Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu xứng với danh tiếng “Cục khổ cực”, trời vừa mới tờ mờ sáng, đã giống như một cái chợ rau nhỏ, nhân viên bận rộn đầu óc choáng váng, một lúc thì chạy tới phía đông, một lúc thì chạy tới phía tây, bước đi không ngừng.
Tɧẩʍ ɖυệ cùng những người khác sáng sớm đã đến tổng cục, sau khi vào cục liền chạy ra cửa hàng ăn sáng đối diện hỏi mấy l*иg bánh bao, rồi đi vòng tới Trân Long Cư mua thêm một l*иg há cảo vừa ra lò, mang về cho Hứa Tiểu Ca và Nguỵ Nhung mỗi người một l*иg.
Anh mang thứ còn lại trở lại phòng làm việc, gọi Chu Nguyên đã tới phòng trà pha cà phê, rồi bảo cậu tới vào phòng làm việc của mình một chuyến.
Chu Nguyên cho rằng Tɧẩʍ ɖυệ vì nghĩ ra manh mối gì đó, liền vội vàng bước vào phòng làm việc của anh.
Nhưng khi nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυệ đang mở hai hộp thức ăn, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, ra hiệu cho Chu Nguyên ngồi xuống: “Ăn đi.”
Thật ra Chu Nguyên cũng không đói bụng, ngày thường không có thói quen ăn ăn bữa sáng: “Tôi không thích ăn bánh bao.”
“Đội trưởng Chu, kén ăn như vậy không tốt đâu.” Tɧẩʍ ɖυệ đứng dậy ấn cậu ngồi xuống, lấy ra một hộp bánh bao hấp khác, đẩy đến trước mặt Chu Nguyên như dâng bảo vật, nhoẻn miệng cười: “Ăn đi, là há cảo, đặc biệt mua cho cậu.”
Chu Nguyên nhìn chằm chằm hộp bánh bao vẫn còn đang bốc khói màu trắng, vỏ bánh được làm bằng bột mì, có cảm giác trong suốt như pha lê, cậu chỉ nhìn thôi đã thấy cảm giác thèm ăn càng tăng lên.
Cậu chậm rãi ngồi xuống ăn: “Cám ơn.”
“Lát nữa cậu phụ trách triều đình thẩm vấn, tôi làm trợ lý của cậu.” Tɧẩʍ ɖυệ vừa nhìn Chu Nguyên vừa phân công công việc tiếp theo, tuy rằng anh biết Chu Nguyên có thể một mình kiểm soát toàn bộ, Lưu Văn Lượng chỉ là một củ tỏi.
Ăn gần xong, Chu Nguyên lấy khăn giấy ra lau miệng, sau đó gật đầu: “Ừm.”
Căn phòng bật điều hòa, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều, khi Lưu Văn Lượng được Nguỵ Nhung hộ tống bước vào, lạnh tới mức rùng mình, khi vừa bước vào phòng thẩm vấn thì đã thấy hai con hổ đã đợi sẵn trong phòng, anh ta rụt đầu lại, hoảng sợ chạy vào ghế thẩm vấn.
Ngày hôm qua đỉnh đầu suýt thì bị hói, khi Lưu Văn Lượng nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυệ giơ tay lên, liền rụt đầu lại theo điều kiện phản xạ, anh ta nơm nớp nhìn hai vị đại thần đối diện, thấp tha thấp thỏm hỏi: “Cảnh sát, hai người muốn làm gì…”
“Không làm gì cả, chỉ muốn hỏi anh vài câu, anh có thể thành thật trả lời.” Tɧẩʍ ɖυệ nhướng mày, không hề tỏ ra tức giận nhưng vẫn uy lực, đứng yên ở đó, đã là một hung thần, càng huống hồ tay của anh còn đang lắc cuốn sổ.
Lưu Văn Lượng nhìn thấy quyển sổ run lên, lập tức nói: “Nếu biết nhất định sẽ trả lời! Nhất định sẽ không biết mà không nói!”
“Anh nói trước đây anh đã từng nhìn thấy một người phụ nữ cao to khỏe mạnh đến nhà Tiền Đông, đến đó bao nhiêu lần rồi?” Chu Nguyên ngước lên, nhìn Lưu Văn Lượng, vẻ mặt bình tĩnh, gọi Lưu Văn Lượng như hổ đói, không dám tự ý cử động.
Lưu Văn Lượng cau mày trầm tư, một lát sau liền báo ra một con số: “Hình như là bốn lần.”
“Chắc chắn vào, đừng hình như!” Tɧẩʍ ɖυệ giơ quyển sổ lên, vỗ đầu anh ta.
Những cái vỗ bất ngờ khiến Lưu Văn Lượng run rẩy, anh ta cúi đầu nói: “Là bốn lần. Hơn nữa là bốn lần liên tiếp, khi nào chán, tôi sẽ lấy ống nhòm ra để quan sát những chủ nhà xung quanh, đặc biệt là những người nhìn có tiền như Tiền Đông. “
“Bốn lần đúng không? Hãy mô tả cho tôi nghe bốn lần anh nhìn thấy người phụ nữ đó, bao gồm thời gian, địa điểm, quần áo, hành động và địa điểm nói chuyện.” Chu Nguyên nói nhỏ.
Lưu Văn Lượng tròn mắt ngạc nhiên, đừng nói đó căn bản không phải là mục tiêu cố định, cho dù có phải, cũng không thể nhớ rõ trạng thái mỗi lần gặp.
Anh ta lắc đầu nói với vẻ ngượng ngùng: “Cảnh sát, các người yêu cầu tôi mô tả từng tình huống mỗi lần tôi thấy ra, không phải là đang làm khó tôi à? Còn phải miêu tả quần áo và vị trí nói chuyện, tôi đúng là ăn no không có gì làm rồi nhớ mấy chuyện này…”
Trước khi nói dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua không khí, thiên lôi lại rơi trúng đỉnh đầu Lưu Văn Lượng.
Lưu Văn Lượng có chút choáng váng vì bị đánh, vô thức hét lên: “Xin anh đấy đừng đánh tôi nữa, tôi sẽ cố nghĩ, cố nghĩ!”
Trong hoàn cảnh như vậy, thật ra nhớ rõ các sự kiện trong ngày cũng là chuyện rất khó, đặc biệt đối tượng quan sát của Lưu Văn Lượng không phải là cô ta, tương đương với người đó chỉ là một tấm bảng nền, lúc này phải nghĩ lẫn lộn đầy đuôi biến thành nhân vật chính.
Tɧẩʍ ɖυệ cho rằng, ép người khác làm chuyện khó khăn.
Anh có thể nghĩ đến cái này, nh nghĩ Chu Nguyên nhất định cũng có thể nghĩ ra, nhưng vẫn cố chấp muốn hỏi, không phải cá cược anh ta là có thể nhớ được, mà là bởi vì anh biết mình có biện pháp để cho anh ta cung cấp tin tức hữu ích.
Quả nhiên, sau khi im lặng một lúc, Chu Nguyên mới hạ giọng nói: “Lưu Văn Lượng, thời gian anh nhìn trộm, là vào buổi tối đúng không?”
Nghe vậy, Lưu Văn Lượng đưa ánh mắt về phía Tɧẩʍ ɖυệ,trước, trong mắt có chút căng thẳng và sợ hãi, anh ta không phủ nhận lời nói của Chu Nguyên.
“Trong tiểu khu nơi anh sinh sống, hầu hết mọi người là lao động nhập cư. Hầu hết lao động nhập cư ra ngoài làm việc vào ban ngày, buổi tối mới trở về. Tiền Đông là một kỹ sư điện, công việc của anh ấy cũng giống như những người khác, làm việc lúc mặt trời mọc, phần lớn thời gian sau khi mặt trời lặn là về nhà nghỉ ngơi.” Chu Nguyên vẫn duy trì tư thế ngồi thả lỏng, giọng điệu thoải mái miêu tả: “Vậy thời điểm tốt nhất để nhìn trộm phụ nữ, nhìn trộm Tiền Đông là vào ban đêm, phải không? “
“… Đúng.” Lưu Văn Lượng vốn là sợ Chu Nguyên “phát điên,” nhưng lúc này anh ta cảm thấy so với phát điên, người đàn ông này còn có một khả năng đáng sợ hơn, chính là nhìn thấu tâm can.
“Kính viễn vọng của anh, là để giải quyết vấn đề, trước giờ anh không có người phụ nữ nào, xem phim sẽ nhàm chán, anh thích nhìn trộm, liền mua một cái kính viễn vọng, giấu ở trong rèm cửa, lộ ra hai cái gọng kính nhìn chung quanh, đang xem trộm cơ thể người phụ nữ.”
Trong văn phòng cách Lưu Văn Lượng chưa tới nửa mét, cậu dùng ngón trỏ gõ vào bàn, trong phòng thẩm vấn trống rỗng này phát ra một tiếng huýt sáo nhỏ của dã thú, Tɧẩʍ ɖυệ đang ngồi bên cạnh cậu cũng không nhịn được mà nhìn hơi nghiêng sang.
Mặc kệ chuyện xung quanh, Chu Nguyên nheo mắt, khóa chặt Lưu Văn Lượng: “Khi lần đầu tới vào phòng thẩm vấn, anh đã lập tức miêu tả một người phụ nữ tóc dài, cao lớn, cường tráng. Anh đã nhìn qua người ta từ đầu tới cuối, hơn nữa còn tưởng tượng ra cơ thể người phụ nữ đó, phải không? Nếu đối tượng chú ý của anh chỉ là Tiền Đông, mô tả của anh không thể là một người phụ nữ cao, khỏe, tóc dài, có lẽ là, bên cạnh có một người phụ nữ, anh sử dụng từ để mô tả người phụ nữ đó, chứng mình anh từng nhìn qua thật.”
Lưu Văn Lượng kinh ngạc trợn to hai mắt: “Tôi không có...”
“Anh có chút không thành thật.” Chu Nguyên quay đầu nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυệ, Tɧẩʍ ɖυệ lập tức tâm linh tương thông nâng cuốn sổ lên, như có câu nói, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây, bình thường Lưu Văn Lượng không có gan gì, liền lập tức sợ hãi, Tɧẩʍ ɖυệ chỉ mới như thế, vậy mà đã khóc lóc.
Lưu Văn Lượng: “Đừng đánh tôi, thật sự đừng đánh tôi. Tôi, tôi có nhìn thấy “
“Anh thích cơ thể phụ nữ đầy đặn, nhỏ nhắn, dáng người mảnh mai, cho nên khi nói về người phụ nữ đó, anh dùng những từ mà phụ nữ không thích lắm, cao lớn mạnh mẽ.” Chu Nguyên là một con sói, từng bước dẫn con cừu non tới miệng soi, cậu nói: “Lưu Văn Lượng, người phụ nữ có chuyện gì, khiến anh không thích vậy?”
Cao lớn mạnh mẽ không phải là cái cớ cho một người đàn ông chưa có bạn gái, cần dựa vào sự mãn nhãn để giải quyết làm cái cơ, vì vậy Chu Nguyên cho rằng Lưu Văn Lượng không thích người phụ nữ này, nhất định có lý do liên quan đến ngoại hình của người phụ nữ.
Tɧẩʍ ɖυệ bên cạnh nghe vậy, có chút kinh ngạc.
Giọng điệu của Chu Nguyên rất bình thường, nhưng lại khiến lòng Lưu Văn Lượng lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Trí nhớ của anh ta vốn khiến anh ta “cố định”, vô thức tự nhủ rằng anh không thích người phụ nữ này vì anh “cao lớn mạnh mẽ”, nhưng sau khi Chu Nguyên nói câu này, trí nhớ của anh ta như quay trở lại hoàn cảnh lúc đó.
Không thích vì cái gì?
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người phụ nữ đó xuất hiện ,là gần một tháng trước khi Tiền Đông chết, anh ta đang giải quyết việc riêng, nhưng lại chán xem phim, nên cầm kính quan sát nhìn xung quanh, tìm kiếm con mồi.
Chỉ cần là cơ thể của phụ nữ, có thể nhìn thấy là được.
Camera rơi vào nhà Tiền Đông, bên cạnh cửa chính là một cửa sổ lớn, từ hướng nhà anh ta có thể nhìn thấy một người phụ nữ ở trong phòng khách qua cửa sổ.
Lưu Văn Lượng vừa nhìn thấy đã rất kích động, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, anh ta vươn tay đi xuống...
Nhưng đột nhiên, anh ta cảm giác bị dội một chậu nước lạnh, người phụ nữ quét sạch hứng thú của hắn.
Nghĩ đến đây, tầng sương trắng Lưu Văn Lượng trong mắt dần trở nên rõ ràng hơn một chút, nhìn Chu Nguyên với vẻ kích động, anh ta không phải bị đánh nữa, anh ta giơ cái tay bị xích lên: “Ngón, ngón tay, ngón tay út người đó mất một nửa.”
Chu Nguyên đứng lên, cuộc thẩm vấn này, đã đến giờ rồi, có thể kết thúc.
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Chu Nguyên nói với Tɧẩʍ ɖυệ: “Người phụ nữ bị gãy ngón tay út, có thể đến nhà Tiền Đông bốn lần liên tiếp, chứng tỏ người này là người quen, Tɧẩʍ ɖυệ, phiền anh hãy đi kiểm tra xem, bên cạnh Tiền Đông Có một người như vậy không?”
Tɧẩʍ ɖυệ gật đầu: “Không có vấn đề gì”
“Tôi đến trường học của Tiền Quân đi dạo.” Chu Nguyên nói với Tɧẩʍ ɖυệ về lịch trình của mình.
“Đi một mình? Tôi đi với cậu.” Tɧẩʍ ɖυệ nói.
Chu Nguyên lắc đầu: “Tìm ra người phụ nữ đó trước quan trọng hơn, tôi sẽ gọi cho anh nếu có chuyện, yên tâm.”
Buổi trưa, khuôn viên trường trung học cơ sở số một thành phố tấp nập người qua lại, Chu Nguyên đã nhiều năm không đến khuôn viên trường, lần này lại được bước vào khuôn viên trường, cậu có cảm giác như xa cả đời.
Trên đường đi, tụm năm tụm ba học sinh đi cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm hoặc trở về ký túc xá nghỉ ngơi, khi đi ngang qua Chu Nguyên, bọn họ không khỏi quay đầu nhìn về phía cậu, thì thầm thảo luận xem Chu Nguyên có phải là minh tinh nào không.
Sau khi chào phía nhà trường, Chu Nguyên đang định đi đến khu dạy học gặp hiệu trưởng, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang xem điện thoại di động của một người bạn, vừa xem vừa chửi thề.
“Nhìn tên nhát gan này xem, còn dám cãi lại, tao bèn tát nó hai cái lúc đó luôn, ha ha, video bọn mày quay được, trông có phải nó rất nhát gan không!” Một cậu bé đầu đinh nói.
“Phỉ, lần sau mày nên ấn vào bồn cầu lau nướ© ŧıểυ, để nó phát điên, xem nó có dám phát điên không!” Một cậu cậu nhóc khác phối hợp, cười khúc khích nói: “Anh em, có muốn tao giúp không, ngày mai tao giúp mày chặn nó đi vệ sinh.”
Những học sinh đi ngang qua đó nghe thấy cuộc nói chuyện của ba chàng trai, lon ton chạy khỏi nơi đó như rắn rết.
Dừng lại, Chu Nguyên liếc mắt nhìn một trong ba người cậu bé đang nói chuyện, nhẹ giọng gọi: “Lý Tuấn.”