Trên đường trở về, trong lòng Tɧẩʍ ɖυệ có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Không khí trong xe so với lúc trước còn lạnh hơn vài phần, Chu Nguyên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không nói lời nào, Tɧẩʍ ɖυệ lái xe cũng ôm một bụng phiền muộn.
Xe chạy một mạch trên đường, tốc độ nhanh như muốn mau chóng lấy lượt khách mới, Chu Nguyên hơi nắm chặt dây an toàn trong tay, quay đầu liếc Tɧẩʍ ɖυệ, dường như tự nhủ: "Lái xe nhanh như vậy, canh vội vàng muốn đuổi tôi đi phải không?"
Những lời này rơi vào tai Tɧẩʍ ɖυệ không sót một chữ, lông mày anh nhảy loạn xạ, suýt nữa nổ tung.
Thằng nhóc này nói gì không nói nói chuyện này, biết là anh đang tức giận, nhưng lại có bản lĩnh đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa phương pháp đổ thêm dầu rất cổ hủ, tiếp thêm lửa giận vào tim anh, anh nghiến răng mở miệng, cuối cùng hít một hơi rồi nuốt lời muốn nói vào bụng.
Sau bốn mươi phút lái xe, Tɧẩʍ ɖυệ đã lái xe đến lối vào của chùa Lưu Phương trong vòng chưa đầy nửa tiếng.
Không biết là do trời tối hay vì ngày Tết đã trôi qua, ngôi chùa Liễu Phương ở ngoại ô thành phố trông có chút hiu quạnh, hai chiếc đèn l*иg lớn màu đỏ trước cửa đung đưa trong gió, mờ mờ ảo ảo, khiến ngôi chùa trông có vài phần cô đơn lẻ loi.
Ngôi chùa này không còn nhiệt náo như lần trước, lúc này yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu.
Tɧẩʍ ɖυệ thấy Chu Nguyên xuống xe đi vào chùa mà không thèm quay đầu nhìn lại, vừa lấy chìa khoá mở cửa đã nghe thấy tiếng chó sủa, sau đó là một con chó vừa lùn chân vừa ngắn thò đầu ra khỏi cửa, thấy đó là Chu Nguyên nó bèn cười toe toét và lao về phía cậu, bộ dạng vui vẻ.
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên xuống xe, đi nhanh về phía chùa, ngay lúc Chu Nguyên đóng cửa lại anh chen một chân vào cửa ngăn cậu lại. Anh nói “Thời gian không còn sớm nữa”
Chu Nguyên nhìn Tɧẩʍ ɖυệ như thằng ngốc: "Tôi biết."
Nói rồi, cậu dùng chân định đá vào chân Tɧẩʍ ɖυệ đang chặn cửa: "Đội trưởng Thẩm, anh về nghỉ ngơi sớm đi."
Tɧẩʍ ɖυệ dùng hết sức chen chân vào khe cửa không chịu rời đi, nhìn chằm chằm Chu Nguyên lặp lại những gì vừa nói, thấy Chu Nguyên vẫn không nói gì, như không hề hiểu ý nghĩa của lời nói của anh, anh thấy hơi khó chịu, cắn răng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, một thiếu niên như tôi về nhà một mình không an toàn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy mình nên tạm thời ở chỗ cậu một đêm thì thoả đáng hơn."
“Thật không tiện lắm.” Chu Nguyên thậm chí không cần nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa cố gắng đây chân của Tɧẩʍ ɖυệ ra ngoài, vừa nói: “Cái gì mà thiếu niên, da mặt của đội trưởng Thẩm thật sự càng ngày càng dày. Anh ở đây, tôi lại cảm thấy mình không an toàn."
Nhưng Tɧẩʍ ɖυệ dường như đã hạ quyết tâm không rời đi, thậm chí còn chen vào trong ngôi chùa, đóng cửa lại.
Chu Nguyên cảm thấy có chút bất lực đối với Tɧẩʍ ɖυệ không mời mà đến, thở dài nói: "Đội trưởng Thẩm, anh đang đột nhập vào nhà riêng."
“Sai rồi, cái này gọi là tạm thời ở nhà bạn.” Tɧẩʍ ɖυệ đi về phía hậu viện.
Quả Táo thấy kẻ địch muốn chiếm lấy Chu Nguyên lại không mời mà đến, nhe răng giận dữ, vẫy đuôi nhe nanh đuổi theo Tɧẩʍ ɖυệ, vừa đuổi vừa sủa rất lớn, nhưng không dám vượt lên trước mặt Tɧẩʍ ɖυệ, từ đầu tới cuối chỉ sủa cách anh một đoạn xa.
Chủ sở còn chưa đuổi anh ra ngoài, chỉ là một con chó mà đã tuyên bố lãnh thổ của mình! Không hề báo trước, Tɧẩʍ ɖυệ đột nhiên quay lại hét vào Quả Táo, doạ cho nó sợ đến mức lập tức nhảy lại lên đùi Chu Nguyên, ôm lấy đôi chân của Chu Nguyên của Tɧẩʍ ɖυệ.
Chu Nguyên nhìn tên lưu manh cùng con chó, muốn đuổi hai người ra ngoài, để bản thân cậu được yên tĩnh: “Phòng khách anh ở lần trước, có lẽ vẫn còn nhớ vị trí, không cần tôi dẫn qua đó đâu nhỉ?"
Tɧẩʍ ɖυệ cười toe toét, cho thấy rằng anh có một trí nhớ tốt.
Anh sải bước đi về phía phòng khách, nhưng trước khi đến cửa phòng, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay người lại nói với Chu Nguyên đang đi phía sau: "Phòng khách không có phòng tắm."
"Ừm?"
Tɧẩʍ ɖυệ vỗ vỗ quần áo của mình, nhún vai nói: "Hôm nay lăn lộn một ngày, phải đi tắm mới có thể ngủ được."
Có hai phòng tắm trong chùa, và một phòng vệ sinh ở sân trước, thường được sử dụng làm nhà vệ sinh công cộng cho khách hành hương đi tiểu và đại tiện.
Mà cả ngôi chùa chỉ có một mình Chu Nguyên ở, cho nên sau này khi sửa sang, cậu chỉ thiết kế một phòng tắm trong phòng riêng, để Tɧẩʍ ɖυệ tắm rửa ở sân trước sẽ không thích hợp.
Chu Nguyên cau mày nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυệ trông như một ông chủ khó tính, nhưng thực ra lại có vẻ khá là đòi hỏi, cổ họng phát ra một giọng nói khàn khàn và lạnh lùng: "Phòng tôi có một phòng tắm."
Sự mong đợi lóe lên trong mắt Tɧẩʍ ɖυệ: "Tôi không mang quần áo để thay."
“… Tɧẩʍ ɖυệ, tại sao trước đây tôi không phát hiện ra anh có thể ngoáy mũi bôi lên mặt mình như vậy?” Chu Nguyên trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn anh rồi đi thẳng vào phòng, lúc nào cũng nhẫn nại ý muốn muốn đuổi anh ra khỏi đây, nói: “Cút vào đây, tôi có quần áo mới để thay."
Chu Nguyên nói không sai, Tɧẩʍ ɖυệ là loại người dễ bị thiệt lập tức ngoan ngoãn muốn ăn đậu hũ.
Anh lập tức làm động tác muốn đánh Quả Táo, doạ Quả Táo sợ lập tức trốn vào trong góc, sau đó đi về phía phòng của Chu Nguyên với vẻ mặt đầy hưng phấn, lớn tiếng hét lên: "Có qυầи ɭóŧ mới không? Không có không sao, tôi có thể mặc của cậu."
"..." Có cách nào khiến anh im lặng không? Chu Nguyên từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo và một cái qυầи ɭóŧ chưa bóc, giọng điệu đầy mùi thuốc súng, trong cổ họng vắt ra một câu: "Còn nói nhảm nữa, tôi lập tức đuổi anh ra ngoài! Mau lên, tắm xong rồi cứt ra phòng khách."
Tɧẩʍ ɖυệ cầm quần áo nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, Chu Nguyên thấy bộ dạng vừa cợt nhả vừa đắc ý khiến cậu hận không cầm một cái ghế lên đánh anh bất tỉnh.
Tɧẩʍ ɖυệ thật sự càng ngày càng bung lụa trước mặt cậu, nếu nói lúc vừa gặp mặt là bộ dạng đội trưởng đội hình sự nghiêm túc, bây giờ dù thế nào cũng giống như sự kết hợp giữa trẻ con và lão lưu manh.
Nhân lúc Tɧẩʍ ɖυệ đang tắm, Chu Nguyên ngồi xuống bàn làm việc suy nghĩ về vụ án hôm nay.
Tiền Đông chắc chắn không tự sát, căn cứ theo hiện trường để phán đoán, quần áo của Tiền Đông rất giản dị thoải mái, có người đi ngủ không nhất thiết phải mặc đồ ngủ, chỉ cần là quần áo thoải mái, đều có thể là lựa chọn.
Trước khi đi, Chu Nguyên xem tủ quần áo của Tiền Đông, trong tủ hầu hết là quần áo làm việc và quần áo chức vụ, cũng có nghĩa là quần áo mặc lúc làm việc hoặc là vest chiếm phần lớn trong tủ.
Nhìn xuống phía dưới, trong tủ quần áo không có đồ ngủ, vì vậy chiếc áo thun rộng mà Tiền Đông mặc khi chết rất có thể là đồ ngủ.
Thử hỏi, trong chăn bông vẫn còn hơi ấm, một người cuộn mình trong chăn bông, vì có chuyện cần gấp nên đành phải chui ra khỏi toà tháp sưởi ấm đã “xây xong”, lại lựa chọn tự tử?
Chu Nguyên không loại trừ khả năng, nhưng xác suất của chuyện này còn nhỏ hơn chuyện đếm số lượng cát ở sông Hằng.
Càng huống hồ, những người sử dụng đồng tử thϊếp như một “cách thức” để gϊếŧ người có lẽ cũng hiểu ý nghĩa của đồng tử thϊếp.
Loại người này cũng giống như một người nào đó đặt niềm tin vào một chuyện nào đó, một người nào đó, một thần thánh nào đó, muốn sử dụng, muốn nó linh nghiệm, nhất định phải sử dụng các quy tắc của “nó”.
Chu Nguyên trước đó không nói với Tɧẩʍ ɖυệ những người khác rằng, đồng tử thϊếp được dùng như sổ sinh tử của Diêm Vương, sự tồn tại của nó như đang mang người có “tội lỗi" đi, nhưng những người như vậy, không bao gồm người tự sát.
Người tự sát, trước nay đều là người hèn nhát.
Sinh mạng chỉ có một lần, dựa vào đâu đại đa số mọi người trân trọng mà lại không sống được, mà lại có những người ném như giẻ rách.
Đồng tử thϊếp trước giờ không bao giờ ghi tên người tự tử.
Vì vậy, Chu Nguyên cho rằng cái chết của Tiền Đông nhất định phải là một vụ gϊếŧ người, hiện tại chỉ cần chờ bộ phận khảo sát và số liệu phân tích chữ viết trong đồng tử thϊếp, sau đó sẽ tiến hàng suy tính bước tiếp theo.
Ngay khi cậu đang suy nghĩ về vấn đề này, một loạt tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong phòng.
Tiếng chuông làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Chu Nguyên, cậu nhìn nguồn phát ra âm thanh, là điện thoại di động của Tɧẩʍ ɖυệ trên bàn.
Màn hình sáng lên hiển thị người liên lạc... Ngụy Nhung.
Chu Nguyên liếc nhìn điện thoại rồi quay đầu nhìn về phía phòng tắm.
Tɧẩʍ ɖυệ vẫn vừa tắm vừa ngâm nga một bài hát như đang rất phấn khích.
Cậu quyết định coi như không thấy.
Nhưng tiếng chuông đã ngừng rồi lại vang lên, tiếng chuông điện thoại di động hung hăng, Chu Nguyên không khỏi cau mày vì vẻ khẩn trương đó, nhìn chằm chằm vài giây cuối cùng cũng mềm lòng, cầm điện thoại di động lên đi về phía phòng tắm
Cậu đứng ở cửa gọi hai lần, nhưng bởi vì người bên trong hát quá hăng, toeesng hát và tiếng nước đã che mất âm thanh bên ngoài, Tɧẩʍ ɖυệ không nghe thấy tiếng cậu.
Chu Nguyên thở dài, giơ tay gõ cửa.
Tiếng nước ngừng lại.
Chu Nguyên đang mở miệng muốn nói, nhưng cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, phòng tắm vì nước nóng mà tràn ngập hơi nước.
Tɧẩʍ ɖυệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở bên cửa, nghi ngờ nhìn Chu Nguyên: "Cậu gõ cửa có chuyện gì sao?"
Chu Nguyên chỉ cảm thấy nhịp tim chậm lại nửa nhịp, giả vờ tự nhiên quay mặt đi, giơ chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông lên, khàn giọng nói: "Ngụy Nhung đang gọi cho anh, có lẽ là có chuyện quan trọng."
Tɧẩʍ ɖυệ nói "ồ", anh định cầm điện thoại, nhưng trên người anh vẫn còn rất nhiều bọt chưa xối đi, nên anh lại rụt tay lại, nói với Chu Nguyên: "Tay tôi có nước, cậu nghe đi, có lẽ là vụ của Tiền Đồng."
Chu Nguyên im lặng quay lưng về phía Tɧẩʍ ɖυệ, nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối, Ngụy Nhung ở bên kia điện thoại đã sốt sắng truyền hết thông tin mà cô ấy biết được cho Tɧẩʍ ɖυệ qua điện thoại của mình, cô ấy nói rất nhanh: "Lão đại, có báo cáo khám nghiệm tử thi của Tiền Đông rồi, bác sĩ pháp y Dương yêu cầu em gọi cho anh, nói là trên người Tiền Đông không có vết thương nào, ngoại trừ vết chảy máu chí mạng trên trán. TRên người anh ta không tìm thấy bất ký dấu vết nào của người khác, đừng nói là tóc tơ, kể cả dấu vân tay thuộc về người khác cũng không có, có cần em gửi mấy tờ báo cáo khám nghiệm tử thi cho anh xem không?"
“Gửi đến đây, tôi xem nào.” Chu Nguyên lớn tiếng đáp lại.
Điện thoại im lặng vài giây, một lúc sau, Ngụy Nhung hỏi với vẻ vừa nghi ngờ vừa thăm dò: "Đại lão, sao giọng anh đột nhiên giống đội trưởng Chu vậy? Em không gọi nhầm chứ?"
“Cô không gọi nhầm, số này đúng là của Tɧẩʍ ɖυệ, nhưng người mà cô đang nói chuyện là tôi.” Chu Nguyên nói.
Bên kia điện thoại lại im bặt, Chu Nguyên chuẩn bị cúp máy, Ngụy Nhung đột nhiên hưng phấn hét lên: "Đội trưởng Chu? Thật sự là anh sao? Lão đại ở bên cạnh à? Trời ơi, hai người ở chung một chỗ à? Ở đâu…"
Ngụy Nhung còn cả trăm câu hỏi, nhưng điện thoại đột nhiên bị cúp.
Con bọ buồn ngủ lặng lẽ to lên đột nhiên bị tin tức sấm sét giữa trời quang đánh tan tành, cô ấy lập tức gọi điện cho Hứa Tiểu Ca.