Giọng nói không lớn, nhưng Lý Tuấn và nhóm của anh ta cau mày.
Hai cậu bé bên cạnh Lý Tuấn trước tiên nhìn sang Chu Nguyên, hai đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi còn chưa trưởng thành, nhưng nhìn Chu Nguyên từ trên xuống dưới ánh mắt hung ác quỷ quyệt.
Cái nhìn đó dường như đang nhìn vào một món đồ chơi, có cả sự thích thú và tò mò.
Từ ánh mắt và biểu hiện thoáng qua trên gương mặt của họ, Chu Nguyên có thể thấy được sự nổi loạn và nghịch ngợm của chúng, đứa trẻ trước mặt, nhìn thấy cậu lần đầu không vì khoảng cách chiều cao hay độ tuổi của cậu mà tỏ ra kính trọng, ngược lại lại là sự thăm dò nhiệt liệt.
Hai cậu bé nhìn nhau, như thể đang suy nghĩ xem liệu người đàn ông đẹp trai trước mặt có phải là thầy của họ hay không.
Nhưng họ vẫn không tìm ra câu trả lời sau khi lục lọi hết ký ức, họ đẩy Lý Tuấn đang đứng ở một bên có chút bất thường còn không nói một lời, hỏi cậu ta: “Lý Tuấn, người này đang gọi mày, anh ta có phải là giáo viên trong trường của chúng ta không?”
Lý Tuấn vốn vẫn còn hơi ngạc nhiên khi thấy Chu Nguyên xuất hiện trước mặt mình, bị đồng bọn đẩy một cái, cậu ta nhanh chóng phản ứng từ trạng thái bị đẩy xuống, nhìn Chu Nguyên đầy khıêυ khí©h: “Anh ta là cảnh sát.”
“Cảnh sát? Bốc phét à, cảnh sát đến trường chúng ta làm gì? Hơn nữa còn quen mày? Họ hàng của mày?” Cậu bé đầu đinh dường như là lão đại trong nhóm ba người.
Sau khi biết Chu Nguyên không phải giáo viên của trường, càng trở nên không kiêng nể gì cả.
Thấy bạn mình không tin lời mình nói, Lý Tuấn có chút lo lắng, “Cái gì mà họ hàng của tớ, nhà tớ không có họ hàng trong gia đình. Anh ta thật sự là cảnh sát, người cảnh sát đã xử lý vụ án của cha tớ, ê, anh nói có phải vậy không?”
Nóng lòng muốn thuyết phục những người bạn đồng hành của mình tin vào mình, Lý Tuấn đã nhờ đến sự giúp đỡ của Chu Nguyên.
Nhìn nhóm nam sinh thấp hơn mình ba cái đầu, Chu Nguyên cau mày, vô cảm đáp: “Đúng.”
“Ê, đúng là thật, như vậy có nghĩa là bố mày chết thật rồi?” đầu đinh nói huyên thuyên: “Bố tao nói với tao là bố mày treo cổ, tao còn không tin, tao nói mày vẫn là vui vẻ, vẫn tới trường tìm tao, thật sự chết rồi à?”
Một cậu bé khác không nhiều lời cũng phớt lờ Chu Nguyên, nghiêng người về phía Lý Tuấn: “Bố mày đã chết rồi, không ai có thể chăm sóc mày được nữa? Vậy thì càng tốt, chơi trò chơi, ra ngoài chơi đều không còn ai mắng mày, sướn thế, tao cũng hi vọng tao không còn bố.”
Nghe vậy, lông mày Chu Nguyên gần như nhăn lại thành chữ “Xuyên”, nhìn cậu bé chỉ cách mình có hai mét, cảm giác ác độc trên người.
Chính lúc này, cậu nghe thấy Lý Tuấn trả lời người đồng bọn có chút kích động: “Chết rồi, nếu không phải bố tao mất, có lẽ tao vẫn phải xin nghỉ ở bên cạnh mẹ vài ngày nữa rồi mới trở về Trung Quốc. Hi hi, sau này sau khi kế thừa tài sản, tao sẽ tặng bọn mày máy trò chơi mới nhất, sau đó chúng ta có thể chơi game cùng nhau!”
“Nhất định như vậy!” đầu đinh giơ tay đặt lên vai Lý Tuấn, hành động tỏ ý thân mật.
Trước mắt cậu bày ra vở kịch bạn tốt khiến cậu phải ạnh sống lưng, sắc mặt Chu Nguyên không tốt lắm, dù sao cũng không phải chuyện của chính mình, cậu không hề ngạc nhiên với hành vi của Lý Tuấn.
Lần trước ở trong cục, cậu đã cảm thấy sự thiếu đạo đức của đứa trẻ này, vì được chiều chuộng quá mức.
Nghĩ đến chuyện cần làm khi tới trường, Chu Nguyên xoay người định rời khỏi đây để đi đến tòa nhà văn phòng giáo viên, Lý Tuấn thấy cậu rời đi liền vội vàng ngăn lại: “Này, anh đến trường không phải để tìm tôi à?”
Chu Nguyên không định để ý tới cậu ta.
Nhưng Lý Tuấn cảm thấy mình đã hỏi rồi, khi bị ngó lơ sẽ là chuyện thật đáng xấu hổ, nên vội vàng chạy đến chỗ Chu Nguyên, chặn đường cậu, chống nạnh nhìn cậu: “Ê, tôi hỏi anh đấy. Anh không phải tới tìm tôi, thì tới tìm ai? Tìm họ hàng à? Nếu anh có họ hàng ở trong trường, nói cho tôi cái tên, tôi có thể giúp anh tìm”
Chu Nguyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Tôi tới đây tìm Tiền Quân, cậu quen không?”
Vừa dứt lời liền thấy vẻ mặt của Lý Tuấn thay đổi rõ rệt, nhưng sự thay đổi này nhanh chóng bị thay thế bằng cảnh giác, hai cậu bé kia cũng chạy tới, có chút sợ hãi nhìn Chu Nguyên: “Anh... Anh là họ hàng của Tiền Quân?”
“Em biết cậu ta?” Chu Nguyên nheo mắt cố ý hỏi.
Đầu đinh “Chậc chậc” hai lần, lắc đầu đầy căng thẳng, cứng miệng nói với giọng điệu rất khó chịu: “Tôi còn lâu mới quen thằng hèn đó, hừ, không phải anh là họ hàng nó à, không biết nó nhảy lầu tự tử à? Người trong trường đều nghe thấy một tiếng vang lớn, chết rồi.”
“Chết” là một lời cấm kỵ trong miệng của mọi người từ thời cổ đại, nhưng ba đứa trẻ này luôn treo chữ này trên miệng, tựa hồ cũng không có gì kiêng kỵ, khiến cho Chu Nguyên muốn giúp bố mẹ chúng yêu cầu cho chúng vào bụng mẹ nặn lại.
Nuôi con mà không giáo dục chúng, cũng giống như nuôi một con chó mang bệnh dại bên mình, quả bom hẹn giờ này có thể biến thành vũ khí gϊếŧ người bất cứ lúc nào, quay ngược lại hại người.
Nhưng từ ánh mắt và biểu hiện thoáng qua trên gương mặt của ba đứa trẻ, cậu có thể thấy rằng chúng đều biết Tiền Quân, hơn nữa có lẽ chúng còn lên quan đến cái chết của cậu bé, tay cậu vô thức đặt ở hai bên quần, trông không tự nhiên.
Từ những manh mối mà họ đã điều tra được, kết hợp với đảo ngược giao điểm bổ sung giữa đường sự nghiệp và cuộc đời của Lý Thế Mậu và Tiền Đông, có thể suy ra rằng giữa họ có lẽ có một điểm giao cắt, tại điểm giao cắt này họ suy đoán rằng, rất có thể chính là Lý Tuấn có liên quan tới cái chết của Tiền Quân.
Chu Nguyên không nhìn hai đứa trẻ, mà nhìn Lý Tuấn, vẫy tay với cậu ta: “Lý Tuấn, tôi đột nhiên nghĩ đến tài sản thừa kế của cha cậu, tôi có chuyện muốn nói với cậu, liên quan tới chuyện cậu và chị cậu được chia bao nhiêu”
Suy cho cùng, Lý Tuấn cũng chỉ là một học sinh ở tuổi thiếu niên, kiêu ngạo ngang ngược, nhưng cái đầu lại trống rỗng.
Chính là bởi vì cái đầu trống rỗng, nên không hề học được ít đạo đức nào, có chút thất đức. Đương nhiên, cũng bởi vì không có kiến thức, nên trông đần độn dễ lừa.
Cậu ta rất quan tâm đến chuyện thừa kế, nhưng chị gái Lý Phương luôn nói rằng tài sản thừa kế của gia đình sẽ luôn được chia cho cậu ta.
Lý Tuấn không tin tưởng vào chị gái mình lắm, lúc nào cũng lo chị gái sẽ chiếm một phần của cậu ta, cho nên khi nghe được Chu Nguyên liền có chút trông chờ, bèn vội vàng đi theo Chu Nguyên.
“Này, lời anh vừa nói có ý gì?” Lý Tuấn chờ đợi hỏi: “Anh biết tài sản của gia đình chúng ta được phân chia như thế nào à? Lúc bố tôi chưa chết yêu quý tôi nhất, tôi từng nói tất cả mọi thứ trong nhà đều là của tôi!”
“Công ty bây giờ do chị gái cậu quản lý, cậu có biết không?” Chu Nguyên nhẹ giọng hỏi.
Lý Tuấn gật đầu, chị gái Lý Phương của cậu ta luôn giúp bố cậu ta công việc công ty, bây giờ bố đã không còn nữa, cô ta vẫn nên tiếp tục chăm sóc nó.
Nhưng Chu Nguyên lại nói với cậu ta rằng: “Bây giờ cậu mươi hai, mười ba tuổi rồi đúng chứ? Đợi khi trưởng thành mới có tư cách tiếp tục kế tài sản của bố cậu, vẫn còn năm sáu năm nữa, nếu chị cậu kết hôn, chồng chị ấy nếu có mưu trong lòng, rất có khả năng sẽ giành tài sản với cậu.”
Lý Tuấn nhìn chằm chằm: “Không thể, tôi sẽ không để cho bọn họ mang đi!”
“Chuyện này không nói được.” khóe miệng Chu Nguyên khẽ nhếch lên, cười nói: “Chị gái cậu bây giờ có phải nói với cậu, trẻ con không nên lo lắng loại chuyện này, nhiệm vụ đầu tiên là học thật tốt, vì vậy chuyện bố cậu không cho cậu tham gia phải không? “
Lý Tuấn kích động gật đầu.
Thấy cá tiếp cận miếng mồi, cậu tiếp tục lôi kéo: “Bây giờ trong nhà là chị cậu làm chủ, muốn có tiền tiêu vặt, cần phải đưa tay ra và hỏi cô ấy, đương nhiên, nếu muốn một luật sư, phải nhờ cô ấy mời, phải không? “
Lý Tuấn lại gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ, bởi vì những gì cậu nói, đều ứng nghiệm trên người cậu ta, lúc ra khỏi cục, tức giận rất muốn thuê luật sư, nhưng luật sư ở công ty của bố chỉ nghe theo lời chị cậu ta.
“Nếu chị cậu kết hợp với luật sư tước đi vị trí người thừa kế của cậu, cậu thấy có khả thi không?” Chu Nguyên hạ giọng nói, nhìn xuống mắt Lý Tuấn nói: “Cậu có thể đảm bảo rằng chị gái mình có thể toàn tâm toàn ý làm chuyện đối xử thật tốt với người em trai là cậu không?”
Toàn tâm toàn ý làm chuyện đối xử thật tốt với em trai?
Giọng nói của Chu Nguyên không vội cũng không chậm, giống như một đoá hoa mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, bên tim cậu ta, khiến Lý Tuấn như bị thôi miên, theo những câu hỏi của cậu rồi lục tung ký ức của mình và Lý Phương trong trí nhớ.
Hầu hết thời gian, Lý Phương đều tốt với em trai mình, đặc biệt là khi có bố.
Tuy nhiên, đôi khi điều đó lại không tốt, chẳng hạn, có một lần cậu ta học về, vừa bước đến cửa nhà, đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc như sấm, sau đó bố nhìn cậu ta một cái, rồi bỏ đi.
Lý Tuấn hơi bối rối, bước vào nhà, thấy quần áo của chị gái bị rách, trên người có nhiều vết hằn đỏ, cậu ta nghĩ, có lẽ chị gái đã bị bố đánh.
Nhưng cậu ta nhớ ra một điều rất quan trọng, cậu ta đã đánh cược với bạn bè rằng anh ấy sẽ mua một chiếc máy chơi trò chơi mới nhất, thứ mà cậu ta sẽ cần vào ngày mai, vì vậy cậu ta bước đến chỗ chị gái Lý Phương, cười toe toét với cô ta nói “Chị ơi, mua cho em một máy chơi trò chơi.”
Người người chị lại không trả lời, cậu ta nghĩ chị không nghe thấy, tức giận, nói: “Chị ơi, mua cho em máy chơi trò chơi này, nếu không em sẽ nói với bố, chị bắt nạt em.”
Người chị thường tốt với cậu ta, đột nhiên nổi điên, tát cậu ta khi cô ta vừa đứng dậy khỏi mặt đất.
Cậu ta còn nhớ lúc đó chị gái đã hét lên với cậu ta: “Các người đều là súc sinh, đều là súc sinh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người...”
Lúc đó Lý Tuấn sợ hãi, bị ăn một cái tát, cậu ta chưa từng bị ai đánh, bố cậu ta cũng không nỡ đánh cậu ta.
Nhưng chị gái của cậu ta vậy mà lại dám đánh cậu ta, Lý Tuấn ngay lập tức hét lên như bị kí©h thí©ɧ, lao đến để trả thù.
Nhưng dù sao thì tuổi cũng còn quá nhỏ, bị chị gái dễ dàng trấn áp, tát hai cái đến đỏ cả mắt.
“Bốp bốp”
Tiếng tát lớn đến mức dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của chị gái tôi:
“Tôi hận mấy người các người là người nhà tôi!”
Ký ức về việc bị đánh lại trỗi dậy, Lý Tuấn nghĩ đến ba cái tát, nhưng mùi hôi của đồ cũ bị đào lên vẫn còn vương vấn, cậu ta không bao giờ quên được việc chị gái đánh mình.
Chỉ vì cuộc sống sau này bình yên và ổn định, muốn có gì có nấy khiến cậu ta tạm thời giấu món nợ này, lúc này trong giọng nói của Chu Nguyên, cậu ta tìm lại ký ứcm nhớ lại chuyện cũ.
Như vừa bị tát vào mặt, Lý Tuấn sờ sờ má, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra chị hái tôi thật sự có khả năng nuốt chửng tài sản của tôi, anh nghĩ tôi phải làm sao!”
“Cậu muốn biết làm gì?” Chu Nguyên nói: “Việc tôi làm giúp tôi quen rất nhiều luật sư, có thể mời họ giúp cậu. Nhưng, bạn nhỏ, tôi không lương thiện như vậy, muốn tôi giúp cậu, cậu phải làm giúp tôi một cái gì đó không?”
“Anh muốn tiền? Nếu muốn tiền, sau khi giúp tôi lấy được tài sản, tôi có thể cho anh rất nhiều tiền!” Lý Tuấn kích động nói.
Chu Nguyên lắc đầu: “Cậu nhóc, nhà tôi cũng có tiền, cả đời không tiêu hết tiền, cho nên tôi cũng không có hứng thú với tiền của cậu. Tôi chỉ muốn hỏi cậu hai câu hỏi, trả lời tôi một cách trung thực, nếu trả lời tốt, tôi đồng ý giúp cậu. “
Nghe thấy đơn giản như trả lời câu hỏi, Lý Tuấn vội vàng gật đầu đồng ý.
Con cá đã mắc câu rồi, nhưng muốn câu được nó mà không bị thương, vẫn cần một số kỹ năng.
Sau một lúc im lặng, Chu Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Chị gái cậu có bạn trai chưa?”