú điện thoại vừa vặn gọi tới, là nhân viên đoàn làm phim gọi tới, nói túi xách của Tô Nhã Nhã để ở phim trường, bảo cô qua lấy.

Đoạn Tiểu Vũ lúc này mới nhớ tới, lúc quay phim Tô Nhã Nhã đem điện thoại di động đặt ở trong túi xách giao cho cô, cô theo Tô Nhã Nhã phân phó đi mua cà phê, trở về liền đυ.ng phải Tô Nhã Nhã rơi xuống nước, vội vàng luống cuống dẫn cô đi thay quần áo, lại đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, nhất thời bận rộn liền quên lấy túi xách của Tô Nhã Nhã.

"Tôi sẽ qua lấy. "Đoạn Tiểu Vũ nói một tiếng cám ơn với nhân viên công tác, tỏ vẻ lập tức đi qua lấy túi xách, lại nhìn thoáng qua trên giường, Tô Nhã Nhã nằm ở trên giường đang ngủ say, trong chốc lát cũng sẽ không tỉnh, cô liền vội vàng ra ngoài chạy tới trường quay lấy túi xách cho Tô Nhã Nhã.

Chờ Đoạn Tiểu Vũ đến phim trường, tìm được nhân viên công tác gọi điện thoại cho cô, lấy lại túi xách của Tô Nhã Nhã từ chỗ nhân viên công tác, túi xách của nhà H, khoảng mười vạn một cái, bên trong còn có một ít vật phẩm bên người Tô Nhã Nhã, mất đi cô không bồi thường nổi.

"Cô kiểm tra xem có mất đồ không. "Nhân viên công tác nhắc nhở Đoạn Tiểu Vũ, cũng là hảo tâm.

"Được, cám ơn anh. "Đoạn Tiểu Vũ biết trong túi xách của Tô Nhã Nhã không có bao nhiêu đồ, chỉ là một ít khăn giấy, bánh bột, son môi, gương nhỏ các loại, mấu chốt duy nhất là điện thoại di động của cô, điện thoại thông minh hiện giờ, dùng rất tiện, nhưng ít nhiều cũng liên quan đến chuyện riêng tư của một số người, đặc biệt là Tô Nhã Nhã còn là nghệ sĩ, nếu như chuyện riêng tư tiết lộ ra ngoài sẽ không tốt, cô liền vội vàng mở túi xách ra kiểm tra một chút. Đồ đạc không mất, điện thoại di động của Tô Nhã Nhã vẫn còn, mật mã là Tô Nhã Nhã tự mình thiết lập, cô cũng không biết, xem ra không thành vấn đề.

Kiểm tra túi xách xong, xác định không mất đồ, Đoạn Tiểu Vũ nói lời cảm ơn với nhân viên công tác, nhân viên công tác nói đùa với cô, nếu cô thật sự muốn cảm ơn cô, liền mời cô uống một ly trà sữa.

Đoạn Tiểu Vũ nghĩ người ta giúp cô, cô mời người ta uống một ly trà sữa cũng là việc nên làm, liền cười nói: "Được, đi thôi, chúng ta cùng đi."

Vừa vặn hiện tại nhân viên công tác cũng rảnh rỗi, hai người liền cùng đi tiệm trà sữa.

Tô Nhã Nhã ngủ thẳng đến giữa đường là bị cơn đau quặn thắt trong bụng đánh thức, đây là lần đầu tiên cô đến kỳ kinh nguyệt, không nghĩ tới sẽ đau như vậy, trước kia cô chưa từng đau như vậy, mặc dù có chút đau, đó cũng chỉ là một chút đau âm ỉ, còn trong khả năng có thể chịu đựng được.

Nhưng thân thể này hiển nhiên khác với thân thể vốn có của cô, mức độ chịu đau cũng không giống nhau, hơn nữa tình huống hiện tại của cô cũng rất không tốt, lượng đặc biệt lớn, phía dưới giống như nước chảy, từng luồng từng luồng nhiệt chảy ra ngoài, đau đến đầu váng mắt hoa, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, khiến nàng sinh ra ảo giác nàng sẽ vì vậy mà chết.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở trong bệnh viện, nữ bác sĩ kia nói với nàng, "Vốn là Cung Hàn, còn rơi xuống nước, về sau có ngươi chịu."

Nghĩ tới đây cô liền có chút sợ hãi, vội vàng kêu hai tiếng "Mưa nhỏ", đáng tiếc không ai trả lời cô.

Cô chống người lên nhìn một chút, trong phòng không có ai, cô cũng chỉ có thể tự mình đứng lên, tìm điện thoại di động gọi điện thoại, đáng tiếc cũng không tìm được điện thoại di động của mình.

Đang lúc rầu rĩ, cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Nhã Nhã tưởng là Đoạn Tiểu Vũ đã trở lại, chịu đựng đau bụng, đi tới cửa mở cửa.

Cửa mở ra, là Hứa Siêu Nhiên đứng ở ngoài cửa, hắn không đợi Tô Nhã Nhã mở miệng, trước tiên biểu lộ ý đồ đến, "em có khỏe không? Buổi chiều em rơi xuống nước, tôi tới thăm em."

"Tôi" Tô Nhã Nhã vừa định nói cô vẫn ổn, nhưng vừa mới mở miệng, liền cảm giác được một luồng nhiệt từ dưới thân trào ra, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, người liền không nhịn được lắc lư ngã về phía trước.

Tô Nhã Nhã!

Hứa Siêu Nhiên đưa tay đón lấy cô, cúi đầu nhìn, mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, thân thể đang hơi run rẩy.

"Em làm sao vậy?"Bộ dáng Tô Nhã Nhã làm Hứa Siêu Nhiên hoảng sợ, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ quan tâm, sốt ruột hỏi.

Bụng Tô Nhã Nhã quặn đau từng cơn, trước mắt biến thành màu đen, mồ hôi lạnh toát ra, suy yếu không chịu được, "Đau, khó chịu".