Hứa Tiểu Ca vừa về đến nhà liền nằm trên giường sau khi tắm rửa xong, nhìn thấy Ngụy Nhung gọi điện thoại cho mình, lập tức bật xuống giường, ngồi thẳng người mới trả lời điện thoại: "Chị Ngụy Nhung."
“Mọt sách, tôi có một tin tức chấn động muốn nói với cậu!” Ngụy Nhung không hổ là hoa khôi trong văn phòng, nói đến chuyện phiếm còn nhiều hơn ba cô sáu bà, cô ấy cảm thấy não nùng tràn ngập phấn khích, hận không thể khiến Hứa Tiểu Ca cùng kích động và hưng phấn như mình ngay lập tức.
Cô ấy kích động hét lên: "Đại lão bây giờ đang ở chung với đội trưởng Chu!"
“Sau đó thì sao?” Biệt danh của Hứa Tiểu Ca là “mọt sách”, đúng như tên gọi là một tên mọt sách.
Là một mọt sách có trình độ, chắc chắn Hứa Tiểu Ca không mấy để ý đến đời sống tình cảm của đại lão.
Ngụy Nhung không hề mất đi sự hung phấn trước sự bất hợp tác của Hứa Tiểu Ca, cô ấy nói tiếp: "Cái gì mà sau đó thì sao, nói cậu là mọt sách đúng là mọt sách, đại lão rõ ràng đối xử với đội trưởng Chu rất khác biệt, gần đây tôi thường thấy đại lão không hề giống như trước đây."
“Sau đó thì sao?” Hứa Tiểu Ca không hiểu đại lão đối xử với đội trưởng Chu rất khác biệt có liên quan gì đến Ngụy Nhung, anh cũng không có hứng thú với cô ấy, cậu nghĩ cũng không thể hiểu nổi hứng thú dị thường của Ngụy Nhung đến từ đâu.
Ngụy Nhung đàn gảy tai trâu, nhưng chỉ đành cố nói hết.
Cô ấy nói với vẻ hơi sốt sắng: "Haizz, mọt sách, sao đầu cậu lại không rẽ được thế, lão đại độc thân lâu như vậy, tôi đây là mừng cho anh ấy, tôi còn lo anh ấy sẽ yêu nhau cả đời với mấy vụ án như bây giờ đây."
“… Ồ.” Hứa Tiểu Ca đáp.
Ngụy Nhung cảm thấy những gì cô muốaasy n truyền đạt đã được truyền tải hết, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Vừa định nói lời chúc ngủ ngon, cô ấy đã nghe thấy Hứa Tiểu Ca nói với cô ấy trước: "Chị Ngụy Nhung, sắp muộn rồi, chị nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá, thức khuya không tốt cho sức khỏe, mà còn rất dễ bị già đi, rất không tốt. "
Thức khuya dễ già?
Ngụy Nhung chớp mắt, quay đầu nhìn chính mình trên tủ trang điểm.
Nghĩ đến những ngày không thức đêm trong một năm có thể đếm được trong lòng bàn tay, nhất thời cảm thấy có chút tuyệt vọng với chính mình, khuôn mặt căng cứng rồi hét lên: "Cậu... Cậu đang đổi cách nói tôi già đúng không? Trông tôi già rõ ràng như thế à? Trời ơi, ngày mai phải dùng tiền lương một tháng mua một bộ dưỡng da đắt nhất về bối mỗi ngày!"
“Già” luôn là từ mà phụ nữ sợ nhất, Hứa Tiểu Ca chưa bao giờ là phụ nữ, không có kinh nghiệm, vừa thốt ra đã khiến Ngụy Nhung giật mình hét lên một tiếng tuyên bố về việc chăm sóc da, sau đó bên tai liền nghe thấy điện thoại cúp máy.
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt, phát hiện người liên lạc ghi là "Chị Ngụy Nhung" đã cúp máy, cậu thở dài, nhẹ nhàng nói: "Em nghĩ chị Ngụy Nhung dù có già đi nữa, cũng sẽ xinh."
Vừa nói cậu vừa mở album ảnh ra, kéo một tấm ảnh chụp chung vào giữa.
Cậu dùng ngón tay che mặt Tɧẩʍ ɖυệ, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười nhỏ, nhìn chằm chằm Ngụy Nhung đang đứng bên cạnh.
Trong phòng Chu Nguyên trong chùa, Chu Nguyên cúp điện thoại di động, định đặt lại trên bàn, nhưng Tɧẩʍ ɖυệ phía sau còn chưa đóng cửa lại, đã gọi Chu Nguyên lại: “Ngụy Nhung đang nói về Tiền Đông? Có chuyện gì vậy?"
Chu Nguyên quay đầu lại định nói cho anh về báo cáo khám nghiệm tử thi, nhưng khi cậu quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên không có chỗ nào để đặt.
Chỉ đành thở dài nhắc nhở: "Đội trưởng Thẩm, anh hãy mặc quần áo vào nói chuyện với tôi, tôi không thể nói chuyện với anh như thế này."
Tɧẩʍ ɖυệ sửng sốt, sau đó phản ứng lại cúi đầu nhìn xuống chính mình, lập tức bật cười, xoay người mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài ngồi trên sô pha hỏi Chu Nguyên: “Ngụy Nhung nói cái gì? "
“Tự mình xem đi.” Chu Nguyên đưa điện thoại qua.
Ngụy Nhung đã chụp ảnh báo cáo khám nghiệm tử thi do Dương Châu thực hiện gửi đến WeChat của cậuTóc của Tɧẩʍ ɖυệ vẫn còn lấm tấm những giọt nước, cau mày nhìn màn hình một lúc, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên nói: "Cậu nghĩ như thế nào?"
“Tôi vẫn có suy nghĩ lúc trước.” Chu Nguyên dựa vào lưng ghế sô pha, vai đã cứng ngắc suốt một ngày mới tạm thời thả lỏng ra, dùng tay véo sống mũi, cố gắng để cho đôi mắt nghỉ ngơi đã bị mỏi nhức suốt một ngày.
“Tôi tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng tôi không thể phủ nhận khả năng tự sát.” Đôi mắt Tɧẩʍ ɖυệ sáng như vì sao trong đêm đen, đột nhiên tập trung, nhìn vào Chu Nguyên, chuyển chủ đề, anh nói: “Những lời nói linh tinh lúc trước tỏng nhà Tiền Đông, bây giờ tôi muốn nghe cậu phân tích thêm nữa, có được không?"
Giọng điệu âm vang có lực lại mềm mại đủ tôn trọng người khác, Chu Nguyên ngước mắt lên, ánh mắt mệt mỏi hội tụ từ trong mơ màng lên trên gương mặt Tɧẩʍ ɖυệ, ánh sáng lại nhen nhóm, cậu hạ giọng nói: "Anh đã từng thấy người nào muốn tự tử, lại dọn dẹp trên dưới trong nhà sạch sẽ, vừa nằm trong chăn ngủ dậy một giấc không?"
Lý thuyết nhiệt độ của chăn bông do Chu Nguyên đề xuất ở nhà Tiền Đông, Tɧẩʍ ɖυệ đã ghi nhớ nó rất sâu sắc.
Anh nghĩ điều đó có lý, nhưng anh cũng cho rằng điều đó không phải là không thể.
Nhưng anh vẫn cố gắng thử suy nghĩ theo ý nghĩ của Chu Nguyên, anh nói: "Cậu nói rất có lý, nhưng cậu cũng thể phủ nhận một số người có thể ngủ trước khi nghĩ đến cái chết, chưa kể báo cáo khám nghiệm tử thi nói rằng không có dấu vết của người khác, mà vết thương chí mạng của anh ta là do động mạch trên tay chảy máu quá nhiều, báo cáo khám nghiệm cũng giải thích, góc độ và độ nông sâu của vết thương phù hợp với vết thương do người tự sát tự cắt cổ tay của mình dây ra."
Chu Nguyên không ngạc nhiên với câu trả lời của anh, ngược lại cảm thấy câu trả lời của Tɧẩʍ ɖυệ mới là đúng.
Cậu nói khẽ: "Vậy thì anh nghĩ động cơ tự sát của Tiền Đông là gì? Tại sao anh ta lại dùng thủ đoạn vừa rườm rà vừa tốn sức cắt cổ tay mình như vậy? Dù sao thì quá trình tử vong do cắt cổ tay rất dài, nếu như tố chất tâm lý không đủ, rất có khả năng sẽ sợ rồi tự cứu mình."
Vấn đề này của cậu rất hay.” Tóc Tɧẩʍ ɖυệ vẫn còn đang nhỏ giọt.
Mặc dù căn phòng đã được sưởi ấm, nhưng thời tiết quá lạnh, sự ấm áp thấp hơn một phần so với khí lạnh, mà lại còn do nước, nên trông bắt đầu cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng Tɧẩʍ ɖυệ cũng không để ý tới, nói tiếp: "Nhưng báo cáo khảo sát và báo cáo phân tích phông chữ trong Thiệp mời đồng cẫn chưa có, bây giờ chúng ta nói chuyện này có chút lệch lạc."
Vụ án này tiến triển quá nhanh, cách đây vài tiếng mới biết tin về Tiền Đông và nhìn thấy thi thể của anh ta, còn chưa kịp phản hồi về tư liệu về Lý Thế Mậu.
Chẳng qua, anh đã yêu cầu Hứa Tiểu Ca và các đồng nghiệp ở bộ phận thông tin đẩy nhanh việc truy xuất thông tin, khoảng ngày mai anh sẽ biết chuyện, anh nói thật với Chu Nguyên: "A Nguyên, tôi tin cậu, Tuy nhiên, cục cần chứng cứ để chứng minh mọi thứ, chúng ta sẽ có được nó vào ngày mai. Mọi thông tin về Tiền Đông và Lý Thế Mậu, chúng ta hãy đến khu biệt thự Thiên Tinh một lần nữa đi."
Nói xong, Tɧẩʍ ɖυệ hắt hơi.
Chu Nguyên cau mày, nhìn mái tóc ướt đẫm của a, thởnh dài.
Cậu không có ý định tiếp tục nói về vấn đề này, mà đứng dậy đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc đưa cho Tɧẩʍ ɖυệ: "Thổi tóc."
Tɧẩʍ ɖυệ đang dùng điện thoại di động gửi tin nhắn tới WeChat cho người khác, quay đầu lại nhìn Chu Nguyên đang đứng phía sau, nghe thấy tin nhắn lần lượt được gửi đến, liền trả lời: "Không cần, lát nữa sẽ tự khô.”
Chu Nguyên nhíu mày, nhìn chằm chằm sau đầu anh một lúc lâu, cắm máy sấy tóc vào ổ cắm bên cạnh, thổi vào tóc Tɧẩʍ ɖυệ.
Cơn gió ấm áp đột ngột khiến Tɧẩʍ ɖυệ giật nảy mình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Nguyên đang nhẹ nhàng thổi tóc cho mình, tạm thời hơi sửng sốt.
Mái tóc cảm nhận được tay của Chu Nguyên đang vuốt ve mái tóc mềm mại và cảm giác tê dại, chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, tê tê, sau đó trong lòng ấm áp, bên trong cảm giác có thứ gì đó chạy loạn, làm cho anh có chút hoảng sợ.
Anh đặt điện thoại xuống, để nó kêu không ngừng, yên lặng ngồi trên sô pha, đón nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng của người phía sau.
... Hôm nay, đúng là một ngày tốt lành.
Ngày hôm sau Chu Nguyên bị tiếng hét của chú Đặng gọi tỉnh, cậu chớp chớp mắt, cố gắng tỉnh táo lại, rồi ngồi dậy từ trên giường, đợi cơ thể tỉnh lại sau khi ngủ rồi, mới mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này, chú Đặng và Quả Táo đang đứng trước cửa nhà nhìn chằm chằm vào Tɧẩʍ ɖυệ với đôi mắt to.
“A Nguyên, đội… Đội trưởng Thẩm sao lại ra phòng của cháu?” chú Đặng có chút kinh ngạc hỏi trong vô thức: “Con không sao chứ?
Chu Nguyên chưa bao giờ thích người khác vào phòng mình, huống chi là sống chung với mình.
Vì vậy, khi bước vào ngôi chùa nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυệ bước ra từ trong phòng của Chu Nguyên, chú ấy đã vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên là liệu có phải Tɧẩʍ ɖυệ bắt cóc A Nguyên hay không.
Tɧẩʍ ɖυệ cũng có chút sững sờ, vừa dậy đã ra ngoài vươn vai eo đã khiến cho chú Đặng giật mình.
Anh còn đang ngơ ngác chú ấy sao lại lo lắng chuyện không đâu.
Quay đầu nhìn Chu Nguyên: "Cậu ấy thì có chuyện gì cho được, người đau là con, thắt lưng sắp gãy rồi."
“Hả?” Chú Đặng nhìn qua nhìn lại giữa Chu Nguyên và Tɧẩʍ ɖυệ, có chút bối rối.
Chu Nguyên nhìn trò hề trước mặt, xoa xoa thái dương đau nhức, nhìn Tɧẩʍ ɖυệ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
“Tám giờ.” Tɧẩʍ ɖυệ đã ăn mặc chỉnh tề giơ tay liếc nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: “Hứa Tiểu Ca gửi tin rồi, bộ phận thông tin đã truy xuất một số tư liệu, kết quả khảo sát có lẽ cũng sẽ xuất hiện, tôi sẽ qua đó lấy thông tin."
Thấy Chu Nguyên vẫn còn đang nghỉ ngơi, Tɧẩʍ ɖυệ vốn định đi trước, nhưng không ngờ chú Đặng làm ầm ĩ, đều tỉnh lại.
“Chờ tôi với, tôi có chuyện muốn hỏi người trong bộ phận khảo sát.” Chu Nguyên xoay người đi vào phòng tắm rửa.
Chú Đặng nhìn Tɧẩʍ ɖυệ đang dựa vào tường, đi tới hỏi: "Đội trưởng Thẩm, xem ra con và A Nguyên có quan hệ khá tốt."
“Đúng là khá tốt.” Tɧẩʍ ɖυệ gật đầu, tự mình cảm thấy như thế không sai.
Chú Đặng thở dài: "Thế thì tốt, A Nguyên có rất ít bạn, càng không có bạn dẫn về nhà vào buổi tối. Đội trưởng Thẩm, con đã đến đây hai lần rồi, còn có thể vào phòng đứa nhỏ này. A Nguyên có lẽ rất tin tưởng con."
Tɧẩʍ ɖυệ nghe thấy gì đó, vội hỏi chú Đặng: "Chú Đặng, A Nguyên không dẫn bạn về chùa ạ?"
Chú Đặng lắc đầu, thở dài: "Mới cuối năm ngoái nó mới định định cư lâu dài, trước đây nó ở nước ngoài, định nghỉ lễ quay về ở một đoạn. Căn phòng này đừng nói dẫn người ngoài vào, chú và Tần Phong muốn mang đồ vào cũng phải được nó đồng ý mới được. A Nguyên đứa nhỏ này... Haizz, sau này phiền đội trưởng Thẩm chăm sóc, n đi láo mà làm việc là nguy hiểm tới cả tính mạng."
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn Chu Nguyên phòng, thật lâu không nói gì.
Một lúc sau, anh mới đáp: "Đừng lo, con sẽ theo dõi cậu ấy."