Thẳng đến khi xe Thẩm Tu Tề đi xa nhìn không thấy bóng dáng, Tô Nhã Nhã mới kéo rèm lại, xoay người trở về giường.
Nhìn trên giường có tấm thẻ bạch kim bóng loáng, Tô Nhã Nhã cười tủm tỉm mà cầm lấy, lại chu môi đỏ hôn bẹp một cái.
Cô yêu thích mà nằm trên giường một hồi, hồi tưởng lại thời điểm lúc trước vừa khốn khổ vừa thất vọng.
Lúc ấy cô liều mạng mà đi làm, mỗi ngày trôi qua đều rất mệt mỏi, làm sai còn phải bị lãnh đạo mắng, hàng tháng phải tiết kiệm dữ lắm mới miễn cưỡng đủ tiền sinh hoạt, mỗi lần đến cuối tháng thì phải tính tiền sinh hoạt, tiền thuê nhà, tiền điện nước quần áo cũ cũng không dám mua mới, đồ trang điểm mắc tiền một chút cũng không dám dùng, cái này cũng mất tiền, cái kia cũng mất tiền, quanh năm suốt tháng không có cái gì là không tốn tiền, mỗi ngày trôi qua thập phần bi thương.
Đôi lúc nhàn rỗi xem tiểu thuyết cũng từng ảo tưởng, nếu có một ngày nào đó bỗng nhiên có một nam nhân đẹp trai lắm tiền từ trên trời rơi xuống, hào phóng mà cho cô một tấm thẻ, sảng khoái mà nói "Cầm lấy tiêu sài, tùy tiện quẹt", cô khẳng định sẽ cao hứng mà nhảy dựng lên.
Giờ đây tình huống cô từng ảo tưởng đã xảy ra trước mắt, trong lòng nở hoa cũng không đủ để hình dung tâm tình lúc này của cô.
Tô Nhã Nhã nằm trên giường hồi lâu, đem tấm thẻ ngó trái ngó phải, phải xem đủ rồi mới thỏa mãn rời giường, một bên hát, một bên nhảy, cả người như đứa trẻ vui vẻ đi vào toilet.
Tô Nhã Nhã tiến vào toilet, khóa cửa rồi đi đến bồn rửa tay, vừa nhấc mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương, xuýt chút nữa không nhịn được mà hét chói tai.
Quá đẹp, thật sự là quá đẹp, cô lớn như vậy cũng chưa từng thấy người nào đẹp như vậy. Mà giờ phút này đại mỹ nhân trong gương kia chính là cô!
Dưới chân mày lá liệu đậm nhạt thích hợp là một đôi mắt to lấp lánh như chứa nước, lông mi vừa dài vừa dày lại cong vυ"t như cây quạt nhỏ, đôi lúc chớp chớp mắt lại giống cánh bướm đang chuyển động.
Từ bên phải sườn mặt của Tô Nhã Nhã có thể nhìn thấy hình dáng hoàn mỹ từ trán đến chóp mũi, cái mũi cao một cách tinh xảo, phi thường xinh đẹp, Tô Nhã Nhã nằm mơ cũng đều muốn có cái mũi cao như vậy.
Phải biết rằng mũi của Tô Nhã Nhã lúc trước hơi xẹp, đương nhiên cũng không đến mức khó coi, chỉ là không đạt tới trình độ trung bình của sắc đẹp như cô cảm nhận, nhưng lại không có dũng khí đi làm phẫu thuật nâng mũi, cho nên vẫn luôn tiếc nuối trong lòng.
Hiện tại cô xuyên qua đây, lập tức có được cái mũi cao mà mình hằng tha thiết mơ ước, vẫn là mũi thuần tự nhiên, không có một chút dấu vết phẫu thuật nào, quả thực là quá đẹp. Tâm tình đã tốt lại càng tốt hơn, cái cảm giác nguyện vọng đã mong chờ từ lâu cuối cùng cũng thực hiện được vô cùng sảng khoái và thoải mái.
Cánh môi hồn thuận như hoa anh đào được bôi thêm một lớp mật, khóe môi hơi nhếch lên mang theo một chút ý cười, Tô Nhã Nhã nhịn không được dùng ngón tay men theo cánh môi xuống đến cằm, lại một đường đi xuống, cuối cùng dừng ở cái cổ trắng nõn và xương quai xanh mảnh khảnh......
Người trong gương hai má phấn đào, khóe mắt phiếm mị, hiển nhiên là bộ dáng bị người ta hung hăng yêu thương quá mức, bên trái xương quai xanh còn có một cái dấu hôn, Thẩm Tu Tề đặc biệt yêu tha thiết xương quai xanh của cô, thích cắn tới cắn lui chỗ đó nhất để lưu lại dấu vết ái muội.
Nữ nhân trong gương cực kỳ xinh đẹp, toàn thân đều lộ ra vẻ mị hoặc, gợi cảm lại ẩn chứa một chút hồn nhiên. Đừng nói là nam nhân, chính Tô Nhã Nhã nhìn bản thân trong gương cũng không nhịn được mặt đỏ tim đập, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch không ngừng.
Tô Nhã Nhã bật nước ấm vào bồn tắm mát xa, cởϊ áσ ngủ, lộ ra cơ thể xinh đẹp, nâng hai chân thẳng tắp thon dài mảnh khảnh bước vào bồn tắm, điều chỉnh tư thế thoải mái nằm xuống.
Trong lúc ngâm mình vào làn nước ấm áp, Tô Nhã Nhã ấn nút mát xa của bồn tắm, hưởng thụ cảm giác được mát xa, trong miệng phát ra một tiếng than thở, thật là quá thoải mái rồi.
Khó trách ai cũng mong muốn cuộc sống của người giàu.Quả thật, cuộc sống của kẻ có tiền quá là sung sướиɠ.
Tô Nhã Nhã nằm trong bồn tắm thoải mái dễ chịu mà ngâm mình, trong lúc sắp ngủ tới nơi cô nghe được như có người nào đó đang nói rằng," Hưởng thụ cuộc sống thoải mái trước mắt, về sau chỉ có thể dựa vào bản thân."
Tô Nhã Nhã nghe được lời như vậy, lập tức bừng tỉnh nhìn xung quanh, không có ai khác, chẳng lẽ cô vừa nằm mơ?
Cẩn thận hồi tưởng một chút câu trong mộng, lại nhịn không được suy nghĩ.
Hưởng thụ cuộc sống thoải mái trước mắt, về sau chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cô rất muốn bản thân hưởng thụ thật tốt, ai lại không muốn hưởng thụ cuộc sống vừa có tiền vừa có người yêu thương chăm sóc hằng ngày, cô sắp trầm luân trong đó, không có biện pháp kiềm chế, chính lý trí lại nói cho cô biết rằng điều này không chân thật.
Hiện tại cô là đang xuyên vào trong sách, thành vợ của Thẩm Tu Tề, có rất nhiều tiền khiến mỗi ngày trôi qua đều nhàn rỗi, nhưng dù giấc mộng có đẹp đến đâu cũng đến một ngày phải tỉnh lại, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ xuyên trở về, cho nên cô không thể để chính mình lún sâu vào vũng bùn lầy, mọi thời khắc phải để đầu óc thanh tỉnh, không thể bị tiền bạc, phú quý làm mờ mắt, từ nghèo thành giàu rất tốt nhưng từ giàu về nghèo rất khốn khổ, cô sợ bản thân quá xa hoa lãng phí sẽ trở về nguyên bản lúc đầu, cô sẽ rất đau khổ, chịu không nổi.
Chi bằng lui một bước. Cho dù cô không xuyên về, có thể tiếp tục cuộc sống xa hoa nhưng cũng không quá lâu vì tương lai nữ chủ An Ngữ Đồng sẽ từ nước ngoài trở về, An Ngữ Đồng mới là tình yêu đích thực của Thẩm Tu Tề, nam chủ cùng nữ chủ nhất định sẽ ở bên nhau, cô chỉ là nữ phụ pháo hôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở lại hơn hai năm, cuối cùng cũng phải rời đi.
Trong truyện gốc, nữ phụ Tô Nhã Nhã tự mình tìm đường chết, đắc tội với Thẩm Tu Tề, cuối cùng như chuột chạy qua đường, đều rơi vào kết cục bi thảm.
Nếu đã biết trước kết cục, cô tuyệt đối sẽ không đi đắc tội với Thẩm Tu Tề và An Ngữ Đồng, hy vọng có thể thay đổi kết cục của chính mình trong sách, chỉ có như vậy mới có thể toàn thân mà lui, bình an đến già.
Chỉ là trước mắt An Ngữ Đồng còn chưa trở về, Thẩm Tu Tề cũng đối xử tốt với cô, cô có thể tận lực lấy lòng anh, hầu hạ thật tốt để lưu lại ấn tượng tích cực.
Chờ sau khi An Ngữ Đồng trở lại, cô chỉ cần chủ động thoái vị, cách thật xa nam nữ chủ, tuyệt đối không phá hư chuyện tình cảm của cả hai.
Được, chính là như vậy, Tô Nhã Nhã càng thêm chắc chắn tính toán của chính mình.
Tắm rửa xong, Tô Nhã Nhã từ bồn tắm đi ra, lấy khăn lông lau khô cơ thể dính nước, dựa vào ký ức nguyên chủ lưu lại, mở ngăn tủ để mỹ phẩm dưỡng da ra, đập vào mắt chính là ngăn tủ tràn đầy các loại mỹ phẩm dưỡng da, có dưỡng thể, có dưỡng mặt, có hàng Trung, có hàng nước ngoài, có hãng cô biết như LAMER, POLA,... cũng có hãng cô không biết.
Thân thể này lớn lên thật tốt, làn da cũng tốt như trẻ con, mềm mại đàn hồi, bóng loáng không có nửa điểm tỳ vết, phảng phất như tơ lụa, dùng tay nhẹ nhàng véo một cái là có thể véo ra nước. Thân thể này ngoại trừ khí chất trời sinh thì còn do dùng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp mà thành.
Điều kiện gia đình nguyên chủ cũng như bao người, ba mẹ cũng chỉ là nhân viên công ty bình thường, chỉ là tiền họ kiếm được đều dùng trên người Tô Nhã Nhã, lo cho cô ăn học, cô cũng phải tự bỏ tiền để mua mấy thứ này về bảo dưỡng. Lúc trước chưa gặp được Thẩm Tu Tề, cô phải tiết kiệm tiền, mỗi ngày chỉ ăn một bữa để có thể mua LAMER. Gặp được Thẩm Tu Tề rồi, thì anh đối với cô vô cùng hào phóng, cô muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Nguyên chủ vô cùng tinh tế mà bảo dưỡng ra thân thể này, tiêu phí rất nhiều công sức cùng tiền tài. Tô Nhã Nhã cảm thấy cô tuy là xuyên qua, thay thế nguyên chủ, nhưng thân thể rốt cuộc vẫn là của người khác, tựa như đồ của người khác thì không thể tùy ý phá hư, cô cũng không thể đối đãi tùy ý với thân thể này, mỹ nữ thì phải có tự giác của mỹ nữ, muốn giống nguyên chủ thì phải cẩn thận che chở.
Đương nhiên là Tô Nhã Nhã cũng có tâm tư riêng, khó có lúc được như ý nguyện trở thành người xinh đẹp như trong mộng của mình, thậm chí còn đẹp hơn, cô đương nhiên là muốn nỗ lực để không làm sự xinh đẹp này thất vọng, phải đem bảo vệ thật tốt.
Nghĩ thế nào Tô Nhã Nhã liền làm thế đấy, cô dựa vào ký ức lưu lại trong đầu nguyên chủ, tỉ mỉ đem toàn thân xử lý một lần, tận dụng mọi khả năng làm giống nguyên chủ, sau đó mới vừa lòng mà dừng lại.
Tô Nhã Nhã lại mở tủ quần áo chọn một cái váy trắng liền áo, gần đấy hot lên kiểu váy này, đơn giản lại không mất đi sự phóng khoáng, mặc vào người thân Tô Nhã Nhã giống như được đặt may riêng, đem cơ thể lả lướt hấp dẫn của cô khoe hết.
Đứng trước gương to xoay một vòng, Tô Nhã Nhã nhìn mình trong gương, thật sự là quá đẹp, chính cô cũng luyến tiếc dời mắt.
Thưởng thức cho đã một phen, sau đó trang điểm lại một chút, Tô Nhã Nhã ra khỏi phòng.
Cô từ lầu hai đi xuống, trong nhà chỉ có một mình cô, con của dì Lưu giúp việc mấy hôm trước sinh con nên bà từ chức về nhà chăm cháu, còn chưa tìm được người giúp việc mới.
Tô Nhã Nhã ở tủ lạnh phòng bếp tìm một vòng cũng không tìm thấy cái gì ăn được, trong nhà không có ai nấu cơm, tủ lạnh tự nhiên cũng trống rỗng.
Bởi vậy, Tô Nhã Nhã đành phải cầm lấy túi xách ra cửa tìm đồ ăn.
Tô Nhã Nhã dự định lái xe, nguyên chủ cũng có bằng lái, cô đi xuống gara, chọn một chiếc xe màu trắng, trực tiếp đến trung tâm mua sắm gần nhất.
......
Thẩm Tu Tề đang mở họp trong phòng hội nghị, giám đốc marketing đang báo cáo thành tích của tổ marketing trong tháng này, Thẩm Tu Tề mặt không biểu tình mà nghe báo cáo, khóe mắt nhìn đến điện thoại đặt lên bàn đang sáng lên.
Nhã Nhã: Ông xã, em rất thích một cái váy, nhưng mà nó hơi đắt một chút. Hình ảnh váy.
Thẩm Tu Tề liếc mắt một cái, nhớ tới bộ dáng ngoan ngoãn hồi sáng của cô bộ, trong lòng khẽ động, duỗi tay cầm lấy di động mở WeChat nhìn thoáng qua, hình thức váy cũng bình thường, không nhìn ra được là của thương hiệu nào, cũng không phải kiểu bình thường cô hay mua, bất quá Thẩm Tu Tề cũng không suy nghĩ quá nhiều, anh cũng không thiếu chút tiền đó, trực tiếp gửi cho cô một chữ, mua!
Trả lời xong, Thẩm Tu Tề liền chờ đợi Tô Nhã Nhã đáp lại, buổi sáng lúc anh đưa cho của thể cô còn tủm tỉm mà nói một câu "Ông xã, moah moah". Lúc này anh đồng ý mua váy cho cô, như thế nào cũng nên tỏ chút thành ý mới đúng.
Thẩm Tu Tề cho rằng anh trả lời cô nhanh như vậy, Tô Nhã Nhã cũng nên mau chóng gửi tin nhắn lại. Nhưng chính là anh trả lời đã trôi qua mười mấy hai mươi phút cũng chưa nhận được hồi đáp.
Anh nhịn không được vài lần cầm lấy di động mở WeChat xem xét, vẫn như cũ không có động tĩnh, khuôn mặt tuấn tú đều trầm xuống, ngón tay chạm vào chân dung Tô Nhã Nhã trên WeChat, có chút nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, tiểu hỗn đãn không có lương tâm, anh đưa thẻ cho cô quẹt, cô ngay cả nói câu cảm tạ cũng không có, về nhà lại hung hăng thu thập một trận mới được!