Chu Nguyên không có dự định trực tiếp trở lại cục, dù sao cũng đã đến giờ tan làm, Tần Phong lại vừa hay gọi điện thoại cho cậu nói muốn mượn nhờ phòng bếp ở chùa dùng tạm, cậu bèn dứt khoát trả lời: “Làm nhiều một chút.”
“Này này, tớ chỉ nói là muốn tới chỗ cậu dùng tạm phòng bếp, không hề có ý định cho cậu ăn cơm ké đâu.” Tần Phong trên điện thoại hình như đã tới chùa, bên cạnh còn có cả tiếng chú Đặng đang mắng mỏ anh.
Tần Phong cảm thấy mình sợ những người già như chú Đặng suốt này nói dông nói dài, vội vàng cầm điện thoại di động ngồi xổm xuống trốn ở góc sân sau, ra hiệu gọi Quả Táo qua.
Nhưng Quả Táo nhận chủ, tuy là Tần Phong nhặt nó về, nhưng người giữ nó lại lại là Chu Nguyên, một chó không theo hai chủ, Quả Táo lắc đuôi, rồi lại ngồi xuống.
“Này, đồ vong ơn bội nghĩa, là tao nhặt mày về, cũng là một nửa chủ nhân của mày rồi. Mau lại đây!” Tần Phong còn đang dùng điện thoại di động khıêυ khí©h Quả Táo, nhưng Quả Táo rất ương ngạnh, ngồi yên kệ anh.
Tần Phong muốn bắt nó, bèn nói với điện thoại di động nói: “A Nguyên, nhìn chó ngoan của cậu này, còn không thèm để ý tớ.”
“Cậu cũng nói là chó nhà tớ, dựa vào đâu nó phải để ý cậu?” Chu Nguyên gạt Tần Phong.
Tɧẩʍ ɖυệ nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên đang nghe điện thoại đi trước mặt mình, nhìn vẻ mặt của cậu lúc nghe điện thoại như mặt trời lúc lặn, vô cùng nhẹ nhàng, đó là bộ dạng mà Tɧẩʍ ɖυệ rất hiếm thấy.
Người ở đầu dây bên kia, xem là chính là người bạn mà cậu rất để tâm đến.
Một người một chó cùng chọc tức Tần Phong tới mức anh suýt lên cơn co giật, anh quyết định người lớn không nên tính toán với họ, nói khá hùng hổ: “Cậu bảo tớ nấu nhiều một chút là muốn về ăn cơm với tớ sao? Có chắc là sẽ về nhà sớm như vậy không?”
“Đã tan làm rồi, đang ở ngoài.” Chu Nguyên nói.
Nghe nói Chu Nguyên nói đã tan làm rồi, anh lại nghĩ đã lâu không cùng Chu Nguyên nói chuyện, muốn nhân thời gian lúc tối nay cùng nhau tán gẫu.
Anh liền dặn dò: “Vậy khi nào cậu quay lại mang cho tớ thêm vài chai bia, bây giờ tớ bắt tay vào nấu ăn ngay, khi nào về thì có thể ăn ngay.”
Thấy Tần Phong sắp cúp máy, Chu Nguyên quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυệ đang đi bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Làm ba phần, tớ có bạn qua nhà ăn cùng nhau.”
Tɧẩʍ ɖυệ đột nhiên ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
“... Không phải, A Nguyên, cậu có chắc mình thật sự có bạn không? Không phải chỉ có tớ mới có thể đến nhà cậu sao?” Thực ra trong đầu Tần Phong hiện lên khuôn mặt của Tɧẩʍ ɖυệ, dù sao lần trước anh tới, anh tận mắt chứng kiến đội trưởng Thẩm giành Chu Nguyên cùng anh.
Nhưng ngay sau đó anh lắc đầu, nhận định rằng hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp.
Trên đường đi, Chu Nguyên không muốn nói chuyện này với Tần Phong, lúc gần đi, cậu còn cố ý trêu không cho Tần Phong yên, nói với anh: “Anh ta còn tới ngủ phòng tớ rồi, sự tồn tại còn mạnh hơn cậu.”
Cúp điện thoại, Tần Phong sững sờ tại chỗ.
Nhìn Quả Táo với vẻ không tin, thật lâu sau anh mới phản ứng lại, như vừa mới sợ hãi, anh kích động hỏi Quả Táo: “Chủ mày thật sự có người khác rồi? Trời ạ, dám nạp thϊếp sau lưng tao. Đều trách tao thường đi giao hàng kiếm tiền, không có thời gian quan tâm chủ mày, bây giờ trơ mắt nhìn cậu ấy bị người ta hốt mất rồi..."
Nói đến vấn đề này, Quả Táo phản ứng lại, có vẻ đồng cảm nhìn lên Tần Phong, vẫy vẫy đuôi.
Lúc chú Đặng ra sân sau, thì nhìn thấy một người và một con chó đang nói chuyện, chú ấy dụi dụi mắt, cảm thấy Tần Phong có lẽ đã quá mệt mỏi căng thẳng do áp lực giao nhanh, khiến bị bệnh không nhẹ, đổi hô nào dãn anh tới khoa tâm thần mới được.
Mà ở cùng một thành phố, dưới cùng một bầu trời, khi Tɧẩʍ ɖυệ nghe được những lời cuối cùng của Chu Nguyên trước khi cúp điện thoại, trong lòng anh vui như nở hoa, vẻ mặt ngượng ngùng đi theo cậu: “Hoá ra trong lòng cậu tôi có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.”
“...” Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Tɧẩʍ ɖυệ, Chu Nguyên chỉ cảm thấy tim đập rộn ràng, cậu cố ý quay mặt đi không nhìn anh, chuyển chủ đề nói: “Đi thôi, đi siêu thị, mua một ít bia quay trở lại.”
Siêu thị là nơi hẹn hò trá hình của các cặp đôi, không lâu sau khi hai người Chu Nguyên bước vào, họ nhìn thấy hình ảnh nhiều cặp đôi đẩy xe hàng và trò chuyện với nhau.
Một số phụ nữ đến siêu thị mua sắm một mình nhìn thấy Chu Nguyên và Tɧẩʍ ɖυệ đều không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thêm, bởi vì bất luận khí chất hay ngoại hình đều quá khác người, hai người đó chỉ cần đứng giữa đám đông, đều có cảm giác nổi bật.
“Mấy cô chị gái xung quanh đang nhìn cậu.” Hai người đi tới giá bia, Tɧẩʍ ɖυệ ôm một ít bia vào xe hàng, đi tới khu nước giải khát lấy một ít sữa nhập khẩu: “Cậu rất được chào đón.”
Chu Nguyên có đầu óc thấu đáo, luôn nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh, nhưng sự nhạy cảm này chỉ giới hạn ở những vấn đề liên quan đến vụ án, nghe được lời nói của Tɧẩʍ ɖυệ, cậu quay người đi nhìn xung quanh.
Quả nhiên nhìn thấy một vài người phụ nữ ở xung quanh đang nhìn cậu, thấy cậu nhìn sang, cũng không ngại ngùng, mà nhìn cậu một cách quang minh chính đại.
Đáng tiếc Chu Nguyên không có suy nghĩ này, vì vậy quay đầu lại nói với Tɧẩʍ ɖυệ: “Đội trưởng Thẩm cũng không tệ.”
Vốn chỉ muốn kết thúc cái chủ đề nhàm chán này, nhưng Tɧẩʍ ɖυệ vẫn cứ thuận thế nói tiếp, mặt dày sấn tới, cười xấu xa nói: “Cậu thật sự không tồi, bỏ qua cửa hàng này thì khong còn chỗ tiếp theo nữa, đội trưởng Chu không tính nhận tôi sao?”
Chu Nguyên: “...”
Cậu giành lấy giỏ hàng của Tɧẩʍ ɖυệ, đến quầy thu ngân thanh toán.
Vốn dĩ muốn xem Chu Nguyên phản ứng như thế nào, nhưng không ngờ cậu lại mặc kệ.
Tɧẩʍ ɖυệ cười nhẹ bước tới gần cậu, nhận lấy xe đẩy hàng từ tay Chu Nguyên đang bị thương ở lòng bàn tay, sau khi thanh toán xong thì bước ra khỏi siêu thị với hai túi bia.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Lúc trước cậu nói dẫn rắn khỏi hang, cậu muốn dẫn rắn gì?”
Hai người đi đến chỗ đậu xe, Chu Nguyên ngồi vào ghế phụ, rồi mới mở miệng nói: “Dẫn con rắn cắn chết Tiền Đông.”
Tɧẩʍ ɖυệ lái xe, nhìn Chu Nguyên qua kính chiếu hậu hỏi: “Không muốn tièm thấy đồng phạm trong vụ án của Lý Thế Mậu trước sao?”
“Phải tìm đồng phạm, nhưng rắn vẫn phải dẫn ra ngoài.” cậu nhìn cảnh tượng không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa kính xe, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, chậm rãi nói: “Dù sao không ai trong chúng ta biết, con rắn này có giúp chúng ta cắn ngược lại đồng phạm không “
Tɧẩʍ ɖυệ kinh ngạc nhìn Chu Nguyên.
Trước khi trời hoàn toàn tối đen, chiếc xe đã đậu an toàn ở bãi đậu xe bên ngoài ngôi chùa, khi họ vừa xách hai túi bia mở cửa chùa ra, Quả Táo đã lao ra, hôn vào quần của Chu Nguyên một cách thân mật.
Chu Nguyên tránh đi một cách ghét bỏ, Quả Táo không hề từ bỏ mà vẫn muốn cọ xát, lại khiến Chu Nguyên tránh đi, cậu nói: “Quả Táo, một tuần nay tao chưa mang mày đi tắm, đừng cọ vào tao, bẩn.”
Quả Táo bị lời nói của Chu Nguyên làm cho ươn ướn nước mắt, nhìn Chu Nguyên với vẻ đáng thương, vểnh cái đuôi lên.
Đột nhiên đến bên chân Tɧẩʍ ɖυệ vốn ngày thường nó không thích nhìn thấy, dụi cơ thể vào người anh vài cái, quấn hết lông rụng của mình lên người anh, rồi mới vẫy đuôi đi vào trong chùa.
“...” Lông mày Tɧẩʍ ɖυệ giật giật, con chó này, xem sau này tao dạy dỗ mày như nào!
Nghe thấy động tĩnh, Tần Phong đeo tạp dề vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, lúc đầu muốn nhìn xem yêu quái phương nào đang chiếm lấy trái tim A Nguyên.
Nhưng do chạy quá vội vàng, khi nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυệ đang xách hai túi đồ bước đi, vội vàng phanh gấp, thận trọng hỏi: “Đội trưởng Thẩm lại tới bảo A Nguyên nhà tôi tăng ca à?”
Tần Phong con nghĩ Tɧẩʍ ɖυệ là ma quỷ lại tới thúc giục công việc.
Tɧẩʍ ɖυệ lắc ly bia, cười toe toét, dùng những động tác tự nhiên nhất để thể hiện thân phận của mình, anh nói: “Tôi đến đây để ăn, ăn xong tôi sẽ ngủ ở đây.”
Sự chiếu rọi trần trụi!
Tần Phong bị lời nói của Tɧẩʍ ɖυệ làm cho ngạc nhiên đến mức bay mất cả ba hồn bảy vía, vội vàng lại gần Chu Nguyên muốn hỏi rõ xem là chuyện gì, phải trơ mắt nhìn căn phòng của Chu Nguyên...
Đến anh còn gần như chưa bước chân vào, mà Tɧẩʍ ɖυệ lại tự nhiên bước vào như không có chuyện gì.
“Chuyện này... Chuyện này… Không phải là thật đúng chứ?” Tần Phong muốn dội gáo nước lạnh để đánh thức giấc mộng vô lý này.
Nhưng Chu Nguyên nhìn hai người ấu trĩ như nhau này, thở dài, gật đầu với chiếc tạp dề gấu của Tần Phong: “Rất hợp với cậu, đừng ngây ra đó nữa, mau chuẩn bị ăn cơm.”
Tần Phong không ăn được, vốn dĩ anh rất đói, lúc này cảm thấy bụng anh đầy nghi ngờ và sởn gai ốc, khiến anh chán nản ghen tị, anh nhìn hai cn người thản nhiên kia, ăn bữa cơm tối mà anh vất vả nấu cả tối như không có gì, nên hơi ấm ức.
Anh rốt cuộc không nhịn được bĩu môi nhìn Chu Nguyên: “A Nguyên, tại sao đội trưởng Thẩm lại đến ở với cậu?” Còn mặt dày ở chung phòng với cậu!
“Tay của A Nguyên bị thương. Em, tôi tới để chăm sóc.” Đưa miếng rau vào miệng, Tɧẩʍ ɖυệ nói: “Người anh em, tài nấu nướng của cậu khá tốt, cảm ơn vì món ăn của cậu, tôi rất hài lòng.”
Tần Phong có chút cáu kỉnh, trợn to hai mắt, thản nhiên nói: “Tôi không làm cho anh ăn, để anh được hời rồi.”
Nếu đổi người khác, nghe thấy Tần Phong thẳng thắn ghét bỏ như vậy, đáng lẽ lập tức dài mặt, nhưng Tɧẩʍ ɖυệ lại ăn uống vui vẻ.
Nhìn hai đứa trẻ to xác đang nói linh ta linh tinh tranh giành, miệng nam mô, bụng bồ dao găm, cậu muốn tránh xa hai người, nhưng cuối cùng đành phải nhắm mắt vờ như không thấy, đưa tay ra lấy một cốc bia.
Nhưng ngay khi bàn tay vừa duỗi ra, một bàn tay to đã vỗ xuống.
Chu Nguyên nhướng cậu nhìn chủ nhân của bàn tay, chỉ thấy Tɧẩʍ ɖυệ nhướng mày nhìn cậu, lộ ra vẻ bất mãn, sau đó móc ra một bình sữa mua ở siêu thị từ phía sau như một trò ảo thuật.
Anh nói: “Cậu uống thứ này, nó giúp vết thương mau lành, khỏe mạnh.”
Chu Nguyên: “...”
Tần Phong ngồi đối diện bọn họ cảm thấy quan hệ giữa hai đối phương rất thân thiết, nhất định không phải quan hệ bình thường.
Hơn nữa, Tɧẩʍ ɖυệ dám vỗ tay A Nguyên, đúng là quá hống hách, tức giận quá, ghen... Tỵ quá!
Anh cũng muốn đánh A Nguyên một lần, nhưng anh không dám!
Tần Phong oán hận liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, trong lòng thầm lẩm bẩm rằng sau này sẽ thường xuyên đến chùa, nếu có việc gì thì sẽ qua đây tán gẫu với A Nguyên về cuộc sống, về thế giới, nói chuyện đông tây nam bắc... Nói tóm lại, không thể để đội trưởng Thẩm nhúng tay vào là được.
Một bữa cơm, ăn một tiếng, Tần Phong lấy cớ nấu cơm rất mệt, không muốn rửa bát hay thu dọn, nên chỉ huy Tɧẩʍ ɖυệ đi.
Khi Tɧẩʍ ɖυệ đi vào phòng bếp, hiếm khi chỉ có một mình anh và Chu Nguyên, vì vậy anh hỏi: “A Nguyên, chuyện gì vậy?”
“Tay của tớ bị thương, nhân tiện nói về vụ án.” Chu Nguyên không muốn nói quá nhiều, anh mắt nhìn quanh, nhìn về phía Tần Phong.
Tên này không có việc gì không đi tới trực ở điện Tam Bảo, mỗi lần đến mượn phòng bếp đều có chuyện, cậu nhướng mày nói: “Có bạn gái rồi?”
Tần Phong trợn to hai mắt, gật đầu thật mạnh.
Thấy mình còn chưa nói lời nào, đã để cho Chu Nguyên hoàn toàn đoán được, kích động muốn nhào tới ôm lấy cậu, lại bị Chu Nguyên ngăn lại.
Tần Phong bĩu môi, đáng tiếc nói “chậc chậc”:” Hi hi, lần này tớ tới muốn nói chuyện này với cậu.”
Anh không có nhiều bạn bè, vì vậy anh đặt Chu Nguyên ở vị trí quan trọng nhất, vì vậy chuyện gì anh cung rất nóng lòng muốn nói cho cậu đầu tiên, hỉ nộ ái ố của anh đều nói cho Chu Nguyên nghe, ởi bvì, A Nguyên chính là người bạn, người nhà mà anh coi trọng nhất.
“Được rồi, vậy sau khi chuẩn bị xong, lần sau mang cô ấy đi cùng, chúng ta cùng nhau dùng bữa.” Chu Nguyên gật đầu: “Cậu cũng không còn quá nhỏ, chuyện nên nghiêm túc, đừng có ba lăng nhăng nữa.”
Tần Phong mỉm cười gật đầu: “Nghiêm túc, nghiêm túc, lần này rất nghiêm túc, cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, một đoạn thời gian nữa tớ sẽ đưa cô ấy đến gặp cậu.”
Trong tiềm thức của anh, anh coi việc đưa bạn gái đến coi Chu Nguyê,n thiêng liêng như gặp bố mẹ.
Dù sao anh không có người nhà, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, sau này được Chu Nguyên giúp đỡ, mới có anh như bây giờ.
Trời đã khuya, Tần Phong đã rời khỏi chùa một lát, Tɧẩʍ ɖυệ cắt một đĩa hoa quả đặt trước mặt Chu Nguyên: “Bạn của cậu không tồi.”
“Bạn của tôi tốt như thế nào, tôi không cần đội trưởng Thẩm nhắc nhở.”
Chu Nguyên đang ngồi trên bàn làm việc vẽ lên giấy, Tɧẩʍ ɖυệ nghiêng người nhìn, trên tờ giấy trắng có những đường kẻ và hai quầng mắt không cần thiết, anh không hiểu nó có ý gì, trầm giọng nói: “Chuyện Lý Phương, cậu định làm thế nào?”
“Tạm thời án binh bất động, nhưng, anh phải phái người đi theo dõi cô ấy, xem cô ấy đã tiếp xúc với ai rồi.” Đặt bút xuống, Chu Nguyên quay đầu lại, có điều muốn nói với Tɧẩʍ ɖυệ, nhưng lại bị miếng táo mà Tɧẩʍ ɖυệ đút cho chặn mất lời cần nói.
Cậu sửng sốt một chút, lỗ tai hơi đỏ lên thuận tiện ăn miếng táo trong tay anh, miếng táo trong miệng dường như đã thay đổi mùi vị, hóa thành một luồng khí gọi là “Tɧẩʍ ɖυệ” tràn ngập trong miệng, khiến trái tim cậu lỡ nửa nhịp.
Sau khi nuốt miếng táo, Chu Nguyên ổn định tâm lý, cố ý dời ghế về phía sau, tránh xa người đang tỏa ra hơi nóng khắp nơi khiến cậu phải ngột ngạt.
Cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh: “Điều chúng ta đang tìm kiếm bây giờ là người đàn ông cao lớn còn vâm mà Lưu Văn Lượng nói là ai.”
“Manh mối của phía Lưu Văn Lượng đã đứt đoạn, cậu nhóc Hứa Tiểu Ca cũng không thể tìm thấy thêm thông tin nào về mối liên hệ của anh ta với Tiền Đông ở thành phố này. Cậu không định tìm tìm thêm manh mối từ phía Lý Phương trước sao?” Tɧẩʍ ɖυệ hỏi.
Chu Nguyên lắc đầu: “Về phía Lý Phương chúng ta chỉ là đoán già đoán non, khả năng rất cao, nhưng dù sao cũng là suy đoán, chỉ cần cô ấy không tiếp tục, chúng ta sẽ khó bắt được chuôi mới. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể bắt đầu với cái chết của Tiền Đông. “
Cậu dừng lại, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “Chỉ cần trí nhớ của Lưu Văn Lượng đủ tốt, tôi có thể vẽ ra được hình ảnh người phụ nữ mà anh ta nói. Hơn nữa, Lưu Văn Lượng không nói thật.”
“Lưu Văn Lượng nói dối chúng ta?” Tɧẩʍ ɖυệ có chút kinh ngạc.