Chương 1: Xuyên Qua

Tựa đề đều là do editor tự đặt, nếu bạn thấy tựa đề nào hợp với chương xin hãy cmt để editer chỉnh sửa lại!

________

Editor: Tiệm Trà Chiều

Đêm khuya, ánh sáng phòng tươi đẹp.

Đầu Tô Nhã Nhã mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không rõ chính mình đang ở nơi nào.

Đêm qua cùng các bạn học cũ gặp lại, mấy năm nay không gặp hiếm khi thật cao hứng, cơm nước xong lại tiếp tục đi đến KTV (1), lớp trưởng cũ bày trò chơi ra, nhưng vận khí của cô lại không tốt, thua vài bàn, bị trừng phạt uống năm sáu ly rượu.

(1) Trong Đài Loan, Trung Quốc, Campuchia, Singapore, và Hoa Kỳ, dàn karaoke được thường được gọi là KTV (viết tắt của Truyền hình karaoke ở Trung Quốc), videoke ở Philippines, noraebang (노래방) tại Hàn Quốc (theo nghĩa đen có nghĩa là phòng hát), và phòng karaoke ở Việt Nam....

Cô uống vài chén rượu xuống bụng liền say, cả người choáng váng đầu hoa mắt, tầm mắt mơ hồ, nhìn cảnh vật xung quanh cũng không rõ lắm, cuối cùng mơ mơ hồ hồ ghé vào trên sô pha KTV liền ngủ.

Đầu óc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy chính mình đang bị một người nào đó lật tới lật lui đè ép nhiều lần, toàn thân giống như bị xe lu cán qua, xương cốt toàn thân như tan thành từng mảnh, giương miệng lên giống như con cá chết khát nước, từ trong cổ họng bị nghẹn phát ra thanh âm cầu cứu mỏng manh, trong đầu chợt hiện lên một tia sáng, trực tiếp ngất đi cái gì cũng không biết.

Cũng không biết đã ngủ bao nhiêu lâu, bên tai truyền đến thanh âm nước chảy ào ào xôn xao, Tô Nhã Nhã bực bội nghiêng mình qua một bên, sáng sớm tinh mơ ai lại mở nước lớn tiếng như vậy, đúng thật là chán ghét, quấy nhiễu mộng đẹp của người khác thật là không có đạo đức!

Căn phòng thuê này hiệu quả cách âm thật sự quá kém, tiếng nước chảy cách vách cô đều có thể nghe được, mỗi ngày nửa đêm còn nghe thấy thanh âm mặt đỏ tim đập, thật sự là quá không được, cô nhất định phải chạy nhanh đổi chỗ ở mới.

Nhưng chính là muốn đổi chỗ ở mới phải dùng rất nhiều tiền, cô thực sự nghèo a! Tô Nhã Nhã trong lòng bực bội, nhắm mắt lại ôm chặt ở trên giường lăn mấy cái.

Lúc này, thanh âm nước chảy quấy nhiễu mộng đẹp của người rốt cuộc cũng dừng lại.

Hô, cô nhắm mắt lại phun ra một hơi, nghiêng người tính toán tính toán ôm chăn tiếp tục ngủ.

Mà ngay lúc này, đại não hỗn độn của cô mới hơi phản ứng lại một chút, giống như có chút gì đó không đúng.

Cô hồi tưởng lại một chút, cô vừa mới lăn vài cái ở trên giường, nhưng cô không có lăn xuống giường, trong trí nhớ của cô, cô nhớ rõ ràng giường nhà cô không có lớn như vậy!

Cô bỗng chốc mở to hai mắt, lọt vào mắt chính là một căn phòng xa lạ xa hoa, căn phòng rộng lớn được trang trí tinh mỹ, bài trí trong phòng cũng thật thời thượng, so với căn phòng trọ không tới hai mét vuông của cô, thì căn phòng này rộng hơn gấp đôi, dụng cụ bày biện bay lên không ít cấp bậc, phía bên góc tường là một cái sofa boc da CarlHansen&Son màu Đan Mạch hình cung, ít nhất cũng phải vài vạn, cô bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Cô đây là đang nằm mơ à?

Cả người cô đều choáng váng, vẻ mặt mộng bức nhìn toàn bộ hình ảnh trước mắt, lật chăn trên người ra nhảy xuống, nhưng cô không phát giác ra được đang có thêm một người.

Thẩm Tu Tề bên họng bọc một cái khăn tắm màu trắng từ trong phòng tắm đi ra, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy vẻ mặt ngốc manh của Tô Nhã Nhã ngồi ở trên giường, trên đỉnh đầu có hai dúm ngốc mao nghịch ngợm nhếch lên, một đôi mắt to ngây thơ, cánh môi hồng nhuận như hoa anh đào hơi hơi mở ra, nhìn thập phần mê người.

Bộ dáng hồn nhiên nhưng vẫn lộ ra vẻ vũ mị cùng gợi cảm, giống như một đóa hoa diễm lệ đang nở rộ, nhưng bộ dáng của cô lại ngốc hô hô “Cô là ai cô đang ở nơi nào cô đang làm gì” vẻ mặt mộng bức, khẽ cắn môi dưới, vừa ngốc manh vừa đáng yêu.

Thẩm Tu Tề nhìn cô hiện tại không biết mình có bao nhiêu dụ hoặc mê người, cả người giống như bị dòng điện lưu xẹt qua, chỉ cảm thấy trong lòng một trận rung động, yết hầu hơi hơi khẩn trương, hầu kết trên dưới lăn lộn một chút.

Thẩm Tu Tề trước nay không phải loại người sẽ để chính mình chịu ủy khuất, khóe môi hắn hơi hơi cong một chút, chân dài bước ra đi qua chỗ Tô Nhã Nhã còn đang kinh ngạc.

Giờ phút này Tô Nhã Nhã xác thật vừa khϊếp sợ vừa kinh ngạc.

Như thế nào cô cũng không nhớ rõ, bất quá tối hôm qua chính mình chỉ là cùng các bạn học cũ gặp lại sau đó uống say, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, như thế nào vừa mở mắt ra liền xuất hiện ở một trong một căn phòng xa lạ như vậy, còn ngủ trên một cái giường lớn như vậy?

Giờ phút này đại não của cô không kịp xử lý, hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy.

Mà thời điểm đại não cô đang chết máy, một đầu nguy hiểm hình người báo to lớn đã tới gần cô.

“Ngô……” Hình người báo to lớn Thẩm Tu Tề vài bước đi qua, duỗi tay đè lấy cổ Tô Nhã Nhã, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.

Đầu Tô Nhã Nhã bỗng nhiên nhức nhói, chỉ một trận thoáng qua rất nhiều ký ức không thuộc về cô giống như thủy triều dũng chảy vào trong đầu cô, đại lượng ký ức giống như mưa rền gió dữ (2) đem cô bao phủ lại, trong lúc nhất thời cô không thừa nhận được nhiều ký ức xâm nhạp như vậy, trong đầu vang lên thanh âm “Ong” một tiếng, đôi mắt nhắm lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

(2) Mưa rền gió dữ: Mưa to gió dữ; cuồng phong bão táp.

Chờ đến khi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Nhã Nhã, hình người báo to lớn Thẩm Tu Tề đã không còn nữa.

Gió nhẹ từ bên ngoài cửa sổ to lớn trong suốt sát đất thổi vào, bức màn xanh biển ở trong gió nhẹ nhẹ động, cô ôm chăn ở trên giường trở mình, mắt nhìn bức màn đang đong đưa, chậm rãi sửa sang lại những ký ức trong đầu không thuộc về cô, dần dần chải vuốt lại rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Thì ra đêm qua sau khi cô uống say, ghé vào trên sô pha KTV ngủ, trong lúc ngủ mơ không thể hiểu được vì sao lại xuyên qua, xuyên vào một quyển tiểu thuyết cẩu huyết tổng tài văn gọi là 《Tổng Tài Sủng Tiểu Kiều Thê Ngọt Mềm》.

Mà quyển cẩu huyết tổng tài văn này, thời điểm trước buổi tối một ngày cô đã xem qua.

Lúc ấy cô đang nằm ở trên giường, nhàm chán lướt APP văn học Tấn Giang, ngón tay vừa trợt xuống trong lúc vô ý ấn vào một quyển tiểu thuyết, giương mắt liền thấy, quyển tiểu thuyết tên là 《 Tổng Tài Sủng Tiểu Kiều Thê Ngọt Mềm 》, cô lúc ấy còn ha hả một tiếng, nghĩ thầm: Tiểu thuyết như thế này mà cũng vào được loại truyện đang hot sao?

Xuống chút nữa nhìn lướt qua văn án, a, cư nhiên có một vai phụ giống như đúc tên của cô, đều kêu là Tô Nhã Nhã, là một nữ phụ ác độc, pháo hôi vai ác!

Lúc ấy cũng nói không rõ là xuất phát từ cái dạng gì trong lòng, Tô Nhã Nhã trong lòng quỷ dị hiếu kỳ, click mở 《 Tổng Tài Sủng Tiểu Kiều Thê Ngọt Mềm 》.

Trong sách, Tô Nhã Nhã là vợ trước của bá tổng nam chủ Thẩm Tu Tề, cô cùng nữ chủ An Ngữ Đồng lớn lên có bảy phần tương tự. An Ngữ Đồng vì sự nghiệp âm nhạc của chính mình mà xuất ngoại, bá tổng nam chủ Thẩm Tu Tề đau khổ đuổi theo bạch nguyệt quang An Ngữ Đồng mà không được, trong lòng mất mát thương tâm, vừa lúc lại gặp được võng hồng tuyến 18 Tô Nhã Nhã, xuất phát từ tìm một người thế thân để đền bù hư không trong lòng, hắn đối với Tô Nhã Nhã triển khai điên cuồng theo đuổi, tiểu bạch thỏ mới ra đại học nơi nào ngăn cản được dụ hoặc cảu viên đạn bọc đường Thẩm Tu Tề, Tô Nhã Nhã thực mau liền rơi vào lưới tình mỹ lệ của Thẩm Tu Tề.

Mà đúng lúc này, ông nội của Thẩm Tu Tề bệnh nặng, lập ra một phần di chúc, yêu cầu năm 30 tuổi Thẩm Tu Tề cần thiết phải kết hôn, mới có thể được thừa kế di sản trên chục tỷ, Thẩm Tu Tề tự nhiên liền tìm đến Tô Nhã Nhã, đưa ra hiệp ước yêu cầu kết hôn với Tô Nhã Nhã.

Lúc ấy Tô Nhã Nhã đã hãm sâu vào sự ôn nhu sủng ái của hắn, nơi nào sẽ có một chút cự tuyệt với hắn, chỉ nghĩ có thể gả cho hắn thì tốt rồi, hiệp ước hay không cũng không sao, phi thường cao hứng mà gật đầu đáp ứng điều kiện mà hắn đưa ra, hơn nữa dựa theo yêu cầu hiệp nghị kết hôn của hắn, công chứng tài sản trước hôn nhân phải chờ văn kiện.

Bởi vì Thẩm gia gia còn bệnh, hai người không có làm tiệc cưới, trước chỉ đi lãnh chứng, sau đó Thẩm Tu Tề cũng thuận lợi kế thừa di sản chục tỷ.

Sau khi kế thừa di sản chục tỷ Thẩm Tu Tề cũng không phải người khắc nghiệt thiếu tình cảm, đối với vợ bên người giúp hắn, hắn mới đầu đối với cô ta vẫn thật tốt, chỉ cầm Tô Nhã Nhã yêu cầu không quá phận, hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn cho cô, muốn tiền có tiền, muốn xe có xe, muốn phòng ở có phòng ở, muốn trang sức châu báu có trang sức châu báu, nếu đi ra nước ngoài công tác, ngẫu nhiên cũng sẽ mang theo cô ta.

Vốn dĩ Tô Nhã Nhã cho rằng hạnh phúc ngọt ngào có tiền có thể nhàn nhã sống qua tháng ngày như vậy đến cả đời, nhưng mà cốt truyện bắt đầu diễn ra.

Hai năm về sau, bạch nguyệt quang An Ngữ Đồng của Thẩm Tu Tề đã trở lại, An Ngữ Đồng ở bên ngoài ăn khổ, nhìn thấy mặt Thẩm Tu Tề chính là ôm lấy hắn khóc một trận, kể với hắn chính mình ở bên ngoài một thân một mình dốc sức làm không dễ dàng gì, Thẩm Tu Tề đương nhiên nghe thấy liền đau lòng cho cô ta, bận trước bận sau an bài nơi nơi cho cô ta, hy vọng cô ta sau khi về nước có thể tốt lên một chút.

Đáng giá nhắc tới chính là, lúc này Thẩm Tu Tề đối với An Ngữ Đồng chiếu cố bất quá chỉ là xuất phát từ tình bạn bè, không có vượt qua ranh giới.

Mà Tô Nhã Nhã chính mình trước sau đều ngồi không yên, cô ta cảm thấy chính chủ đã trở lại, địa vị chính mình đang tràn ngập ngập nguy cơ, cô ta không nghĩ mất tới sẽ mất đi vị trí Thẩm thái thái, mất đi vinh hoa phú quý sinh hoạt giàu có, liền bắt đầu làm loạn, không ngừng làm cho nam nữ chủ xảy ra mâu thuẫn, tạo ra nhiều phiền toái.

Nhưng mà nam nữ chủ có thể tự thân hấp dẫn duyên cớ cho nhau, mặc kệ mẫu thuẫn cùng hiểu lầm nghiêm trọng cỡ nào, hai người cuối cùng đều sẽ thành công hóa giải, hơn nữa cảm tình càng tiến thêm một bước.

Tô Nhã Nhã thấy tình hình như vậy liền càng thêm nóng nảy, cô ta mâu thuẫn vô pháp đem nam nữ chủ tách ra, thấy kế không thành liền tìm người bắt cóc An Ngữ Đồng.

Cái này liền thọc tổ ong vò vẽ.

Thẩm Tu Tề trước đem An Ngữ Đồng bình an cứu ra, sau đó phái người điều tra liền tra được là Tô Nhã Nhã tiêu tiền thuê bọn bắt cóc, cái này hắn không thể nhịn được, Thẩm Tu Tề giận tím mặt, lập tức đưa ra đơn ly hôn với Tô Nhã Nhã.

Thẩm Tu Tề cầm giấy thỏa thuận ly hôn làm cho Tô Nhã Nhã ký tên, Tô Nhã Nhã không muốn, một khóc hai nháo ba thắt cổ, nháo lên thật sự khó coi.

Nhưng mà Thẩm Tu Tề sao có thể bị cô ta uy hϊếp, không chỉ có buộc cô ta ký giấy thỏa thuận ly hôn, còn dùng thủ đoạn bức cho cô ta đến đường cùng.

Kỳ thật nếu nói Tô Nhã Nhã không làm loạn, lúc ấy nữ chủ trở về, cô ta liền phải chủ động cùng Thẩm Tu Tề ly hôn, dựa theo hiệp trước kết hôn lúc trước, cô ta còn có thể nhận được một ngàn vạn tiền dưỡng phí.

Nghĩ như vậy, Tô Nhã Nhã chỉ muốn mắng nguyên chủ một câu ngốc xoa, yêu làm cái gì a, thật là, cầm một ngàn vạn tiền dưỡng phí cút đi cho thật tốt a!

Nếu là cô, điều đầu tiên chính là ký tên, sau đó cầm một ngàn vạn về quê trồng trọt, mua cái tiểu viện, mở một cái tiệm bán gà bán vịt bán cá gần Nông Gia Nhạc (3), còn các loại hoa hoa thảo thảo, ngày tháng trôi qua có thể sống rất sung sướиɠ.

(3) Nông gia nhạc: Nơi mọi người từ các thành phố trở về với thiên nhiên để có được sự thư giãn về thể chất và tinh thần.

Hì hì hì hì hì, nghĩ vậy, Tô Nhã Nhã liền nhịn không được ôm lấy chăn lên.

Thẩm Tu Tề mở cửa phòng ra, nhìn thấy bộ dáng Tô Nhã Nhã đang cười ngây ngô ôm chăn ở trên giường.

【20:00 30.03.2021】