Trở lại cục, Tɧẩʍ ɖυệ gọi Hứa Tiểu Ca và Ngụy Nhung cùng đến văn phòng của anh.
Tɧẩʍ ɖυệ rót một ly nước cho mình và Chu Nguyên, vỗ ghế sô pha: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngồi xuống đây nói chuyện. Nói thử xem, hai người đã điều tra ra chuyện gì?"
Hứa Tiểu Ca lôi ra gần như tất cả thông tin đã xuất hiện có liên quan tới Lý Thế Mậu, nhưng về Tiền Đông thì chỉ có thể tìm thấy tư liệu thông tin về việc làm, nơi ở và nơi sinh.
"Đại lão, theo dặn dò của anh tôi đã kiểm tra tư liệu của hai người họ, căn cứ theo so sánh về thời gian và không gian, Lý Thế Mậu và Tiền Đông hai người này căn bản không thể tiếp xúc với nhau. Trước đây Tiền Đông ở thành phố B, gần như không tới Thanh Châu. Mà Lý Thế Mậu, tôi và công ty của ông ấy đã truy xuất hồ sơ hành trình của ông ấy, phát hiện ông ấy đi rất nhiều nơi, nhưng ông ấy chưa bao giờ đến thành phố B."
Hứa Tiểu Ca có chút căng thẳng, đứng tư thế trong quân đội nói.
Trông bộ dạng của cậu nghiêm túc đến mức giống như đang nói chuyện với một nhà lãnh đạo.
Tɧẩʍ ɖυệ xem báo cáo, thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Tiểu Ca: "Trong công việc có thể có tiếp xúc không?"
"Tiền Đông là một thợ điện, từng là kỹ sư lưới điện cho một số dự án lớn. Nhưng trong hồ sơ sự nghiệp được ghi nhận của mình, không có dự án kỹ thuật nào trùng lặp với dự án của gia đình Lý Thế Mậu." Cậu dừng lại, nuốt nước bọt thở đều, rồi mới nói tiếp: “Trước mắt trong tư liệu tương ứng của họ, tôi không thể thấy bất kỳ sự giống nhau nào. "
Chu Nguyên nhận báo cáo xem qua, đột nhiên hỏi: "Tiền Đông ly hôn rồi?"
“A... Đúng rồi, đúng rồi, ly hôn đã năm năm rồi.” Hứa Tiểu Ca ngạc nhiên gật đầu, khóe mắt lướt qua Ngụy Nhung nhìn chằm chằm vào mình.
Vì sợ Ngụy Nhung nhìn thấy bộ mặt ngốc nghếch của mình, cậu lập tức xoay người xụ mắt, căng thẳng nói tiếp: “Tiền Đông đã ly hôn với vợ cách đây năm năm, từ đó đến nay không tái hôn".
“Tư liệu của vợ anh ta đâu?” Chu Nguyên hỏi.
Lúc này Hứa Tiểu Ca thực sự rất căng thẳng, bởi vì cậu không hề điều ta tư liệu về vợ của Tiền Đông. Cậu do dự một chút, cúi đầu nói: "Tôi quên điều ta rồi."
“Cậu nhóc căng thẳng cái gì thế, lát nữa điều tra là được.” Tɧẩʍ ɖυệ biết Hứa Tiểu Ca đứa trẻ này, cực kỳ nhạy cảm và dễ căng thẳng, vì tránh cảm xúc tiêu cực tiếp tục tăng cao, anh nhanh chóng mở miệng chen vào nguồn gốc tiêu cực của cậu.
Anh đổi chủ đề, nhìn Ngụy Nhung đang ngồi bên cạnh đang nhìn anh và Chu Nguyên, vẫy tay trước mặt cô ấy: "Chị Nhung Nhung, chị đang nhìn cái gì vậy? Nói chuyện chính đi, báo cáo phân tích nét chữ đâu? Mang ra đây, bị bệnh Alzheimer của người già à!”
Đại lão hiếm khi miệng lưỡi độc địa như vậy, Ngụy Nhung tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Anh mới bị Alzheimer ấy.”
Nhưng cô ấy cũng biết điều, cầm báo cáo mình lấy được đưa cho Tɧẩʍ ɖυệ và Chu Nguyên mỗi người một phần, ngồi vắt chân nói: “Lão đại,phân tích nét chữ của thϊếp tử của Lý Thế Mậu và của Tiền Đông đây, không phải do cùng một người viết."
Tɧẩʍ ɖυệ cũng xem báo cáo phân tích.
“Kỳ lạ là, thϊếp tử của Lý Thế Mậu, và mấy cuốn sổ ghi chép của Tiền Đông, bản thân cuốn sách cũng giống nhau.” Ngụy Nhung hắng giọng: “Những cuốn sổ và bên bất động sản có liên quan tới nét chữ của Tiền Đông, hai người chúng tôi đều điều tra qua, giống với của Lý Thế Mậu, có thể chứng minh những tờ ở nhà Lý Thế Mậu do Tiền Đông viết. Mà những tờ có thể coi là di chúc của nhà Tiền Đông, là người khác viết."
Tɧẩʍ ɖυệ cau mày nhìn Chu Nguyên, muốn nghe ý kiến của cậu.
Nhưng khi Chu Nguyên nhìn thấy bản báo cáo thì trông như cứng đờ, không có phản ứng gì, anh đành phải đi tới cạnh cậu, đưa tay sờ sờ cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu nghĩ như thế nào?"
“Tiền Đông không hề tự sát, chuyện này rất ngạc nhiên à?” Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυệ hỏi.
Tɧẩʍ ɖυệ bị những lời này làm cho nghẹn ngào, cười khan.
Tiền Đông không tự sát, Chu Nguyên ngay từ đầu đã xác định rồi, nhưng anh không biết người gϊếŧ Tiền Đông vì lý do gì.
Thiệp mời đồng viết: "Lý Thế Mậu đáng bị trừng phạt. Nhưng gϊếŧ người cũng là phạm lỗi, chết chưa hết tội."
Bởi vì chắc chắn rằng Tiền Đông không viết điều này, người duy nhất có thể viết điều này chỉ có thể là hung thủ.
Nửa câu đầu có thể khiến người ta lầm tưởng rằng Tiền Đông đã tự sát vì gϊếŧ Lý Thế Mậu.
Nhưng gϊếŧ người có sai không? Đối với những người thông báo bằng Thiệp mời đồng, chúng chính là người thực thi “tội”, chúng chỉ cảm thấy người “nhận được Thiệp mời đồng” đáng chết, chúng là sứ giả của công lý, không sai.
Nhưng Thiệp mời đồng ở nhà Tiền Đông, ghi, chuyện anh ta gϊếŧ người là sai, chết chưa hết tội.
Hung thủ cảm thấy rằng ngoài việc gϊếŧ Lý Thế Mậu, Tiền Đông còn làm những việc "chết chưa hết tội" khác.
Nghĩ đến đây, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn Hứa Tiểu Ca vẫn đứng bên cạnh vẫn đang căng thẳng: "Hứa Tiểu Ca, tất cả tư liệu của Tiền Đông đều ở đây?"
Đối mặt với Chu Nguyên, Hứa Tiểu Ca luôn “nơm nớp lo sợ”, nghe câu hỏi đột ngột của cậu, thần kinh Hứa Tiểu Ca căng ra, vội vàng gật đầu: “Tôi đã liên hệ với cục công an thành phố B, hồ sơ của Tiền Đông cơ bản là công dân ba tốt, ngoại trừ việc họ đánh nhau với đồng nghiệp ở công trường cần đến cơ quan công an hòa giải nhiều năm trước, không có vết nhơ nào khác ”.
"Đánh nhau với đồng nghiệp? Có nói tại sao không?" Chu Nguyên hỏi mấu chốt.
Da đầu Hứa Tiểu Ca có hơi căng, cảm thấy Chu Nguyên giống như một con hổ rình mồi, mà cậu đang chơi trò đố vui với hổ, nếu không trả lời được, có lẽ sẽ bị ăn thịt: "Vì chuyện đã xảy ra cách đây năm, sáu năm năm rồi, cục công an thành phố B. Cũng đã thay rất nhiều đồng nghiệp, nhưng họ nói chuyện cãi nhau với đồng nghiệp, cãi nhau một hồi rồi lao vào đánh nhau. Hai người đều lo lắng sẽ bị gạch một nét vào hồ sơ, sau khi hoà giải, thì không còn truy cứu."
Chu Nguyên gật đầu, không nói gì.
Có vẻ như mọi chuyện lại rơi vào tình thế khó khăn mới, Chu Nguyên yêu cầu Ngụy Nhung những người khác thông báo cho Lý Phương và Quan Xuân đến cục một chuyến, để họ ra khỏi văn phòng trước.
Ngụy Nhung kéo Hứa Tiểu Ca đang muốn trở lại chỗ ngồi, dẫn cậu đi vào phòng trà: "Mọt sách, hình như cậu rất sợ đội trưởng Chu?"
"A? Không, em không sợ anh ấy." Hứa Tiểu Ca lắc đầu.
Ngụy Nhung nheo mắt nhìn cậu, khiến Hứa Tiểu Ca càng thêm căng thẳng, cô ấy mới mở miệng nói: "Vậy tại sao khi nói chuyện với đội trưởng Chu cậu lại đỏ mặt tía tai, đây chính là biểu hiện của căng thẳng, so với lúc nói chuyện với lão đại còn căng thẳng hơn, cậu không lẽ..."
Ngụy Nhung cố ý kéo dài giọng, đột nhiên đè nén giọng nói xuống phía dưới, cười với vẻ nham hiểm nói: "Chắc cậu không thích đội trưởng Chu đúng đâu nhỉ?"
“A?” Hứa Tiểu Ca sửng sốt, xua tay: “Không… Không phải...”
Ngụy Nhung bày ra vẻ mặt “Trong lòng tôi biết, tôi hiểu tất cả”, vỗ mạnh vào vai Hứa Tiểu Ca, thở dài nặng nề nói: "Mấy hôm trước Tiểu Cường ở bộ phận bên cạnh nói mấy ngày trước cậu thích tôi, tôi vẫn đang lo lắng tôi không xứng với cậu, không ngờ mọt sách như cậu đúng là có mắt nhìn, nhìn trúng đội trưởng Chu, chậc chậc, đội trưởng Chu khá đẹp trai đấy, cũng có năng lực, là đối tượng yêu thầm không tệ.”
"Em..." Hứa Tiểu Ca sốt sắng, nhưng chỉ cần sốt sắng là miệng sẽ lắp bắp, còn không mở nổi miệng, Ngụy Nhung đã tự nói tiếp: “Đừng căng thẳng, trước mặt tôi căng thẳng cái gì. Chẳng qua, với tư cách là người chị lớn hơn cậu hai tuổi, tôi sẽ cho cậu một lời khuyên, lão đại hình như có vẻ nhất định phải có được đội trưởng Chu, nên cơ hội của cậu rất mỏng."
Hứa Tiểu Ca dở cười dở khóc: “Chị, Chị Ngụy Nhung, chị hiểu lầm em..."
“Mọt sách, trái tim của tôi sẽ luôn ở bên v ủng hộ cậu.” Sau khi ở trong phòng trà quá lâu, từ ngoài cửa truyền đến tiếng người khác, Ngụy Nhung vỗ vỗ vai Hứa Tiểu Ca: “Cố lên, vụ án này chúng ta mọi người đều vất vả, đợi khi nào phá án rồi, tôi có thể giúp cậu tìm cơ hội tỏ tình với đội trưởng Chu. "
Giọng nói vừa dứt, cửa phòng trà bị mở ra, Chu Nguyên bước vào.
Ngụy Nhung cười híp mắt nhìn cậu một cái, sau đó nháy mắt với Hứa Tiểu Ca, Hứa Tiểu Ca sốt sắng tới mức chân tay lúng túng, cậu gật đầu về phía Chu Nguyên, lo lắng bước ra ngoài: "Tôi đi kiểm tra tư liệu."
Ngụy Nhung cũng theo Hứa Tiểu Ca ra ngoài, cô ấy cảm thấy cậu bé quá nhút nhát, không làm gì đã căng thẳng, vấn đề này phải sửa.
Nửa giờ sau, Chu Nguyên và Tɧẩʍ ɖυệ đang ngồi trong phòng thẩm vấn, Quan Xuân lại bị gọi đến đây, dù trong lòng cô ta có một nghìn một vạn điều không muốn, sắc mặt có chút khó coi, khuôn mặt dài ra nói: "Cảnh sát, tôi rất bận, cứ ba ngày các anh lại gọi điện cho tôi, lần này lại là vì chuyện gì? ”
“Con trai và con gái của Lý Thế Mậu đã từng sống trong biệt thự chưa?” Chu Nguyên trầm giọng hỏi.
Quan Xuân nghi ngờ nhìn cậu, rồi gật đầu: "Biệt thự là của nhà họ Lý, con trai con gái của anh ấy muốn ở, tôi có cách gì?"
“Lý Phương bọn họ không đối xử tốt với cô.” Chu Nguyên không nói chuyện vòng vo, nói thẳng vào sự thật này.
Quả nhiên, khuôn mặt của Quan Xuân dài ra ngay lập tức, khuôn mặt của cô ấy bị bao phủ bởi những đám mây đen.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, nói với vẻ uất hận: "Không cần cảnh sát nhắc nhở, tôi rất biết điều. Khi các con của Lý Thế Mậu đến ở, tôi sẽ tự mình ra ngoài khách sạn, đợi khi họ rời đi tôi mới quay lại, dù sao thì không gặp mắt thì sẽ không sao."
Tɧẩʍ ɖυệ cau mày, kể từ khi bị đâm xuyên qua một lớp giấy, Quan Xuân dường như không ngại nói những chuyện này nữa.
Nhưng Tɧẩʍ ɖυệ xử lý các vụ án nhiều năm, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện, lúc nghe xong thì hơi mở to mắt, nhưng không hề cảm thấy chuyện này hiếm gặp.
Chu Nguyên ngồi bên cạnh anh lại hỏi: "Phòng của Lý Phương có lẽ chính là phòng có ban công cửa kính đúng không?"
Quan Xuân gật đầu.
"Ban công phòng cô ấy thường khóa không? Tổng cộng có bao nhiêu chìa khóa của ban công?"
Quan Xuân nhìn Chu Nguyên: "Hai cái, một cái nằm trong tay Lý Phương, một cái nằm trong tay tôi. Cảnh sát, chìa khóa có vấn đề gì không?"
"Chìa khóa trong tay của cô ở đâu? Hơn nữa cô có chắc trước ngày Lý Thế Mậu xảy ra chuyện, cửa kính của ban công phòng Lý Phương, hay nói cách khác, trong toàn bộ khu biệt thự của cô, có bất kỳ cánh cửa nào được mở ra rồi quên đóng cửa không? ”Chu Nguyên hỏi.
Quan Xuân cảm thấy câu hỏi này đang nghi ngờ cô ấy, trong lòng có chút kích động, cô ấy nói: "Chìa khóa vẫn luôn ở trên người tôi, tôi xuyên tất cả chìa khoá thành một chùm, lúc ra ngoài, sẽ mang đi theo, bởi vì tôi về nhà cần phải dùng nó để mở cửa. "
Nói rồi, cô ấy lấy trong cặp ra một chùm chìa khóa đặt trên bàn, tức giận nhìn Chu Nguyên: "Hơn nữa tôi rất chắc chắn, nhưng căn phòng và cửa sổ đều đóng chặt. Phòng của Lý Phương và Lý Tuấn hai chị em về cơ bản tôi không vào phòng, chỉ thỉnh thoảng dành thời gian quét qua mặt đất, tôi có thể chắc chắn rằng, một ngày trước khi Lý Thế Mậu bị gϊếŧ, Lý Phương đã thu dọn đồ đạc đến chỗ mẹ cô ấy, sau khi họ đi, tôi về nhà giúp họ dọn dẹp căn phòng, còn tiện tay khoá cửa kính và cửa ngoài."