Kẻ trộm đột nhập vào nhà Tiền Đông tên là Lưu Văn Lượng, một thanh niên chỉ biết ngồi xổm ở nhà.
Do ham mê đánh bạc trên mạng nên bị mất hết tiền anh ta lấy của gia đình, bố mẹ anh vì tức quá nên nhập viện điều trị rồi về quê tĩnh dưỡng.
Mặc kệ Lưu Văn Lượng tự sinh tự diệt.
Ngụy Nhung đã gọi điện cho cha và mẹ già của Lưu Văn Lượng ở quê nhà để thông báo cho họ về vụ trộm của Lưu Văn Lượng và vụ anh ta định đâm cảnh sát.
Sau một lúc, có một người đàn ông trả lời cuộc gọi, giọng nói của người đàn ông này có chút thô bạo, nhưng anh ta tức giận nói: “Tôi là anh trai của Lưu Văn Lượng, cảnh sát, nói thật với cô, bố mẹ tôi không được khỏe cũng là vì thằng con ngỗ nghịch ấy. Đúng vậy, trước đây bố tôi từng nói sau này sẽ không có đứa con trai như vậy, tôi cũng nói thật cho cô biết, tôi không có đứa em trai nào như vậy cả, chết sống mặt kệ, coi nó là trẻ mồ côi đi.”
“Chúng tôi...” Ngụy Nhung để cuộc trò chuyện ngột ngạt khiến đầu cô có chút choáng váng, cô muốn thông báo cho Lưu Văn Lượng làm thủ tục gì cho bọn họ, nhưng điện thoại cô chưa kịp nói gì đã bị cúp mất, chỉ còn lại một mình Ngụy Nhung choáng váng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Văn Lượng đã làm cái quái gì vậy? Cha mẹ và anh trai của anh ta đang gấp rút vẽ một đường ranh giới với anh ta à?
Tuân thủ và là một một người luôn làm việc với thái độ có trách nhiệm, Ngụy Nhung bấm máy một lần nữa, lại chính là anh trai của Lưu Văn Lượng trả lời điện thoại.
Anh trai của Lưu Văn Lượng rõ ràng là rất nóng nảy, giọng điệu có chút hung hăng: “Cán bộ à, xin đừng gọi nữa, khi cha tôi nghe thấy tiếng gọi, ông ấy nghĩ rằng ông sắp lên cơn đau tim mà chết đấy, thằng đấy đáng bị nhốt suốt đời, các người cũng có thể hành quyết nó bằng bất kiểu nào mà các người thích, con thú hoang đó không liên quan gì đến gia đình chúng tôi nữa cả, dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến chúng tôi, đừng nói đến nó nữa, làm ơn đấy.”
Lại là một cuộc nói chuyện bạo lực và kiên quyết như một cơn gió cuốn lá bay đi.
Ngụy Nhung vươn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị cúp máy lần nữa, rồi nhìn về phía Hứa Tiểu Ca đang đứng bên cạnh mình: “Này, tôi mất bình tĩnh rồi, tôi có thể chịu được nữa không nhỉ? Mọt sách à, cậu có nghĩ tôi nên gọi lại và mắng anh ta một trận không?”
"Được rồi, nhưng tôi đã tính toán thử rồi. Nếu chị gọi đến và mắng anh ta, sẽ có một số tình huống xảy ra. Chị có thể bị kiện, mất tiền thưởng, lãng phí vài phút trong cơn tức giận, và cũng ảnh hưởng không đến tâm trạng trong ngày của chị.” Tiểu Ca đứng thẳng dậy, lo lắng nhìn Ngụy Nhung, rồi nói nhỏ: “Vậy nên tôi đã đưa ra kết luận là chị Ngụy Nhung à, chị không cần thiết phải tức giận đâu.”
Loại chuyện này dùng xác suất cũng có thể đoán được, Ngụy Nhung nhìn Hứa Tiểu Ca thích thú mỉm cười: “Cậu cho rằng tôi tức giận sao? Loại chuyện này tức giận như vậy làm gì, tôi chỉ cảm thấy bất lực thôi. Vì rõ ràng là suốt cuộc nói chuyện tôi chả nói được một lời nào cả, vừa mở miệng định nói thì anh ta đã nhảy vào rồi.”
Hứa Tiểu Ca sững sờ một chút, sau đó vô thức vươn tay vỗ vỗ lưng Ngụy Nhung: “Thôi không tức giận nữa.”
“...” Hứa Tiểu Ca nhìn Ngụy Nhung như một đứa trẻ cần an ủi, Ngụy Nhung cười cười, cầm lấy bảng điểm và vẫy tay về phía phòng thẩm vấn, nói với Hứa Tiểu Ca đang đi theo cô ấy: “Nhưng mà Lưu Văn Lượng đã làm cái quái gì vậy nhỉ? Làm cái gì mà đến mức độ khiến bố mẹ anh ta tức giận như vậy quả là không bình thường chút nào.”
Hai người bước ra ngoài phòng thẩm vấn, theo dõi tình hình trong phòng thẩm vấn qua lớp kính giám sát của lớp cách ly.
Vốn dĩ không phải đến lượt tên trộm thẩm vấn tận mắt Tɧẩʍ ɖυệ và những người khác, nhưng Lưu Văn Lượng trước đây không ăn trộm ở đâu, lần này tình cờ trộm nhà của Tiền Đông.
Lưu Văn Lượng chỉ mới vừa tròn 26 tuổi vào tháng trước, do nếp sỗng lười biếng và độc hại nên đã vô tình trở thành một “con quái thú” trong gia đình anh.
Lúc này, anh ta đang bị còng tay vào ghế trong phòng thẩm vấn, không khỏi run rẩy liếc nhìn đôi tay đang bị băng bó của Chu Nguyên.
Tɧẩʍ ɖυệ vỗ bàn, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lưu Văn Lượng: “Sao anh lại tới nhà Tiền Đông?”
"Đại úy à, tôi đã nói với anh điều này vào tối hôm qua rồi mà.” Chu Nguyên là một kẻ mất trí đến mức khiến anh ta sợ hãi, nhưng bây giờ lại có một cảnh sát khác trông giống như anh vừa cướp vợ của anh ta, Lưu Văn Lượng hèn nhát gặp một người đàn ông sắt thép thật sự, bị làm cho hoảng sợ không ngẩng đầu lên được.
Anh vừa dứt lời, Tɧẩʍ ɖυệ cầm quyển sổ vỗ nhẹ vào đầu anh: “Bây giờ tôi đang hỏi anh,tôi chưa nghe rõ, muốn anh nói rõ lại cho tôi nghe.”
“Tôi ...” Lưu Văn Lượng co rụt đầu lại liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, xấu hổ nói: “Tôi ... Tôi thua cá cược bóng đá rất nhiều tiền, thật sự không có cách nào nên đến nhà anh ta kiếm vài món có giá trị và bán chúng đi để kiếm một ít, ai mà biết xui xẻo thế nào lại gặp phải viên cảnh sát này.”
Vẻ mặt u ám, Tɧẩʍ ɖυệ vỗ quyển sổ thú tội vào đầu Văn Lượng: “Vậy tại sao anh lại dùng dao? Anh muốn gϊếŧ cảnh sát sao?”
Tội này còn nặng hơn tội trộm cắp tài sản có giá trị gấp nhiều lần, Lưu Văn Lượng mặc dù chưa đọc nhiều nhưng vẫn biết những điều này và kích động đến mức muốn tự bào chữa cho mình: “Tôi không có, cảnh sát, tôi thực sự không có ý định làm vậy đâu mà!”.
“Tất nhiên tôi biết anh không cố ý làm điều đó, anh chỉ cố tình thôi.” Tɧẩʍ ɖυệ nói bằng chất giọng chế nhạo.
Biết được toàn bộ quá trình bị Chu Nguyên gài bẫy và bắt làm con tin, sắc mặt Thần Duệ không được ưa nhìn cho lắm.
Nếu không có Chu Nguyên, người vẫn còn vết thương trên tay, Lưu Văn Lượng sẽ không cảm thấy sợ hãi hay bối rối.
Nói chung, anh ta chỉ muốn gϊếŧ và bịt miệng cậu, loại người này sau này nếu còn xông vào nhà khác để ăn trộm mà gặp phải sự chống trả của chủ nhà thì sẽ rất dễ bị hắn gϊếŧ.
Loại tâm lý này để nói trong thế giới người lớn, giáo dục thực sự không hiệu quả lắm, chỉ có thể theo dõi theo thời gian mà thôi.
Vốn dĩ anh ta mang tội là kẻ trộm, nhưng Lưu Văn Lượng đã thực sự có động cơ gϊếŧ người khi biết mặt mình đã bị Chu Nguyên nhìn thấy.
Anh ta liếc mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυệ và Chu Nguyên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ có thể thì thào: “Cảnh sát à, tôi thật sự không cố ý đâu mà, tôi chỉ làm loại chuyện này trong lúc bối rối không biết nên làm gì thôi…”
Tɧẩʍ ɖυệ lạnh lùng nhìn anh rồi im lặng.
Chu Nguyên thấy Tɧẩʍ ɖυệ đã hiểu gần hết, sự căng thẳng của Lưu Văn Lượng cũng giãn ra, cậu thấp giọng nhìn chằm chằm vào mắt tên trộm mà nói: “Lưu Văn Lượng, anh nói với tôi là ngày nào anh cũng dùng kính nhìn qua nhà của Tiền Đông, những ngày gần đây anh có nhìn thấy một người phụ nữ cao và trông khỏe khoắn xuất hiện ở nhà Tiền Đông, nên anh hãy miêu tả người phụ nữ đó trông như thế nào.”
Lưu Văn Lượng lo lắng liếc nhìn cậu, do dự không biết nên nói gì.
Tɧẩʍ ɖυệ tự vỗ đầu mình một lần nữa, nói với một giọng điệu khó chịu: “Hãy trả lời thành thực.”
Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca đang đứng ngoài cửa xem thẩm vấn nhìn nhau, cả hai đều chớp chớp mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυệ.
Ngụy Nhung phá vỡ sự im lặng, bắt đầu hỏi cậu những nghi ngờ trong lòng cô nãy giờ.
Cô nói: “Học giả này, tôi thấy sếp gần đây rất hay nổi giận. Tần suất nhiều hơn những gì tôi đã thấy trong hai hoặc ba năm qua cộng lại luôn đó. Cậu có nghĩ điều đó là bình thường không?”
Hứa Tiểu Ca đã ở bên Tɧẩʍ ɖυệ hơn một năm, không lâu bằng Ngụy Nhung, nhưng một số chuyện không tính bằng thời gian.
Tuy nhiên những gì Ngụy Nhung nói đều không sai, cậu đã ở bên cạnh sếp hơn một năm rồi, sếp của cậu căn bản là người dễ tính, nhưng chuyện vừa rồi xảy ra với Đội trưởng Chu giống như núi lửa phun trào, hỏa diễm trở nên dữ dội hơn mỗi lần.
Anh thầm niệm một câu đối với Lưu Văn Lượng: “Tự mình làm là tốt rồi”, đáp lại lời của Ngụy Dung: “Tôi thấy sếp của chúng ta hiện tại cũng bình thường, nhưng có chút đáng sợ, chị Ngụy Nhung, còn chị nghĩ thế nào?”
“Đúng vậy đấy.” Ngụy Nhung nói xong, quay đầu nhìn Hứa Tiểu Ca, vỗ vỗ cánh tay cậu, ẩn ý nói: “Sếp, đường tình cảm này rất chân thành và nghiêm túc, học giả, cậu xem ra cơ hội rất mỏng, cần phải nỗ lực bền bỉ hơn nữa.”
Nghe Ngụy Nhung nhắc lại chuyện này, Hứa Tiểu Ca không nhịn được cười thành tiếng, muốn biện minh cho mình: “Tôi không có ý đó với sếp đâu mà…”
“Hả?” Ngụy Nhung quay lại nhìn anh: “Không có gì á? Này, không có gì phải xấu hổ cả, người chị gái này hiểu cậu rất rõ. Nhưng bây giờ đừng nói chuyện đó nữa, quan trọng là phải giải quyết vụ án, đợi khi Vụ án đã xong, tôi sẽ cho cậu một vài cơ hội tiếp cận.”
Hứa Tiểu Ca mở miệng, cuối cùng cũng đành ngậm ngùi thở dài vì nhận ra bản thân mình hơi ngốc.
Chuyện này thôi để nói sau.
Trong phòng thẩm vấn, dưới cái nhìn của Tɧẩʍ ɖυệ, Lưu Văn Lượng lắc đầu nguầy nguậy vì áp lực: “Tôi không nhìn rõ cô ấy trông như thế nào, người phụ nữ đó luôn đội mũ lưỡi trai mỗi khi đi qua, tôi chỉ biết rằng cô ấy rất cao và vẫn để tóc dài. Còn mặt của cô ấy thì tôi không nhìn thấy được.”
Tɧẩʍ ɖυệ lại giơ cuốn sổ thú tội lên…
“Cảnh sát à, tôi thực sự không nói dối mà, tôi không nhìn ra mặt cô ý trông như thế nào cả!” Lưu Văn Lượng bị cuốn sách làm cho sợ hãi, co đầu lại và hét lên một cách phẫn nộ: “Cô ấy không phải là một người phụ nữ xinh đẹp, và tôi không có gặp cô ấy. Nhưng cô ấy khá cao, khi đứng với Tiền Đông, cô ấy còn cao hơn Tiền Đông một cái đầu, và cô ấy trông có vẻ khá khỏe, nhưng dù sao cô ấy cũng không phải kiểu phụ nữ gầy guộc ốm yếu.”
Cao hơn Tiền Đông một cái đầu?
Tiếp tục gặng hỏi cũng không thu thập thêm được manh mối gì, Tɧẩʍ ɖυệ yêu cầu tạm thời giam Lưu Văn Lượng, sau đó sẽ xử lý anh ta theo luật hình sự.
Nghe tin mình sắp bị nhốt, Lưu Văn Lượng liền rú lên: “Tôi muốn tìm luật sư, cô giúp tôi liên lạc với bố mẹ tôi, nhờ họ tìm luật sư cho tôi.”
Ngụy Nhung liếc nhìn Hứa Tiểu Ca, cô lặng lẽ lấy đoạn ghi âm liên lạc ra phát cho Lưu Văn Lượng, nghe tần số âm thanh của anh trai và cha cô thốt ra những lời dã thú, anh mắng cha bất tử, còn dọa sẽ ra ngoài và sẽ gϊếŧ chết tất cả người thân của anh ta, ngay cả cảnh sát có mặt cũng không khỏi bất lực nhíu mày.
“Nhốt lại đợi đến phiên xét xử.” Ngụy Nhung nói với người đang khống chế Lưu Văn Lượng.
Trở lại văn phòng, Tɧẩʍ ɖυệ gọi đội đến văn phòng một lần nữa, Hứa Tiểu Ca tiết lộ thông tin từ cuộc điều tra tiếp theo, cậu nói: “Sếp à, tôi vừa đi điều tra, con trai của Tiền Đông tên là Tiền Quân, người sống ở thành phố, em ấy đang là học sinh trường Trung học cơ sở số 1, tháng trước bất ngờ nhảy lầu tự tử và chết tại chỗ. Sự việc này đã gây áp lực rất lớn cho nhà trường.”
“Cậu có điều tra nguyên nhân không?” Tɧẩʍ ɖυệ hỏi.
Hứa Tiểu Ca gật đầu: “Phản ứng của nhà trường là trường học đang chịu rất nhiều áp lực. Dù sao thì đây cũng là một trường học nổi tiếng. Tiền Quân đã đến đây học một thời gian, nhưng điểm số của cậu ấy không theo kịp, tôi, tôi nghĩ điều này có thể không phải là lý do, bởi vì tôi cũng đã gọi điện đến trường cũ của Tiền Quân, giáo viên chủ nhiệm của Tiền Quân nói với tôi rằng Tiền Quân là một người rất hoạt bát và không lo lắng về bất cứ điều gì, bản thân em ấy chưa bao giờ lo lắng hay lo lắng về điểm số của mình cả.”
Tɧẩʍ ɖυệ nheo mắt: “Ý cậu là, Tiền Quân có thể đã tự tử vì những chuyện khác?”
Hứa Tiểu Ca gật đầu và lấy ra một mẫu khảo sát khác. Tên trên biểu mẫu là Lý Tuấn, con trai của Lý Thế Mậu.
Cậu nói: “Sếp, nhân tiện, tôi đã khảo sát các trường mà Lý Tuấn và Lý Phương đã theo học, và thấy rằng Tiền Quân cũng học cùng trường với Lý Tuấn, con trai của Lý Thế Mậu.”
“Học cùng trường?”