Tất cả mọi người đều có những bí mật riêng, và tất nhiên, họ có quyền giữ kín những bí mật đó.
Nhưng những tù nhân không có đủ tư cách để có cái quyền đó, lẽ ra họ đã bị hành quyết ngay từ lúc họ nảy ra ý đồ xấu rồi.
Lúc trở về văn phòng, Tɧẩʍ ɖυệ không thấy Chu Nguyên đâu.
Quay đi quay lại, anh nhìn thấy Ngụy Nhung đang uống rượu hay cái gì đấy, anh bước tới gần, gõ nhẹ lên bàn cô, gọi Ngụy Nhung với cái đầu óc trống rỗng đang từ cõi mơ nào đó quay trở về thực tại.
Tɧẩʍ ɖυệ thấp giọng nói: “Ngụy Nhung, cô gọi cho những người trong đội mặc thường phục, nói với họ theo dõi Lý Phương, con gái của Lý Thế Mậu, và nhớ báo cáo ngay cho tôi nếu có bất kỳ hành tung lạ nào.”
“Sếp à, có phát hiện gì mới sao ?” Ngụy Nhung mở to mắt, có chút kinh ngạc, từng cảm thấy bất lực, bối rối vì không có manh mối gì, hiện tại cô giống như một cánh diều lơ lửng trên bầu trời đột nhiên tìm được dây buộc, câu nói của Tɧẩʍ ɖυệ làm cho đam mê của cô lần nữa được nhen nhóm.
“Tôi đã nói với cô là cho đến khi tìm ra được kẻ sát nhân, mọi người liên quan đến vụ án đều có thể có vấn đề rồi mà.”
“… Ồ.” Ngụy Nhung giống như một quả bóng bay đầy không khí, lập tức xì mất một nửa phần hơi.
Tɧẩʍ ɖυệ thấy cô như vậy, tay tiếp tục gõ gõ lên bàn, cố ý giả làm một ông sếp xấu tính, lạnh lùng nói: “Nhanh lên, cẩn thận không tôi sẽ trừ hết tiền thưởng của cô đấy. Mau đứng dậy làm cho xong việc tôi giao ngay đi.”
Cuối cùng, khi anh đang chuẩn bị rời đi, thì anh lại đột nhiên nghĩ tới một điều gì đó, quay người lại đi đến gần chỗ Ngụy Nhung, sợ người khác nghe thấy, anh hạ giọng hỏi: “Nhung Nhung này, cô có thấy Chu Nguyên ở đâu không?”
Đôi mắt của Ngụy Nhung đang vô hồn bỗng sáng rực lên, câu chuyện phiếm không ngừng cho đến khi đạt được mục đích đã bị kìm hãm khỏi cổ họng cô bấy lâu nay, trưng ra bộ mặt vô cùng tò mò hỏi: “Đội trưởng Chu hình như đã ra ngoài từ sớm rồi. Sếp à, mối quan hệ của anh với Đội trưởng Chu là gì? Anh có thể nói nhỏ cho tôi biết với được không?”
Ra ngoài rồi sao?
Thảo nào anh không thấy cậu ấy trong văn phòng. Tɧẩʍ ɖυệ lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Chu Nguyên, lại thấy Ngụy Nhung đang vừa vặn dán mắt vào điện thoại di động của mình, anh vội vàng vươn tay đẩy đầu Ngụy Nhung ra, trừng mắt nhìn cô, từng chữ từng chữ thốt ra từ miệng anh:
“Cái này không phải là việc của cô, mau đi làm nhiệm vụ rồi gọi cho tôi và cho tôi biết khi phát hiện ra gì đó!”
Đặt ra một câu nói khiến cái bản tính tò mò của Ngụy Nhung lập tức trỗi dậy, Tɧẩʍ ɖυệ cầm điện thoại vừa đi về phía cửa vừa gọi điện cho Chu Nguyên, anh còn nhìn xung quanh để xác định xem Chu Nguyên có còn ở trong văn phòng hay không.
Điện thoại được kết nối, giọng nói xa cách và hờ hững của Chu Nguyên vang lên, cậu nói: “Tôi đang đến nhà Tiền Đông xem qua một số thứ.”
“Hửm? Sao đột nhiên nghĩ tới việc chạy đến nhà anh ta?” Tɧẩʍ ɖυệ hơi ngạc nhiên: “Cậu nghĩ ra gì đó à?”
Chu Nguyên lẽ ra đang lái xe, đầu dây bên kia truyền đến tiếng còi xe.
Tɧẩʍ ɖυệ nghe cậu trả lời: “Nhà của Tiền Đông là nơi tập hợp các manh mối, tôi nghĩ chúng ta đã bỏ qua một vài thứ quan trọng.”
Người ta không tự sát, cũng không thể chết vô cớ, chỉ có thể là do bị người khác gϊếŧ thôi.
Kết hợp với cụm từ trên bưu thϊếp đồng là [Tôi sẽ chết vì không có gì], đó chính là kẻ sát nhân thực sự đã kết án tội ác của Tiền Đông.
Nhưng từ lý lịch và hồ sơ của Tiền Đông có thể nhận thấy rằng điều “tồi tệ nhất” duy nhất mà anh ta đã từng làm là cãi nhau với đồng nghiệp ở công trường.
Về phần còn lại, Chu Nguyên không có cách nào để biết, chỉ có thể tìm hiểu từ nơi bắt đầu.
Nhà cũng được xem là nơi biết được tính cách trong ngoài của một người, các bộ sưu tập, đồ đạc và màu sắc của ngôi nhà có thể phản ánh tính cách, sở thích và bí mật của người đó, nếu bạn muốn biết gì về một người , cách đơn giản nhất là đặt chân vào sâu trong căn nhà của người đó để tìm hiểu.
Khi có đèn giao thông chuyển xanh, Chu Nguyên nói: “Tôi phát hiện ra là tôi đang gọi cho anh, chúng ta dừng nói chủ đề này tại đây đi.” Cậu liền cúp điện thoại.
Nhà của Tiền Đông nằm trong một khu nhà phức hợp kiểu cũ, nơi đây chủ yếu cũng là nơi mà các công dân nhập cư đến thuê.
Chu Nguyên đậu xe ở lối vào của một siêu thị ngoài khu, sau khi xuống xe liền quét mắt nhìn một lượt cảnh vật xung quanh nơi đây.
Xung quanh khu này có các quầy hàng di động bán trái cây, thịt lợn, rau và một số sản phẩm thủ công.
Trong khu cũng có khá nhiều người và nhiều người dừng chân lại ở đây để mua một thứ gì đó sau khi tan sở.
Chu Nguyên đi đến một quầy hoa quả, người bán hoa quả là một thanh niên, vì không có ai mua hoa quả nên anh ta đang cúi đầu nhìn chăm chăm điện thoại.
Chu Nguyên lấy một vài quả cam từ xe trái cây, cất giọng gọi người thanh niên đó: “Ông chủ à.”
Người thanh niên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Nguyên đang cầm quả cam vội vàng rút túi ni lông gói lại, cười toe toét nói: “Anh chàng đẹp trai, muốn mua cam sao? Anh có muốn mua thêm vài loại quả khác không? Trái cây tôi có ở đây luôn có sẵn hàng ngày, tôi đảm bảo với anh chúng lúc nào tươi ngon.”
Vốn dĩ cậu không đến đây để mua trái cây, nhưng Chu Nguyên cũng gật đầu rồi bỏ vài quả cam vào túi rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ, anh hay kinh doanh ở mỗi chỗ này thôi à?”
“Có thể nói là vậy, nhưng tôi thỉnh thoảng đi buôn bán chỗ khác, dù sao tôi cũng sống trong khu này, cũng tiện mà.” Người thanh niên cân túi cam trên cân điện tử và nói: “Anh chàng đẹp trai, tổng tiền là 51 tệ, thấy anh sảng khoái sáng loáng thế này, tôi sẽ không tính tiền cho anh một lạng.”
Cầm lấy túi cam, Chu Nguyên lấy trong ví ra một tờ tiền và đưa cho anh ta: “Ông chủ, anh sống ở đây thì có biết có camera nào ở gần đây không? Nếu có thì ở đâu?”
“…Anh hỏi cái đấy để làm gì vậy?” Chủ quầy hoa quả cau mày nhìn Chu Nguyên đầy nghi hoặc.
Anh ta liếc mắt nhìn, vẻ mặt lực bất tòng tâm như đang cố gắng tìm ra vấn đề gì đó từ khuôn mặt, cách ăn mặc đẹp đẽ và ưa nhìn của Chu Nguyên, bởi vì anh ta cảm thấy chỉ có hai loại người mới hỏi như vậy, một là kẻ trộm, hai là cảnh sát.
Chu Nguyên lấy trong túi ra thẻ cảnh sát đưa cho chủ quầy hoa quả, khi nhìn thấy sắc mặt anh ta liền thay đổi rất nhiều, có vẻ như anh ta nóng lòng muốn đẩy xe hoa quả đi.
Loại sạp di động không có giấy phép kinh doanh này sợ nhất là gặp phải lực lượng quản lý đô thị và công an.
Nhưng thấy xe đẩy chạy không nổi, chủ sạp hoa quả nhổ xuống đất xấu hổ nói: “Anh cảnh sát ơi, anh thấy tôi không kiếm được nhiều tiền từ cái nghề này mà, chỉ là một phương thức làm ăn nhỏ bé thôi mà, anh có thể… ”
“Tôi không ở đây để tịch thu gian hàng của anh đâu, tôi muốn điều tra xem có camera nào trong khu này nơi mà anh đang sống không thôi mà.”
Khi nghe cậu nói không có ở đây đóng cửa sạp, chủ sạp hoa quả thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Khu này của chúng tôi cũng khá lâu đời rồi, ngoại trừ mấy cái camera ở ven đường, bên trong nhà dân thì đa số không có. Cơ mà những cái camera ở trên đường thì tôi không biết chúng có sử dụng được hay không nữa.”
Vừa nói, anh ta vừa chỉ tay sang một bên: “Đây, cậu nhìn sang chỗ đó đi.”
Nhìn về hướng chỉ tay của chủ sạp hoa quả, quả nhiên có camera ở ven đường, nhưng vị trí đặt camera lệch khỏi lối ra vào, không đối diện với khu thì có còn nghĩa lý gì nữa đâu.
Tiếp tục hỏi thêm, đều là camera rất khó dò xét, Chu Nguyên xách túi cam đi về phía chung cư Tiền Đông.
Căn nhà của Tiền Đông bị phong tỏa vì đã xảy ra một vụ án mạng, và những người hàng xóm xung quanh sợ nên không muốn đi qua cửa của anh ta càng nhiều càng tốt.
Mở cửa, Chu Nguyên bước vào bên trong, rõ ràng là trời vẫn chưa về đêm, căn nhà của Tiền Đông lại trông đặc biệt u ám và tối tăm.
Cậu bật đèn lên, ngôi nhà sáng lên ngay lập tức, cũng nhờ vậy mà hầu hết cảm giác ớn lạnh làm dựng tóc gáy lúc nãy đều biến mất.
Căn nhà của Tiền Đông có hai phòng ngủ và một phòng khách, cách bài trí có chút đơn giản.
Ghế sofa bọc vải, một bàn ăn nhỏ và một chiếc TV là tất cả những gì có bên trong phòng khách.
Tiền Đông được tìm thấy ở bàn bên cạnh TV trong đại sảnh, Chu Nguyên nhìn chằm chằm vị trí đó một lúc lâu, mới đi tới ghế sô pha vải theo hướng Tiền Đông đang nhìn.
Cậu ngồi xuống ghế sô pha vải, trước ghế sô pha vải là một bàn cà phê hai tầng.
Chu Nguyên hơi nhắm mắt lại, lúc đó cậu đặt bản thân mình chính là Tiền Đông, ngồi ở trên sô pha, cậu muốn làm gì, muốn xem TV, chơi điện thoại di động, nghỉ ngơi...
Đang lúc suy nghĩ miên man, tay cậu tình cờ chạm vào điều khiển TV trên bàn cà phê, vừa nhấn công tắc thì TV đang chiếu phim mẹ chồng nàng dâu.
Đang xem TV, cậu bỗng nhiên thấy hơi khát.
Chu Nguyên vô thức nhìn khay trà đặt dưới bàn cà phê, trên khay trà là một cái chén nhỏ chỉ còn một hớp, vừa đủ hớp một hớp là hết.
Loại khay trà này rất phổ biến, thường được trang bị mười tách trà nhỏ.
Khay trà có lớp trên và lớp dưới, khi không sử dụng, tách trà sẽ được đặt ở lớp trong.
Khi nhìn thấy khay trà này, Chu Nguyên nhắm mắt lại, giống như đại bàng tìm mồi, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Hai tách trà được đặt trở lại trên khay trà.
Cúi người xuống, Chu Nguyên đặt khay trà lên bàn cà phê, mở khay trà ra, quả nhiên có tám chén trà. Khi cậu mở nắp chiếc nồi đất sánh, trong nồi vẫn còn nước trà được làm từ lá chè.
Chu Nguyên ngửi một cái, nhưng không có mùi gì đặc biệt, dù thời tiết đang là mùa đông, nếu để lâu lá trà cũng sẽ có mùi, nhưng ấm trà trước mặt cậu lúc này thì lại không.
Trà này đã được ủ trong hai hoặc ba ngày rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Nguyên lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Tiểu Ca.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, giọng nói của Hứa Tiểu Ca vang lên: “Đội trưởng Chu!”
Giọng cậu ta cất lên nghe có chút căng thẳng, Chu Nguyên vẫn cau mày khó chịu, cậu không nói gì thêm, đi thẳng vào chủ đề: “Hứa Tiểu Ca, làm ơn giúp tôi kiểm tra xem Tiền Đông có người thân ở thành phố này không? Hay có bất kì người bạn nào ở xa ghé đến đây không?”
Hứa Tiểu Ca chỉ mới vừa bổ sung một số thông tin về Tiền Đông trước đó.
Cậu vội vàng nói: “Đội trưởng Chu, tôi đã kiểm tra rồi, Tiền Đông đã có vợ con. Sau khi ly hôn vào năm năm trước, vợ anh ấy dường như hiện đang sinh sống ở thành phố B, hiện tại anh ấy cũng đã có một đứa con trai.”
Con trai?
Từ lúc phát hiện cái chết của Tiền Đông đến nay, Chu Nguyên không biết có một người như vậy tồn tại.
Bố mất, còn con trai thì không nói gì cả.
Chu Nguyên nghiêm nghị nói: “Con trai anh ấy đâu?”.
“Đội trưởng Chu ...Tiền Đông… Con trai Tiền Đông đã chết từ một tháng trước rồi." Hứa Tiểu Ca nuốt nước bọt, rồi nói tiếp: “Con trai ông ấy quay lại đây học trường cấp 1 số 1 của thành phố, tuần trước đột ngột nhảy ra khỏi ký túc xá và đã không qua khỏi.”
Chu Nguyên có chút kinh ngạc, trầm mặc một lát mới hỏi: “Tiền Đông còn sống với người khác sao? Hay là có quan hệ tốt với người khác ở đây không?”
“Không, anh ta không sống với ai khác hết. Tôi bắt đầu điều tra từ phía quản lý tài sản và thợ điện. Tính tình của Tiền Đông hơi trầm tính, tính tình của anh ta cũng không tốt cho lắm. Mới đến Thanh Châu chưa được bao lâu nên anh ta không có mối quan hệ tốt với ai cả...”
Hứa Tiểu Ca chưa kịp nói xong, Chu Nguyên đột nhiên nghe thấy có tiếng động nhẹ truyền đến từ phòng của Tiền Đông, cậu sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn bức màn đang đóng chặt, liếc nhìn căn phòng tối om.
Cậu đứng dậy và đi về phía căn phòng.
Đó là lý do tại sao không nên có âm thanh trong ngôi nhà này, nhưng có một âm thanh lạ bên trong, không lẽ là do ảo giác?
“Đội trưởng Chu, Đội trưởng Chu,…”
Giọng nói của Hứa Tiểu Ca sốt ruột vang lên bên tai, Chu Nguyên không đáp, rón rén đi tới cửa phòng Tiền Đông, một bàn tay lạnh lẽ vươn ra.
Chu Nguyên giật mình muốn thu tay lại, nhưng thứ bên trong còn nhanh hơn cậu, bàn tay lạnh lẽo đó tóm lấy cổ cậu.
Điện thoại di động trong tay Chu Nguyên rơi xuống...
Hứa Tiểu ca kêu tên một hồi lâu nhưng không thấy Chu Nguyên đáp lại, đột nhiên nghe thấy âm thanh đờ đẫn của điện thoại bị rơi, trong lòng có linh cảm không tốt, tình cờ thấy Tɧẩʍ ɖυệ đang đi ra khỏi phòng làm việc.
Vội vội vàng vàng chạy tới với điện thoại trên tay: “Sếp, có vẻ như có chuyện gì đó không hay xảy ra với Đội trưởng Chu rồi!”